Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 926: Năm năm 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc có được Thiên Địa thêm vào, cường đại tới cực hạn, bóng dáng cửđộng, sau đó đi tới bên ngoài núi sâu.Một ý niệm của Diệp Lạc, lập tức vượt qua mấy vạn dặm.Thực lực đáng sợ, vượt qua tưởng tượng.Đi tới bên ngoài núi sâu.“Chính là nơi này.”Hai ngón tay Diệp Lạc thành kiếm, chém một kích về phía núi sâu.Một kích này của hắn ta, trực tiếp ngưng tụ kiếm khí khủng bố, đánh về phíanúi sâu.Rầm!Một kiếm này của hắn ta, không có dị tượng gì đặc biệt, nhưng đại đạo chí giản.Một kiếm này, lại dễ dàng phá hủy hết trận pháp bên ngoài núi sâu, vô cùng báđạo.Rầm…Một âm thanh truyền ra.Diệp Lạc hơi hoảng hốt một lát.Một giây sau, trước người hắn ta xuất hiện một bóng người.Người này mặc đồ trắng, toàn thân lộ ra khí tức cường đại, khí tức này khônggiống khí tức thời đại mới, lại càng không giống khí tức thời đại cũ.Mà giống như là khí tức thuộc man hoang cổ xưa hơn.Diệp Lạc và đối phương nhìn thẳng nhau, mơ hồ thấy được vô số hình ảnh xuấthiện.Trong hình ảnh có ác ma chết, có thần linh khóc ra máu, có nhân tộc bi thương,có dị tộc sợ hãi…Đủ loại hình ảnh, giống như cảnh tượng huyền ảo…Đợi Diệp Lạc tỉnh lại, muốn tiếp tục xem tiếp, thì phát hiện toàn bộ dị tượngđều tiêu tán đi.Đứng trước mặt hắn ta, chỉ có một bóng người mặc đồ trắng.“Người là người phương nào?”Diệp Lạc không nhịn được hỏi một câu.“Đại lục Vô Cực, Khương Bạch Y.”Bóng người mặc đồ trắng kia khẽ nói ra một câu như vậy……Đại lục Vô Cực, trước núi sâu.Diệp Lạc và bóng người mặc đồ trắng Khương Bạch Y đứng sóng đôi ở đây.Bầu không khí giữa hai bên hơi âm trầm, ngưng kết.Khương Bạch Y vô cùng lạnh nhạt, nhưng giống như hơi giận dữ.Trái lại Diệp Lạc không có gì, lẳng lặng đứng ở đó, được Thiên Đạo thêm vào,khiến hắn ta nhìn qua có hương vị vô tình của Thiên Đạo.“Khương Bạch Y?”Diệp Lạc nhẹ giọng mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.“Không sai, là ta, ta biết rõ các hạ là ai, Diệp minh chủ, ta biết ngươi, tuy ngươilà minh chủ thống nhất toàn bộ liên minh đại lục, nhưng ngươi vô cớ quấy rầyta bế quan, đây là ngươi không đúng đúng không?”Trên mặt Khương Bạch Y có tươi cười, nhưng trong đôi mắt đầy lửa giận, chodù là ai đều có thể cảm nhận được.Dị tượng vừa rồi, là hắn ta gần đột phá tạo thành, nhưng bị quấy rầy một lát.Tuy không thực tế ảnh hưởng tới hắn ta, nhưng vẫn khiến tâm trạng hắn ta trởnên vô cùng kém cỏi.“Khương đạo hữu, ta không biết ngươi ở đây bế quan, cho nên quấy rầy tớingươi, ta còn tưởng đại lục Vô Cực ẩn chứa thứ gì khác, cho nên đặc biệt tớixem xét.”Diệp Lạc khẽ lắc đầu, nói một câu.Hắn ta thực sự không biết, Khương Bạch Y này ở đây tu hành.Đối với Khương Bạch Y, hắn ta vẫn có một chút tin tức.Biết Khương Bạch Y là chí cường giả của đại lục Vô Cực, nhưng hắn ta chưabao giờ gặp Khương Bạch Y, chỉ biết Khương Bạch Y mà thôi.Bởi vì cho dù bọn họ kêu gọi thế nào, khai triển đại chiến thế nào, triệu hoánKhương Bạch Y, Khương Bạch Y đều không tới.“Thôi!”Khương Bạch Y hít sâu một hơi, hắn ta không muốn dây dưa quá nhiều vớiDiệp Lạc.Cũng không biết là e ngại Diệp Lạc, hay là e ngại khí tức Thiên Đạo sau lưngDiệp Lạc.Hắn ta muốn lựa chọn rời đi.“Khương Bạch Y, có biết thân phận thực sự của ngươi không?”Bỗng nhiên Diệp Lạc mở miệng hỏi một câu.Những lời này vừa vang lên, Khương Bạch Y đang chuẩn bị rời đi đờ đẫn mộtlát, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lạc với vẻ sâu xa, môi khẽ mở, không biếtnên nói gì.“Thân phận của ngươi tuyệt đối không đơn giản như vậy. Đại lục Vô Cực khôngcó khả năng sinh ra người như ngươi.”Diệp Lạc mở miệng nói, đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Khương Bạch Y.Ngay vừa rồi, hắn ta chiếm được Thiên Đạo ngủ say tình cờ truyền tới tin tức.Khương Bạch Y không phải là người thế giới này, nói một cách chính xác, làngười không thuộc Thiên Đạo quản lý.Đồng thời hắn ta cũng biết được, vị cách của đại lục Vô Cực vốn thấp, cho nênsẽ không sinh ra tu tiên giả.Khương Bạch Y không phải người thế giới này, cho nên mới trở thành ngoại lệ.“Ta chính là Khương Bạch Y, đâu có thân phận gì, Diệp minh chủ, ta đã khôngso đo chuyện ngươi quấy rầy ta bế quan, cho nên mong ngươi đừng lải nhảinữa.”Đôi mắt Khương Bạch Y hơi cử động.Hắn ta mới nói xong, xoay người muốn rời đi.Diệp Lạc căn bản không cho phép đối phương rời đi, bóng dáng hắn ta cử động,chỉ trong thời gian ngắn đi tới trước mặt Khương Bạch Y, muốn ngăn cảnKhương Bạch Y.Một tay hắn ta vươn ra, phản ứng của Khương Bạch Y nhanh hơn, hai ngón taythành kiếm chỉ, trực tiếp đón đỡ Diệp Lạc, khí tức cổ xưa mà man hoang từ trênngười hắn ta bùng nổ ra.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc có được Thiên Địa thêm vào, cường đại tới cực hạn, bóng dáng cửđộng, sau đó đi tới bên ngoài núi sâu.Một ý niệm của Diệp Lạc, lập tức vượt qua mấy vạn dặm.Thực lực đáng sợ, vượt qua tưởng tượng.Đi tới bên ngoài núi sâu.“Chính là nơi này.”Hai ngón tay Diệp Lạc thành kiếm, chém một kích về phía núi sâu.Một kích này của hắn ta, trực tiếp ngưng tụ kiếm khí khủng bố, đánh về phíanúi sâu.Rầm!Một kiếm này của hắn ta, không có dị tượng gì đặc biệt, nhưng đại đạo chí giản.Một kiếm này, lại dễ dàng phá hủy hết trận pháp bên ngoài núi sâu, vô cùng báđạo.Rầm…Một âm thanh truyền ra.Diệp Lạc hơi hoảng hốt một lát.Một giây sau, trước người hắn ta xuất hiện một bóng người.Người này mặc đồ trắng, toàn thân lộ ra khí tức cường đại, khí tức này khônggiống khí tức thời đại mới, lại càng không giống khí tức thời đại cũ.Mà giống như là khí tức thuộc man hoang cổ xưa hơn.Diệp Lạc và đối phương nhìn thẳng nhau, mơ hồ thấy được vô số hình ảnh xuấthiện.Trong hình ảnh có ác ma chết, có thần linh khóc ra máu, có nhân tộc bi thương,có dị tộc sợ hãi…Đủ loại hình ảnh, giống như cảnh tượng huyền ảo…Đợi Diệp Lạc tỉnh lại, muốn tiếp tục xem tiếp, thì phát hiện toàn bộ dị tượngđều tiêu tán đi.Đứng trước mặt hắn ta, chỉ có một bóng người mặc đồ trắng.“Người là người phương nào?”Diệp Lạc không nhịn được hỏi một câu.“Đại lục Vô Cực, Khương Bạch Y.”Bóng người mặc đồ trắng kia khẽ nói ra một câu như vậy……Đại lục Vô Cực, trước núi sâu.Diệp Lạc và bóng người mặc đồ trắng Khương Bạch Y đứng sóng đôi ở đây.Bầu không khí giữa hai bên hơi âm trầm, ngưng kết.Khương Bạch Y vô cùng lạnh nhạt, nhưng giống như hơi giận dữ.Trái lại Diệp Lạc không có gì, lẳng lặng đứng ở đó, được Thiên Đạo thêm vào,khiến hắn ta nhìn qua có hương vị vô tình của Thiên Đạo.“Khương Bạch Y?”Diệp Lạc nhẹ giọng mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.“Không sai, là ta, ta biết rõ các hạ là ai, Diệp minh chủ, ta biết ngươi, tuy ngươilà minh chủ thống nhất toàn bộ liên minh đại lục, nhưng ngươi vô cớ quấy rầyta bế quan, đây là ngươi không đúng đúng không?”Trên mặt Khương Bạch Y có tươi cười, nhưng trong đôi mắt đầy lửa giận, chodù là ai đều có thể cảm nhận được.Dị tượng vừa rồi, là hắn ta gần đột phá tạo thành, nhưng bị quấy rầy một lát.Tuy không thực tế ảnh hưởng tới hắn ta, nhưng vẫn khiến tâm trạng hắn ta trởnên vô cùng kém cỏi.“Khương đạo hữu, ta không biết ngươi ở đây bế quan, cho nên quấy rầy tớingươi, ta còn tưởng đại lục Vô Cực ẩn chứa thứ gì khác, cho nên đặc biệt tớixem xét.”Diệp Lạc khẽ lắc đầu, nói một câu.Hắn ta thực sự không biết, Khương Bạch Y này ở đây tu hành.Đối với Khương Bạch Y, hắn ta vẫn có một chút tin tức.Biết Khương Bạch Y là chí cường giả của đại lục Vô Cực, nhưng hắn ta chưabao giờ gặp Khương Bạch Y, chỉ biết Khương Bạch Y mà thôi.Bởi vì cho dù bọn họ kêu gọi thế nào, khai triển đại chiến thế nào, triệu hoánKhương Bạch Y, Khương Bạch Y đều không tới.“Thôi!”Khương Bạch Y hít sâu một hơi, hắn ta không muốn dây dưa quá nhiều vớiDiệp Lạc.Cũng không biết là e ngại Diệp Lạc, hay là e ngại khí tức Thiên Đạo sau lưngDiệp Lạc.Hắn ta muốn lựa chọn rời đi.“Khương Bạch Y, có biết thân phận thực sự của ngươi không?”Bỗng nhiên Diệp Lạc mở miệng hỏi một câu.Những lời này vừa vang lên, Khương Bạch Y đang chuẩn bị rời đi đờ đẫn mộtlát, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lạc với vẻ sâu xa, môi khẽ mở, không biếtnên nói gì.“Thân phận của ngươi tuyệt đối không đơn giản như vậy. Đại lục Vô Cực khôngcó khả năng sinh ra người như ngươi.”Diệp Lạc mở miệng nói, đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Khương Bạch Y.Ngay vừa rồi, hắn ta chiếm được Thiên Đạo ngủ say tình cờ truyền tới tin tức.Khương Bạch Y không phải là người thế giới này, nói một cách chính xác, làngười không thuộc Thiên Đạo quản lý.Đồng thời hắn ta cũng biết được, vị cách của đại lục Vô Cực vốn thấp, cho nênsẽ không sinh ra tu tiên giả.Khương Bạch Y không phải người thế giới này, cho nên mới trở thành ngoại lệ.“Ta chính là Khương Bạch Y, đâu có thân phận gì, Diệp minh chủ, ta đã khôngso đo chuyện ngươi quấy rầy ta bế quan, cho nên mong ngươi đừng lải nhảinữa.”Đôi mắt Khương Bạch Y hơi cử động.Hắn ta mới nói xong, xoay người muốn rời đi.Diệp Lạc căn bản không cho phép đối phương rời đi, bóng dáng hắn ta cử động,chỉ trong thời gian ngắn đi tới trước mặt Khương Bạch Y, muốn ngăn cảnKhương Bạch Y.Một tay hắn ta vươn ra, phản ứng của Khương Bạch Y nhanh hơn, hai ngón taythành kiếm chỉ, trực tiếp đón đỡ Diệp Lạc, khí tức cổ xưa mà man hoang từ trênngười hắn ta bùng nổ ra.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc có được Thiên Địa thêm vào, cường đại tới cực hạn, bóng dáng cửđộng, sau đó đi tới bên ngoài núi sâu.Một ý niệm của Diệp Lạc, lập tức vượt qua mấy vạn dặm.Thực lực đáng sợ, vượt qua tưởng tượng.Đi tới bên ngoài núi sâu.“Chính là nơi này.”Hai ngón tay Diệp Lạc thành kiếm, chém một kích về phía núi sâu.Một kích này của hắn ta, trực tiếp ngưng tụ kiếm khí khủng bố, đánh về phíanúi sâu.Rầm!Một kiếm này của hắn ta, không có dị tượng gì đặc biệt, nhưng đại đạo chí giản.Một kiếm này, lại dễ dàng phá hủy hết trận pháp bên ngoài núi sâu, vô cùng báđạo.Rầm…Một âm thanh truyền ra.Diệp Lạc hơi hoảng hốt một lát.Một giây sau, trước người hắn ta xuất hiện một bóng người.Người này mặc đồ trắng, toàn thân lộ ra khí tức cường đại, khí tức này khônggiống khí tức thời đại mới, lại càng không giống khí tức thời đại cũ.Mà giống như là khí tức thuộc man hoang cổ xưa hơn.Diệp Lạc và đối phương nhìn thẳng nhau, mơ hồ thấy được vô số hình ảnh xuấthiện.Trong hình ảnh có ác ma chết, có thần linh khóc ra máu, có nhân tộc bi thương,có dị tộc sợ hãi…Đủ loại hình ảnh, giống như cảnh tượng huyền ảo…Đợi Diệp Lạc tỉnh lại, muốn tiếp tục xem tiếp, thì phát hiện toàn bộ dị tượngđều tiêu tán đi.Đứng trước mặt hắn ta, chỉ có một bóng người mặc đồ trắng.“Người là người phương nào?”Diệp Lạc không nhịn được hỏi một câu.“Đại lục Vô Cực, Khương Bạch Y.”Bóng người mặc đồ trắng kia khẽ nói ra một câu như vậy……Đại lục Vô Cực, trước núi sâu.Diệp Lạc và bóng người mặc đồ trắng Khương Bạch Y đứng sóng đôi ở đây.Bầu không khí giữa hai bên hơi âm trầm, ngưng kết.Khương Bạch Y vô cùng lạnh nhạt, nhưng giống như hơi giận dữ.Trái lại Diệp Lạc không có gì, lẳng lặng đứng ở đó, được Thiên Đạo thêm vào,khiến hắn ta nhìn qua có hương vị vô tình của Thiên Đạo.“Khương Bạch Y?”Diệp Lạc nhẹ giọng mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.“Không sai, là ta, ta biết rõ các hạ là ai, Diệp minh chủ, ta biết ngươi, tuy ngươilà minh chủ thống nhất toàn bộ liên minh đại lục, nhưng ngươi vô cớ quấy rầyta bế quan, đây là ngươi không đúng đúng không?”Trên mặt Khương Bạch Y có tươi cười, nhưng trong đôi mắt đầy lửa giận, chodù là ai đều có thể cảm nhận được.Dị tượng vừa rồi, là hắn ta gần đột phá tạo thành, nhưng bị quấy rầy một lát.Tuy không thực tế ảnh hưởng tới hắn ta, nhưng vẫn khiến tâm trạng hắn ta trởnên vô cùng kém cỏi.“Khương đạo hữu, ta không biết ngươi ở đây bế quan, cho nên quấy rầy tớingươi, ta còn tưởng đại lục Vô Cực ẩn chứa thứ gì khác, cho nên đặc biệt tớixem xét.”Diệp Lạc khẽ lắc đầu, nói một câu.Hắn ta thực sự không biết, Khương Bạch Y này ở đây tu hành.Đối với Khương Bạch Y, hắn ta vẫn có một chút tin tức.Biết Khương Bạch Y là chí cường giả của đại lục Vô Cực, nhưng hắn ta chưabao giờ gặp Khương Bạch Y, chỉ biết Khương Bạch Y mà thôi.Bởi vì cho dù bọn họ kêu gọi thế nào, khai triển đại chiến thế nào, triệu hoánKhương Bạch Y, Khương Bạch Y đều không tới.“Thôi!”Khương Bạch Y hít sâu một hơi, hắn ta không muốn dây dưa quá nhiều vớiDiệp Lạc.Cũng không biết là e ngại Diệp Lạc, hay là e ngại khí tức Thiên Đạo sau lưngDiệp Lạc.Hắn ta muốn lựa chọn rời đi.“Khương Bạch Y, có biết thân phận thực sự của ngươi không?”Bỗng nhiên Diệp Lạc mở miệng hỏi một câu.Những lời này vừa vang lên, Khương Bạch Y đang chuẩn bị rời đi đờ đẫn mộtlát, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lạc với vẻ sâu xa, môi khẽ mở, không biếtnên nói gì.“Thân phận của ngươi tuyệt đối không đơn giản như vậy. Đại lục Vô Cực khôngcó khả năng sinh ra người như ngươi.”Diệp Lạc mở miệng nói, đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Khương Bạch Y.Ngay vừa rồi, hắn ta chiếm được Thiên Đạo ngủ say tình cờ truyền tới tin tức.Khương Bạch Y không phải là người thế giới này, nói một cách chính xác, làngười không thuộc Thiên Đạo quản lý.Đồng thời hắn ta cũng biết được, vị cách của đại lục Vô Cực vốn thấp, cho nênsẽ không sinh ra tu tiên giả.Khương Bạch Y không phải người thế giới này, cho nên mới trở thành ngoại lệ.“Ta chính là Khương Bạch Y, đâu có thân phận gì, Diệp minh chủ, ta đã khôngso đo chuyện ngươi quấy rầy ta bế quan, cho nên mong ngươi đừng lải nhảinữa.”Đôi mắt Khương Bạch Y hơi cử động.Hắn ta mới nói xong, xoay người muốn rời đi.Diệp Lạc căn bản không cho phép đối phương rời đi, bóng dáng hắn ta cử động,chỉ trong thời gian ngắn đi tới trước mặt Khương Bạch Y, muốn ngăn cảnKhương Bạch Y.Một tay hắn ta vươn ra, phản ứng của Khương Bạch Y nhanh hơn, hai ngón taythành kiếm chỉ, trực tiếp đón đỡ Diệp Lạc, khí tức cổ xưa mà man hoang từ trênngười hắn ta bùng nổ ra.

Chương 926: Năm năm 1