Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 193: Đến ngân hàng!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Sau khi Âu Dương Thiên Thiên rời đi, cơn tức giận của Âu Dương Chấn Đông đã không thể kiềm chế được nữa, ông nhìn Âu Dương Na Na bằng ánh mắt nảy lửa, quát lớn:- Đồ hỗn láo!Âu Dương Na Na sợ tới giật bắn mình, cô ta lui về phía người mẹ mình, mặt mếu máo đáp:- Con... con xin lỗi ba, con không cố ý đâu mà!Bạc Tuyết Cơ cũng ôm chặt lấy con mình, lên giọng ngăn cản:- Chấn Đông, Na Na cũng chỉ là nhất thời kích động mới như vậy, ông tha lỗi cho con bé một lần này đi.Dứt lời, Âu Dương Na Na liền hàu theo mẹ mình, khóc lóc nói:- Con... là tại con ngốc nghếch, nhất thời kích động mới làm ra chuyện đó, con xin lỗi, ba tha lỗi cho con....Âu Dương Chấn Đông nghe những lời này không hề lọt vào tai, ông nhíu mày, nói to:- Đồ xấc xược, là ai cho con cái quyền dám đánh chị của mình. Hả?- Ba, con xin lỗi, con biết lỗi rồi, từ nay về sau con sẽ không như vậy nữa, ba....- Chấn Đông, đừng mà... hãy tha lỗi cho nó 1 lần.....Vô số những tiếng la hét vang lên trong căn phòng, nào là van cầu, xin lỗi, quát mắng, tất cả đều có.Âu Dương Thiên Thiên đứng bên ngoài, nhếch môi nhạt nhẽo, vài giây sau liền rời đi.Về lại phòng mình, cô lôi ra từ trong ngăn bàn một chiếc thẻ màu xanh, cầm lên nhìn, rồi nói:- Xong việc đầu tiên, bây giờ đến việc thứ hai... phải đi lấy tiền đã!Dứt lời, cô cầm theo túi xách, một lần nữa rời khỏi Âu Dương gia, bắt xe đi tới ngân hàng.Ngồi bên trong phòng lạnh, Âu Dương Thiên Thiên chờ đợi người nhân viên làm việc, vài giây sau, cô trợn mắt lên tiếng:- Cái gì? Không có tiền? Trong tài khoản của tôi không có 1 đồng nào sao?Người nhân viên nhìn cô, đáp:- Đúng vậy thưa quý khách, trong tài khoản của cô hiện tại hoàn toàn không có tiền.Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy mặt mình như bị đóng băng, sắp nứt ra mấy phần, cô đứng hình, chớp chớp mắt hỏi:- Vậy... anh có kiểm tra cho tôi... gần đây có chuyển khoản nào hay không?Người nhân viên nhìn máy tính vài giây rồi trả lời:- Thưa quý khách, không có bất kì giao dịch hay chuyển khoản nào gần đây cả, toàn bộ lịch sử đều trống không. Hơn nữa... cô cũng đang nợ ngân hàng."...."Thêm một vài vết nứt nữa trên khuôn mặt đóng băng của Âu Dương Thiên Thiên, cô khó khăn mở miệng, hỏi tiếp:- Vậy.... xin cho tôi hỏi, hiện tại... tôi đang nợ bao nhiêu vậy?Người nhân viên nhìn cô, cười thân thiện đáp:- Thưa quý khách, nợ của cô đã lên tới 10 ngàn tệ *rồi!*Tầm 35 triệu VND*Âu Dương Thiên Thiên: "...."Chính thức băng trên mặt vỡ nát....Trời ơi, tiềnnnnnnnnnnnn
Sau khi Âu Dương Thiên Thiên rời đi, cơn tức giận của Âu Dương Chấn Đông đã không thể kiềm chế được nữa, ông nhìn Âu Dương Na Na bằng ánh mắt nảy lửa, quát lớn:
- Đồ hỗn láo!
Âu Dương Na Na sợ tới giật bắn mình, cô ta lui về phía người mẹ mình, mặt mếu máo đáp:
- Con... con xin lỗi ba, con không cố ý đâu mà!
Bạc Tuyết Cơ cũng ôm chặt lấy con mình, lên giọng ngăn cản:
- Chấn Đông, Na Na cũng chỉ là nhất thời kích động mới như vậy, ông tha lỗi cho con bé một lần này đi.
Dứt lời, Âu Dương Na Na liền hàu theo mẹ mình, khóc lóc nói:
- Con... là tại con ngốc nghếch, nhất thời kích động mới làm ra chuyện đó, con xin lỗi, ba tha lỗi cho con....
Âu Dương Chấn Đông nghe những lời này không hề lọt vào tai, ông nhíu mày, nói to:
- Đồ xấc xược, là ai cho con cái quyền dám đánh chị của mình. Hả?
- Ba, con xin lỗi, con biết lỗi rồi, từ nay về sau con sẽ không như vậy nữa, ba....
- Chấn Đông, đừng mà... hãy tha lỗi cho nó 1 lần.
....
Vô số những tiếng la hét vang lên trong căn phòng, nào là van cầu, xin lỗi, quát mắng, tất cả đều có.
Âu Dương Thiên Thiên đứng bên ngoài, nhếch môi nhạt nhẽo, vài giây sau liền rời đi.
Về lại phòng mình, cô lôi ra từ trong ngăn bàn một chiếc thẻ màu xanh, cầm lên nhìn, rồi nói:
- Xong việc đầu tiên, bây giờ đến việc thứ hai... phải đi lấy tiền đã!
Dứt lời, cô cầm theo túi xách, một lần nữa rời khỏi Âu Dương gia, bắt xe đi tới ngân hàng.
Ngồi bên trong phòng lạnh, Âu Dương Thiên Thiên chờ đợi người nhân viên làm việc, vài giây sau, cô trợn mắt lên tiếng:
- Cái gì? Không có tiền? Trong tài khoản của tôi không có 1 đồng nào sao?
Người nhân viên nhìn cô, đáp:
- Đúng vậy thưa quý khách, trong tài khoản của cô hiện tại hoàn toàn không có tiền.
Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy mặt mình như bị đóng băng, sắp nứt ra mấy phần, cô đứng hình, chớp chớp mắt hỏi:
- Vậy... anh có kiểm tra cho tôi... gần đây có chuyển khoản nào hay không?
Người nhân viên nhìn máy tính vài giây rồi trả lời:
- Thưa quý khách, không có bất kì giao dịch hay chuyển khoản nào gần đây cả, toàn bộ lịch sử đều trống không. Hơn nữa... cô cũng đang nợ ngân hàng.
"...."
Thêm một vài vết nứt nữa trên khuôn mặt đóng băng của Âu Dương Thiên Thiên, cô khó khăn mở miệng, hỏi tiếp:
- Vậy.... xin cho tôi hỏi, hiện tại... tôi đang nợ bao nhiêu vậy?
Người nhân viên nhìn cô, cười thân thiện đáp:
- Thưa quý khách, nợ của cô đã lên tới 10 ngàn tệ *rồi!
*Tầm 35 triệu VND*
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Chính thức băng trên mặt vỡ nát....
Trời ơi, tiềnnnnnnnnnnnn
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Sau khi Âu Dương Thiên Thiên rời đi, cơn tức giận của Âu Dương Chấn Đông đã không thể kiềm chế được nữa, ông nhìn Âu Dương Na Na bằng ánh mắt nảy lửa, quát lớn:- Đồ hỗn láo!Âu Dương Na Na sợ tới giật bắn mình, cô ta lui về phía người mẹ mình, mặt mếu máo đáp:- Con... con xin lỗi ba, con không cố ý đâu mà!Bạc Tuyết Cơ cũng ôm chặt lấy con mình, lên giọng ngăn cản:- Chấn Đông, Na Na cũng chỉ là nhất thời kích động mới như vậy, ông tha lỗi cho con bé một lần này đi.Dứt lời, Âu Dương Na Na liền hàu theo mẹ mình, khóc lóc nói:- Con... là tại con ngốc nghếch, nhất thời kích động mới làm ra chuyện đó, con xin lỗi, ba tha lỗi cho con....Âu Dương Chấn Đông nghe những lời này không hề lọt vào tai, ông nhíu mày, nói to:- Đồ xấc xược, là ai cho con cái quyền dám đánh chị của mình. Hả?- Ba, con xin lỗi, con biết lỗi rồi, từ nay về sau con sẽ không như vậy nữa, ba....- Chấn Đông, đừng mà... hãy tha lỗi cho nó 1 lần.....Vô số những tiếng la hét vang lên trong căn phòng, nào là van cầu, xin lỗi, quát mắng, tất cả đều có.Âu Dương Thiên Thiên đứng bên ngoài, nhếch môi nhạt nhẽo, vài giây sau liền rời đi.Về lại phòng mình, cô lôi ra từ trong ngăn bàn một chiếc thẻ màu xanh, cầm lên nhìn, rồi nói:- Xong việc đầu tiên, bây giờ đến việc thứ hai... phải đi lấy tiền đã!Dứt lời, cô cầm theo túi xách, một lần nữa rời khỏi Âu Dương gia, bắt xe đi tới ngân hàng.Ngồi bên trong phòng lạnh, Âu Dương Thiên Thiên chờ đợi người nhân viên làm việc, vài giây sau, cô trợn mắt lên tiếng:- Cái gì? Không có tiền? Trong tài khoản của tôi không có 1 đồng nào sao?Người nhân viên nhìn cô, đáp:- Đúng vậy thưa quý khách, trong tài khoản của cô hiện tại hoàn toàn không có tiền.Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy mặt mình như bị đóng băng, sắp nứt ra mấy phần, cô đứng hình, chớp chớp mắt hỏi:- Vậy... anh có kiểm tra cho tôi... gần đây có chuyển khoản nào hay không?Người nhân viên nhìn máy tính vài giây rồi trả lời:- Thưa quý khách, không có bất kì giao dịch hay chuyển khoản nào gần đây cả, toàn bộ lịch sử đều trống không. Hơn nữa... cô cũng đang nợ ngân hàng."...."Thêm một vài vết nứt nữa trên khuôn mặt đóng băng của Âu Dương Thiên Thiên, cô khó khăn mở miệng, hỏi tiếp:- Vậy.... xin cho tôi hỏi, hiện tại... tôi đang nợ bao nhiêu vậy?Người nhân viên nhìn cô, cười thân thiện đáp:- Thưa quý khách, nợ của cô đã lên tới 10 ngàn tệ *rồi!*Tầm 35 triệu VND*Âu Dương Thiên Thiên: "...."Chính thức băng trên mặt vỡ nát....Trời ơi, tiềnnnnnnnnnnnn