Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 967: Chuyện cũ ở Thượng Cổ 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng mà đám tu sĩ xem náo nhiệt kia, lúc này nhìn về phía Diệp Lạc, ánh mắtđều mang theo tôn kính.Bọn họ từng tận mắt nhìn Diệp Lạc một mình chặn thông đạo phi thăng, cườngbạo đánh bại tiên nhân ở bên thông đạo phi thăng!Thậm chí có thể khiến tiên nhân kia chảy máu!Nhân vật tuyệt đại cỡ này, vậy mà là người giới bọn họ.Chuyện này sao có thể không khiến bọn họ sinh ra tự hào.Nhất là một người trong đó nhìn bóng lưng Diệp Lạc rời đi, trực tiếp nhỏ giọnglẩm bẩm.“Nếu sau này ta có cơ hội khai tông lập phái, nhất định phải lấy tên Càn Đế!”Người này đang nói chuyện, những người khác cũng đang nghe, nhưng nhữngngười khác đều cảm thấy khinh thường những lời này của hắn ta.“Ngươi tỉnh lại đi, nếu chúng ta cho hắn cái mũ Càn Đế, vậy ngươi dám lấy tênCàn Đế lập tông, ngươi không phải kết nhân quả với Càn Đế sao? Sau này cẩnthận tông môn của ngươi khó giữ được.”Có người cười nói.Người nọ vẫn rất cố chấp với ý nghĩ của mình……Thời Thượng Cổ, trước một ngọn núi cao.Trên chỗ cao nhất ngọn núi, có một cái đình vô cùng tinh xảo.Lúc này, xung quanh đình lóe lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, rõ ràng cho thấycó trận pháp thủ hộ.Hơn nữa uy năng của trận pháp này không thấp, trên khí tức này, vậy mà mơ hồso được với cảnh giới Tán Tiên, đủ để thấy trận pháp này kinh khủng cỡ nào.Mà ở trong đình, mấy bóng người đang tụ tập ở đây.Ở bên trái, là Chuyên Húc đế vương của nhân tộc hiện giờ, cùng với thuộc hạđứng sau lưng.Ở bên phải, là đám Diệp Lạc, Bạch Trạch, Tư Nhạc.Những người này tụ tập cùng một chỗ, người nào cũng không mở miệng trước,đây đó đối diện, bầu không khí vô cùng ngưng kết.Một dòng không khí quỷ dị vờn quanh.Đế vương Thượng Cổ gặp mặt với đám Thiên Kiêu đời sau, không đơn giản chỉlà như vậy.Hai bên không mở miệng, nhưng trên khí tức vô ý cố ý tiến hành đối kháng.Khiến người ta ngoài ý muốn chính là, đế vương chi khí trên người ChuyênHúc, vẫn luôn không kém khí tức trên người đám Thiên Kiêu đời sau.Trái lại đế vương chi khí trên người Chuyên Húc, ở một mức độ nhất định thậmchí có thể ép được đám Thiên Kiêu đời sau.Nhưng chuyện này ở trong tình huống không tính Diệp Lạc mới được.Diệp Lạc vẫn luôn quá bug, cảnh giới Địa Tiên, đạo quả Kim Tiên, cận đạo chithể, kiếm tiên tuyệt thế.Nhưng cho dù không tính Diệp Lạc, Chuyên Húc có thể đè ép đám Tư Nhạc,cũng đủ thấy sự bất phàm của đế vương Thượng Cổ này.“Xin hỏi các vị là nhân sĩ phương nào?”Chuyên Húc không nói chuyện thông đạo phi thăng trước, mà vô cùng kháchsáo ân cần hỏi thăm.Những lời này vang lên, chỉ trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, quétsạch không khí quỷ dị.Tư Nhạc, Ngải Tình, Xi Già, Lý Thành, Lâm Mạc cùng với Bạch Trạch đềunhìn về phía Diệp Lạc, không có ý mở miệng trước.Mà vốn định để Diệp Lạc nói.“Tán tu.”Vẻ mặt Diệp Lạc không đổi, thản nhiên nói một câu như thế.Chuyên Húc nghe thấy vậy, khóe miệng hơi giật giật, hắn ta không phải kẻngốc, đương nhiên nghe ra được Diệp Lạc không muốn nói thật, cho nên mớinói một câu “tán tu” như vậy.Nhưng mà, những lời này quá không có hàm lượng kỹ thuật ấy chứ?Tốt xấu gì nói dối cũng nên tìm lý do hẳn hoi, một cường giả thực lực tuyệt thế,nói là tán tu, đây là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn ta sao?Thôi vậy, thực lực của đám người này tuyệt đỉnh, có thể không đắc tội, đừngnên đắc tội thì hơn.“Nếu đạo hữu cảm thấy mình là tán tu, vậy ta coi như là tán tu đi. Đạo hữu cóbiết, mối thù giữa giới này và Ngọc Hư Cung thượng giới không?”Chuyên Húc khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói.“Giới này và Ngọc Hư Cung vốn có thù oán ư? Vì sao lại như thế?”Diệp Lạc hơi nhíu mày, mở miệng hỏi một câu.Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta im lặng thở phào nhẹ nhõm mộthơi.Không phải hắn ta làm là được.Nói thật hắn ta hơi sợ, là vì hắn ta thay đổi tuyến thời gian, mới khiến thông đạophi thăng của đời sau bị phong bế, vô số sinh linh bất hạnh không thể phi thăng,tiên lộ đoạn tuyệt.Nếu thực sự là như vậy, vậy nghiệp lực của hắn ta không thể nói nổi.“Đúng vậy, giới này có thù oán với Ngọc Hư Cung thượng giới, đã không phảichuyện một thế hệ, nói ra thì dài, chuyện này phải nói từ đế giả đời thứ nhất củanhân tộc…”Chuyên Húc không có tâm tư giấu diếm, nói rõ mọi chuyện lớn nhỏ cho đámDiệp Lạc nghe.Dựa theo cách nói của Chuyên Húc, nhân tộc ở rất lâu trước đây còn chưa thốngnhất, vẫn là sau khi một đế giả đứng đầu nhân tộc xuất hiện, mới thống nhất cảnhân tộc.Nhưng mà con đường thống nhất của vị đế giả đứng đầu nhân tộc kia rất khôngdễ dàng, sau khi trải qua vô số khó khăn mới thành công.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng mà đám tu sĩ xem náo nhiệt kia, lúc này nhìn về phía Diệp Lạc, ánh mắtđều mang theo tôn kính.Bọn họ từng tận mắt nhìn Diệp Lạc một mình chặn thông đạo phi thăng, cườngbạo đánh bại tiên nhân ở bên thông đạo phi thăng!Thậm chí có thể khiến tiên nhân kia chảy máu!Nhân vật tuyệt đại cỡ này, vậy mà là người giới bọn họ.Chuyện này sao có thể không khiến bọn họ sinh ra tự hào.Nhất là một người trong đó nhìn bóng lưng Diệp Lạc rời đi, trực tiếp nhỏ giọnglẩm bẩm.“Nếu sau này ta có cơ hội khai tông lập phái, nhất định phải lấy tên Càn Đế!”Người này đang nói chuyện, những người khác cũng đang nghe, nhưng nhữngngười khác đều cảm thấy khinh thường những lời này của hắn ta.“Ngươi tỉnh lại đi, nếu chúng ta cho hắn cái mũ Càn Đế, vậy ngươi dám lấy tênCàn Đế lập tông, ngươi không phải kết nhân quả với Càn Đế sao? Sau này cẩnthận tông môn của ngươi khó giữ được.”Có người cười nói.Người nọ vẫn rất cố chấp với ý nghĩ của mình……Thời Thượng Cổ, trước một ngọn núi cao.Trên chỗ cao nhất ngọn núi, có một cái đình vô cùng tinh xảo.Lúc này, xung quanh đình lóe lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, rõ ràng cho thấycó trận pháp thủ hộ.Hơn nữa uy năng của trận pháp này không thấp, trên khí tức này, vậy mà mơ hồso được với cảnh giới Tán Tiên, đủ để thấy trận pháp này kinh khủng cỡ nào.Mà ở trong đình, mấy bóng người đang tụ tập ở đây.Ở bên trái, là Chuyên Húc đế vương của nhân tộc hiện giờ, cùng với thuộc hạđứng sau lưng.Ở bên phải, là đám Diệp Lạc, Bạch Trạch, Tư Nhạc.Những người này tụ tập cùng một chỗ, người nào cũng không mở miệng trước,đây đó đối diện, bầu không khí vô cùng ngưng kết.Một dòng không khí quỷ dị vờn quanh.Đế vương Thượng Cổ gặp mặt với đám Thiên Kiêu đời sau, không đơn giản chỉlà như vậy.Hai bên không mở miệng, nhưng trên khí tức vô ý cố ý tiến hành đối kháng.Khiến người ta ngoài ý muốn chính là, đế vương chi khí trên người ChuyênHúc, vẫn luôn không kém khí tức trên người đám Thiên Kiêu đời sau.Trái lại đế vương chi khí trên người Chuyên Húc, ở một mức độ nhất định thậmchí có thể ép được đám Thiên Kiêu đời sau.Nhưng chuyện này ở trong tình huống không tính Diệp Lạc mới được.Diệp Lạc vẫn luôn quá bug, cảnh giới Địa Tiên, đạo quả Kim Tiên, cận đạo chithể, kiếm tiên tuyệt thế.Nhưng cho dù không tính Diệp Lạc, Chuyên Húc có thể đè ép đám Tư Nhạc,cũng đủ thấy sự bất phàm của đế vương Thượng Cổ này.“Xin hỏi các vị là nhân sĩ phương nào?”Chuyên Húc không nói chuyện thông đạo phi thăng trước, mà vô cùng kháchsáo ân cần hỏi thăm.Những lời này vang lên, chỉ trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, quétsạch không khí quỷ dị.Tư Nhạc, Ngải Tình, Xi Già, Lý Thành, Lâm Mạc cùng với Bạch Trạch đềunhìn về phía Diệp Lạc, không có ý mở miệng trước.Mà vốn định để Diệp Lạc nói.“Tán tu.”Vẻ mặt Diệp Lạc không đổi, thản nhiên nói một câu như thế.Chuyên Húc nghe thấy vậy, khóe miệng hơi giật giật, hắn ta không phải kẻngốc, đương nhiên nghe ra được Diệp Lạc không muốn nói thật, cho nên mớinói một câu “tán tu” như vậy.Nhưng mà, những lời này quá không có hàm lượng kỹ thuật ấy chứ?Tốt xấu gì nói dối cũng nên tìm lý do hẳn hoi, một cường giả thực lực tuyệt thế,nói là tán tu, đây là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn ta sao?Thôi vậy, thực lực của đám người này tuyệt đỉnh, có thể không đắc tội, đừngnên đắc tội thì hơn.“Nếu đạo hữu cảm thấy mình là tán tu, vậy ta coi như là tán tu đi. Đạo hữu cóbiết, mối thù giữa giới này và Ngọc Hư Cung thượng giới không?”Chuyên Húc khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói.“Giới này và Ngọc Hư Cung vốn có thù oán ư? Vì sao lại như thế?”Diệp Lạc hơi nhíu mày, mở miệng hỏi một câu.Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta im lặng thở phào nhẹ nhõm mộthơi.Không phải hắn ta làm là được.Nói thật hắn ta hơi sợ, là vì hắn ta thay đổi tuyến thời gian, mới khiến thông đạophi thăng của đời sau bị phong bế, vô số sinh linh bất hạnh không thể phi thăng,tiên lộ đoạn tuyệt.Nếu thực sự là như vậy, vậy nghiệp lực của hắn ta không thể nói nổi.“Đúng vậy, giới này có thù oán với Ngọc Hư Cung thượng giới, đã không phảichuyện một thế hệ, nói ra thì dài, chuyện này phải nói từ đế giả đời thứ nhất củanhân tộc…”Chuyên Húc không có tâm tư giấu diếm, nói rõ mọi chuyện lớn nhỏ cho đámDiệp Lạc nghe.Dựa theo cách nói của Chuyên Húc, nhân tộc ở rất lâu trước đây còn chưa thốngnhất, vẫn là sau khi một đế giả đứng đầu nhân tộc xuất hiện, mới thống nhất cảnhân tộc.Nhưng mà con đường thống nhất của vị đế giả đứng đầu nhân tộc kia rất khôngdễ dàng, sau khi trải qua vô số khó khăn mới thành công.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng mà đám tu sĩ xem náo nhiệt kia, lúc này nhìn về phía Diệp Lạc, ánh mắtđều mang theo tôn kính.Bọn họ từng tận mắt nhìn Diệp Lạc một mình chặn thông đạo phi thăng, cườngbạo đánh bại tiên nhân ở bên thông đạo phi thăng!Thậm chí có thể khiến tiên nhân kia chảy máu!Nhân vật tuyệt đại cỡ này, vậy mà là người giới bọn họ.Chuyện này sao có thể không khiến bọn họ sinh ra tự hào.Nhất là một người trong đó nhìn bóng lưng Diệp Lạc rời đi, trực tiếp nhỏ giọnglẩm bẩm.“Nếu sau này ta có cơ hội khai tông lập phái, nhất định phải lấy tên Càn Đế!”Người này đang nói chuyện, những người khác cũng đang nghe, nhưng nhữngngười khác đều cảm thấy khinh thường những lời này của hắn ta.“Ngươi tỉnh lại đi, nếu chúng ta cho hắn cái mũ Càn Đế, vậy ngươi dám lấy tênCàn Đế lập tông, ngươi không phải kết nhân quả với Càn Đế sao? Sau này cẩnthận tông môn của ngươi khó giữ được.”Có người cười nói.Người nọ vẫn rất cố chấp với ý nghĩ của mình……Thời Thượng Cổ, trước một ngọn núi cao.Trên chỗ cao nhất ngọn núi, có một cái đình vô cùng tinh xảo.Lúc này, xung quanh đình lóe lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, rõ ràng cho thấycó trận pháp thủ hộ.Hơn nữa uy năng của trận pháp này không thấp, trên khí tức này, vậy mà mơ hồso được với cảnh giới Tán Tiên, đủ để thấy trận pháp này kinh khủng cỡ nào.Mà ở trong đình, mấy bóng người đang tụ tập ở đây.Ở bên trái, là Chuyên Húc đế vương của nhân tộc hiện giờ, cùng với thuộc hạđứng sau lưng.Ở bên phải, là đám Diệp Lạc, Bạch Trạch, Tư Nhạc.Những người này tụ tập cùng một chỗ, người nào cũng không mở miệng trước,đây đó đối diện, bầu không khí vô cùng ngưng kết.Một dòng không khí quỷ dị vờn quanh.Đế vương Thượng Cổ gặp mặt với đám Thiên Kiêu đời sau, không đơn giản chỉlà như vậy.Hai bên không mở miệng, nhưng trên khí tức vô ý cố ý tiến hành đối kháng.Khiến người ta ngoài ý muốn chính là, đế vương chi khí trên người ChuyênHúc, vẫn luôn không kém khí tức trên người đám Thiên Kiêu đời sau.Trái lại đế vương chi khí trên người Chuyên Húc, ở một mức độ nhất định thậmchí có thể ép được đám Thiên Kiêu đời sau.Nhưng chuyện này ở trong tình huống không tính Diệp Lạc mới được.Diệp Lạc vẫn luôn quá bug, cảnh giới Địa Tiên, đạo quả Kim Tiên, cận đạo chithể, kiếm tiên tuyệt thế.Nhưng cho dù không tính Diệp Lạc, Chuyên Húc có thể đè ép đám Tư Nhạc,cũng đủ thấy sự bất phàm của đế vương Thượng Cổ này.“Xin hỏi các vị là nhân sĩ phương nào?”Chuyên Húc không nói chuyện thông đạo phi thăng trước, mà vô cùng kháchsáo ân cần hỏi thăm.Những lời này vang lên, chỉ trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, quétsạch không khí quỷ dị.Tư Nhạc, Ngải Tình, Xi Già, Lý Thành, Lâm Mạc cùng với Bạch Trạch đềunhìn về phía Diệp Lạc, không có ý mở miệng trước.Mà vốn định để Diệp Lạc nói.“Tán tu.”Vẻ mặt Diệp Lạc không đổi, thản nhiên nói một câu như thế.Chuyên Húc nghe thấy vậy, khóe miệng hơi giật giật, hắn ta không phải kẻngốc, đương nhiên nghe ra được Diệp Lạc không muốn nói thật, cho nên mớinói một câu “tán tu” như vậy.Nhưng mà, những lời này quá không có hàm lượng kỹ thuật ấy chứ?Tốt xấu gì nói dối cũng nên tìm lý do hẳn hoi, một cường giả thực lực tuyệt thế,nói là tán tu, đây là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn ta sao?Thôi vậy, thực lực của đám người này tuyệt đỉnh, có thể không đắc tội, đừngnên đắc tội thì hơn.“Nếu đạo hữu cảm thấy mình là tán tu, vậy ta coi như là tán tu đi. Đạo hữu cóbiết, mối thù giữa giới này và Ngọc Hư Cung thượng giới không?”Chuyên Húc khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói.“Giới này và Ngọc Hư Cung vốn có thù oán ư? Vì sao lại như thế?”Diệp Lạc hơi nhíu mày, mở miệng hỏi một câu.Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta im lặng thở phào nhẹ nhõm mộthơi.Không phải hắn ta làm là được.Nói thật hắn ta hơi sợ, là vì hắn ta thay đổi tuyến thời gian, mới khiến thông đạophi thăng của đời sau bị phong bế, vô số sinh linh bất hạnh không thể phi thăng,tiên lộ đoạn tuyệt.Nếu thực sự là như vậy, vậy nghiệp lực của hắn ta không thể nói nổi.“Đúng vậy, giới này có thù oán với Ngọc Hư Cung thượng giới, đã không phảichuyện một thế hệ, nói ra thì dài, chuyện này phải nói từ đế giả đời thứ nhất củanhân tộc…”Chuyên Húc không có tâm tư giấu diếm, nói rõ mọi chuyện lớn nhỏ cho đámDiệp Lạc nghe.Dựa theo cách nói của Chuyên Húc, nhân tộc ở rất lâu trước đây còn chưa thốngnhất, vẫn là sau khi một đế giả đứng đầu nhân tộc xuất hiện, mới thống nhất cảnhân tộc.Nhưng mà con đường thống nhất của vị đế giả đứng đầu nhân tộc kia rất khôngdễ dàng, sau khi trải qua vô số khó khăn mới thành công.