Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 185: Bỗng nhiên xuống tâm trạng!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần không nhìn cô, trước câu hỏi đầy sự bất ngờ đó, anh chỉ đáp:- Vết thương cũng đã khỏi rồi, cô còn lí do gì muốn ở lại nữa?Âu Dương Thiên Thiên: "..."Nghe câu trả lời của anh, Âu Dương Thiên Thiên bất giác đứng hình, cô há miệng thật lâu nhưng rốt cuộc cũng không nói được gì.Đúng vậy.... có lí do gì muốn ở lại nữa chứ? Vết thương đã khỏi rồi, công việc cũng xong rồi.... nên về thôi...Nhưng mà.... tại sao.... cô lại cảm thấy hụt hẫng thế này?Âu Dương Thiên Thiên, là cảm giác của cô sao? Hay là... của tôi?Âu Dương Vô Thần không nghe tiếng trả lời lại, anh thoáng dừng đồ trên tay, nghiêng đầu qua nhìn cô gái, lạnh nhạt hỏi:- Còn muốn nói gì nữa sao?Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên chạm phải đôi mắt của người đàn ông, cô nhìn một lúc, mới lấy lại được tinh thần, liền quay mặt đi, nhỏ giọng đáp:- Không, không có gì. Ngày mai tôi sẽ rời đi.Dứt lời, cô cúi gằm mặt, ăn hết phần ăn trong dĩa của mình, suốt bữa cơm hôm đó, không ai nghe thấy tiếng nói của cô nữa....Elena mím môi, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, rồi liếc mắt nhìn sang Âu Dương Vô Thần, đôi con ngươi đen sâu như mực...- ------------...--------------....----------Âu Dương Thiên Thiên ăn xong bữa cơm, cô lên phòng, nằm dài ra giường một cách mệt mỏi.Đám người kia ăn xong cũng đã rời khỏi biệt thự, nói đúng hơn, là bị Âu Dương Vô Thần đuổi đi.Nhìn trần nhà trên cao, Âu Dương Thiên Thiên mím chặt môi, ánh mắt lờ mờ vô định.Tại sao cô lại xuống tâm trạng như vậy nhỉ? Lúc trước không phải tránh anh ta như tránh tà sao? Lần này... vì sao bị đuổi đi lại có chút hụt hẫng?Đáng lí ra cô phải vui chứ?Thật khó hiểu.....Âu Dương Thiên Thiên đưa một tay lên ngực mình, vỗ nhẹ vài cái, vừa vỗ vừa lẩm bẩm:- Âu Dương Thiên Thiên.... lấy lại tinh thần đi, lấy lại tinh thần đi....Đêm, 12h khuya...Âu Dương Vô Thần mở cửa vào phòng, anh đi đến gần tủ quần áo, có chút mệt mỏi cởi đồ ra muốn đi tắm.Thế nhưng, khi anh đang nhìn vào gương thì đột nhiên nhíu mày lại, quay người nhìn về phía giường, Âu Dương Vô Thần ngạc nhiên khi thấy một bóng người đang nằm trên đó.Âu Dương Vô Thần: "..."Gì đây? Ai mò vào phòng anh ngủ vậy?Đi gần tới chỗ chiếc giường, Âu Dương Vô Thần ngạc nhiên khi thấy gương mặt của một cô gái đang nhắm mắt ngủ say...
Âu Dương Vô Thần không nhìn cô, trước câu hỏi đầy sự bất ngờ đó, anh chỉ đáp:
- Vết thương cũng đã khỏi rồi, cô còn lí do gì muốn ở lại nữa?
Âu Dương Thiên Thiên: "..."
Nghe câu trả lời của anh, Âu Dương Thiên Thiên bất giác đứng hình, cô há miệng thật lâu nhưng rốt cuộc cũng không nói được gì.
Đúng vậy.... có lí do gì muốn ở lại nữa chứ? Vết thương đã khỏi rồi, công việc cũng xong rồi.... nên về thôi...
Nhưng mà.... tại sao.... cô lại cảm thấy hụt hẫng thế này?
Âu Dương Thiên Thiên, là cảm giác của cô sao? Hay là... của tôi?
Âu Dương Vô Thần không nghe tiếng trả lời lại, anh thoáng dừng đồ trên tay, nghiêng đầu qua nhìn cô gái, lạnh nhạt hỏi:
- Còn muốn nói gì nữa sao?
Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên chạm phải đôi mắt của người đàn ông, cô nhìn một lúc, mới lấy lại được tinh thần, liền quay mặt đi, nhỏ giọng đáp:
- Không, không có gì. Ngày mai tôi sẽ rời đi.
Dứt lời, cô cúi gằm mặt, ăn hết phần ăn trong dĩa của mình, suốt bữa cơm hôm đó, không ai nghe thấy tiếng nói của cô nữa....
Elena mím môi, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, rồi liếc mắt nhìn sang Âu Dương Vô Thần, đôi con ngươi đen sâu như mực...
- ------------...--------------....----------
Âu Dương Thiên Thiên ăn xong bữa cơm, cô lên phòng, nằm dài ra giường một cách mệt mỏi.
Đám người kia ăn xong cũng đã rời khỏi biệt thự, nói đúng hơn, là bị Âu Dương Vô Thần đuổi đi.
Nhìn trần nhà trên cao, Âu Dương Thiên Thiên mím chặt môi, ánh mắt lờ mờ vô định.
Tại sao cô lại xuống tâm trạng như vậy nhỉ? Lúc trước không phải tránh anh ta như tránh tà sao? Lần này... vì sao bị đuổi đi lại có chút hụt hẫng?
Đáng lí ra cô phải vui chứ?
Thật khó hiểu.....
Âu Dương Thiên Thiên đưa một tay lên ngực mình, vỗ nhẹ vài cái, vừa vỗ vừa lẩm bẩm:
- Âu Dương Thiên Thiên.... lấy lại tinh thần đi, lấy lại tinh thần đi....
Đêm, 12h khuya...
Âu Dương Vô Thần mở cửa vào phòng, anh đi đến gần tủ quần áo, có chút mệt mỏi cởi đồ ra muốn đi tắm.
Thế nhưng, khi anh đang nhìn vào gương thì đột nhiên nhíu mày lại, quay người nhìn về phía giường, Âu Dương Vô Thần ngạc nhiên khi thấy một bóng người đang nằm trên đó.
Âu Dương Vô Thần: "..."
Gì đây? Ai mò vào phòng anh ngủ vậy?
Đi gần tới chỗ chiếc giường, Âu Dương Vô Thần ngạc nhiên khi thấy gương mặt của một cô gái đang nhắm mắt ngủ say...
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần không nhìn cô, trước câu hỏi đầy sự bất ngờ đó, anh chỉ đáp:- Vết thương cũng đã khỏi rồi, cô còn lí do gì muốn ở lại nữa?Âu Dương Thiên Thiên: "..."Nghe câu trả lời của anh, Âu Dương Thiên Thiên bất giác đứng hình, cô há miệng thật lâu nhưng rốt cuộc cũng không nói được gì.Đúng vậy.... có lí do gì muốn ở lại nữa chứ? Vết thương đã khỏi rồi, công việc cũng xong rồi.... nên về thôi...Nhưng mà.... tại sao.... cô lại cảm thấy hụt hẫng thế này?Âu Dương Thiên Thiên, là cảm giác của cô sao? Hay là... của tôi?Âu Dương Vô Thần không nghe tiếng trả lời lại, anh thoáng dừng đồ trên tay, nghiêng đầu qua nhìn cô gái, lạnh nhạt hỏi:- Còn muốn nói gì nữa sao?Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên chạm phải đôi mắt của người đàn ông, cô nhìn một lúc, mới lấy lại được tinh thần, liền quay mặt đi, nhỏ giọng đáp:- Không, không có gì. Ngày mai tôi sẽ rời đi.Dứt lời, cô cúi gằm mặt, ăn hết phần ăn trong dĩa của mình, suốt bữa cơm hôm đó, không ai nghe thấy tiếng nói của cô nữa....Elena mím môi, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, rồi liếc mắt nhìn sang Âu Dương Vô Thần, đôi con ngươi đen sâu như mực...- ------------...--------------....----------Âu Dương Thiên Thiên ăn xong bữa cơm, cô lên phòng, nằm dài ra giường một cách mệt mỏi.Đám người kia ăn xong cũng đã rời khỏi biệt thự, nói đúng hơn, là bị Âu Dương Vô Thần đuổi đi.Nhìn trần nhà trên cao, Âu Dương Thiên Thiên mím chặt môi, ánh mắt lờ mờ vô định.Tại sao cô lại xuống tâm trạng như vậy nhỉ? Lúc trước không phải tránh anh ta như tránh tà sao? Lần này... vì sao bị đuổi đi lại có chút hụt hẫng?Đáng lí ra cô phải vui chứ?Thật khó hiểu.....Âu Dương Thiên Thiên đưa một tay lên ngực mình, vỗ nhẹ vài cái, vừa vỗ vừa lẩm bẩm:- Âu Dương Thiên Thiên.... lấy lại tinh thần đi, lấy lại tinh thần đi....Đêm, 12h khuya...Âu Dương Vô Thần mở cửa vào phòng, anh đi đến gần tủ quần áo, có chút mệt mỏi cởi đồ ra muốn đi tắm.Thế nhưng, khi anh đang nhìn vào gương thì đột nhiên nhíu mày lại, quay người nhìn về phía giường, Âu Dương Vô Thần ngạc nhiên khi thấy một bóng người đang nằm trên đó.Âu Dương Vô Thần: "..."Gì đây? Ai mò vào phòng anh ngủ vậy?Đi gần tới chỗ chiếc giường, Âu Dương Vô Thần ngạc nhiên khi thấy gương mặt của một cô gái đang nhắm mắt ngủ say...