Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 946: Thiếu niên chí tôn 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Sư huynh, lá cờ trên tay huynh là thứ gì thế? Vì sao vừa rồi ta không thấy?”Lâm Mạc kinh ngạc không thôi nói.“Không có gì, không có gì.”Lý Thành lắc đầu, cúi đầu thật sâu nhìn thoáng qua lá cờ trên tay mình.Cuối cùng cất lá cờ trên tay đi.Hắn ta quay đầu nói với Lâm Mạc một câu.“Đi thôi sư đệ, không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục đi lên núi.”Lý Thành xua tay, chuẩn bị tiếp tục lên trên với Lâm Mạc.Lâm Mạc nhìn sư huynh trở nên hơi kỳ lạ này, có chút không hiểu lắm, nhưngvẫn không dám hỏi.Hắn ta chỉ có thể tiếp tục đi cùng vị sư huynh này, cùng đi lên núi, vừa đi, vừaquan sát hành động của Lý Thành, hắn ta rất muốn biết, lúc trước đã xảy rachuyện gì……..Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.Lý Thành và Lâm Mạc đi dạo lòng vòng rất lâu, mới đến nơi này.Bọn họ tiến vào Vô Đạo Tông xong, thì sửng sốt một lát, không ngờ tổ đình củabọn họ sẽ vắng lặng như vậy.Lọt vào trong tầm mắt, là một vùng yên tĩnh.Không có người đi qua, thậm chí ngay cả con vật nhỏ đều không có.An tĩnh…An tĩnh tới mức độ quỷ dị.“Nơi này… Nơi này là tổ đình sao?”Lâm Mạc kéo Táng Thiên Quan, sửng sốt một lát hỏi.“Hẳn là đúng.”Lý Thành không dám chắc chắn, hắn ta nhìn trái nhìn phải, không tìm được tintức có tác dụng nào.Trái lại linh khí ở nơi này rất đầy đủ…Thậm chí có thể xem như bão hòa đến một loại cực hạn.Chuyện này là nhờ các đệ tử của Vô Đạo Tông thường xuyên tặng lại cho VôĐạo Tông, mang đến đủ loại thiên tài địa bảo, còn liên thủ bày ra trận pháp ởnơi này.Hơn nữa Vô Đạo Tông hưởng thụ rất nhiều số mệnh Thánh Địa dưới trướng cácđệ tử của Vô Đạo Tông.Dưới hưởng thụ số mệnh khổng lồ, Vô Đạo Tông cũng lặng lẽ thay đổi.Loại thay đổi trong vô hình này, thời gian lâu dần, lại biến thành biến hóa thậtsự.Quy mô khí phái của Vô Đạo Tông hiện giờ, hơn xa cấp bậc Thánh Địa có thểso sánh.Đã biến thành thế lực đứng đầu một phương thực sự.Chẳng qua trong thế lực một phương này trên cơ bản không có người.“Vì sao nơi này không có ai?”Lâm Mạc để vòng trang sức Táng Thiên Quan xuống, mở miệng nói.“Tiếp tục đi về trước xem đi, ta cũng chưa từng tới nơi này.”Lý Thành lắc đầu, dự định tiếp tục đi, đi xem những nơi khác.Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vốn định tiếp tục đi về trước,đi xem gần đó có người nào hay không.Hai người một đường tiến lên trong Vô Đạo Tông.Đi qua quảng trường đại điện chỗ tông chủ, đi qua khu vực điện phủ cư trú, điqua các loại kiến trúc, nhưng bọn họ vẫn luôn không thấy bất cứ người nào.Một đường đi tới gần phía sau núi, bọn họ mới nhìn thấy một bóng người.Đó là bóng dáng một thiếu niên, thiếu niên ngồi bên cạnh đống lửa, nướng chútthịt, trong tay còn đang viết gì đó.“Thiếu niên này đúng là mi thanh mục tú.”Lâm Mạc không nhịn được khen một câu.Thực sự là vì diện mạo của thiếu niên này vô cùng thanh tú, trong đôi mắt mangtheo linh khí, khiến người ta có loại cảm giác bất phàm.Hơn nữa trên người thiếu niên này, mơ hồ giống như có loại khí thế không thểmiêu tả được.Đó là một loại khí thế bá đạo?Hay là nói khí thế của chí tôn?“Người thiếu niên này, rất bất phàm.”Lý Thành cũng nói ra đánh giá của hắn ta.Hắn ta cũng cảm thấy thiếu niên này rất bất phàm.Lâm Mạc gật đầu, hắn ta tiến lên trước, muốn câu thông với thiếu niên này, hỏixem tình hình bên trong Vô Đạo Tông.Không ai dẫn bọn họ tới, tự bọn họ tiến vào, thực sự là có chút không biết gì.Không đợi bọn họ tiến lên trước, đột nhiên ở phía xa có tiếng long ngâm kinhthiên vang lên.Rống!Cùng với tiếng long ngâm vang lên, long uy khủng bố cũng đè ép tới.Chẳng qua long uy này không tạo thành hiệu quả đối với Lý Thành và Lâm Mạcmà thôi.Cho dù thế nào, bọn họ cũng là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa.Không phải thứ gì cũng có thể đè ép bọn họ.Ở trong mắt Lý Thành và Lâm Mạc, một con Thương Long rất to đột nhiên baytừ đằng xa tới.Trên người Thương Long mang theo yêu khí và long uy, nhưng yêu khí và longuy này khác hoàn toàn với thời đại cũ, thuộc về thời đại mới.Thương Long này bay tới, khi tới gần thiếu niên thì biến thành hình người, làmột người đàn ông trung niên.Người này đúng là Ngao Dạ, cũng là tọa kỵ trên danh nghĩa của Sở Duyên.“Từ Ngự! Ngươi còn không chạy? Ngươi trộm nguyên liệu nấu ăn Nhị Cương tỉmỉ bồi dưỡng, hắn ta phái ta tới đây bắt ngươi, ngươi lại không chạy, ta thực sựra tay đấy.”Ngao Dạ trợn to mắt, nhìn thiếu niên còn đang nướng thịt ở phía dưới, khôngbiết nên nói gì.“Tên mập này, nhỏ mọn như vậy làm gì?”Thiếu niên kia hoàn toàn không sợ, tiếp tục nướng thịt, rất có dáng vẻ của HỗnThế Ma Vương, người nào cũng không sợ.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Sư huynh, lá cờ trên tay huynh là thứ gì thế? Vì sao vừa rồi ta không thấy?”Lâm Mạc kinh ngạc không thôi nói.“Không có gì, không có gì.”Lý Thành lắc đầu, cúi đầu thật sâu nhìn thoáng qua lá cờ trên tay mình.Cuối cùng cất lá cờ trên tay đi.Hắn ta quay đầu nói với Lâm Mạc một câu.“Đi thôi sư đệ, không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục đi lên núi.”Lý Thành xua tay, chuẩn bị tiếp tục lên trên với Lâm Mạc.Lâm Mạc nhìn sư huynh trở nên hơi kỳ lạ này, có chút không hiểu lắm, nhưngvẫn không dám hỏi.Hắn ta chỉ có thể tiếp tục đi cùng vị sư huynh này, cùng đi lên núi, vừa đi, vừaquan sát hành động của Lý Thành, hắn ta rất muốn biết, lúc trước đã xảy rachuyện gì……..Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.Lý Thành và Lâm Mạc đi dạo lòng vòng rất lâu, mới đến nơi này.Bọn họ tiến vào Vô Đạo Tông xong, thì sửng sốt một lát, không ngờ tổ đình củabọn họ sẽ vắng lặng như vậy.Lọt vào trong tầm mắt, là một vùng yên tĩnh.Không có người đi qua, thậm chí ngay cả con vật nhỏ đều không có.An tĩnh…An tĩnh tới mức độ quỷ dị.“Nơi này… Nơi này là tổ đình sao?”Lâm Mạc kéo Táng Thiên Quan, sửng sốt một lát hỏi.“Hẳn là đúng.”Lý Thành không dám chắc chắn, hắn ta nhìn trái nhìn phải, không tìm được tintức có tác dụng nào.Trái lại linh khí ở nơi này rất đầy đủ…Thậm chí có thể xem như bão hòa đến một loại cực hạn.Chuyện này là nhờ các đệ tử của Vô Đạo Tông thường xuyên tặng lại cho VôĐạo Tông, mang đến đủ loại thiên tài địa bảo, còn liên thủ bày ra trận pháp ởnơi này.Hơn nữa Vô Đạo Tông hưởng thụ rất nhiều số mệnh Thánh Địa dưới trướng cácđệ tử của Vô Đạo Tông.Dưới hưởng thụ số mệnh khổng lồ, Vô Đạo Tông cũng lặng lẽ thay đổi.Loại thay đổi trong vô hình này, thời gian lâu dần, lại biến thành biến hóa thậtsự.Quy mô khí phái của Vô Đạo Tông hiện giờ, hơn xa cấp bậc Thánh Địa có thểso sánh.Đã biến thành thế lực đứng đầu một phương thực sự.Chẳng qua trong thế lực một phương này trên cơ bản không có người.“Vì sao nơi này không có ai?”Lâm Mạc để vòng trang sức Táng Thiên Quan xuống, mở miệng nói.“Tiếp tục đi về trước xem đi, ta cũng chưa từng tới nơi này.”Lý Thành lắc đầu, dự định tiếp tục đi, đi xem những nơi khác.Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vốn định tiếp tục đi về trước,đi xem gần đó có người nào hay không.Hai người một đường tiến lên trong Vô Đạo Tông.Đi qua quảng trường đại điện chỗ tông chủ, đi qua khu vực điện phủ cư trú, điqua các loại kiến trúc, nhưng bọn họ vẫn luôn không thấy bất cứ người nào.Một đường đi tới gần phía sau núi, bọn họ mới nhìn thấy một bóng người.Đó là bóng dáng một thiếu niên, thiếu niên ngồi bên cạnh đống lửa, nướng chútthịt, trong tay còn đang viết gì đó.“Thiếu niên này đúng là mi thanh mục tú.”Lâm Mạc không nhịn được khen một câu.Thực sự là vì diện mạo của thiếu niên này vô cùng thanh tú, trong đôi mắt mangtheo linh khí, khiến người ta có loại cảm giác bất phàm.Hơn nữa trên người thiếu niên này, mơ hồ giống như có loại khí thế không thểmiêu tả được.Đó là một loại khí thế bá đạo?Hay là nói khí thế của chí tôn?“Người thiếu niên này, rất bất phàm.”Lý Thành cũng nói ra đánh giá của hắn ta.Hắn ta cũng cảm thấy thiếu niên này rất bất phàm.Lâm Mạc gật đầu, hắn ta tiến lên trước, muốn câu thông với thiếu niên này, hỏixem tình hình bên trong Vô Đạo Tông.Không ai dẫn bọn họ tới, tự bọn họ tiến vào, thực sự là có chút không biết gì.Không đợi bọn họ tiến lên trước, đột nhiên ở phía xa có tiếng long ngâm kinhthiên vang lên.Rống!Cùng với tiếng long ngâm vang lên, long uy khủng bố cũng đè ép tới.Chẳng qua long uy này không tạo thành hiệu quả đối với Lý Thành và Lâm Mạcmà thôi.Cho dù thế nào, bọn họ cũng là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa.Không phải thứ gì cũng có thể đè ép bọn họ.Ở trong mắt Lý Thành và Lâm Mạc, một con Thương Long rất to đột nhiên baytừ đằng xa tới.Trên người Thương Long mang theo yêu khí và long uy, nhưng yêu khí và longuy này khác hoàn toàn với thời đại cũ, thuộc về thời đại mới.Thương Long này bay tới, khi tới gần thiếu niên thì biến thành hình người, làmột người đàn ông trung niên.Người này đúng là Ngao Dạ, cũng là tọa kỵ trên danh nghĩa của Sở Duyên.“Từ Ngự! Ngươi còn không chạy? Ngươi trộm nguyên liệu nấu ăn Nhị Cương tỉmỉ bồi dưỡng, hắn ta phái ta tới đây bắt ngươi, ngươi lại không chạy, ta thực sựra tay đấy.”Ngao Dạ trợn to mắt, nhìn thiếu niên còn đang nướng thịt ở phía dưới, khôngbiết nên nói gì.“Tên mập này, nhỏ mọn như vậy làm gì?”Thiếu niên kia hoàn toàn không sợ, tiếp tục nướng thịt, rất có dáng vẻ của HỗnThế Ma Vương, người nào cũng không sợ.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Sư huynh, lá cờ trên tay huynh là thứ gì thế? Vì sao vừa rồi ta không thấy?”Lâm Mạc kinh ngạc không thôi nói.“Không có gì, không có gì.”Lý Thành lắc đầu, cúi đầu thật sâu nhìn thoáng qua lá cờ trên tay mình.Cuối cùng cất lá cờ trên tay đi.Hắn ta quay đầu nói với Lâm Mạc một câu.“Đi thôi sư đệ, không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục đi lên núi.”Lý Thành xua tay, chuẩn bị tiếp tục lên trên với Lâm Mạc.Lâm Mạc nhìn sư huynh trở nên hơi kỳ lạ này, có chút không hiểu lắm, nhưngvẫn không dám hỏi.Hắn ta chỉ có thể tiếp tục đi cùng vị sư huynh này, cùng đi lên núi, vừa đi, vừaquan sát hành động của Lý Thành, hắn ta rất muốn biết, lúc trước đã xảy rachuyện gì……..Núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông.Lý Thành và Lâm Mạc đi dạo lòng vòng rất lâu, mới đến nơi này.Bọn họ tiến vào Vô Đạo Tông xong, thì sửng sốt một lát, không ngờ tổ đình củabọn họ sẽ vắng lặng như vậy.Lọt vào trong tầm mắt, là một vùng yên tĩnh.Không có người đi qua, thậm chí ngay cả con vật nhỏ đều không có.An tĩnh…An tĩnh tới mức độ quỷ dị.“Nơi này… Nơi này là tổ đình sao?”Lâm Mạc kéo Táng Thiên Quan, sửng sốt một lát hỏi.“Hẳn là đúng.”Lý Thành không dám chắc chắn, hắn ta nhìn trái nhìn phải, không tìm được tintức có tác dụng nào.Trái lại linh khí ở nơi này rất đầy đủ…Thậm chí có thể xem như bão hòa đến một loại cực hạn.Chuyện này là nhờ các đệ tử của Vô Đạo Tông thường xuyên tặng lại cho VôĐạo Tông, mang đến đủ loại thiên tài địa bảo, còn liên thủ bày ra trận pháp ởnơi này.Hơn nữa Vô Đạo Tông hưởng thụ rất nhiều số mệnh Thánh Địa dưới trướng cácđệ tử của Vô Đạo Tông.Dưới hưởng thụ số mệnh khổng lồ, Vô Đạo Tông cũng lặng lẽ thay đổi.Loại thay đổi trong vô hình này, thời gian lâu dần, lại biến thành biến hóa thậtsự.Quy mô khí phái của Vô Đạo Tông hiện giờ, hơn xa cấp bậc Thánh Địa có thểso sánh.Đã biến thành thế lực đứng đầu một phương thực sự.Chẳng qua trong thế lực một phương này trên cơ bản không có người.“Vì sao nơi này không có ai?”Lâm Mạc để vòng trang sức Táng Thiên Quan xuống, mở miệng nói.“Tiếp tục đi về trước xem đi, ta cũng chưa từng tới nơi này.”Lý Thành lắc đầu, dự định tiếp tục đi, đi xem những nơi khác.Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vốn định tiếp tục đi về trước,đi xem gần đó có người nào hay không.Hai người một đường tiến lên trong Vô Đạo Tông.Đi qua quảng trường đại điện chỗ tông chủ, đi qua khu vực điện phủ cư trú, điqua các loại kiến trúc, nhưng bọn họ vẫn luôn không thấy bất cứ người nào.Một đường đi tới gần phía sau núi, bọn họ mới nhìn thấy một bóng người.Đó là bóng dáng một thiếu niên, thiếu niên ngồi bên cạnh đống lửa, nướng chútthịt, trong tay còn đang viết gì đó.“Thiếu niên này đúng là mi thanh mục tú.”Lâm Mạc không nhịn được khen một câu.Thực sự là vì diện mạo của thiếu niên này vô cùng thanh tú, trong đôi mắt mangtheo linh khí, khiến người ta có loại cảm giác bất phàm.Hơn nữa trên người thiếu niên này, mơ hồ giống như có loại khí thế không thểmiêu tả được.Đó là một loại khí thế bá đạo?Hay là nói khí thế của chí tôn?“Người thiếu niên này, rất bất phàm.”Lý Thành cũng nói ra đánh giá của hắn ta.Hắn ta cũng cảm thấy thiếu niên này rất bất phàm.Lâm Mạc gật đầu, hắn ta tiến lên trước, muốn câu thông với thiếu niên này, hỏixem tình hình bên trong Vô Đạo Tông.Không ai dẫn bọn họ tới, tự bọn họ tiến vào, thực sự là có chút không biết gì.Không đợi bọn họ tiến lên trước, đột nhiên ở phía xa có tiếng long ngâm kinhthiên vang lên.Rống!Cùng với tiếng long ngâm vang lên, long uy khủng bố cũng đè ép tới.Chẳng qua long uy này không tạo thành hiệu quả đối với Lý Thành và Lâm Mạcmà thôi.Cho dù thế nào, bọn họ cũng là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa.Không phải thứ gì cũng có thể đè ép bọn họ.Ở trong mắt Lý Thành và Lâm Mạc, một con Thương Long rất to đột nhiên baytừ đằng xa tới.Trên người Thương Long mang theo yêu khí và long uy, nhưng yêu khí và longuy này khác hoàn toàn với thời đại cũ, thuộc về thời đại mới.Thương Long này bay tới, khi tới gần thiếu niên thì biến thành hình người, làmột người đàn ông trung niên.Người này đúng là Ngao Dạ, cũng là tọa kỵ trên danh nghĩa của Sở Duyên.“Từ Ngự! Ngươi còn không chạy? Ngươi trộm nguyên liệu nấu ăn Nhị Cương tỉmỉ bồi dưỡng, hắn ta phái ta tới đây bắt ngươi, ngươi lại không chạy, ta thực sựra tay đấy.”Ngao Dạ trợn to mắt, nhìn thiếu niên còn đang nướng thịt ở phía dưới, khôngbiết nên nói gì.“Tên mập này, nhỏ mọn như vậy làm gì?”Thiếu niên kia hoàn toàn không sợ, tiếp tục nướng thịt, rất có dáng vẻ của HỗnThế Ma Vương, người nào cũng không sợ.

Chương 946: Thiếu niên chí tôn 1