Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 212: Vẫn còn nhớ tôi nhỉ?

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên kinh ngạc đến thảng thốt, cô mở to mắt, nhìn người đàn ông đang kề sát mặt mình, quả nhiên.... chính là Âu Dương Vô Thần!Nhưng mà... anh ta đang làm gì cô đây? Hôn?? Hôn ư??Tên biến thái này!!Trên môi truyền đến xúc giác mềm mại, Âu Dương Thiên Thiên mới thấy chân thật hơn, cô ý thức được chuyện khủng khiếp đang xảy ra, liền vùng vẫy, dùng tay vừa đánh vừa đẩy người Âu Dương Vô Thần ra.- Ưm.... ưm...Người đàn ông mặc sự phản kháng yếu ớt của cô, anh nghiêng đầu, ngậm sâu hơn đôi môi của Âu Dương Thiên Thiên.Cô nhíu mày, tay nắm thành đấm, cố mím chặt môi, lắc đầu phản kháng lại, tiếng kêu cũng ngày một nhiều hơn.- Ưm.... ưm.... ưm... ưmmmmmÂu Dương Vô Thần bắt lấy một tay đang làm loạn của cô, ấn chặt vào tường, đồng thời, ghì chặt đầu Âu Dương Thiên Thiên, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt hơn nữa.Anh ngậm môi cô, thưởng thức hết vị ngọt của nó, hết ngậm rồi cắn, thậm chí còn mút nhẹ, khiến miệng Âu Dương Thiên Thiên tê dại.Thế nhưng có một điều kì lạ là, nụ hôn này không giống bất kì nụ hôn nào trước đó, nó rất mạnh mẽ, cực kì thô bạo, hoàn toàn không nhẹ nhàng dịu dàng gì cả.Cứ như.... anh ta đang tức giận vậy!Âu Dương Vô Thần chà sát môi Âu Dương Thiên Thiên rất mạnh, và điều đó khiên cô thấy đau."...."Cái quái gì vậy? Mới gặp là nổi cơn rồi, anh ta làm gì thế chứ? Bị điên sao?Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, cô dùng hết sức đẩy thân thể người đàn ông ra, đưa tay còn lại lên muốn đánh, vừa hét lớn:- Âu Dương Vô Thần, anh phát điên cái gì thế hả?Người đàn ông cứ như biết được điều này, anh đưa tay chặn lại cánh tay đang muốn đánh xuống của Âu Dương Thiên Thiên, khàn giọng nói:- Âu Dương Thiên Thiên, cô vẫn còn nhớ tôi nhỉ?

Âu Dương Thiên Thiên kinh ngạc đến thảng thốt, cô mở to mắt, nhìn người đàn ông đang kề sát mặt mình, quả nhiên.... chính là Âu Dương Vô Thần!

Nhưng mà... anh ta đang làm gì cô đây? Hôn?? Hôn ư??

Tên biến thái này!!

Trên môi truyền đến xúc giác mềm mại, Âu Dương Thiên Thiên mới thấy chân thật hơn, cô ý thức được chuyện khủng khiếp đang xảy ra, liền vùng vẫy, dùng tay vừa đánh vừa đẩy người Âu Dương Vô Thần ra.

- Ưm.... ưm...

Người đàn ông mặc sự phản kháng yếu ớt của cô, anh nghiêng đầu, ngậm sâu hơn đôi môi của Âu Dương Thiên Thiên.

Cô nhíu mày, tay nắm thành đấm, cố mím chặt môi, lắc đầu phản kháng lại, tiếng kêu cũng ngày một nhiều hơn.

- Ưm.... ưm.... ưm... ưmmmmm

Âu Dương Vô Thần bắt lấy một tay đang làm loạn của cô, ấn chặt vào tường, đồng thời, ghì chặt đầu Âu Dương Thiên Thiên, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt hơn nữa.

Anh ngậm môi cô, thưởng thức hết vị ngọt của nó, hết ngậm rồi cắn, thậm chí còn mút nhẹ, khiến miệng Âu Dương Thiên Thiên tê dại.

Thế nhưng có một điều kì lạ là, nụ hôn này không giống bất kì nụ hôn nào trước đó, nó rất mạnh mẽ, cực kì thô bạo, hoàn toàn không nhẹ nhàng dịu dàng gì cả.

Cứ như.... anh ta đang tức giận vậy!

Âu Dương Vô Thần chà sát môi Âu Dương Thiên Thiên rất mạnh, và điều đó khiên cô thấy đau.

"...."

Cái quái gì vậy? Mới gặp là nổi cơn rồi, anh ta làm gì thế chứ? Bị điên sao?

Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, cô dùng hết sức đẩy thân thể người đàn ông ra, đưa tay còn lại lên muốn đánh, vừa hét lớn:

- Âu Dương Vô Thần, anh phát điên cái gì thế hả?

Người đàn ông cứ như biết được điều này, anh đưa tay chặn lại cánh tay đang muốn đánh xuống của Âu Dương Thiên Thiên, khàn giọng nói:

- Âu Dương Thiên Thiên, cô vẫn còn nhớ tôi nhỉ?

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên kinh ngạc đến thảng thốt, cô mở to mắt, nhìn người đàn ông đang kề sát mặt mình, quả nhiên.... chính là Âu Dương Vô Thần!Nhưng mà... anh ta đang làm gì cô đây? Hôn?? Hôn ư??Tên biến thái này!!Trên môi truyền đến xúc giác mềm mại, Âu Dương Thiên Thiên mới thấy chân thật hơn, cô ý thức được chuyện khủng khiếp đang xảy ra, liền vùng vẫy, dùng tay vừa đánh vừa đẩy người Âu Dương Vô Thần ra.- Ưm.... ưm...Người đàn ông mặc sự phản kháng yếu ớt của cô, anh nghiêng đầu, ngậm sâu hơn đôi môi của Âu Dương Thiên Thiên.Cô nhíu mày, tay nắm thành đấm, cố mím chặt môi, lắc đầu phản kháng lại, tiếng kêu cũng ngày một nhiều hơn.- Ưm.... ưm.... ưm... ưmmmmmÂu Dương Vô Thần bắt lấy một tay đang làm loạn của cô, ấn chặt vào tường, đồng thời, ghì chặt đầu Âu Dương Thiên Thiên, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt hơn nữa.Anh ngậm môi cô, thưởng thức hết vị ngọt của nó, hết ngậm rồi cắn, thậm chí còn mút nhẹ, khiến miệng Âu Dương Thiên Thiên tê dại.Thế nhưng có một điều kì lạ là, nụ hôn này không giống bất kì nụ hôn nào trước đó, nó rất mạnh mẽ, cực kì thô bạo, hoàn toàn không nhẹ nhàng dịu dàng gì cả.Cứ như.... anh ta đang tức giận vậy!Âu Dương Vô Thần chà sát môi Âu Dương Thiên Thiên rất mạnh, và điều đó khiên cô thấy đau."...."Cái quái gì vậy? Mới gặp là nổi cơn rồi, anh ta làm gì thế chứ? Bị điên sao?Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, cô dùng hết sức đẩy thân thể người đàn ông ra, đưa tay còn lại lên muốn đánh, vừa hét lớn:- Âu Dương Vô Thần, anh phát điên cái gì thế hả?Người đàn ông cứ như biết được điều này, anh đưa tay chặn lại cánh tay đang muốn đánh xuống của Âu Dương Thiên Thiên, khàn giọng nói:- Âu Dương Thiên Thiên, cô vẫn còn nhớ tôi nhỉ?

Chương 212: Vẫn còn nhớ tôi nhỉ?