Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 870: Sở Duyên không còn
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Khi Lâm Mạc nhìn thấy cảnh này, cuồn cuộn lửa giận gần như thiêu đốt lý tríhắn ta.“Sư tôn!”Lâm Mạc giống như bị bệnh tâm thần gào thét.Hắn ta vừa định bay đi cứu sư tôn nhà mình, không đợi hắn ta bay qua, chỉ thấySở Duyên bay từ trong phế tích ra lần nữa.“Mạc Nhi, chạy mau, yêu này không tầm thường! Ngươi chạy mau, đừng quayđầu lại!”Trên mặt Sở Duyên tràn ngập đau khổ.Hắn sợ Lâm Mạc không chịu chạy trốn.Còn vươn tay đánh ra một tia kim quang, cuốn lấy Lâm Mạc nhanh chóng rờiđi.Hắn làm xong những chuyện này, xoay người xông về phía đại tinh tinh lầnnữa.Đại tinh tinh kia thấy Sở Duyên xông tới, tát một cái theo bản năng.Đối mặt với cái tát này, Sở Duyên khống chế vô cùng vi diệu.Khi bàn tay phủ kín mình, một bàn tay lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai bắtlấy tay đại tinh tinh, thuận thế đẩy nhanh tốc độ đánh xuống.Từ góc độ của người khác nhìn, giống như đại tinh tinh dựa vào một chưởngnày, đánh chết Sở Duyên.Bùm!Khi bàn tay này đánh xuống đất, cả mặt đất đều chấn động, vô số khe hở nhưmạng nhện nứt ra.Một chưởng này, giống như một kích của thần ma Viễn Cổ, thanh thế ngập trời!Lâm Mạc đang được kim quang di chuyển đi đôi mắt đều đã đỏ như máu.Hắn ta không gầm thét nữa, cũng không phát ra âm thanh gì.Nhưng đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm đại yêu tinh kia, mãi đến khi cơ thểmình không thể khống chế bay càng lúc càng xa.Trong lúc này, hắn ta không có bất cứ động tác gì, động tác thử phá kim quangcũng không có.Ánh mắt nhìn chằm chằm đại tinh tinh kia, mãi đến khi hắn ta dần đi xa…Tại chỗ, trong mắt đại tinh tinh kia ngoại trừ mê mang ra, thì không còn vẻ mặtgì khác.Gã ta…Lực lượng của gã ta trâu bò tới mức độ này từ khi nào thế?Một cái tát có thể gây ra động tĩnh lớn như thế ư?Kinh hãi! Ta không biết là ta mạnh như thế!Đại tinh tinh cảm nhận lực lượng của một chưởng, ánh mắt đột nhiên thay đổi.Gã ta nhìn về phía bên Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, nhếch miệng cười.Gã ta mạnh như thế, còn cần bắt nhân tộc làm gì, đi bắt mấy Kim Sí Đại Bằng,chẳng phải tốt hơn sao?Đại tinh tinh chỉ có chỉ số thông minh như vậy, trong đầu đều là ý chí chiến đấubay về phía Kim Sí Đại Bằng nhất tộc.Sau khi đại tinh tinh này rời đi, trong đống hoang tàn ở dãy núi này, từng tiakim quang bao vây lấy khí thể xám mờ bay ra.Những khí thể này nhanh chóng hội tụ lại một chỗ, hình thành một bóng người.Đúng là Sở Duyên.“Ta diễn không có sơ hở đúng không nhỉ? Lại là giải thể của ý chí thể, còn đưaLâm Mạc rời đi.”“Lâm Mạc này e rằng sắp rơi vào ma chướng.”Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Rốt cuộc Lâm Mạc này có rơi vào ma chướng hay không, lát nữa hắn hỏi thămtin tức sẽ biết.Nghĩ tới đây, Sở Duyên xoay người vừa định bay đi.Nhưng hắn bay một lát, đột nhiên dừng lại.Không đúng.Hắn phải đi đâu đây?Hắn ở mặt ngoài đã chết, lúc này hắn lại xuất hiện hình như không được tốtlắm?Sở Duyên rơi vào trầm tư.Ở bên ngoài mà nói, hắn là người chết.Vì phòng ngừa đệ tử Lâm Mạc này xảy ra bất cứ vấn đề gì, hắn vẫn nên cẩnthận thì hơn.Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn vẫn quyết định đến long tộc đợi.Bảo long tộc đừng truyền ra tin tức gì, đối với bên ngoài là hắn đã chết.Dù sao diễn trò phải làm theo bộ.Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Sở Duyên thu hồi rất nhiều ý nghĩ, bay về phíatổ địa long tộc.…Cùng lúc đó, bên kia, Lâm Mạc được kim quang cuốn đi đôi mắt vẫn đỏ nhưmáu, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đại tinh tinh.Kim quang bay rất lâu, khi đưa Lâm Mạc đến một khu rừng thì không duy trìđược, tiêu tán đi.Lâm Mạc rơi xuống đất, hắn ta không có bất cứ động tác gì, nhưng đôi mắt vẫnnhìn chằm chằm phương hướng đó.Hai tay hắn ta nắm chặt lại.Vì sao…Vì sao hắn ta yếu kém như vậy?Vì sao người bên cạnh hắn ta, từng người chết đi, hắn ta không thể làm gì?Rõ ràng nói, hắn ta không phải thiên sát cô tinh, hắn ta chỉ vì thể chất đặc biệtmới như vậy, nhưng vì sao sư tôn vẫn chết đi?Lâm Mạc không hiểu nổi.Vô cùng hoang mang.Vô cùng phẫn nộ.Trong lòng có rất nhiều cảm xúc.Bên tai hắn ta giống như vang lên một giọng nói.“Ngươi căn bản không phải người có thể chất đặc biệt gì, ngươi là thiên sát côtinh, chẳng qua sư tôn an ủi ngươi mà thôi…”“Ngươi hại chết sư tôn, ngươi tội không thể tha!”“Thiên sát cô tinh trời sinh khắc người bên cạnh mình, ngươi đáng chết!”“Phụ mẫu ngươi bị ngươi khắc chết, bạn bè thân thích của ngươi cũng bị ngươikhắc chết, hiện giờ sư tôn thật lòng muốn giúp ngươi cũng bị ngươi khắc chết,thiên sát cô tinh!”[Chưa xong còn tiếp.]
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Khi Lâm Mạc nhìn thấy cảnh này, cuồn cuộn lửa giận gần như thiêu đốt lý tríhắn ta.“Sư tôn!”Lâm Mạc giống như bị bệnh tâm thần gào thét.Hắn ta vừa định bay đi cứu sư tôn nhà mình, không đợi hắn ta bay qua, chỉ thấySở Duyên bay từ trong phế tích ra lần nữa.“Mạc Nhi, chạy mau, yêu này không tầm thường! Ngươi chạy mau, đừng quayđầu lại!”Trên mặt Sở Duyên tràn ngập đau khổ.Hắn sợ Lâm Mạc không chịu chạy trốn.Còn vươn tay đánh ra một tia kim quang, cuốn lấy Lâm Mạc nhanh chóng rờiđi.Hắn làm xong những chuyện này, xoay người xông về phía đại tinh tinh lầnnữa.Đại tinh tinh kia thấy Sở Duyên xông tới, tát một cái theo bản năng.Đối mặt với cái tát này, Sở Duyên khống chế vô cùng vi diệu.Khi bàn tay phủ kín mình, một bàn tay lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai bắtlấy tay đại tinh tinh, thuận thế đẩy nhanh tốc độ đánh xuống.Từ góc độ của người khác nhìn, giống như đại tinh tinh dựa vào một chưởngnày, đánh chết Sở Duyên.Bùm!Khi bàn tay này đánh xuống đất, cả mặt đất đều chấn động, vô số khe hở nhưmạng nhện nứt ra.Một chưởng này, giống như một kích của thần ma Viễn Cổ, thanh thế ngập trời!Lâm Mạc đang được kim quang di chuyển đi đôi mắt đều đã đỏ như máu.Hắn ta không gầm thét nữa, cũng không phát ra âm thanh gì.Nhưng đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm đại yêu tinh kia, mãi đến khi cơ thểmình không thể khống chế bay càng lúc càng xa.Trong lúc này, hắn ta không có bất cứ động tác gì, động tác thử phá kim quangcũng không có.Ánh mắt nhìn chằm chằm đại tinh tinh kia, mãi đến khi hắn ta dần đi xa…Tại chỗ, trong mắt đại tinh tinh kia ngoại trừ mê mang ra, thì không còn vẻ mặtgì khác.Gã ta…Lực lượng của gã ta trâu bò tới mức độ này từ khi nào thế?Một cái tát có thể gây ra động tĩnh lớn như thế ư?Kinh hãi! Ta không biết là ta mạnh như thế!Đại tinh tinh cảm nhận lực lượng của một chưởng, ánh mắt đột nhiên thay đổi.Gã ta nhìn về phía bên Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, nhếch miệng cười.Gã ta mạnh như thế, còn cần bắt nhân tộc làm gì, đi bắt mấy Kim Sí Đại Bằng,chẳng phải tốt hơn sao?Đại tinh tinh chỉ có chỉ số thông minh như vậy, trong đầu đều là ý chí chiến đấubay về phía Kim Sí Đại Bằng nhất tộc.Sau khi đại tinh tinh này rời đi, trong đống hoang tàn ở dãy núi này, từng tiakim quang bao vây lấy khí thể xám mờ bay ra.Những khí thể này nhanh chóng hội tụ lại một chỗ, hình thành một bóng người.Đúng là Sở Duyên.“Ta diễn không có sơ hở đúng không nhỉ? Lại là giải thể của ý chí thể, còn đưaLâm Mạc rời đi.”“Lâm Mạc này e rằng sắp rơi vào ma chướng.”Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Rốt cuộc Lâm Mạc này có rơi vào ma chướng hay không, lát nữa hắn hỏi thămtin tức sẽ biết.Nghĩ tới đây, Sở Duyên xoay người vừa định bay đi.Nhưng hắn bay một lát, đột nhiên dừng lại.Không đúng.Hắn phải đi đâu đây?Hắn ở mặt ngoài đã chết, lúc này hắn lại xuất hiện hình như không được tốtlắm?Sở Duyên rơi vào trầm tư.Ở bên ngoài mà nói, hắn là người chết.Vì phòng ngừa đệ tử Lâm Mạc này xảy ra bất cứ vấn đề gì, hắn vẫn nên cẩnthận thì hơn.Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn vẫn quyết định đến long tộc đợi.Bảo long tộc đừng truyền ra tin tức gì, đối với bên ngoài là hắn đã chết.Dù sao diễn trò phải làm theo bộ.Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Sở Duyên thu hồi rất nhiều ý nghĩ, bay về phíatổ địa long tộc.…Cùng lúc đó, bên kia, Lâm Mạc được kim quang cuốn đi đôi mắt vẫn đỏ nhưmáu, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đại tinh tinh.Kim quang bay rất lâu, khi đưa Lâm Mạc đến một khu rừng thì không duy trìđược, tiêu tán đi.Lâm Mạc rơi xuống đất, hắn ta không có bất cứ động tác gì, nhưng đôi mắt vẫnnhìn chằm chằm phương hướng đó.Hai tay hắn ta nắm chặt lại.Vì sao…Vì sao hắn ta yếu kém như vậy?Vì sao người bên cạnh hắn ta, từng người chết đi, hắn ta không thể làm gì?Rõ ràng nói, hắn ta không phải thiên sát cô tinh, hắn ta chỉ vì thể chất đặc biệtmới như vậy, nhưng vì sao sư tôn vẫn chết đi?Lâm Mạc không hiểu nổi.Vô cùng hoang mang.Vô cùng phẫn nộ.Trong lòng có rất nhiều cảm xúc.Bên tai hắn ta giống như vang lên một giọng nói.“Ngươi căn bản không phải người có thể chất đặc biệt gì, ngươi là thiên sát côtinh, chẳng qua sư tôn an ủi ngươi mà thôi…”“Ngươi hại chết sư tôn, ngươi tội không thể tha!”“Thiên sát cô tinh trời sinh khắc người bên cạnh mình, ngươi đáng chết!”“Phụ mẫu ngươi bị ngươi khắc chết, bạn bè thân thích của ngươi cũng bị ngươikhắc chết, hiện giờ sư tôn thật lòng muốn giúp ngươi cũng bị ngươi khắc chết,thiên sát cô tinh!”[Chưa xong còn tiếp.]
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Khi Lâm Mạc nhìn thấy cảnh này, cuồn cuộn lửa giận gần như thiêu đốt lý tríhắn ta.“Sư tôn!”Lâm Mạc giống như bị bệnh tâm thần gào thét.Hắn ta vừa định bay đi cứu sư tôn nhà mình, không đợi hắn ta bay qua, chỉ thấySở Duyên bay từ trong phế tích ra lần nữa.“Mạc Nhi, chạy mau, yêu này không tầm thường! Ngươi chạy mau, đừng quayđầu lại!”Trên mặt Sở Duyên tràn ngập đau khổ.Hắn sợ Lâm Mạc không chịu chạy trốn.Còn vươn tay đánh ra một tia kim quang, cuốn lấy Lâm Mạc nhanh chóng rờiđi.Hắn làm xong những chuyện này, xoay người xông về phía đại tinh tinh lầnnữa.Đại tinh tinh kia thấy Sở Duyên xông tới, tát một cái theo bản năng.Đối mặt với cái tát này, Sở Duyên khống chế vô cùng vi diệu.Khi bàn tay phủ kín mình, một bàn tay lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai bắtlấy tay đại tinh tinh, thuận thế đẩy nhanh tốc độ đánh xuống.Từ góc độ của người khác nhìn, giống như đại tinh tinh dựa vào một chưởngnày, đánh chết Sở Duyên.Bùm!Khi bàn tay này đánh xuống đất, cả mặt đất đều chấn động, vô số khe hở nhưmạng nhện nứt ra.Một chưởng này, giống như một kích của thần ma Viễn Cổ, thanh thế ngập trời!Lâm Mạc đang được kim quang di chuyển đi đôi mắt đều đã đỏ như máu.Hắn ta không gầm thét nữa, cũng không phát ra âm thanh gì.Nhưng đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm đại yêu tinh kia, mãi đến khi cơ thểmình không thể khống chế bay càng lúc càng xa.Trong lúc này, hắn ta không có bất cứ động tác gì, động tác thử phá kim quangcũng không có.Ánh mắt nhìn chằm chằm đại tinh tinh kia, mãi đến khi hắn ta dần đi xa…Tại chỗ, trong mắt đại tinh tinh kia ngoại trừ mê mang ra, thì không còn vẻ mặtgì khác.Gã ta…Lực lượng của gã ta trâu bò tới mức độ này từ khi nào thế?Một cái tát có thể gây ra động tĩnh lớn như thế ư?Kinh hãi! Ta không biết là ta mạnh như thế!Đại tinh tinh cảm nhận lực lượng của một chưởng, ánh mắt đột nhiên thay đổi.Gã ta nhìn về phía bên Kim Sí Đại Bằng nhất tộc, nhếch miệng cười.Gã ta mạnh như thế, còn cần bắt nhân tộc làm gì, đi bắt mấy Kim Sí Đại Bằng,chẳng phải tốt hơn sao?Đại tinh tinh chỉ có chỉ số thông minh như vậy, trong đầu đều là ý chí chiến đấubay về phía Kim Sí Đại Bằng nhất tộc.Sau khi đại tinh tinh này rời đi, trong đống hoang tàn ở dãy núi này, từng tiakim quang bao vây lấy khí thể xám mờ bay ra.Những khí thể này nhanh chóng hội tụ lại một chỗ, hình thành một bóng người.Đúng là Sở Duyên.“Ta diễn không có sơ hở đúng không nhỉ? Lại là giải thể của ý chí thể, còn đưaLâm Mạc rời đi.”“Lâm Mạc này e rằng sắp rơi vào ma chướng.”Sở Duyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.Rốt cuộc Lâm Mạc này có rơi vào ma chướng hay không, lát nữa hắn hỏi thămtin tức sẽ biết.Nghĩ tới đây, Sở Duyên xoay người vừa định bay đi.Nhưng hắn bay một lát, đột nhiên dừng lại.Không đúng.Hắn phải đi đâu đây?Hắn ở mặt ngoài đã chết, lúc này hắn lại xuất hiện hình như không được tốtlắm?Sở Duyên rơi vào trầm tư.Ở bên ngoài mà nói, hắn là người chết.Vì phòng ngừa đệ tử Lâm Mạc này xảy ra bất cứ vấn đề gì, hắn vẫn nên cẩnthận thì hơn.Hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn vẫn quyết định đến long tộc đợi.Bảo long tộc đừng truyền ra tin tức gì, đối với bên ngoài là hắn đã chết.Dù sao diễn trò phải làm theo bộ.Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Sở Duyên thu hồi rất nhiều ý nghĩ, bay về phíatổ địa long tộc.…Cùng lúc đó, bên kia, Lâm Mạc được kim quang cuốn đi đôi mắt vẫn đỏ nhưmáu, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đại tinh tinh.Kim quang bay rất lâu, khi đưa Lâm Mạc đến một khu rừng thì không duy trìđược, tiêu tán đi.Lâm Mạc rơi xuống đất, hắn ta không có bất cứ động tác gì, nhưng đôi mắt vẫnnhìn chằm chằm phương hướng đó.Hai tay hắn ta nắm chặt lại.Vì sao…Vì sao hắn ta yếu kém như vậy?Vì sao người bên cạnh hắn ta, từng người chết đi, hắn ta không thể làm gì?Rõ ràng nói, hắn ta không phải thiên sát cô tinh, hắn ta chỉ vì thể chất đặc biệtmới như vậy, nhưng vì sao sư tôn vẫn chết đi?Lâm Mạc không hiểu nổi.Vô cùng hoang mang.Vô cùng phẫn nộ.Trong lòng có rất nhiều cảm xúc.Bên tai hắn ta giống như vang lên một giọng nói.“Ngươi căn bản không phải người có thể chất đặc biệt gì, ngươi là thiên sát côtinh, chẳng qua sư tôn an ủi ngươi mà thôi…”“Ngươi hại chết sư tôn, ngươi tội không thể tha!”“Thiên sát cô tinh trời sinh khắc người bên cạnh mình, ngươi đáng chết!”“Phụ mẫu ngươi bị ngươi khắc chết, bạn bè thân thích của ngươi cũng bị ngươikhắc chết, hiện giờ sư tôn thật lòng muốn giúp ngươi cũng bị ngươi khắc chết,thiên sát cô tinh!”[Chưa xong còn tiếp.]