Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 1051: Đưa Trương Hàn gặp tương lai 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… CHẨM BIÊN“Ngươi nhanh nói xem.”Sở Duyên đột nhiên hết nói nổi.“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ muốn nói với sư tôn một chút, đệ tử bấthiếu kia của ta đã được ta xử lý, không có chuyện khác…”Trương Hàn lại bắt đầu ưỡn ẹo.Rõ ràng chuyện hắn ta muốn nói, không phải chuyện này.“Nói.”Vẻ mặt Sở Duyên không đổi, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Trương Hàn, chỉhá miệng nói một chữ như vậy.Hắn thực sự hết nói nổi, lão nhị này đúng là lằng nhằng.Muốn nói thì nói, còn xấu hổ nói, không phải là rất rảnh rỗi sao.Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Sở Duyên, Trương Hàn vẫn nói ra.Trương Hàn tới đây hỏi, có biện pháp nào có thể khiến hắn ta nhanh chóngmạnh hơn không.Nói một cách đơn giản, chính là hắn ta không muốn làm người đứng bét trongđám đệ tử của Vô Đạo Tông.Hắn ta cũng muốn quật khởi, nhưng hắn ta không có biện pháp, chỉ có thể tìmkiếm Sở Duyên, muốn Sở Duyên “chỉ điểm” hắn ta.Biết rõ chuyện này, Sở Duyên cũng rơi vào trầm tư.Chỉ điểm sao?Hắn chỉ điểm cái búa.Tình hình của Trương Hàn, hắn vẫn biết, trước mắt cần phải tiếp tục khổ tu, cógì mà phải chỉ điểm.Chẳng lẽ hắn có thể lừa gạt một trận, bảo Trương Hàn tự mình đi chơi ngộ đạo?Như vậy không đáng tin, hiện giờ hắn không muốn dạy phế Trương Hàn, làmnhư vậy không có tác dụng gì.Suy nghĩ rất lâu, Sở Duyên vẫn cảm thấy đưa Trương Hàn đi gặp mình tươnglai, để Trương Hàn tương lai chỉ điểm Trương Hàn hiện giờ một chút, khôngphải tốt hơn hắn lừa gạt một cách mù quáng sao?Sau khi Trương Hàn nghe thấy lời sư tôn mình nói, đương nhiên đồng ý. Đốivới hắn ta mà nói, có thể trở nên mạnh, thay đổi địa vị của hắn ta hiện giờ thìtốt.Hắn ta vĩnh viễn không quên được cảnh tượng bị Tô Càn Nguyên đánh haiquyền, đè trên đất đánh.Đạt được câu trả lời của Trương Hàn, lúc này Sở Duyên tiễn Trương Hàn đếndòng thời gian, để Trương Hàn tương lai tới chỉ điểm cho Trương Hàn.Tóm lại, hắn không dám chỉ điểm linh tinh.Mở quý danh thần quang đưa Trương Hàn đi.Phần lớn thần thức của Sở Duyên rơi lên người quý danh Thiên Đạo, vẫn luônkhông có hứng thú chú ý rốt cuộc Trương Hàn sẽ học được gì từ mình tươnglai…….Mấy ngày sau, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trong đại điện tông chủ.Một thần quang sáng như ngọc hiện lên. Ngay sau đó, Sở Duyên mở ra quýdanh thần quang mang theo Trương Hàn về nơi này.“Thế nào? Có ngộ ra chưa?”Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, nói khẽ một câu.Hắn chỉ phụ trách đưa Trương Hàn qua đó, vẫn luôn không quản rốt cuộcTrương Hàn học được gì từ bên tương lai.Hiện giờ đưa Trương Hàn về, mới bắt đầu hỏi.“Sư tôn, ta…”Trương Hàn muốn nói lại thôi.“Sao thế? Chẳng lẽ vi sư đưa ngươi tới nhầm nơi? Ngươi không nhìn thấyngươi tương lai?”Sở Duyên hơi nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi.Hắn nhớ rõ hắn không đưa nhầm nơi mà?Vì sao Trương Hàn này lại bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi?Chẳng lẽ Trương Hàn tương lai không chịu chỉ điểm cho Trương Hàn hiện giờ?“Không có không có, sư tôn, ta đã thấy ta tương lai, nhưng mà…”Trương Hàn không biết nên nói như thế nào.Hắn ta thực sự gặp được mình tương lai, nhưng hắn ta không thể quên cuộc đốithoại giữa hắn ta và hắn ta tương lai.Đại khái nói, hắn ta đến tìm phương pháp trở nên mạnh hơn, đồng thời hỏi mộtchút, mình trong tương lai có thể trọng chấn hùng phong trong đám đệ tử VôĐạo Tông đồng lứa hay không.Hắn ta tương lai nói, tương lai hắn ta sẽ thành “thánh”, sẽ vô cùng cường đại,còn nói với hắn ta, làm thế nào có thể tăng thực lực của mình trong thời gianngắn.Đối với vấn đề có thể trọng chấn hùng phong trong đám đệ tử Vô Đạo Tôngđồng lứa trong tương lai hay không.Trương Hàn tương lai im lặng…Sau khi im lặng một lát, Trương Hàn tương lai để lại một câu, thì đánh TrươngHàn hiện giờ trở về.“Có cơ hội đến hỏi sư tôn, có thể đưa ngươi tới nơi tương lai xa hơn hay không,đi tìm tương lai xa hơn, nói không chừng ngươi có thể tìm được đáp án ở đó”.Đây là câu nói của Trương Hàn tương lai.Điều này khiến Trương Hàn hiện giờ hiểu rõ, tương lai ở thời kỳ thành “thánh”của hắn ta, hắn ta vẫn sẽ đứng lót đáy trong đám đệ tử đồng lứa.“Sư tôn, người có thể đưa ta đến thời gian càng xa hơn nữa, cho ta đi gặp mìnhtương lai không?”Trương Hàn nhìn Sở Duyên với vẻ trông mong, hỏi.Hắn ta thực sự không muốn lót đáy.“Không được, đây đã là cực hạn, sao thế, ngươi tương lai không chịu dạy bảongươi sao?”Sở Duyên nhíu mày.Không phải hắn không muốn dẫn Trương Hàn đến thời gian càng xa hơn, màhắn cảm thấy càng tới dòng thời gian xa hơn, có khí tức rất cường đại lượn lờ,tùy tiện tiến về trước, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.Nếu không phải cần thiết, hắn thực sự không muốn qua đó.“Không có, không có, đã dạy, đã dạy xong.”Trương Hàn đâu dám nói gì nữa, chỉ có thể không ngừng gật đầu
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… CHẨM BIÊN“Ngươi nhanh nói xem.”Sở Duyên đột nhiên hết nói nổi.“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ muốn nói với sư tôn một chút, đệ tử bấthiếu kia của ta đã được ta xử lý, không có chuyện khác…”Trương Hàn lại bắt đầu ưỡn ẹo.Rõ ràng chuyện hắn ta muốn nói, không phải chuyện này.“Nói.”Vẻ mặt Sở Duyên không đổi, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Trương Hàn, chỉhá miệng nói một chữ như vậy.Hắn thực sự hết nói nổi, lão nhị này đúng là lằng nhằng.Muốn nói thì nói, còn xấu hổ nói, không phải là rất rảnh rỗi sao.Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Sở Duyên, Trương Hàn vẫn nói ra.Trương Hàn tới đây hỏi, có biện pháp nào có thể khiến hắn ta nhanh chóngmạnh hơn không.Nói một cách đơn giản, chính là hắn ta không muốn làm người đứng bét trongđám đệ tử của Vô Đạo Tông.Hắn ta cũng muốn quật khởi, nhưng hắn ta không có biện pháp, chỉ có thể tìmkiếm Sở Duyên, muốn Sở Duyên “chỉ điểm” hắn ta.Biết rõ chuyện này, Sở Duyên cũng rơi vào trầm tư.Chỉ điểm sao?Hắn chỉ điểm cái búa.Tình hình của Trương Hàn, hắn vẫn biết, trước mắt cần phải tiếp tục khổ tu, cógì mà phải chỉ điểm.Chẳng lẽ hắn có thể lừa gạt một trận, bảo Trương Hàn tự mình đi chơi ngộ đạo?Như vậy không đáng tin, hiện giờ hắn không muốn dạy phế Trương Hàn, làmnhư vậy không có tác dụng gì.Suy nghĩ rất lâu, Sở Duyên vẫn cảm thấy đưa Trương Hàn đi gặp mình tươnglai, để Trương Hàn tương lai chỉ điểm Trương Hàn hiện giờ một chút, khôngphải tốt hơn hắn lừa gạt một cách mù quáng sao?Sau khi Trương Hàn nghe thấy lời sư tôn mình nói, đương nhiên đồng ý. Đốivới hắn ta mà nói, có thể trở nên mạnh, thay đổi địa vị của hắn ta hiện giờ thìtốt.Hắn ta vĩnh viễn không quên được cảnh tượng bị Tô Càn Nguyên đánh haiquyền, đè trên đất đánh.Đạt được câu trả lời của Trương Hàn, lúc này Sở Duyên tiễn Trương Hàn đếndòng thời gian, để Trương Hàn tương lai tới chỉ điểm cho Trương Hàn.Tóm lại, hắn không dám chỉ điểm linh tinh.Mở quý danh thần quang đưa Trương Hàn đi.Phần lớn thần thức của Sở Duyên rơi lên người quý danh Thiên Đạo, vẫn luônkhông có hứng thú chú ý rốt cuộc Trương Hàn sẽ học được gì từ mình tươnglai…….Mấy ngày sau, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trong đại điện tông chủ.Một thần quang sáng như ngọc hiện lên. Ngay sau đó, Sở Duyên mở ra quýdanh thần quang mang theo Trương Hàn về nơi này.“Thế nào? Có ngộ ra chưa?”Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, nói khẽ một câu.Hắn chỉ phụ trách đưa Trương Hàn qua đó, vẫn luôn không quản rốt cuộcTrương Hàn học được gì từ bên tương lai.Hiện giờ đưa Trương Hàn về, mới bắt đầu hỏi.“Sư tôn, ta…”Trương Hàn muốn nói lại thôi.“Sao thế? Chẳng lẽ vi sư đưa ngươi tới nhầm nơi? Ngươi không nhìn thấyngươi tương lai?”Sở Duyên hơi nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi.Hắn nhớ rõ hắn không đưa nhầm nơi mà?Vì sao Trương Hàn này lại bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi?Chẳng lẽ Trương Hàn tương lai không chịu chỉ điểm cho Trương Hàn hiện giờ?“Không có không có, sư tôn, ta đã thấy ta tương lai, nhưng mà…”Trương Hàn không biết nên nói như thế nào.Hắn ta thực sự gặp được mình tương lai, nhưng hắn ta không thể quên cuộc đốithoại giữa hắn ta và hắn ta tương lai.Đại khái nói, hắn ta đến tìm phương pháp trở nên mạnh hơn, đồng thời hỏi mộtchút, mình trong tương lai có thể trọng chấn hùng phong trong đám đệ tử VôĐạo Tông đồng lứa hay không.Hắn ta tương lai nói, tương lai hắn ta sẽ thành “thánh”, sẽ vô cùng cường đại,còn nói với hắn ta, làm thế nào có thể tăng thực lực của mình trong thời gianngắn.Đối với vấn đề có thể trọng chấn hùng phong trong đám đệ tử Vô Đạo Tôngđồng lứa trong tương lai hay không.Trương Hàn tương lai im lặng…Sau khi im lặng một lát, Trương Hàn tương lai để lại một câu, thì đánh TrươngHàn hiện giờ trở về.“Có cơ hội đến hỏi sư tôn, có thể đưa ngươi tới nơi tương lai xa hơn hay không,đi tìm tương lai xa hơn, nói không chừng ngươi có thể tìm được đáp án ở đó”.Đây là câu nói của Trương Hàn tương lai.Điều này khiến Trương Hàn hiện giờ hiểu rõ, tương lai ở thời kỳ thành “thánh”của hắn ta, hắn ta vẫn sẽ đứng lót đáy trong đám đệ tử đồng lứa.“Sư tôn, người có thể đưa ta đến thời gian càng xa hơn nữa, cho ta đi gặp mìnhtương lai không?”Trương Hàn nhìn Sở Duyên với vẻ trông mong, hỏi.Hắn ta thực sự không muốn lót đáy.“Không được, đây đã là cực hạn, sao thế, ngươi tương lai không chịu dạy bảongươi sao?”Sở Duyên nhíu mày.Không phải hắn không muốn dẫn Trương Hàn đến thời gian càng xa hơn, màhắn cảm thấy càng tới dòng thời gian xa hơn, có khí tức rất cường đại lượn lờ,tùy tiện tiến về trước, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.Nếu không phải cần thiết, hắn thực sự không muốn qua đó.“Không có, không có, đã dạy, đã dạy xong.”Trương Hàn đâu dám nói gì nữa, chỉ có thể không ngừng gật đầu
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… CHẨM BIÊN“Ngươi nhanh nói xem.”Sở Duyên đột nhiên hết nói nổi.“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ muốn nói với sư tôn một chút, đệ tử bấthiếu kia của ta đã được ta xử lý, không có chuyện khác…”Trương Hàn lại bắt đầu ưỡn ẹo.Rõ ràng chuyện hắn ta muốn nói, không phải chuyện này.“Nói.”Vẻ mặt Sở Duyên không đổi, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Trương Hàn, chỉhá miệng nói một chữ như vậy.Hắn thực sự hết nói nổi, lão nhị này đúng là lằng nhằng.Muốn nói thì nói, còn xấu hổ nói, không phải là rất rảnh rỗi sao.Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Sở Duyên, Trương Hàn vẫn nói ra.Trương Hàn tới đây hỏi, có biện pháp nào có thể khiến hắn ta nhanh chóngmạnh hơn không.Nói một cách đơn giản, chính là hắn ta không muốn làm người đứng bét trongđám đệ tử của Vô Đạo Tông.Hắn ta cũng muốn quật khởi, nhưng hắn ta không có biện pháp, chỉ có thể tìmkiếm Sở Duyên, muốn Sở Duyên “chỉ điểm” hắn ta.Biết rõ chuyện này, Sở Duyên cũng rơi vào trầm tư.Chỉ điểm sao?Hắn chỉ điểm cái búa.Tình hình của Trương Hàn, hắn vẫn biết, trước mắt cần phải tiếp tục khổ tu, cógì mà phải chỉ điểm.Chẳng lẽ hắn có thể lừa gạt một trận, bảo Trương Hàn tự mình đi chơi ngộ đạo?Như vậy không đáng tin, hiện giờ hắn không muốn dạy phế Trương Hàn, làmnhư vậy không có tác dụng gì.Suy nghĩ rất lâu, Sở Duyên vẫn cảm thấy đưa Trương Hàn đi gặp mình tươnglai, để Trương Hàn tương lai chỉ điểm Trương Hàn hiện giờ một chút, khôngphải tốt hơn hắn lừa gạt một cách mù quáng sao?Sau khi Trương Hàn nghe thấy lời sư tôn mình nói, đương nhiên đồng ý. Đốivới hắn ta mà nói, có thể trở nên mạnh, thay đổi địa vị của hắn ta hiện giờ thìtốt.Hắn ta vĩnh viễn không quên được cảnh tượng bị Tô Càn Nguyên đánh haiquyền, đè trên đất đánh.Đạt được câu trả lời của Trương Hàn, lúc này Sở Duyên tiễn Trương Hàn đếndòng thời gian, để Trương Hàn tương lai tới chỉ điểm cho Trương Hàn.Tóm lại, hắn không dám chỉ điểm linh tinh.Mở quý danh thần quang đưa Trương Hàn đi.Phần lớn thần thức của Sở Duyên rơi lên người quý danh Thiên Đạo, vẫn luônkhông có hứng thú chú ý rốt cuộc Trương Hàn sẽ học được gì từ mình tươnglai…….Mấy ngày sau, núi Thiên Vụ, Vô Đạo Tông, trong đại điện tông chủ.Một thần quang sáng như ngọc hiện lên. Ngay sau đó, Sở Duyên mở ra quýdanh thần quang mang theo Trương Hàn về nơi này.“Thế nào? Có ngộ ra chưa?”Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, nói khẽ một câu.Hắn chỉ phụ trách đưa Trương Hàn qua đó, vẫn luôn không quản rốt cuộcTrương Hàn học được gì từ bên tương lai.Hiện giờ đưa Trương Hàn về, mới bắt đầu hỏi.“Sư tôn, ta…”Trương Hàn muốn nói lại thôi.“Sao thế? Chẳng lẽ vi sư đưa ngươi tới nhầm nơi? Ngươi không nhìn thấyngươi tương lai?”Sở Duyên hơi nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi.Hắn nhớ rõ hắn không đưa nhầm nơi mà?Vì sao Trương Hàn này lại bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi?Chẳng lẽ Trương Hàn tương lai không chịu chỉ điểm cho Trương Hàn hiện giờ?“Không có không có, sư tôn, ta đã thấy ta tương lai, nhưng mà…”Trương Hàn không biết nên nói như thế nào.Hắn ta thực sự gặp được mình tương lai, nhưng hắn ta không thể quên cuộc đốithoại giữa hắn ta và hắn ta tương lai.Đại khái nói, hắn ta đến tìm phương pháp trở nên mạnh hơn, đồng thời hỏi mộtchút, mình trong tương lai có thể trọng chấn hùng phong trong đám đệ tử VôĐạo Tông đồng lứa hay không.Hắn ta tương lai nói, tương lai hắn ta sẽ thành “thánh”, sẽ vô cùng cường đại,còn nói với hắn ta, làm thế nào có thể tăng thực lực của mình trong thời gianngắn.Đối với vấn đề có thể trọng chấn hùng phong trong đám đệ tử Vô Đạo Tôngđồng lứa trong tương lai hay không.Trương Hàn tương lai im lặng…Sau khi im lặng một lát, Trương Hàn tương lai để lại một câu, thì đánh TrươngHàn hiện giờ trở về.“Có cơ hội đến hỏi sư tôn, có thể đưa ngươi tới nơi tương lai xa hơn hay không,đi tìm tương lai xa hơn, nói không chừng ngươi có thể tìm được đáp án ở đó”.Đây là câu nói của Trương Hàn tương lai.Điều này khiến Trương Hàn hiện giờ hiểu rõ, tương lai ở thời kỳ thành “thánh”của hắn ta, hắn ta vẫn sẽ đứng lót đáy trong đám đệ tử đồng lứa.“Sư tôn, người có thể đưa ta đến thời gian càng xa hơn nữa, cho ta đi gặp mìnhtương lai không?”Trương Hàn nhìn Sở Duyên với vẻ trông mong, hỏi.Hắn ta thực sự không muốn lót đáy.“Không được, đây đã là cực hạn, sao thế, ngươi tương lai không chịu dạy bảongươi sao?”Sở Duyên nhíu mày.Không phải hắn không muốn dẫn Trương Hàn đến thời gian càng xa hơn, màhắn cảm thấy càng tới dòng thời gian xa hơn, có khí tức rất cường đại lượn lờ,tùy tiện tiến về trước, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột.Nếu không phải cần thiết, hắn thực sự không muốn qua đó.“Không có, không có, đã dạy, đã dạy xong.”Trương Hàn đâu dám nói gì nữa, chỉ có thể không ngừng gật đầu