Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 949: Yêu nhau giết nhau 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn ta cố gắng khống chế toàn thân, muốn lấy lá cờ kia ra.Nhưng cho dù hắn ta tìm kiếm thế nào, thì phát hiện mình vẫn luôn không tìmđược lá cờ kia.Giống như lá cờ kia căn bản không ở trên người hắn ta.Cho dù hắn ta tìm kiểu gì, cũng không mở miệng.Cuối cùng vẫn là Lý Thành tìm mệt, mới không tiếp tục tìm nữa.Hắn ta đánh giá lá cờ này sẽ không hại hắn ta, cho nên hắn ta không đi tìm nữa.Lý Thành hít sâu một hơi, nhìn Lâm Mạc vẫn đang tiếp tục đọc sách bên cạnhmột lát, hơi do dự.Vẫn quyết định tiếp tục đọc sách với Lâm Mạc.Không thể không nói, quyển sách này thực sự phá thế giới quan của bọn họ.Mở ra một con đường hoàn toàn mới cho bọn họ.Tuy trong quyển sách này chỉ có cụ thể về cảnh giới Luyện Khí, những cảnhgiới khác đều là tưởng tượng, nhưng có tác dụng rất lớn đối với bọn họ……Đại lục Thần Hành, Thái Nhất Kiếm Tông, trên chủ điện.Diệp Lạc và đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập ở đây.Lúc này, nơi này chỉ có đệ tử của Vô Đạo Tông, người thân phận khác không cóở đây, cũng không thể tiến vào.Mười hai đệ tử của Vô Đạo Tông, ngoại trừ Lâm Mạc và Lý Thành ra, đều ởtrong này.12 đệ tử này ngồi vây quanh một cái bàn tròn, đang nói chuyện với nhau.“Đại sư huynh, huynh gọi bọn ta tới làm gì?”“Đúng vậy, đại sư huynh, trong tay bọn ta còn rất nhiều chuyện, thời gian tuluyện cũng không đủ…”“Các ngươi ngồi là được, đại sư huynh sẽ không gài các ngươi, các ngươi chorằng người nào cũng là nhị sư huynh sao? Đột phá một tiểu cảnh giới, mờichúng ta qua dùng trà à?”Các đệ tử đang thảo luận với nhau, chẳng qua theo thảo luận, gương mặtTrương Hàn càng lúc càng âm trầm.Lịch sử hắc ám của hắn ta không hiểu sao lại bị đào ra.Lúc ấy không phải hắn ta ôm chút tâm tư khoe khoang ư, sao bị nói thành nhưvậy?“Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa, lần này gọi các ngươi tới, là có chuyệnchính.”Diệp Lạc ngồi ở vị trí trên cùng, nhẹ giọng mở miệng.Hắn ta nhìn đám đồng môn đều là cự phách một phương, nhưng vẫn ầm ĩ trướcsau như một, cảm thấy buồn cười.Đệ tử Vô Đạo Tông bọn họ đúng là biết chơi.Rõ ràng đối với bên ngoài tràn ngập uy nghiêm, đều là người có phong cáchtrang bức rất cao, nhưng đám bọn họ tụ tập lại với nhau, sẽ đủ loại ầm ĩ, giống ynhư khi còn nhỏ yếu.Tuy Diệp Lạc nói vậy, nhưng trong lòng hắn ta rất thích hoàn cảnh này.Rất nhiều đồng môn cho Diệp Lạc mặt mũi, nhao nhao dừng nói chuyện, nhìnvề phía Diệp Lạc.“Mục đích ta gọi các ngươi tới lần này, thứ nhất, trong lượng kiếp lần này, VôĐạo Tông chúng ta gánh trọng trách gì. Thứ hai, cùng thử lại đột phá Tiên Cảnhở nhân gian, ngưng tụ đạo quả, cảnh giới cũng cùng đột phá.”Diệp Lạc vươn hai ngón tay ra, thản nhiên nói.Những lời này vang lên, rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông điều chỉnh vẻ mặt,chuẩn bị nghe Diệp Lạc nói tiếp.Lượng kiếp lần này, Vô Đạo Tông bọn họ đại biểu cho vị trí chủ đạo, lại càng làchủ lực.Nếu một khi khai chiến, Vô Đạo Tông chắc chắn phải xung phong đi đầu,nhưng gánh vác trách nhiệm gì, vậy thì khó nói.Còn có cái thứ hai, đột phá Tiên Cảnh ở nhân gian.Chuyện này cũng là chuyện rất khó.Thời đại hiện giờ không thể sánh bằng trước đây.Cho dù là Thiên Địa thăng hoa, cần phải đột phá cực hạn đến Tiên Cảnh, cũngvô cùng khó khăn.Có lẽ bọn họ lấy cảnh giới Đại Thừa, phàm nhân chi thân, có thể đánh với TiênCảnh, nhưng cảnh giới của bọn họ luôn là cảnh giới Đại Thừa.Mà cảnh giới Đại Thừa xét đến cùng vẫn thuộc phàm nhân.Nếu như bọn họ có thể đột phá đến Tiên Cảnh, chiến lực của bọn họ chắc chắnsẽ tăng vọt.Cho nên bọn họ đều vô cùng nghiêm túc lắng nghe.Nhất là Trương Hàn, hắn ta đã nghĩ tới dáng vẻ tương lai thực lực của hắn tatăng cao, đè ép đám đồng môn.Cho nên Trương Hàn là người kích động nhất.“Đại sư huynh, huynh nói đi, bọn ta chắc chắn nghe.”Trương Hàn đứng dậy, nghiêm túc nói.“Lão nhị đệ ngồi xuống, kiềm chế ánh mắt đệ một chút, đừng kích động nhưvậy.”Diệp Lạc nhìn thấy dáng vẻ của Trương Hàn, không nhịn được trợn to mắt.Cho dù là đột phá, cũng không có khả năng tới lượt Trương Hàn.Ở đây luận về nội tình, hắn ta là sâu nhất.Sau này sắp xếp, Trương Hàn cũng không phải nội tình sâu nhất.Hắn ta nghĩ mãi không thông, Trương Hàn này kích động như thế làm gì.“Ta không kích động, ta chỉ đang quan tâm, quan tâm chuyện lượng kiếp, thờiđại mới cũ chúng ta tranh giành trong lượng kiếp, chúng ta chắc chắn phải dốctoàn lực ứng phó! Cho nên chúng ta đột phá, phần thắng của chúng ta sẽ caohơn!”Vẻ mặt Trương Hàn quang minh chính đại nói.Hoàn toàn là dáng vẻ “ta là vì đại nghĩa”.Diệp Lạc ngồi ở vị trí cao nhất, không có tâm tư tiếp tục nói chuyện vớ vẩn vớiTrương Hàn.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn ta cố gắng khống chế toàn thân, muốn lấy lá cờ kia ra.Nhưng cho dù hắn ta tìm kiếm thế nào, thì phát hiện mình vẫn luôn không tìmđược lá cờ kia.Giống như lá cờ kia căn bản không ở trên người hắn ta.Cho dù hắn ta tìm kiểu gì, cũng không mở miệng.Cuối cùng vẫn là Lý Thành tìm mệt, mới không tiếp tục tìm nữa.Hắn ta đánh giá lá cờ này sẽ không hại hắn ta, cho nên hắn ta không đi tìm nữa.Lý Thành hít sâu một hơi, nhìn Lâm Mạc vẫn đang tiếp tục đọc sách bên cạnhmột lát, hơi do dự.Vẫn quyết định tiếp tục đọc sách với Lâm Mạc.Không thể không nói, quyển sách này thực sự phá thế giới quan của bọn họ.Mở ra một con đường hoàn toàn mới cho bọn họ.Tuy trong quyển sách này chỉ có cụ thể về cảnh giới Luyện Khí, những cảnhgiới khác đều là tưởng tượng, nhưng có tác dụng rất lớn đối với bọn họ……Đại lục Thần Hành, Thái Nhất Kiếm Tông, trên chủ điện.Diệp Lạc và đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập ở đây.Lúc này, nơi này chỉ có đệ tử của Vô Đạo Tông, người thân phận khác không cóở đây, cũng không thể tiến vào.Mười hai đệ tử của Vô Đạo Tông, ngoại trừ Lâm Mạc và Lý Thành ra, đều ởtrong này.12 đệ tử này ngồi vây quanh một cái bàn tròn, đang nói chuyện với nhau.“Đại sư huynh, huynh gọi bọn ta tới làm gì?”“Đúng vậy, đại sư huynh, trong tay bọn ta còn rất nhiều chuyện, thời gian tuluyện cũng không đủ…”“Các ngươi ngồi là được, đại sư huynh sẽ không gài các ngươi, các ngươi chorằng người nào cũng là nhị sư huynh sao? Đột phá một tiểu cảnh giới, mờichúng ta qua dùng trà à?”Các đệ tử đang thảo luận với nhau, chẳng qua theo thảo luận, gương mặtTrương Hàn càng lúc càng âm trầm.Lịch sử hắc ám của hắn ta không hiểu sao lại bị đào ra.Lúc ấy không phải hắn ta ôm chút tâm tư khoe khoang ư, sao bị nói thành nhưvậy?“Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa, lần này gọi các ngươi tới, là có chuyệnchính.”Diệp Lạc ngồi ở vị trí trên cùng, nhẹ giọng mở miệng.Hắn ta nhìn đám đồng môn đều là cự phách một phương, nhưng vẫn ầm ĩ trướcsau như một, cảm thấy buồn cười.Đệ tử Vô Đạo Tông bọn họ đúng là biết chơi.Rõ ràng đối với bên ngoài tràn ngập uy nghiêm, đều là người có phong cáchtrang bức rất cao, nhưng đám bọn họ tụ tập lại với nhau, sẽ đủ loại ầm ĩ, giống ynhư khi còn nhỏ yếu.Tuy Diệp Lạc nói vậy, nhưng trong lòng hắn ta rất thích hoàn cảnh này.Rất nhiều đồng môn cho Diệp Lạc mặt mũi, nhao nhao dừng nói chuyện, nhìnvề phía Diệp Lạc.“Mục đích ta gọi các ngươi tới lần này, thứ nhất, trong lượng kiếp lần này, VôĐạo Tông chúng ta gánh trọng trách gì. Thứ hai, cùng thử lại đột phá Tiên Cảnhở nhân gian, ngưng tụ đạo quả, cảnh giới cũng cùng đột phá.”Diệp Lạc vươn hai ngón tay ra, thản nhiên nói.Những lời này vang lên, rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông điều chỉnh vẻ mặt,chuẩn bị nghe Diệp Lạc nói tiếp.Lượng kiếp lần này, Vô Đạo Tông bọn họ đại biểu cho vị trí chủ đạo, lại càng làchủ lực.Nếu một khi khai chiến, Vô Đạo Tông chắc chắn phải xung phong đi đầu,nhưng gánh vác trách nhiệm gì, vậy thì khó nói.Còn có cái thứ hai, đột phá Tiên Cảnh ở nhân gian.Chuyện này cũng là chuyện rất khó.Thời đại hiện giờ không thể sánh bằng trước đây.Cho dù là Thiên Địa thăng hoa, cần phải đột phá cực hạn đến Tiên Cảnh, cũngvô cùng khó khăn.Có lẽ bọn họ lấy cảnh giới Đại Thừa, phàm nhân chi thân, có thể đánh với TiênCảnh, nhưng cảnh giới của bọn họ luôn là cảnh giới Đại Thừa.Mà cảnh giới Đại Thừa xét đến cùng vẫn thuộc phàm nhân.Nếu như bọn họ có thể đột phá đến Tiên Cảnh, chiến lực của bọn họ chắc chắnsẽ tăng vọt.Cho nên bọn họ đều vô cùng nghiêm túc lắng nghe.Nhất là Trương Hàn, hắn ta đã nghĩ tới dáng vẻ tương lai thực lực của hắn tatăng cao, đè ép đám đồng môn.Cho nên Trương Hàn là người kích động nhất.“Đại sư huynh, huynh nói đi, bọn ta chắc chắn nghe.”Trương Hàn đứng dậy, nghiêm túc nói.“Lão nhị đệ ngồi xuống, kiềm chế ánh mắt đệ một chút, đừng kích động nhưvậy.”Diệp Lạc nhìn thấy dáng vẻ của Trương Hàn, không nhịn được trợn to mắt.Cho dù là đột phá, cũng không có khả năng tới lượt Trương Hàn.Ở đây luận về nội tình, hắn ta là sâu nhất.Sau này sắp xếp, Trương Hàn cũng không phải nội tình sâu nhất.Hắn ta nghĩ mãi không thông, Trương Hàn này kích động như thế làm gì.“Ta không kích động, ta chỉ đang quan tâm, quan tâm chuyện lượng kiếp, thờiđại mới cũ chúng ta tranh giành trong lượng kiếp, chúng ta chắc chắn phải dốctoàn lực ứng phó! Cho nên chúng ta đột phá, phần thắng của chúng ta sẽ caohơn!”Vẻ mặt Trương Hàn quang minh chính đại nói.Hoàn toàn là dáng vẻ “ta là vì đại nghĩa”.Diệp Lạc ngồi ở vị trí cao nhất, không có tâm tư tiếp tục nói chuyện vớ vẩn vớiTrương Hàn.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn ta cố gắng khống chế toàn thân, muốn lấy lá cờ kia ra.Nhưng cho dù hắn ta tìm kiếm thế nào, thì phát hiện mình vẫn luôn không tìmđược lá cờ kia.Giống như lá cờ kia căn bản không ở trên người hắn ta.Cho dù hắn ta tìm kiểu gì, cũng không mở miệng.Cuối cùng vẫn là Lý Thành tìm mệt, mới không tiếp tục tìm nữa.Hắn ta đánh giá lá cờ này sẽ không hại hắn ta, cho nên hắn ta không đi tìm nữa.Lý Thành hít sâu một hơi, nhìn Lâm Mạc vẫn đang tiếp tục đọc sách bên cạnhmột lát, hơi do dự.Vẫn quyết định tiếp tục đọc sách với Lâm Mạc.Không thể không nói, quyển sách này thực sự phá thế giới quan của bọn họ.Mở ra một con đường hoàn toàn mới cho bọn họ.Tuy trong quyển sách này chỉ có cụ thể về cảnh giới Luyện Khí, những cảnhgiới khác đều là tưởng tượng, nhưng có tác dụng rất lớn đối với bọn họ……Đại lục Thần Hành, Thái Nhất Kiếm Tông, trên chủ điện.Diệp Lạc và đệ tử của Vô Đạo Tông tụ tập ở đây.Lúc này, nơi này chỉ có đệ tử của Vô Đạo Tông, người thân phận khác không cóở đây, cũng không thể tiến vào.Mười hai đệ tử của Vô Đạo Tông, ngoại trừ Lâm Mạc và Lý Thành ra, đều ởtrong này.12 đệ tử này ngồi vây quanh một cái bàn tròn, đang nói chuyện với nhau.“Đại sư huynh, huynh gọi bọn ta tới làm gì?”“Đúng vậy, đại sư huynh, trong tay bọn ta còn rất nhiều chuyện, thời gian tuluyện cũng không đủ…”“Các ngươi ngồi là được, đại sư huynh sẽ không gài các ngươi, các ngươi chorằng người nào cũng là nhị sư huynh sao? Đột phá một tiểu cảnh giới, mờichúng ta qua dùng trà à?”Các đệ tử đang thảo luận với nhau, chẳng qua theo thảo luận, gương mặtTrương Hàn càng lúc càng âm trầm.Lịch sử hắc ám của hắn ta không hiểu sao lại bị đào ra.Lúc ấy không phải hắn ta ôm chút tâm tư khoe khoang ư, sao bị nói thành nhưvậy?“Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa, lần này gọi các ngươi tới, là có chuyệnchính.”Diệp Lạc ngồi ở vị trí trên cùng, nhẹ giọng mở miệng.Hắn ta nhìn đám đồng môn đều là cự phách một phương, nhưng vẫn ầm ĩ trướcsau như một, cảm thấy buồn cười.Đệ tử Vô Đạo Tông bọn họ đúng là biết chơi.Rõ ràng đối với bên ngoài tràn ngập uy nghiêm, đều là người có phong cáchtrang bức rất cao, nhưng đám bọn họ tụ tập lại với nhau, sẽ đủ loại ầm ĩ, giống ynhư khi còn nhỏ yếu.Tuy Diệp Lạc nói vậy, nhưng trong lòng hắn ta rất thích hoàn cảnh này.Rất nhiều đồng môn cho Diệp Lạc mặt mũi, nhao nhao dừng nói chuyện, nhìnvề phía Diệp Lạc.“Mục đích ta gọi các ngươi tới lần này, thứ nhất, trong lượng kiếp lần này, VôĐạo Tông chúng ta gánh trọng trách gì. Thứ hai, cùng thử lại đột phá Tiên Cảnhở nhân gian, ngưng tụ đạo quả, cảnh giới cũng cùng đột phá.”Diệp Lạc vươn hai ngón tay ra, thản nhiên nói.Những lời này vang lên, rất nhiều đệ tử của Vô Đạo Tông điều chỉnh vẻ mặt,chuẩn bị nghe Diệp Lạc nói tiếp.Lượng kiếp lần này, Vô Đạo Tông bọn họ đại biểu cho vị trí chủ đạo, lại càng làchủ lực.Nếu một khi khai chiến, Vô Đạo Tông chắc chắn phải xung phong đi đầu,nhưng gánh vác trách nhiệm gì, vậy thì khó nói.Còn có cái thứ hai, đột phá Tiên Cảnh ở nhân gian.Chuyện này cũng là chuyện rất khó.Thời đại hiện giờ không thể sánh bằng trước đây.Cho dù là Thiên Địa thăng hoa, cần phải đột phá cực hạn đến Tiên Cảnh, cũngvô cùng khó khăn.Có lẽ bọn họ lấy cảnh giới Đại Thừa, phàm nhân chi thân, có thể đánh với TiênCảnh, nhưng cảnh giới của bọn họ luôn là cảnh giới Đại Thừa.Mà cảnh giới Đại Thừa xét đến cùng vẫn thuộc phàm nhân.Nếu như bọn họ có thể đột phá đến Tiên Cảnh, chiến lực của bọn họ chắc chắnsẽ tăng vọt.Cho nên bọn họ đều vô cùng nghiêm túc lắng nghe.Nhất là Trương Hàn, hắn ta đã nghĩ tới dáng vẻ tương lai thực lực của hắn tatăng cao, đè ép đám đồng môn.Cho nên Trương Hàn là người kích động nhất.“Đại sư huynh, huynh nói đi, bọn ta chắc chắn nghe.”Trương Hàn đứng dậy, nghiêm túc nói.“Lão nhị đệ ngồi xuống, kiềm chế ánh mắt đệ một chút, đừng kích động nhưvậy.”Diệp Lạc nhìn thấy dáng vẻ của Trương Hàn, không nhịn được trợn to mắt.Cho dù là đột phá, cũng không có khả năng tới lượt Trương Hàn.Ở đây luận về nội tình, hắn ta là sâu nhất.Sau này sắp xếp, Trương Hàn cũng không phải nội tình sâu nhất.Hắn ta nghĩ mãi không thông, Trương Hàn này kích động như thế làm gì.“Ta không kích động, ta chỉ đang quan tâm, quan tâm chuyện lượng kiếp, thờiđại mới cũ chúng ta tranh giành trong lượng kiếp, chúng ta chắc chắn phải dốctoàn lực ứng phó! Cho nên chúng ta đột phá, phần thắng của chúng ta sẽ caohơn!”Vẻ mặt Trương Hàn quang minh chính đại nói.Hoàn toàn là dáng vẻ “ta là vì đại nghĩa”.Diệp Lạc ngồi ở vị trí cao nhất, không có tâm tư tiếp tục nói chuyện vớ vẩn vớiTrương Hàn.