Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 938: Sư tôn nhà ta tên Duyên Sở 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Chuyện hai đệ tử này, không quản cũng không sao.Nguyên Sơ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.…Cùng lúc đó, đại lục Thiên Kiện, trong một ngọn núi sâu.Lý Thành và Lâm Mạc bị Nguyên Sơ tâm tâm niệm niệm ở đây.Đồng thời, Tô Càn Nguyên cũng ở đây.Ba bọn họ vô cùng trùng hợp chạm mặt, còn làm quen.Chuyện này nói ra thì dài, Tô Càn Nguyên hành tẩu ở trong đại lục Thiên Kiện,trong đó gặp không ít mãnh thú, nhưng một số mãnh thú này đều bị hắn ta đánhchết.Nhưng mà dao động chiến đấu của hắn ta cũng hấp dẫn sự chú ý của một số yêutướng, Tô Càn Nguyên vì tránh phiền phức, chỉ có thể tránh né, một đường chạytrốn, cuối cùng trốn vào trong ngọn núi sâu này.Sau đó gặp được nhân tộc Lâm Mạc.Đương nhiên là Lâm Mạc cũng ra tay, tiếp ứng cho Tô Càn Nguyên.Ba người từ đấy quen biết.Ngày này, ba người đang ngồi vây quanh một đống lửa trại.“Đạo hữu, xin hỏi ngươi là nhân tộc từ đâu tới? Ta nhớ rõ, hình như nhân tộc đãsớm bị diệt tộc? Vì sao còn xuất hiện cường giả như đạo hữu?”Giọng nói của Lâm Mạc lạnh nhạt hỏi.Hắn ta đã rất cố gắng khống chế khí thế của bản thân.Nhưng mà hắn ta tàn sát nhiều yêu tộc, toàn thân vẫn luôn có khí tức khủng bốlượn lờ, ở phía xa nhìn, cho dù hắn ta không phóng thích khí thế, cũng giốngnhư Ma Đế, loại thâm uyên chi chủ!Nhưng mà đối với Tô Càn Nguyên, khí thế mãnh liệt như vậy không có tácdụng rắm gì.“Lúc trước bộ lạc bọn ta vẫn luôn ẩn giấu trong rừng sâu, không hiện thế, chonên luôn tồn tại, đúng đúng đúng, lánh đời, lánh đời…”Tô Càn Nguyên ho khan hai tiếng, đáp.Hắn ta không biết nhân tộc ở đại lục Thiên Kiện xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trảlời linh tinh, hi vọng lừa gạt qua cửa.Hai người trước mắt này, hắn ta cảm thấy rất tốt.Nếu như không cần thiết, hắn ta không muốn ra tay với hai người này.“Lánh đời sao? Thì ra là thế.”Lý Thành làm bộ làm tịch đáp một câu, trong mắt có tinh quang lóe lên.Hắn ta đánh giá Tô Càn Nguyên cẩn thận một lát, sau đó tiếp tục mở miệng.“Không biết đạo hữu tu hành pháp quyết gì? Vì sao sức lực lại mạnh như thế?Ta nhớ rõ trong nhân tộc, không phải không có luyện thể chi thuật sao?”Chỉ nghe Lý Thành nói như vậy.Hắn ta đâu biết nhân tộc có luyện thể chi thuật hay không, rất rõ ràng, hắn tamuốn vạch trần Tô Càn Nguyên.“Ta, ta tu pháp, là kỳ ngộ đạt được, không phải sở tu chi pháp của nhân tộc.”Tô Càn Nguyên vẫn nói rất mơ hồ.“Vậy đạo hữu bái sư rồi đúng không? Không biết sư tôn của đạo hữu là vị nào?”Lý Thành cười hỏi.Vừa nghe những lời này, Tô Càn Nguyên đau đầu, không biết nên trả lời thếnào.Hắn ta không thể nói một câu, sư tôn nhà ta là Sở Duyên đúng không?Không lý do để lộ tục danh của sư tôn như vậy, hình như không được tốt lắm.Hắn ta trái lo phải nghĩ, hay là đảo tên sư tôn lại, lừa gạt hai người này?Sở Duyên Sở Duyên, Duyên Sở Duyên Sở.Có thể!Cứ quyết định như vậy đi!“Sư tôn nhà ta tên là Duyên Sở!”Tô Càn Nguyên mở miệng, quả quyết nói……Núi sâu, bên cạnh lửa trại.“Sư tôn nhà ta tên là Duyên Sở…”Khi Tô Càn Nguyên nói ra câu này, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.Lý Thành và Lâm Mạc ở một bên đều không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người,bọn họ liếc nhau một cái, sau đó lại nhìn về phía Tô Càn Nguyên.Duyên Sở…Nguyên Sơ?Đây là một cái tên sao?“Xin hỏi đạo hữu, tôn sư tên Duyên Sở… Hay là Nguyên Sơ? Nguyên nào, Sơnào?”Trong lòng Lý Thành nhấc lên sóng to gió lớn, vẻ mặt vẫn như thường, mởmiệng bình tĩnh hỏi.“Nguyên nào Sơ nào sao?”Tô Càn Nguyên sững sờ một lát, không phải thuận miệng hỏi ư, sao các ngươihỏi tường tận như thế.“Đạo hữu đừng hiểu lầm, chỉ vì cái tên này giống y hệt tên một trưởng bối củabọn ta mà thôi, bọn ta đoán, có khả năng đạo hữu có quan hệ với trưởng bối nhàbọn ta hay không? Không bằng đạo hữu lấy thần thông bày ra diện mạo của tônsư, cũng để bọn ta xác nhận một chút.”Lý Thành mỉm cười nói.Hắn ta nói mọi chuyện rất nhẹ nhàng, giống như đây là chuyện bình thường.“Diện mạo sao?”Tô Càn Nguyên không nghĩ nhiều, muốn bày ra một chút.Dù sao người nơi này, cũng không biết sư tôn nhà hắn ta.Hắn ta suy tư một lát, bắt đầu hành động.Hắn ta điều động sát khí trên người, điều động mà lên.Sát khí lượn vòng giữa không trung, sau đó dưới khống chế của Tô CànNguyên, hình thành một bóng người.Bóng người này đúng là Sở Duyên.“Người này, là sư tôn của ta.”Tô Càn Nguyên trầm giọng nói.Nhưng Lý Thành và Lâm Mạc không để ý tới Tô Càn Nguyên, ánh mắt bọn họnhìn chằm chằm bóng người ở giữa không trung.Sau khi nhìn thấy bóng người kia xong, bọn họ đều bùng nổ.Trong lòng không thể bình tĩnh.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Chuyện hai đệ tử này, không quản cũng không sao.Nguyên Sơ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.…Cùng lúc đó, đại lục Thiên Kiện, trong một ngọn núi sâu.Lý Thành và Lâm Mạc bị Nguyên Sơ tâm tâm niệm niệm ở đây.Đồng thời, Tô Càn Nguyên cũng ở đây.Ba bọn họ vô cùng trùng hợp chạm mặt, còn làm quen.Chuyện này nói ra thì dài, Tô Càn Nguyên hành tẩu ở trong đại lục Thiên Kiện,trong đó gặp không ít mãnh thú, nhưng một số mãnh thú này đều bị hắn ta đánhchết.Nhưng mà dao động chiến đấu của hắn ta cũng hấp dẫn sự chú ý của một số yêutướng, Tô Càn Nguyên vì tránh phiền phức, chỉ có thể tránh né, một đường chạytrốn, cuối cùng trốn vào trong ngọn núi sâu này.Sau đó gặp được nhân tộc Lâm Mạc.Đương nhiên là Lâm Mạc cũng ra tay, tiếp ứng cho Tô Càn Nguyên.Ba người từ đấy quen biết.Ngày này, ba người đang ngồi vây quanh một đống lửa trại.“Đạo hữu, xin hỏi ngươi là nhân tộc từ đâu tới? Ta nhớ rõ, hình như nhân tộc đãsớm bị diệt tộc? Vì sao còn xuất hiện cường giả như đạo hữu?”Giọng nói của Lâm Mạc lạnh nhạt hỏi.Hắn ta đã rất cố gắng khống chế khí thế của bản thân.Nhưng mà hắn ta tàn sát nhiều yêu tộc, toàn thân vẫn luôn có khí tức khủng bốlượn lờ, ở phía xa nhìn, cho dù hắn ta không phóng thích khí thế, cũng giốngnhư Ma Đế, loại thâm uyên chi chủ!Nhưng mà đối với Tô Càn Nguyên, khí thế mãnh liệt như vậy không có tácdụng rắm gì.“Lúc trước bộ lạc bọn ta vẫn luôn ẩn giấu trong rừng sâu, không hiện thế, chonên luôn tồn tại, đúng đúng đúng, lánh đời, lánh đời…”Tô Càn Nguyên ho khan hai tiếng, đáp.Hắn ta không biết nhân tộc ở đại lục Thiên Kiện xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trảlời linh tinh, hi vọng lừa gạt qua cửa.Hai người trước mắt này, hắn ta cảm thấy rất tốt.Nếu như không cần thiết, hắn ta không muốn ra tay với hai người này.“Lánh đời sao? Thì ra là thế.”Lý Thành làm bộ làm tịch đáp một câu, trong mắt có tinh quang lóe lên.Hắn ta đánh giá Tô Càn Nguyên cẩn thận một lát, sau đó tiếp tục mở miệng.“Không biết đạo hữu tu hành pháp quyết gì? Vì sao sức lực lại mạnh như thế?Ta nhớ rõ trong nhân tộc, không phải không có luyện thể chi thuật sao?”Chỉ nghe Lý Thành nói như vậy.Hắn ta đâu biết nhân tộc có luyện thể chi thuật hay không, rất rõ ràng, hắn tamuốn vạch trần Tô Càn Nguyên.“Ta, ta tu pháp, là kỳ ngộ đạt được, không phải sở tu chi pháp của nhân tộc.”Tô Càn Nguyên vẫn nói rất mơ hồ.“Vậy đạo hữu bái sư rồi đúng không? Không biết sư tôn của đạo hữu là vị nào?”Lý Thành cười hỏi.Vừa nghe những lời này, Tô Càn Nguyên đau đầu, không biết nên trả lời thếnào.Hắn ta không thể nói một câu, sư tôn nhà ta là Sở Duyên đúng không?Không lý do để lộ tục danh của sư tôn như vậy, hình như không được tốt lắm.Hắn ta trái lo phải nghĩ, hay là đảo tên sư tôn lại, lừa gạt hai người này?Sở Duyên Sở Duyên, Duyên Sở Duyên Sở.Có thể!Cứ quyết định như vậy đi!“Sư tôn nhà ta tên là Duyên Sở!”Tô Càn Nguyên mở miệng, quả quyết nói……Núi sâu, bên cạnh lửa trại.“Sư tôn nhà ta tên là Duyên Sở…”Khi Tô Càn Nguyên nói ra câu này, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.Lý Thành và Lâm Mạc ở một bên đều không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người,bọn họ liếc nhau một cái, sau đó lại nhìn về phía Tô Càn Nguyên.Duyên Sở…Nguyên Sơ?Đây là một cái tên sao?“Xin hỏi đạo hữu, tôn sư tên Duyên Sở… Hay là Nguyên Sơ? Nguyên nào, Sơnào?”Trong lòng Lý Thành nhấc lên sóng to gió lớn, vẻ mặt vẫn như thường, mởmiệng bình tĩnh hỏi.“Nguyên nào Sơ nào sao?”Tô Càn Nguyên sững sờ một lát, không phải thuận miệng hỏi ư, sao các ngươihỏi tường tận như thế.“Đạo hữu đừng hiểu lầm, chỉ vì cái tên này giống y hệt tên một trưởng bối củabọn ta mà thôi, bọn ta đoán, có khả năng đạo hữu có quan hệ với trưởng bối nhàbọn ta hay không? Không bằng đạo hữu lấy thần thông bày ra diện mạo của tônsư, cũng để bọn ta xác nhận một chút.”Lý Thành mỉm cười nói.Hắn ta nói mọi chuyện rất nhẹ nhàng, giống như đây là chuyện bình thường.“Diện mạo sao?”Tô Càn Nguyên không nghĩ nhiều, muốn bày ra một chút.Dù sao người nơi này, cũng không biết sư tôn nhà hắn ta.Hắn ta suy tư một lát, bắt đầu hành động.Hắn ta điều động sát khí trên người, điều động mà lên.Sát khí lượn vòng giữa không trung, sau đó dưới khống chế của Tô CànNguyên, hình thành một bóng người.Bóng người này đúng là Sở Duyên.“Người này, là sư tôn của ta.”Tô Càn Nguyên trầm giọng nói.Nhưng Lý Thành và Lâm Mạc không để ý tới Tô Càn Nguyên, ánh mắt bọn họnhìn chằm chằm bóng người ở giữa không trung.Sau khi nhìn thấy bóng người kia xong, bọn họ đều bùng nổ.Trong lòng không thể bình tĩnh.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Chuyện hai đệ tử này, không quản cũng không sao.Nguyên Sơ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.…Cùng lúc đó, đại lục Thiên Kiện, trong một ngọn núi sâu.Lý Thành và Lâm Mạc bị Nguyên Sơ tâm tâm niệm niệm ở đây.Đồng thời, Tô Càn Nguyên cũng ở đây.Ba bọn họ vô cùng trùng hợp chạm mặt, còn làm quen.Chuyện này nói ra thì dài, Tô Càn Nguyên hành tẩu ở trong đại lục Thiên Kiện,trong đó gặp không ít mãnh thú, nhưng một số mãnh thú này đều bị hắn ta đánhchết.Nhưng mà dao động chiến đấu của hắn ta cũng hấp dẫn sự chú ý của một số yêutướng, Tô Càn Nguyên vì tránh phiền phức, chỉ có thể tránh né, một đường chạytrốn, cuối cùng trốn vào trong ngọn núi sâu này.Sau đó gặp được nhân tộc Lâm Mạc.Đương nhiên là Lâm Mạc cũng ra tay, tiếp ứng cho Tô Càn Nguyên.Ba người từ đấy quen biết.Ngày này, ba người đang ngồi vây quanh một đống lửa trại.“Đạo hữu, xin hỏi ngươi là nhân tộc từ đâu tới? Ta nhớ rõ, hình như nhân tộc đãsớm bị diệt tộc? Vì sao còn xuất hiện cường giả như đạo hữu?”Giọng nói của Lâm Mạc lạnh nhạt hỏi.Hắn ta đã rất cố gắng khống chế khí thế của bản thân.Nhưng mà hắn ta tàn sát nhiều yêu tộc, toàn thân vẫn luôn có khí tức khủng bốlượn lờ, ở phía xa nhìn, cho dù hắn ta không phóng thích khí thế, cũng giốngnhư Ma Đế, loại thâm uyên chi chủ!Nhưng mà đối với Tô Càn Nguyên, khí thế mãnh liệt như vậy không có tácdụng rắm gì.“Lúc trước bộ lạc bọn ta vẫn luôn ẩn giấu trong rừng sâu, không hiện thế, chonên luôn tồn tại, đúng đúng đúng, lánh đời, lánh đời…”Tô Càn Nguyên ho khan hai tiếng, đáp.Hắn ta không biết nhân tộc ở đại lục Thiên Kiện xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trảlời linh tinh, hi vọng lừa gạt qua cửa.Hai người trước mắt này, hắn ta cảm thấy rất tốt.Nếu như không cần thiết, hắn ta không muốn ra tay với hai người này.“Lánh đời sao? Thì ra là thế.”Lý Thành làm bộ làm tịch đáp một câu, trong mắt có tinh quang lóe lên.Hắn ta đánh giá Tô Càn Nguyên cẩn thận một lát, sau đó tiếp tục mở miệng.“Không biết đạo hữu tu hành pháp quyết gì? Vì sao sức lực lại mạnh như thế?Ta nhớ rõ trong nhân tộc, không phải không có luyện thể chi thuật sao?”Chỉ nghe Lý Thành nói như vậy.Hắn ta đâu biết nhân tộc có luyện thể chi thuật hay không, rất rõ ràng, hắn tamuốn vạch trần Tô Càn Nguyên.“Ta, ta tu pháp, là kỳ ngộ đạt được, không phải sở tu chi pháp của nhân tộc.”Tô Càn Nguyên vẫn nói rất mơ hồ.“Vậy đạo hữu bái sư rồi đúng không? Không biết sư tôn của đạo hữu là vị nào?”Lý Thành cười hỏi.Vừa nghe những lời này, Tô Càn Nguyên đau đầu, không biết nên trả lời thếnào.Hắn ta không thể nói một câu, sư tôn nhà ta là Sở Duyên đúng không?Không lý do để lộ tục danh của sư tôn như vậy, hình như không được tốt lắm.Hắn ta trái lo phải nghĩ, hay là đảo tên sư tôn lại, lừa gạt hai người này?Sở Duyên Sở Duyên, Duyên Sở Duyên Sở.Có thể!Cứ quyết định như vậy đi!“Sư tôn nhà ta tên là Duyên Sở!”Tô Càn Nguyên mở miệng, quả quyết nói……Núi sâu, bên cạnh lửa trại.“Sư tôn nhà ta tên là Duyên Sở…”Khi Tô Càn Nguyên nói ra câu này, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.Lý Thành và Lâm Mạc ở một bên đều không hẹn mà cùng ngây ngẩn cả người,bọn họ liếc nhau một cái, sau đó lại nhìn về phía Tô Càn Nguyên.Duyên Sở…Nguyên Sơ?Đây là một cái tên sao?“Xin hỏi đạo hữu, tôn sư tên Duyên Sở… Hay là Nguyên Sơ? Nguyên nào, Sơnào?”Trong lòng Lý Thành nhấc lên sóng to gió lớn, vẻ mặt vẫn như thường, mởmiệng bình tĩnh hỏi.“Nguyên nào Sơ nào sao?”Tô Càn Nguyên sững sờ một lát, không phải thuận miệng hỏi ư, sao các ngươihỏi tường tận như thế.“Đạo hữu đừng hiểu lầm, chỉ vì cái tên này giống y hệt tên một trưởng bối củabọn ta mà thôi, bọn ta đoán, có khả năng đạo hữu có quan hệ với trưởng bối nhàbọn ta hay không? Không bằng đạo hữu lấy thần thông bày ra diện mạo của tônsư, cũng để bọn ta xác nhận một chút.”Lý Thành mỉm cười nói.Hắn ta nói mọi chuyện rất nhẹ nhàng, giống như đây là chuyện bình thường.“Diện mạo sao?”Tô Càn Nguyên không nghĩ nhiều, muốn bày ra một chút.Dù sao người nơi này, cũng không biết sư tôn nhà hắn ta.Hắn ta suy tư một lát, bắt đầu hành động.Hắn ta điều động sát khí trên người, điều động mà lên.Sát khí lượn vòng giữa không trung, sau đó dưới khống chế của Tô CànNguyên, hình thành một bóng người.Bóng người này đúng là Sở Duyên.“Người này, là sư tôn của ta.”Tô Càn Nguyên trầm giọng nói.Nhưng Lý Thành và Lâm Mạc không để ý tới Tô Càn Nguyên, ánh mắt bọn họnhìn chằm chằm bóng người ở giữa không trung.Sau khi nhìn thấy bóng người kia xong, bọn họ đều bùng nổ.Trong lòng không thể bình tĩnh.