Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 889: Yêu sư muốn thần phục thời đại mới 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Yêu hoàng bệ hạ phái lão ta tới, đương nhiên là lão ta không có khả năng nói rachuyện mình ở chung với Sở Duyên rất kém.Theo ý lão ta, quan hệ giữa mình và vị yêu thánh mới kém, mới khiến đốiphương ầm ĩ với mình như thế.Nhưng là thuộc hạ dưới tay yêu hoàng bệ hạ, mọi người không thể nháo cứngđờ như vậy.Ít nhất truyền tới tai yêu hoàng, không thể là như thế.Cho nên Kế Mông trực tiếp nói như vậy.Đám yêu tướng nghe thấy thế, đều yên lòng, nói với Kế Mông một lát.Mọi người cùng bay về phía vạn yêu cung.Trong lúc này có người rất nghi ngờ, Sở Duyên trở thành yêu thánh, vì saokhông theo bọn họ trở về.Cấp bậc yêu tướng thông thường, phải thường trú ở vạn yêu cung.Bọn họ vô cùng nghi ngờ, vì sao Sở Duyên không phải như vậy.Kế Mông vô cùng thông minh, lấy lý do Sở Duyên phải bế quan, chặn trở về….…Khi tin tức Sở Duyên trở thành yêu thánh mới truyền trở về vạn yêu cung.Trong vạn yêu cung chấn động một lát.Đông Hoàng Thái Nhất ngồi trên thượng vị lộ ra nụ cười, chỉ riêng yêu sư lộ ravẻ mặt ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tốc độ của Đông Hoàng Thái Nhấtnhanh như vậy.“Yêu hoàng bệ hạ, hôm nay yêu tộc ta có thêm một yêu thánh, đáng chúcmừng!”Một yêu tướng ở phía sau đứng dậy, mở miệng nói một câu.“Có lý, tổ chức yến tiệc trong phạm vi vạn yêu cung, các tộc khác thì khôngcần.”Đông Hoàng Thái Nhất hơi nâng mắt nhìn thoáng qua yêu tướng, nhẹ giọng nói.“Vâng!”Rất nhiều yêu tướng trong vạn yêu cung nhao nhao chắp tay.Rất nhanh, rất nhiều yêu tướng trong vạn yêu cung lui ra, tổ chức yến tiệc.Chỉ còn Kế Mông vẻ mặt cứng ngắc và yêu sư vẫn đang kinh ngạc.“Hai ngươi còn đứng ở đây làm gì? Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thìlui ra đi.”Đông Hoàng Thái Nhất xua tay, mở miệng hỏi.Nghe thấy những lời này, Kế Mông gật đầu, bất chợt lui xuống.Trong điện chỉ còn lại mình yêu sư.Yêu sư đứng trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất, trên mặt lộ vẻ do dự, giống nhưmuốn mở miệng nói gì đó, nhưng xấu hổ mở miệng.“Yêu sư, có phải ngươi muốn nói chuyện về Nguyên yêu thánh hay không?”Đông Hoàng Thái Nhất mở miệng trước, ánh mắt nhìn về phía yêu sư.Khí thế tuyệt đại trực tiếp đè ép qua.Lão ta đối với yêu sư, không có chút khách sáo nào.Trực tiếp lấy khí thế của bản thân chèn ép qua.Mọi chuyện yêu sư làm ngày xưa, lão ta đều không quên!Không, không, không, không phải, ta chỉ muốn hỏi một chút, về chuyện yêu tộcgần đây.”Yêu sư run lẩy bẩy, nói một câu như vậy.“Chuyện yêu tộc gần đây sao? Chuyện yêu tộc gần đây gì?”Đông Hoàng Thái Nhất hơi thu liễm khí tức, cau mày hỏi.“Yêu tộc… Ồ… Đúng! Gần đây rất nhiều nơi yêu tộc đều bị nhân tộc đồ sát, bịđồ sát mới đầu chỉ là một số bộ lạc nhỏ, cho tới bây giờ, đã có bộ lạc cỡ trung bịđồ sát, mong yêu hoàng đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ qua!”Yêu sư vội vàng chắp tay nói.“Bị nhân tộc đồ sát sao? Bao nhiêu người?”Đông Hoàng Thái Nhất cười mà như không cười nhìn yêu sư, thản nhiên nóimột câu.“Chuyện này không biết, không có người của yêu tộc tận mắt nhìn thấy, cho nênkhông rõ.”Yêu sư cúi đầu nói.Nghe thấy những lời này, Đông Hoàng Thái Nhất hơi híp mắt, ngón tay khẽ gõlên ghế ngồi.Lão ta không mở miệng, mà im lặng một lát.Yêu sư thấy Đông Hoàng Thái Nhất không nói lời nào, cũng không mở miệng.Bỗng nhiên bầu không khí trở nên quỷ dị.Một lát sau.Rầm.Một tiếng thật to vang lên, Đông Hoàng Thái Nhất đứng bật dậy, giơ tay chỉ yêusư.“Yêu sư à, ngươi nghĩ gì bổn hoàng đều biết, bổn hoàng không phải là yêuhoàng như ngươi nghĩ, chỉ biết chiến đấu, ngày xưa Thiên Đình yêu tộc ta yêuđế là chủ, bổn hoàng là phụ, chuyện này không có nghĩa là bổn hoàng khôngthông minh.”“Bổn hoàng xin khuyên ngươi, đừng có ý nghĩ gì, nếu không bổn hoàng khôngngại giết chết ngươi trước khi yêu đế sống lại.”Trong mắt Đông Hoàng Thái Nhất lóe lên sát ý cuồn cuộn.Có thể thấy được, Đông Hoàng Thái Nhất thực sự muốn giết chết yêu sư.Nhưng chỉ vì cố kỵ tình hình trước mắt, mới không ra tay.“Vâng, yêu hoàng.”Yêu sư trực tiếp bị dọa sợ quỳ sát trên mặt đất, run lẩy bẩy.Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mày nhìn chằm chằm yêu sư rất lâu.Ngay sau đó, lão ta đứng dậy rời đi, không nhìn yêu sư nữa.Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất rời đi rất lâu, yêu sư mới đứng dậy, lão ta quayđầu nhìn phương hướng Đông Hoàng Thái Nhất rời đi, trong mắt tràn ngập âmu.Hai tay lão ta nắm chặt lại.Lão ta xem như nhìn ra, Đông Hoàng Thái Nhất này căn bản không cho lão tacơ hội sống sót.Một khi có cơ hội, tuyệt đối sẽ giết lão ta, trước mắt chỉ sợ vì tình hình mà thôi.“Không được! Ta không thể ngồi đợi chết! Thời đại cũ không chứa chấp ta, vậyta đến thời đại mới, đám Bạch Trạch cũng đã quy phục thời đại mới, chắc chắncó biện pháp gia nhập thời đại mới.”Trong đầu yêu sư dâng lên ý niệm này.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Yêu hoàng bệ hạ phái lão ta tới, đương nhiên là lão ta không có khả năng nói rachuyện mình ở chung với Sở Duyên rất kém.Theo ý lão ta, quan hệ giữa mình và vị yêu thánh mới kém, mới khiến đốiphương ầm ĩ với mình như thế.Nhưng là thuộc hạ dưới tay yêu hoàng bệ hạ, mọi người không thể nháo cứngđờ như vậy.Ít nhất truyền tới tai yêu hoàng, không thể là như thế.Cho nên Kế Mông trực tiếp nói như vậy.Đám yêu tướng nghe thấy thế, đều yên lòng, nói với Kế Mông một lát.Mọi người cùng bay về phía vạn yêu cung.Trong lúc này có người rất nghi ngờ, Sở Duyên trở thành yêu thánh, vì saokhông theo bọn họ trở về.Cấp bậc yêu tướng thông thường, phải thường trú ở vạn yêu cung.Bọn họ vô cùng nghi ngờ, vì sao Sở Duyên không phải như vậy.Kế Mông vô cùng thông minh, lấy lý do Sở Duyên phải bế quan, chặn trở về….…Khi tin tức Sở Duyên trở thành yêu thánh mới truyền trở về vạn yêu cung.Trong vạn yêu cung chấn động một lát.Đông Hoàng Thái Nhất ngồi trên thượng vị lộ ra nụ cười, chỉ riêng yêu sư lộ ravẻ mặt ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tốc độ của Đông Hoàng Thái Nhấtnhanh như vậy.“Yêu hoàng bệ hạ, hôm nay yêu tộc ta có thêm một yêu thánh, đáng chúcmừng!”Một yêu tướng ở phía sau đứng dậy, mở miệng nói một câu.“Có lý, tổ chức yến tiệc trong phạm vi vạn yêu cung, các tộc khác thì khôngcần.”Đông Hoàng Thái Nhất hơi nâng mắt nhìn thoáng qua yêu tướng, nhẹ giọng nói.“Vâng!”Rất nhiều yêu tướng trong vạn yêu cung nhao nhao chắp tay.Rất nhanh, rất nhiều yêu tướng trong vạn yêu cung lui ra, tổ chức yến tiệc.Chỉ còn Kế Mông vẻ mặt cứng ngắc và yêu sư vẫn đang kinh ngạc.“Hai ngươi còn đứng ở đây làm gì? Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thìlui ra đi.”Đông Hoàng Thái Nhất xua tay, mở miệng hỏi.Nghe thấy những lời này, Kế Mông gật đầu, bất chợt lui xuống.Trong điện chỉ còn lại mình yêu sư.Yêu sư đứng trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất, trên mặt lộ vẻ do dự, giống nhưmuốn mở miệng nói gì đó, nhưng xấu hổ mở miệng.“Yêu sư, có phải ngươi muốn nói chuyện về Nguyên yêu thánh hay không?”Đông Hoàng Thái Nhất mở miệng trước, ánh mắt nhìn về phía yêu sư.Khí thế tuyệt đại trực tiếp đè ép qua.Lão ta đối với yêu sư, không có chút khách sáo nào.Trực tiếp lấy khí thế của bản thân chèn ép qua.Mọi chuyện yêu sư làm ngày xưa, lão ta đều không quên!Không, không, không, không phải, ta chỉ muốn hỏi một chút, về chuyện yêu tộcgần đây.”Yêu sư run lẩy bẩy, nói một câu như vậy.“Chuyện yêu tộc gần đây sao? Chuyện yêu tộc gần đây gì?”Đông Hoàng Thái Nhất hơi thu liễm khí tức, cau mày hỏi.“Yêu tộc… Ồ… Đúng! Gần đây rất nhiều nơi yêu tộc đều bị nhân tộc đồ sát, bịđồ sát mới đầu chỉ là một số bộ lạc nhỏ, cho tới bây giờ, đã có bộ lạc cỡ trung bịđồ sát, mong yêu hoàng đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ qua!”Yêu sư vội vàng chắp tay nói.“Bị nhân tộc đồ sát sao? Bao nhiêu người?”Đông Hoàng Thái Nhất cười mà như không cười nhìn yêu sư, thản nhiên nóimột câu.“Chuyện này không biết, không có người của yêu tộc tận mắt nhìn thấy, cho nênkhông rõ.”Yêu sư cúi đầu nói.Nghe thấy những lời này, Đông Hoàng Thái Nhất hơi híp mắt, ngón tay khẽ gõlên ghế ngồi.Lão ta không mở miệng, mà im lặng một lát.Yêu sư thấy Đông Hoàng Thái Nhất không nói lời nào, cũng không mở miệng.Bỗng nhiên bầu không khí trở nên quỷ dị.Một lát sau.Rầm.Một tiếng thật to vang lên, Đông Hoàng Thái Nhất đứng bật dậy, giơ tay chỉ yêusư.“Yêu sư à, ngươi nghĩ gì bổn hoàng đều biết, bổn hoàng không phải là yêuhoàng như ngươi nghĩ, chỉ biết chiến đấu, ngày xưa Thiên Đình yêu tộc ta yêuđế là chủ, bổn hoàng là phụ, chuyện này không có nghĩa là bổn hoàng khôngthông minh.”“Bổn hoàng xin khuyên ngươi, đừng có ý nghĩ gì, nếu không bổn hoàng khôngngại giết chết ngươi trước khi yêu đế sống lại.”Trong mắt Đông Hoàng Thái Nhất lóe lên sát ý cuồn cuộn.Có thể thấy được, Đông Hoàng Thái Nhất thực sự muốn giết chết yêu sư.Nhưng chỉ vì cố kỵ tình hình trước mắt, mới không ra tay.“Vâng, yêu hoàng.”Yêu sư trực tiếp bị dọa sợ quỳ sát trên mặt đất, run lẩy bẩy.Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mày nhìn chằm chằm yêu sư rất lâu.Ngay sau đó, lão ta đứng dậy rời đi, không nhìn yêu sư nữa.Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất rời đi rất lâu, yêu sư mới đứng dậy, lão ta quayđầu nhìn phương hướng Đông Hoàng Thái Nhất rời đi, trong mắt tràn ngập âmu.Hai tay lão ta nắm chặt lại.Lão ta xem như nhìn ra, Đông Hoàng Thái Nhất này căn bản không cho lão tacơ hội sống sót.Một khi có cơ hội, tuyệt đối sẽ giết lão ta, trước mắt chỉ sợ vì tình hình mà thôi.“Không được! Ta không thể ngồi đợi chết! Thời đại cũ không chứa chấp ta, vậyta đến thời đại mới, đám Bạch Trạch cũng đã quy phục thời đại mới, chắc chắncó biện pháp gia nhập thời đại mới.”Trong đầu yêu sư dâng lên ý niệm này.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Yêu hoàng bệ hạ phái lão ta tới, đương nhiên là lão ta không có khả năng nói rachuyện mình ở chung với Sở Duyên rất kém.Theo ý lão ta, quan hệ giữa mình và vị yêu thánh mới kém, mới khiến đốiphương ầm ĩ với mình như thế.Nhưng là thuộc hạ dưới tay yêu hoàng bệ hạ, mọi người không thể nháo cứngđờ như vậy.Ít nhất truyền tới tai yêu hoàng, không thể là như thế.Cho nên Kế Mông trực tiếp nói như vậy.Đám yêu tướng nghe thấy thế, đều yên lòng, nói với Kế Mông một lát.Mọi người cùng bay về phía vạn yêu cung.Trong lúc này có người rất nghi ngờ, Sở Duyên trở thành yêu thánh, vì saokhông theo bọn họ trở về.Cấp bậc yêu tướng thông thường, phải thường trú ở vạn yêu cung.Bọn họ vô cùng nghi ngờ, vì sao Sở Duyên không phải như vậy.Kế Mông vô cùng thông minh, lấy lý do Sở Duyên phải bế quan, chặn trở về….…Khi tin tức Sở Duyên trở thành yêu thánh mới truyền trở về vạn yêu cung.Trong vạn yêu cung chấn động một lát.Đông Hoàng Thái Nhất ngồi trên thượng vị lộ ra nụ cười, chỉ riêng yêu sư lộ ravẻ mặt ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ tốc độ của Đông Hoàng Thái Nhấtnhanh như vậy.“Yêu hoàng bệ hạ, hôm nay yêu tộc ta có thêm một yêu thánh, đáng chúcmừng!”Một yêu tướng ở phía sau đứng dậy, mở miệng nói một câu.“Có lý, tổ chức yến tiệc trong phạm vi vạn yêu cung, các tộc khác thì khôngcần.”Đông Hoàng Thái Nhất hơi nâng mắt nhìn thoáng qua yêu tướng, nhẹ giọng nói.“Vâng!”Rất nhiều yêu tướng trong vạn yêu cung nhao nhao chắp tay.Rất nhanh, rất nhiều yêu tướng trong vạn yêu cung lui ra, tổ chức yến tiệc.Chỉ còn Kế Mông vẻ mặt cứng ngắc và yêu sư vẫn đang kinh ngạc.“Hai ngươi còn đứng ở đây làm gì? Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thìlui ra đi.”Đông Hoàng Thái Nhất xua tay, mở miệng hỏi.Nghe thấy những lời này, Kế Mông gật đầu, bất chợt lui xuống.Trong điện chỉ còn lại mình yêu sư.Yêu sư đứng trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất, trên mặt lộ vẻ do dự, giống nhưmuốn mở miệng nói gì đó, nhưng xấu hổ mở miệng.“Yêu sư, có phải ngươi muốn nói chuyện về Nguyên yêu thánh hay không?”Đông Hoàng Thái Nhất mở miệng trước, ánh mắt nhìn về phía yêu sư.Khí thế tuyệt đại trực tiếp đè ép qua.Lão ta đối với yêu sư, không có chút khách sáo nào.Trực tiếp lấy khí thế của bản thân chèn ép qua.Mọi chuyện yêu sư làm ngày xưa, lão ta đều không quên!Không, không, không, không phải, ta chỉ muốn hỏi một chút, về chuyện yêu tộcgần đây.”Yêu sư run lẩy bẩy, nói một câu như vậy.“Chuyện yêu tộc gần đây sao? Chuyện yêu tộc gần đây gì?”Đông Hoàng Thái Nhất hơi thu liễm khí tức, cau mày hỏi.“Yêu tộc… Ồ… Đúng! Gần đây rất nhiều nơi yêu tộc đều bị nhân tộc đồ sát, bịđồ sát mới đầu chỉ là một số bộ lạc nhỏ, cho tới bây giờ, đã có bộ lạc cỡ trung bịđồ sát, mong yêu hoàng đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ qua!”Yêu sư vội vàng chắp tay nói.“Bị nhân tộc đồ sát sao? Bao nhiêu người?”Đông Hoàng Thái Nhất cười mà như không cười nhìn yêu sư, thản nhiên nóimột câu.“Chuyện này không biết, không có người của yêu tộc tận mắt nhìn thấy, cho nênkhông rõ.”Yêu sư cúi đầu nói.Nghe thấy những lời này, Đông Hoàng Thái Nhất hơi híp mắt, ngón tay khẽ gõlên ghế ngồi.Lão ta không mở miệng, mà im lặng một lát.Yêu sư thấy Đông Hoàng Thái Nhất không nói lời nào, cũng không mở miệng.Bỗng nhiên bầu không khí trở nên quỷ dị.Một lát sau.Rầm.Một tiếng thật to vang lên, Đông Hoàng Thái Nhất đứng bật dậy, giơ tay chỉ yêusư.“Yêu sư à, ngươi nghĩ gì bổn hoàng đều biết, bổn hoàng không phải là yêuhoàng như ngươi nghĩ, chỉ biết chiến đấu, ngày xưa Thiên Đình yêu tộc ta yêuđế là chủ, bổn hoàng là phụ, chuyện này không có nghĩa là bổn hoàng khôngthông minh.”“Bổn hoàng xin khuyên ngươi, đừng có ý nghĩ gì, nếu không bổn hoàng khôngngại giết chết ngươi trước khi yêu đế sống lại.”Trong mắt Đông Hoàng Thái Nhất lóe lên sát ý cuồn cuộn.Có thể thấy được, Đông Hoàng Thái Nhất thực sự muốn giết chết yêu sư.Nhưng chỉ vì cố kỵ tình hình trước mắt, mới không ra tay.“Vâng, yêu hoàng.”Yêu sư trực tiếp bị dọa sợ quỳ sát trên mặt đất, run lẩy bẩy.Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mày nhìn chằm chằm yêu sư rất lâu.Ngay sau đó, lão ta đứng dậy rời đi, không nhìn yêu sư nữa.Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất rời đi rất lâu, yêu sư mới đứng dậy, lão ta quayđầu nhìn phương hướng Đông Hoàng Thái Nhất rời đi, trong mắt tràn ngập âmu.Hai tay lão ta nắm chặt lại.Lão ta xem như nhìn ra, Đông Hoàng Thái Nhất này căn bản không cho lão tacơ hội sống sót.Một khi có cơ hội, tuyệt đối sẽ giết lão ta, trước mắt chỉ sợ vì tình hình mà thôi.“Không được! Ta không thể ngồi đợi chết! Thời đại cũ không chứa chấp ta, vậyta đến thời đại mới, đám Bạch Trạch cũng đã quy phục thời đại mới, chắc chắncó biện pháp gia nhập thời đại mới.”Trong đầu yêu sư dâng lên ý niệm này.