Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 184: Cô về Âu dương gia đi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí không mấy nhẹ nhàng, khuôn mặt tất cả mọi người đều rất nặng nề, mặc dù có những kẻ không cùng chung nỗi lo lắng với nhau.Chẳng mấy chốc đã đến tối, Kỳ Ân chuẩn bị bày thức ăn ra bàn, cô căn dặn một người hầu lên lầu gọi Âu Dương Thiên Thiên xuống dùng bữa.Elena đương nhiên cảm thấy khó chịu, cô ta nhiều lần lên tiếng phản đối, những rốt cuộc lại bị 1 câu nói của Âu Dương Vô Thần đánh dập lại:"Stefan, từ giờ đến ngày mai, em gái cậu còn nói một câu nào nữa, tôi liền cho vứt cả 3 người ra ngoài cổng"Andrew: "...."Ủa rồi chứ Elena nói thì liên quan gì tới anh? Muốn ném anh ra đường như ném chó là sao?Cái tên giận cá chém cả đàn này. Thật biết hăm dọa người khác mà!Tâm trạng của Stefan vốn đang tệ, nghe câu nói của Âu Dương Vô Thần thì càng tệ hơn, ánh mắt anh liếc sang nhìn Elena như muốn hăm dọa cô, dám lén phén mở miệng là anh chặt đứt đuôi cô liền, làm Elena bặm môi tức giận.Nhưng mà... quả thật suốt cả buổi tối hôm đó, Elena không hề dám mở miệng nói câu nào nữa!Âu Dương Thiên Thiên ngồi vào bàn ăn, cô liếc mắt đảo quanh một chút, thấy ai nấy đều tâm trạng cực kì, liền không biết chuyện gì đang xảy ra."...."Ăn thôi mà, cũng không cần làm mặt căng như vậy!Không nhìn nhau có mấy tiếng thôi mà đã thành thế này rồi. Đám người nói chuyện hay chặt chém nhau đây? Dọa chết cô rồi!Âu Dương Vô Thần vừa ngồi vào chỗ, Kỳ Ân lập tức cho người dọn thức ăn lên.Elena vừa nhìn Âu Dương Thiên Thiên vừa ăn miếng bít tết trong dĩa, ánh mắt như nảy lửa, tay cô ta cầm dao cố tình tạo ra những tiếng động "ken két", khiến Âu Dương Thiên Thiên muốn cạn lời."...."Âu Dương Vô Thần, anh nói cái gì mà mới vài tiếng sau cô ta đã nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? Ánh mắt chỉ hận không thể nhào lên cắn tôi thôi?Thứ biến thái nhà anh rốt cuộc nói có ra hồn ra vía không đấy!"kétttttttt" - Thêm một tiếng kéo dài nữa phát ra.Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô chớp chớp mắt nhìn Elena, vài giây sau liền dùng dao miết nhẹ lên dĩa, tạo ra tiếng y hệt."kétttttttttt"Bộ tưởng mình cô biết hù thôi hả? Tôi cũng biết hù đó!Ba người đàn ông ngồi trên bàn: "..."Cứ như đang ăn với lũ con nít vậy!Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh nhìn sang Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên, cô về lại Âu Dương gia đi!Gần như là ngay lập tức, cô quay sang nhìn người đàn ông vừa phát ra tiếng nói, đáp:- Hả? Tại sao?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí không mấy nhẹ nhàng, khuôn mặt tất cả mọi người đều rất nặng nề, mặc dù có những kẻ không cùng chung nỗi lo lắng với nhau.Chẳng mấy chốc đã đến tối, Kỳ Ân chuẩn bị bày thức ăn ra bàn, cô căn dặn một người hầu lên lầu gọi Âu Dương Thiên Thiên xuống dùng bữa.Elena đương nhiên cảm thấy khó chịu, cô ta nhiều lần lên tiếng phản đối, những rốt cuộc lại bị 1 câu nói của Âu Dương Vô Thần đánh dập lại:"Stefan, từ giờ đến ngày mai, em gái cậu còn nói một câu nào nữa, tôi liền cho vứt cả 3 người ra ngoài cổng"Andrew: "...."Ủa rồi chứ Elena nói thì liên quan gì tới anh? Muốn ném anh ra đường như ném chó là sao?Cái tên giận cá chém cả đàn này. Thật biết hăm dọa người khác mà!Tâm trạng của Stefan vốn đang tệ, nghe câu nói của Âu Dương Vô Thần thì càng tệ hơn, ánh mắt anh liếc sang nhìn Elena như muốn hăm dọa cô, dám lén phén mở miệng là anh chặt đứt đuôi cô liền, làm Elena bặm môi tức giận.Nhưng mà... quả thật suốt cả buổi tối hôm đó, Elena không hề dám mở miệng nói câu nào nữa!Âu Dương Thiên Thiên ngồi vào bàn ăn, cô liếc mắt đảo quanh một chút, thấy ai nấy đều tâm trạng cực kì, liền không biết chuyện gì đang xảy ra."...."Ăn thôi mà, cũng không cần làm mặt căng như vậy!Không nhìn nhau có mấy tiếng thôi mà đã thành thế này rồi. Đám người nói chuyện hay chặt chém nhau đây? Dọa chết cô rồi!Âu Dương Vô Thần vừa ngồi vào chỗ, Kỳ Ân lập tức cho người dọn thức ăn lên.Elena vừa nhìn Âu Dương Thiên Thiên vừa ăn miếng bít tết trong dĩa, ánh mắt như nảy lửa, tay cô ta cầm dao cố tình tạo ra những tiếng động "ken két", khiến Âu Dương Thiên Thiên muốn cạn lời."...."Âu Dương Vô Thần, anh nói cái gì mà mới vài tiếng sau cô ta đã nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? Ánh mắt chỉ hận không thể nhào lên cắn tôi thôi?Thứ biến thái nhà anh rốt cuộc nói có ra hồn ra vía không đấy!"kétttttttt" - Thêm một tiếng kéo dài nữa phát ra.Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô chớp chớp mắt nhìn Elena, vài giây sau liền dùng dao miết nhẹ lên dĩa, tạo ra tiếng y hệt."kétttttttttt"Bộ tưởng mình cô biết hù thôi hả? Tôi cũng biết hù đó!Ba người đàn ông ngồi trên bàn: "..."Cứ như đang ăn với lũ con nít vậy!Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh nhìn sang Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên, cô về lại Âu Dương gia đi!Gần như là ngay lập tức, cô quay sang nhìn người đàn ông vừa phát ra tiếng nói, đáp:- Hả? Tại sao?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí không mấy nhẹ nhàng, khuôn mặt tất cả mọi người đều rất nặng nề, mặc dù có những kẻ không cùng chung nỗi lo lắng với nhau.Chẳng mấy chốc đã đến tối, Kỳ Ân chuẩn bị bày thức ăn ra bàn, cô căn dặn một người hầu lên lầu gọi Âu Dương Thiên Thiên xuống dùng bữa.Elena đương nhiên cảm thấy khó chịu, cô ta nhiều lần lên tiếng phản đối, những rốt cuộc lại bị 1 câu nói của Âu Dương Vô Thần đánh dập lại:"Stefan, từ giờ đến ngày mai, em gái cậu còn nói một câu nào nữa, tôi liền cho vứt cả 3 người ra ngoài cổng"Andrew: "...."Ủa rồi chứ Elena nói thì liên quan gì tới anh? Muốn ném anh ra đường như ném chó là sao?Cái tên giận cá chém cả đàn này. Thật biết hăm dọa người khác mà!Tâm trạng của Stefan vốn đang tệ, nghe câu nói của Âu Dương Vô Thần thì càng tệ hơn, ánh mắt anh liếc sang nhìn Elena như muốn hăm dọa cô, dám lén phén mở miệng là anh chặt đứt đuôi cô liền, làm Elena bặm môi tức giận.Nhưng mà... quả thật suốt cả buổi tối hôm đó, Elena không hề dám mở miệng nói câu nào nữa!Âu Dương Thiên Thiên ngồi vào bàn ăn, cô liếc mắt đảo quanh một chút, thấy ai nấy đều tâm trạng cực kì, liền không biết chuyện gì đang xảy ra."...."Ăn thôi mà, cũng không cần làm mặt căng như vậy!Không nhìn nhau có mấy tiếng thôi mà đã thành thế này rồi. Đám người nói chuyện hay chặt chém nhau đây? Dọa chết cô rồi!Âu Dương Vô Thần vừa ngồi vào chỗ, Kỳ Ân lập tức cho người dọn thức ăn lên.Elena vừa nhìn Âu Dương Thiên Thiên vừa ăn miếng bít tết trong dĩa, ánh mắt như nảy lửa, tay cô ta cầm dao cố tình tạo ra những tiếng động "ken két", khiến Âu Dương Thiên Thiên muốn cạn lời."...."Âu Dương Vô Thần, anh nói cái gì mà mới vài tiếng sau cô ta đã nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? Ánh mắt chỉ hận không thể nhào lên cắn tôi thôi?Thứ biến thái nhà anh rốt cuộc nói có ra hồn ra vía không đấy!"kétttttttt" - Thêm một tiếng kéo dài nữa phát ra.Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô chớp chớp mắt nhìn Elena, vài giây sau liền dùng dao miết nhẹ lên dĩa, tạo ra tiếng y hệt."kétttttttttt"Bộ tưởng mình cô biết hù thôi hả? Tôi cũng biết hù đó!Ba người đàn ông ngồi trên bàn: "..."Cứ như đang ăn với lũ con nít vậy!Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh nhìn sang Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên, cô về lại Âu Dương gia đi!Gần như là ngay lập tức, cô quay sang nhìn người đàn ông vừa phát ra tiếng nói, đáp:- Hả? Tại sao?