Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 213: Đương nhiên là Tôi nhớ anh rồi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô hất tay anh ra, lên tiếng:- Âu Dương Vô Thần, anh nói cái gì vậy? Đương nhiên là tôi nhớ anh rồi!"...."Khoan.... câu này có chút.... sai sai... dễ gây hiểu lầm lắm à!Nhận ra điều mình vừa nói không đúng lắm, Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, ngay lập tức sửa lại:- Ý tôi là... đương nhiên là tôi nhận ra anh rồi.Người đàn ông nghe cô nói, ánh mắt đen lại, hỏi:- Làm sao cô nhận ra tôi? Không lẽ chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng biết?Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, đưa tay mình lên, đáp:- Thì... cái vòng tay màu đỏ đó, tôi cũng có nữa này! Vì nhìn thấy nó nên tôi.... ưm...Chưa kịp nói hết câu, Âu Dương Vô Thần đã cầm lấy tay đang giơ lên "khoe khang" chiếc vòng cùng màu của Âu Dương Thiên Thiên, rồi hạ người xuống hôn tiếp môi cô.Nụ hôn lần này không mạnh mẽ như lần trước nữa, cũng không thô bạo và cuồng dã như lúc nãy, mà rất nhẹ nhàng và dịu dàng.Âu Dương Vô Thần ngậm môi cô, dùng cách tinh tế nhất tô vẽ nó theo ý mình, bàn tay to lớn của anh giữ chặt tay của Âu Dương Thiên Thiên, khiến hai chiếc vòng màu đỏ cùng sáp lại gần nhau, hệt như một đôi.Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên này đơn giản chỉ là bất ngờ vì nụ hôn của anh khác lạ so với ban nãy, chứ không có sự sợ hãi nào đan xen cả.Cô đứng đơ người, chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hơi thở của anh phát ra trên mặt cô ấm áp một cách kì lạ, còn mang theo một mùi hương vô cùng quyến rũ, tác động mạnh mẽ vào các giác quan của cô.Dần dần, Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy mình như say vào trong đó, sau vài giây, mắt cô cũng tự động nhắm lại, tiếp thu lấy nụ hôn của Âu Dương Vô Thần.Có lẽ đây là lần đầu tiên nụ hôn giữa hai người trọn vẹn đến vậy, yên bình đến vậy.Bởi lẽ, những lần trước ít nhiều đều có phần không tự nguyện đến từ Âu Dương Thiên Thiên, hoặc cũng có phần gượng ép đến từ Âu Dương Vô Thần, nhưng mà... lần này thì khác.... hoàn toàn khác.Giữa bọn họ, đặc biệt là Âu Dương Thiên Thiên, trong vô hình, cô như đã ngầm chấp nhận sự tương tác thân mật này, tự nguyện hưởng thụ nó một cách chính đáng!
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô hất tay anh ra, lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, anh nói cái gì vậy? Đương nhiên là tôi nhớ anh rồi!
"...."
Khoan.... câu này có chút.... sai sai... dễ gây hiểu lầm lắm à!
Nhận ra điều mình vừa nói không đúng lắm, Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, ngay lập tức sửa lại:
- Ý tôi là... đương nhiên là tôi nhận ra anh rồi.
Người đàn ông nghe cô nói, ánh mắt đen lại, hỏi:
- Làm sao cô nhận ra tôi? Không lẽ chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng biết?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, đưa tay mình lên, đáp:
- Thì... cái vòng tay màu đỏ đó, tôi cũng có nữa này! Vì nhìn thấy nó nên tôi.... ưm...
Chưa kịp nói hết câu, Âu Dương Vô Thần đã cầm lấy tay đang giơ lên "khoe khang" chiếc vòng cùng màu của Âu Dương Thiên Thiên, rồi hạ người xuống hôn tiếp môi cô.
Nụ hôn lần này không mạnh mẽ như lần trước nữa, cũng không thô bạo và cuồng dã như lúc nãy, mà rất nhẹ nhàng và dịu dàng.
Âu Dương Vô Thần ngậm môi cô, dùng cách tinh tế nhất tô vẽ nó theo ý mình, bàn tay to lớn của anh giữ chặt tay của Âu Dương Thiên Thiên, khiến hai chiếc vòng màu đỏ cùng sáp lại gần nhau, hệt như một đôi.
Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên này đơn giản chỉ là bất ngờ vì nụ hôn của anh khác lạ so với ban nãy, chứ không có sự sợ hãi nào đan xen cả.
Cô đứng đơ người, chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hơi thở của anh phát ra trên mặt cô ấm áp một cách kì lạ, còn mang theo một mùi hương vô cùng quyến rũ, tác động mạnh mẽ vào các giác quan của cô.
Dần dần, Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy mình như say vào trong đó, sau vài giây, mắt cô cũng tự động nhắm lại, tiếp thu lấy nụ hôn của Âu Dương Vô Thần.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nụ hôn giữa hai người trọn vẹn đến vậy, yên bình đến vậy.
Bởi lẽ, những lần trước ít nhiều đều có phần không tự nguyện đến từ Âu Dương Thiên Thiên, hoặc cũng có phần gượng ép đến từ Âu Dương Vô Thần, nhưng mà... lần này thì khác.... hoàn toàn khác.
Giữa bọn họ, đặc biệt là Âu Dương Thiên Thiên, trong vô hình, cô như đã ngầm chấp nhận sự tương tác thân mật này, tự nguyện hưởng thụ nó một cách chính đáng!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô hất tay anh ra, lên tiếng:- Âu Dương Vô Thần, anh nói cái gì vậy? Đương nhiên là tôi nhớ anh rồi!"...."Khoan.... câu này có chút.... sai sai... dễ gây hiểu lầm lắm à!Nhận ra điều mình vừa nói không đúng lắm, Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, ngay lập tức sửa lại:- Ý tôi là... đương nhiên là tôi nhận ra anh rồi.Người đàn ông nghe cô nói, ánh mắt đen lại, hỏi:- Làm sao cô nhận ra tôi? Không lẽ chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng biết?Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, đưa tay mình lên, đáp:- Thì... cái vòng tay màu đỏ đó, tôi cũng có nữa này! Vì nhìn thấy nó nên tôi.... ưm...Chưa kịp nói hết câu, Âu Dương Vô Thần đã cầm lấy tay đang giơ lên "khoe khang" chiếc vòng cùng màu của Âu Dương Thiên Thiên, rồi hạ người xuống hôn tiếp môi cô.Nụ hôn lần này không mạnh mẽ như lần trước nữa, cũng không thô bạo và cuồng dã như lúc nãy, mà rất nhẹ nhàng và dịu dàng.Âu Dương Vô Thần ngậm môi cô, dùng cách tinh tế nhất tô vẽ nó theo ý mình, bàn tay to lớn của anh giữ chặt tay của Âu Dương Thiên Thiên, khiến hai chiếc vòng màu đỏ cùng sáp lại gần nhau, hệt như một đôi.Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên này đơn giản chỉ là bất ngờ vì nụ hôn của anh khác lạ so với ban nãy, chứ không có sự sợ hãi nào đan xen cả.Cô đứng đơ người, chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hơi thở của anh phát ra trên mặt cô ấm áp một cách kì lạ, còn mang theo một mùi hương vô cùng quyến rũ, tác động mạnh mẽ vào các giác quan của cô.Dần dần, Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy mình như say vào trong đó, sau vài giây, mắt cô cũng tự động nhắm lại, tiếp thu lấy nụ hôn của Âu Dương Vô Thần.Có lẽ đây là lần đầu tiên nụ hôn giữa hai người trọn vẹn đến vậy, yên bình đến vậy.Bởi lẽ, những lần trước ít nhiều đều có phần không tự nguyện đến từ Âu Dương Thiên Thiên, hoặc cũng có phần gượng ép đến từ Âu Dương Vô Thần, nhưng mà... lần này thì khác.... hoàn toàn khác.Giữa bọn họ, đặc biệt là Âu Dương Thiên Thiên, trong vô hình, cô như đã ngầm chấp nhận sự tương tác thân mật này, tự nguyện hưởng thụ nó một cách chính đáng!