Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 883: Thù vẫn còn 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Một lát sau, vẫn là Lý Thành kể rõ mọi chuyện xảy ra trên dòng thời gian choKim Vũ nghe.Sau khi Lý Thành nói xong, Kim Vũ cũng rơi vào im lặng.Hắn ta không phải im lặng vì dòng thời gian, thượng giới…Bản thân hắn ta đều là người thời đại cũ, thời đại hắn ta tồn tại, hơn xa thế giớihiện giờ có thể so sánh, cũng không phải thượng giới có thể so sánh.Hắn ta im lặng, là cảm thấy thế đạo này hình như trở nên khác trước.Ken két…Bên kia, Lâm Mạc đứng dậy một lần nữa, kéo Táng Thiên Quan, đi ra ngoài.“Sư đệ, đệ muốn đi đâu thế?”Lý Thành vội vàng gọi Lâm Mạc lại.“Táng yêu!”Lâm Mạc không dừng bước, tiếp tục đi ra ngoài.“Không phải, có khả năng sư tôn vẫn còn sống, đệ không cần phải…”Lý Thành còn muốn khuyên nhủ đối phương, nhưng Lâm Mạc căn bản khôngnghe.“Cho dù sư tôn còn hay không, phần thù hận của ta đối với yêu tộc, đều cònđây!”Lâm Mạc quay đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.Cho dù sư tôn không chết, nhưng chắc chắn bị trọng thương, đây là vì hắn ta màra.Hắn ta cảm ơn sư tôn bao nhiêu, thì lúc này thù hận yêu tộc bấy nhiêu.Sau khi Lâm Mạc nói xong, thì đi ra ngoài.Lý Thành biết nói gì cũng vô ích, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lâm Mạc, sau đóđột nhiên nhìn về phía Kim Vũ.“Chuyện này không có biện pháp, Kim đạo hữu, ta nhất định phải đi theo sư đệnày, cáo từ trước.”Lý Thành nói câu này xong, đuổi kịp Lâm Mạc.Hai đồng môn cùng đi ra ngoài, chỉ còn lại Kim Vũ đứng ngẩn người tại chỗ……Hải ngoại, mảnh đất duyên hải vùng đại lục Thiên Tổ.Tô Hề đi theo mười mấy sinh vật kỳ lạ quanh người đầy hỏa diễm tà ác đến đạilục này.Đây là lần đầu tiên nàng tới đại lục này.Khi nàng đặt chân lên đại lục này, cái mũi không nhịn được nhăn lại, có chútkhông thoải mái.Đại lục Thiên Tổ cho nàng cảm giác rất không thoải mái, giống như có loại bàixích trời sinh.Sự thật đúng là như vậy.Khi Tô Hề đặt chân lên đại lục Thiên Tổ, trên bầu trời đại lục Thiên Tổ lập tứchội tụ từng tầng mây đen.Bùm!Từng lôi điện màu đỏ sậm xuất hiện.Những lôi điện mây đen này không có thiên uy huy huy hoàng của Thiên Địa,chỉ có khí tức tà ác, giống như ngục lôi.So với khí tức tà ác này, trên người Tô Hề tỏa ra khí tức khác biệt.Chỉ thấy giữa hồng y của Tô Hề, quanh người không ngừng lóe lên sợi tơ hồngquang, quấn quanh nàng, tỏa ra khí thế cường đại.Khí thế này thuộc loại linh bảo.Linh bảo đến từ đại lục Thần Hành, trời sinh giống như không hợp với đại lụcThiên Tổ.Hai khí thế bài xích nhau.Nhìn thấy cảnh này Tô Hề hiểu đại khái, đại lục Thiên Tổ là muốn khiến ngườitừ ngoài đến như nàng phải cúi đầu.Hiểu rõ thì hiểu rõ, nhưng nàng không muốn cúi đầu.Tô Hề mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt nàng biến thành màu tím.“Thực lực của ta đã khôi phục bảy phần, trong thời gian ngắn chiến đấu, có thểbùng nổ thực lực của cảnh giới Đại Thừa đỉnh phong, nếu dốc toàn lực đánhmột kích, có thể so với Tiên Cảnh, cần ta ra tay không?”Ở bên tai Tô Hề, một giọng nói vang lên, đó là giọng của Hải Tinh “Thiên DiệuThánh Quân”.Tô Hề nắm giữ liên minh hoàng triều Trung Châu, thực lực của liên minh nàykhông kém gì những Thánh Địa đứng đầu.Nhưng phần lớn thời gian, nàng không quản mọi chuyện, đều do Thiên DiệuThánh Quân biến thành dáng vẻ của Tô Hề, xử lý mọi chuyện.Có thể nói, Thiên Diệu Thánh Quân là trợ thủ đắc lực của Tô Hề.Tô Hề không cô phụ Thiên Diệu Thánh Quân, vẫn luôn tìm kiếm thiên tài địabảo, trợ giúp Thiên Diệu Thánh Quân khôi phục thực lực.“Không cần.”Tô Hề lắc đầu từ chối.Thực sự cho rằng khôi lỗi chi đạo của nàng là nói đùa sao?Khi nàng còn nhỏ yếu, còn thiếu chút nữa dấy lên hạo kiếp ở đại lục ThầnHành, huống chi bây giờ nàng đã mạnh hơn.“Được rồi, có cần thì có thể gọi ta bất cứ lúc nào.”Thiên Diệu Thánh Quân nói một câu như vậy, sau đó im lặng.Tô Hề dốc toàn lực điều động khí thế của bản thân, cùng lúc đó, vô số con rối ởtrong túi trữ vật của Tô Hề cũng bùng nổ khí thế.Khí thế này kết hợp với nhau, khí thế không kém gì cảnh giới Đại Thừa sinh ra.Bùm!Khí tức tà ác trên bầu trời va chạm với khí tức của Tô Hề, giữa không trungphát ra tiếng bùng nổ.Mười mấy sinh vật kỳ lạ kia bị dọa sợ quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.Ngay sau đó, khí thế khác phóng lên trời, tiêu diệt sạch mây đen và lôi điện trênbầu trời.“Khách quý đến từ nơi khác, sao có thể thất lễ? Còn không lui xuống!”Một giọng nói truyền từ phía xa tới.Tô Hề ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phương xa.Ở trong tầm mắt của nàng, phương xa có bóng người khổng lồ đột nhiên xuấthiện.Đó là một sinh vật quanh người toàn hỏa diễm, cái đuôi rồng to dài, hai cái cánhrất to, đầu rồng, toàn thân mặc lân giáp
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Một lát sau, vẫn là Lý Thành kể rõ mọi chuyện xảy ra trên dòng thời gian choKim Vũ nghe.Sau khi Lý Thành nói xong, Kim Vũ cũng rơi vào im lặng.Hắn ta không phải im lặng vì dòng thời gian, thượng giới…Bản thân hắn ta đều là người thời đại cũ, thời đại hắn ta tồn tại, hơn xa thế giớihiện giờ có thể so sánh, cũng không phải thượng giới có thể so sánh.Hắn ta im lặng, là cảm thấy thế đạo này hình như trở nên khác trước.Ken két…Bên kia, Lâm Mạc đứng dậy một lần nữa, kéo Táng Thiên Quan, đi ra ngoài.“Sư đệ, đệ muốn đi đâu thế?”Lý Thành vội vàng gọi Lâm Mạc lại.“Táng yêu!”Lâm Mạc không dừng bước, tiếp tục đi ra ngoài.“Không phải, có khả năng sư tôn vẫn còn sống, đệ không cần phải…”Lý Thành còn muốn khuyên nhủ đối phương, nhưng Lâm Mạc căn bản khôngnghe.“Cho dù sư tôn còn hay không, phần thù hận của ta đối với yêu tộc, đều cònđây!”Lâm Mạc quay đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.Cho dù sư tôn không chết, nhưng chắc chắn bị trọng thương, đây là vì hắn ta màra.Hắn ta cảm ơn sư tôn bao nhiêu, thì lúc này thù hận yêu tộc bấy nhiêu.Sau khi Lâm Mạc nói xong, thì đi ra ngoài.Lý Thành biết nói gì cũng vô ích, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lâm Mạc, sau đóđột nhiên nhìn về phía Kim Vũ.“Chuyện này không có biện pháp, Kim đạo hữu, ta nhất định phải đi theo sư đệnày, cáo từ trước.”Lý Thành nói câu này xong, đuổi kịp Lâm Mạc.Hai đồng môn cùng đi ra ngoài, chỉ còn lại Kim Vũ đứng ngẩn người tại chỗ……Hải ngoại, mảnh đất duyên hải vùng đại lục Thiên Tổ.Tô Hề đi theo mười mấy sinh vật kỳ lạ quanh người đầy hỏa diễm tà ác đến đạilục này.Đây là lần đầu tiên nàng tới đại lục này.Khi nàng đặt chân lên đại lục này, cái mũi không nhịn được nhăn lại, có chútkhông thoải mái.Đại lục Thiên Tổ cho nàng cảm giác rất không thoải mái, giống như có loại bàixích trời sinh.Sự thật đúng là như vậy.Khi Tô Hề đặt chân lên đại lục Thiên Tổ, trên bầu trời đại lục Thiên Tổ lập tứchội tụ từng tầng mây đen.Bùm!Từng lôi điện màu đỏ sậm xuất hiện.Những lôi điện mây đen này không có thiên uy huy huy hoàng của Thiên Địa,chỉ có khí tức tà ác, giống như ngục lôi.So với khí tức tà ác này, trên người Tô Hề tỏa ra khí tức khác biệt.Chỉ thấy giữa hồng y của Tô Hề, quanh người không ngừng lóe lên sợi tơ hồngquang, quấn quanh nàng, tỏa ra khí thế cường đại.Khí thế này thuộc loại linh bảo.Linh bảo đến từ đại lục Thần Hành, trời sinh giống như không hợp với đại lụcThiên Tổ.Hai khí thế bài xích nhau.Nhìn thấy cảnh này Tô Hề hiểu đại khái, đại lục Thiên Tổ là muốn khiến ngườitừ ngoài đến như nàng phải cúi đầu.Hiểu rõ thì hiểu rõ, nhưng nàng không muốn cúi đầu.Tô Hề mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt nàng biến thành màu tím.“Thực lực của ta đã khôi phục bảy phần, trong thời gian ngắn chiến đấu, có thểbùng nổ thực lực của cảnh giới Đại Thừa đỉnh phong, nếu dốc toàn lực đánhmột kích, có thể so với Tiên Cảnh, cần ta ra tay không?”Ở bên tai Tô Hề, một giọng nói vang lên, đó là giọng của Hải Tinh “Thiên DiệuThánh Quân”.Tô Hề nắm giữ liên minh hoàng triều Trung Châu, thực lực của liên minh nàykhông kém gì những Thánh Địa đứng đầu.Nhưng phần lớn thời gian, nàng không quản mọi chuyện, đều do Thiên DiệuThánh Quân biến thành dáng vẻ của Tô Hề, xử lý mọi chuyện.Có thể nói, Thiên Diệu Thánh Quân là trợ thủ đắc lực của Tô Hề.Tô Hề không cô phụ Thiên Diệu Thánh Quân, vẫn luôn tìm kiếm thiên tài địabảo, trợ giúp Thiên Diệu Thánh Quân khôi phục thực lực.“Không cần.”Tô Hề lắc đầu từ chối.Thực sự cho rằng khôi lỗi chi đạo của nàng là nói đùa sao?Khi nàng còn nhỏ yếu, còn thiếu chút nữa dấy lên hạo kiếp ở đại lục ThầnHành, huống chi bây giờ nàng đã mạnh hơn.“Được rồi, có cần thì có thể gọi ta bất cứ lúc nào.”Thiên Diệu Thánh Quân nói một câu như vậy, sau đó im lặng.Tô Hề dốc toàn lực điều động khí thế của bản thân, cùng lúc đó, vô số con rối ởtrong túi trữ vật của Tô Hề cũng bùng nổ khí thế.Khí thế này kết hợp với nhau, khí thế không kém gì cảnh giới Đại Thừa sinh ra.Bùm!Khí tức tà ác trên bầu trời va chạm với khí tức của Tô Hề, giữa không trungphát ra tiếng bùng nổ.Mười mấy sinh vật kỳ lạ kia bị dọa sợ quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.Ngay sau đó, khí thế khác phóng lên trời, tiêu diệt sạch mây đen và lôi điện trênbầu trời.“Khách quý đến từ nơi khác, sao có thể thất lễ? Còn không lui xuống!”Một giọng nói truyền từ phía xa tới.Tô Hề ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phương xa.Ở trong tầm mắt của nàng, phương xa có bóng người khổng lồ đột nhiên xuấthiện.Đó là một sinh vật quanh người toàn hỏa diễm, cái đuôi rồng to dài, hai cái cánhrất to, đầu rồng, toàn thân mặc lân giáp
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Một lát sau, vẫn là Lý Thành kể rõ mọi chuyện xảy ra trên dòng thời gian choKim Vũ nghe.Sau khi Lý Thành nói xong, Kim Vũ cũng rơi vào im lặng.Hắn ta không phải im lặng vì dòng thời gian, thượng giới…Bản thân hắn ta đều là người thời đại cũ, thời đại hắn ta tồn tại, hơn xa thế giớihiện giờ có thể so sánh, cũng không phải thượng giới có thể so sánh.Hắn ta im lặng, là cảm thấy thế đạo này hình như trở nên khác trước.Ken két…Bên kia, Lâm Mạc đứng dậy một lần nữa, kéo Táng Thiên Quan, đi ra ngoài.“Sư đệ, đệ muốn đi đâu thế?”Lý Thành vội vàng gọi Lâm Mạc lại.“Táng yêu!”Lâm Mạc không dừng bước, tiếp tục đi ra ngoài.“Không phải, có khả năng sư tôn vẫn còn sống, đệ không cần phải…”Lý Thành còn muốn khuyên nhủ đối phương, nhưng Lâm Mạc căn bản khôngnghe.“Cho dù sư tôn còn hay không, phần thù hận của ta đối với yêu tộc, đều cònđây!”Lâm Mạc quay đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.Cho dù sư tôn không chết, nhưng chắc chắn bị trọng thương, đây là vì hắn ta màra.Hắn ta cảm ơn sư tôn bao nhiêu, thì lúc này thù hận yêu tộc bấy nhiêu.Sau khi Lâm Mạc nói xong, thì đi ra ngoài.Lý Thành biết nói gì cũng vô ích, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lâm Mạc, sau đóđột nhiên nhìn về phía Kim Vũ.“Chuyện này không có biện pháp, Kim đạo hữu, ta nhất định phải đi theo sư đệnày, cáo từ trước.”Lý Thành nói câu này xong, đuổi kịp Lâm Mạc.Hai đồng môn cùng đi ra ngoài, chỉ còn lại Kim Vũ đứng ngẩn người tại chỗ……Hải ngoại, mảnh đất duyên hải vùng đại lục Thiên Tổ.Tô Hề đi theo mười mấy sinh vật kỳ lạ quanh người đầy hỏa diễm tà ác đến đạilục này.Đây là lần đầu tiên nàng tới đại lục này.Khi nàng đặt chân lên đại lục này, cái mũi không nhịn được nhăn lại, có chútkhông thoải mái.Đại lục Thiên Tổ cho nàng cảm giác rất không thoải mái, giống như có loại bàixích trời sinh.Sự thật đúng là như vậy.Khi Tô Hề đặt chân lên đại lục Thiên Tổ, trên bầu trời đại lục Thiên Tổ lập tứchội tụ từng tầng mây đen.Bùm!Từng lôi điện màu đỏ sậm xuất hiện.Những lôi điện mây đen này không có thiên uy huy huy hoàng của Thiên Địa,chỉ có khí tức tà ác, giống như ngục lôi.So với khí tức tà ác này, trên người Tô Hề tỏa ra khí tức khác biệt.Chỉ thấy giữa hồng y của Tô Hề, quanh người không ngừng lóe lên sợi tơ hồngquang, quấn quanh nàng, tỏa ra khí thế cường đại.Khí thế này thuộc loại linh bảo.Linh bảo đến từ đại lục Thần Hành, trời sinh giống như không hợp với đại lụcThiên Tổ.Hai khí thế bài xích nhau.Nhìn thấy cảnh này Tô Hề hiểu đại khái, đại lục Thiên Tổ là muốn khiến ngườitừ ngoài đến như nàng phải cúi đầu.Hiểu rõ thì hiểu rõ, nhưng nàng không muốn cúi đầu.Tô Hề mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt nàng biến thành màu tím.“Thực lực của ta đã khôi phục bảy phần, trong thời gian ngắn chiến đấu, có thểbùng nổ thực lực của cảnh giới Đại Thừa đỉnh phong, nếu dốc toàn lực đánhmột kích, có thể so với Tiên Cảnh, cần ta ra tay không?”Ở bên tai Tô Hề, một giọng nói vang lên, đó là giọng của Hải Tinh “Thiên DiệuThánh Quân”.Tô Hề nắm giữ liên minh hoàng triều Trung Châu, thực lực của liên minh nàykhông kém gì những Thánh Địa đứng đầu.Nhưng phần lớn thời gian, nàng không quản mọi chuyện, đều do Thiên DiệuThánh Quân biến thành dáng vẻ của Tô Hề, xử lý mọi chuyện.Có thể nói, Thiên Diệu Thánh Quân là trợ thủ đắc lực của Tô Hề.Tô Hề không cô phụ Thiên Diệu Thánh Quân, vẫn luôn tìm kiếm thiên tài địabảo, trợ giúp Thiên Diệu Thánh Quân khôi phục thực lực.“Không cần.”Tô Hề lắc đầu từ chối.Thực sự cho rằng khôi lỗi chi đạo của nàng là nói đùa sao?Khi nàng còn nhỏ yếu, còn thiếu chút nữa dấy lên hạo kiếp ở đại lục ThầnHành, huống chi bây giờ nàng đã mạnh hơn.“Được rồi, có cần thì có thể gọi ta bất cứ lúc nào.”Thiên Diệu Thánh Quân nói một câu như vậy, sau đó im lặng.Tô Hề dốc toàn lực điều động khí thế của bản thân, cùng lúc đó, vô số con rối ởtrong túi trữ vật của Tô Hề cũng bùng nổ khí thế.Khí thế này kết hợp với nhau, khí thế không kém gì cảnh giới Đại Thừa sinh ra.Bùm!Khí tức tà ác trên bầu trời va chạm với khí tức của Tô Hề, giữa không trungphát ra tiếng bùng nổ.Mười mấy sinh vật kỳ lạ kia bị dọa sợ quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.Ngay sau đó, khí thế khác phóng lên trời, tiêu diệt sạch mây đen và lôi điện trênbầu trời.“Khách quý đến từ nơi khác, sao có thể thất lễ? Còn không lui xuống!”Một giọng nói truyền từ phía xa tới.Tô Hề ngẩng đầu, đôi mắt nhìn về phương xa.Ở trong tầm mắt của nàng, phương xa có bóng người khổng lồ đột nhiên xuấthiện.Đó là một sinh vật quanh người toàn hỏa diễm, cái đuôi rồng to dài, hai cái cánhrất to, đầu rồng, toàn thân mặc lân giáp