Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 256: Cuộc hội tụ bất ngờ!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Stefan và Andrew nhìn Âu Dương Vô Thần, rồi lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:- Hóa ra hai người cũng bơi đến đảo này, có sao hay không?Âu Dương Vô Thần thu lại sát khí quanh người mình, anh chớp mắt, đáp:- Bình thường, tôi cứ tưởng hai cậu đã rời khỏi con thuyền đó trước khi bom nổ rồi, vậy mà vẫn không thoát được khỏi đây à?Dứt lời, anh xoay người nhìn Âu Dương Thiên Thiên, vươn tay kéo cô đứng dậy.Andrew lắc đầu, chậm rãi đi ra khỏi đám cỏ, phủi phủi người mình, nói:- Đánh với bang Lão Hổ nên không thoát được, cũng may đã kịp nhảy xuống nước trước khi bị nổ banh xác, nếu không thì cậu không còn gặp lại tôi đâu.Stefan cũng đi ra khỏi bụi cỏ, anh nhìn hai người nào đó nắm tay, ánh mắt có chút thay đổi, hỏi:- Vậy là hai người ở đây cả đêm qua à?Âu Dương Vô Thần gật đầu, không giấu diếm trả lời:- Ừm, không phải các cậu cũng vậy sao? Nếu như không thoát được thì chính là ở đây cả đêm rồi.Âu Dương Vô Thần nói xong, Stefan cũng không hỏi thêm gì nữa, Andrew nhìn một lượt xung quanh, lên tiếng:- Gặp được nhau như thế này cũng tốt rồi, bây giờ tìm cách ra khỏi đây thôi!Âu Dương Thiên Thiên bám vào người Âu Dương Vô Thần đứng lên, cô nhìn anh, hỏi:- Lúc nãy anh đi đâu vậy? Tôi tìm anh mãi mà không thấy, làm tôi sợ đấy.Người đàn ông nghe cô nói, thở một hơi nhẹ nhàng, bỏ vào trong tay cô mấy quả táo non, đáp:- Được rồi, ăn trước đi, tôi cứ tưởng cô thay đồ sẽ lâu lắm!Vốn lúc nãy là nghe thấy tiếng động, nên muốn chạy đi xem thử, theo cả một quãng đường thì chỉ là mấy con chuột thôi, nên quay đầu đi về.Trên đường đi thấy mấy quả táo nên tiện thể hái về cho Âu Dương Thiên Thiên ăn lót dạ, đúng lúc nghe thấy tiếng cô hét lên, nên mới chạy nhanh như vậy.Âu Dương Vô Thần đưa đồ ăn cho Âu Dương Thiên Thiên xong, liền tiến về phía Stefan và Andrew, hỏi:- Các cậu có liên lạc được với bên ngoài không?Andrew lắc đầu, chán nản trả lời:- Từ hôm qua tới giờ đều không liên lạc được, sóng trên này lúc có lúc không, hơn nữa lại yếu như vậy, không gọi nổi một cuốc điện thoại nào.Stefan nhìn sang anh, lên tiếng:- Vậy còn cậu có liên lạc được không?Âu Dương Vô Thần cũng lắc đầu, đáp:- Cũng không, điện thoại của tôi bị rớt xuống nước rồi, không dùng được nữa.3 người đàn ông đang nói chuyện, còn Âu Dương Thiên Thiên ở phía sau đứng gặm trái cây, cô vừa ăn vừa nhìn xung quanh, đúng lúc này, chợt thấy một thứ kì lạ....Nheo mắt nhìn thật kĩ, đột nhiên cô thốt lên:- Âu Dương Vô Thần, rắn kìa!!!!

Stefan và Andrew nhìn Âu Dương Vô Thần, rồi lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:

- Hóa ra hai người cũng bơi đến đảo này, có sao hay không?

Âu Dương Vô Thần thu lại sát khí quanh người mình, anh chớp mắt, đáp:

- Bình thường, tôi cứ tưởng hai cậu đã rời khỏi con thuyền đó trước khi bom nổ rồi, vậy mà vẫn không thoát được khỏi đây à?

Dứt lời, anh xoay người nhìn Âu Dương Thiên Thiên, vươn tay kéo cô đứng dậy.

Andrew lắc đầu, chậm rãi đi ra khỏi đám cỏ, phủi phủi người mình, nói:

- Đánh với bang Lão Hổ nên không thoát được, cũng may đã kịp nhảy xuống nước trước khi bị nổ banh xác, nếu không thì cậu không còn gặp lại tôi đâu.

Stefan cũng đi ra khỏi bụi cỏ, anh nhìn hai người nào đó nắm tay, ánh mắt có chút thay đổi, hỏi:

- Vậy là hai người ở đây cả đêm qua à?

Âu Dương Vô Thần gật đầu, không giấu diếm trả lời:

- Ừm, không phải các cậu cũng vậy sao? Nếu như không thoát được thì chính là ở đây cả đêm rồi.

Âu Dương Vô Thần nói xong, Stefan cũng không hỏi thêm gì nữa, Andrew nhìn một lượt xung quanh, lên tiếng:

- Gặp được nhau như thế này cũng tốt rồi, bây giờ tìm cách ra khỏi đây thôi!

Âu Dương Thiên Thiên bám vào người Âu Dương Vô Thần đứng lên, cô nhìn anh, hỏi:

- Lúc nãy anh đi đâu vậy? Tôi tìm anh mãi mà không thấy, làm tôi sợ đấy.

Người đàn ông nghe cô nói, thở một hơi nhẹ nhàng, bỏ vào trong tay cô mấy quả táo non, đáp:

- Được rồi, ăn trước đi, tôi cứ tưởng cô thay đồ sẽ lâu lắm!

Vốn lúc nãy là nghe thấy tiếng động, nên muốn chạy đi xem thử, theo cả một quãng đường thì chỉ là mấy con chuột thôi, nên quay đầu đi về.

Trên đường đi thấy mấy quả táo nên tiện thể hái về cho Âu Dương Thiên Thiên ăn lót dạ, đúng lúc nghe thấy tiếng cô hét lên, nên mới chạy nhanh như vậy.

Âu Dương Vô Thần đưa đồ ăn cho Âu Dương Thiên Thiên xong, liền tiến về phía Stefan và Andrew, hỏi:

- Các cậu có liên lạc được với bên ngoài không?

Andrew lắc đầu, chán nản trả lời:

- Từ hôm qua tới giờ đều không liên lạc được, sóng trên này lúc có lúc không, hơn nữa lại yếu như vậy, không gọi nổi một cuốc điện thoại nào.

Stefan nhìn sang anh, lên tiếng:

- Vậy còn cậu có liên lạc được không?

Âu Dương Vô Thần cũng lắc đầu, đáp:

- Cũng không, điện thoại của tôi bị rớt xuống nước rồi, không dùng được nữa.

3 người đàn ông đang nói chuyện, còn Âu Dương Thiên Thiên ở phía sau đứng gặm trái cây, cô vừa ăn vừa nhìn xung quanh, đúng lúc này, chợt thấy một thứ kì lạ....

Nheo mắt nhìn thật kĩ, đột nhiên cô thốt lên:

- Âu Dương Vô Thần, rắn kìa!!!!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Stefan và Andrew nhìn Âu Dương Vô Thần, rồi lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:- Hóa ra hai người cũng bơi đến đảo này, có sao hay không?Âu Dương Vô Thần thu lại sát khí quanh người mình, anh chớp mắt, đáp:- Bình thường, tôi cứ tưởng hai cậu đã rời khỏi con thuyền đó trước khi bom nổ rồi, vậy mà vẫn không thoát được khỏi đây à?Dứt lời, anh xoay người nhìn Âu Dương Thiên Thiên, vươn tay kéo cô đứng dậy.Andrew lắc đầu, chậm rãi đi ra khỏi đám cỏ, phủi phủi người mình, nói:- Đánh với bang Lão Hổ nên không thoát được, cũng may đã kịp nhảy xuống nước trước khi bị nổ banh xác, nếu không thì cậu không còn gặp lại tôi đâu.Stefan cũng đi ra khỏi bụi cỏ, anh nhìn hai người nào đó nắm tay, ánh mắt có chút thay đổi, hỏi:- Vậy là hai người ở đây cả đêm qua à?Âu Dương Vô Thần gật đầu, không giấu diếm trả lời:- Ừm, không phải các cậu cũng vậy sao? Nếu như không thoát được thì chính là ở đây cả đêm rồi.Âu Dương Vô Thần nói xong, Stefan cũng không hỏi thêm gì nữa, Andrew nhìn một lượt xung quanh, lên tiếng:- Gặp được nhau như thế này cũng tốt rồi, bây giờ tìm cách ra khỏi đây thôi!Âu Dương Thiên Thiên bám vào người Âu Dương Vô Thần đứng lên, cô nhìn anh, hỏi:- Lúc nãy anh đi đâu vậy? Tôi tìm anh mãi mà không thấy, làm tôi sợ đấy.Người đàn ông nghe cô nói, thở một hơi nhẹ nhàng, bỏ vào trong tay cô mấy quả táo non, đáp:- Được rồi, ăn trước đi, tôi cứ tưởng cô thay đồ sẽ lâu lắm!Vốn lúc nãy là nghe thấy tiếng động, nên muốn chạy đi xem thử, theo cả một quãng đường thì chỉ là mấy con chuột thôi, nên quay đầu đi về.Trên đường đi thấy mấy quả táo nên tiện thể hái về cho Âu Dương Thiên Thiên ăn lót dạ, đúng lúc nghe thấy tiếng cô hét lên, nên mới chạy nhanh như vậy.Âu Dương Vô Thần đưa đồ ăn cho Âu Dương Thiên Thiên xong, liền tiến về phía Stefan và Andrew, hỏi:- Các cậu có liên lạc được với bên ngoài không?Andrew lắc đầu, chán nản trả lời:- Từ hôm qua tới giờ đều không liên lạc được, sóng trên này lúc có lúc không, hơn nữa lại yếu như vậy, không gọi nổi một cuốc điện thoại nào.Stefan nhìn sang anh, lên tiếng:- Vậy còn cậu có liên lạc được không?Âu Dương Vô Thần cũng lắc đầu, đáp:- Cũng không, điện thoại của tôi bị rớt xuống nước rồi, không dùng được nữa.3 người đàn ông đang nói chuyện, còn Âu Dương Thiên Thiên ở phía sau đứng gặm trái cây, cô vừa ăn vừa nhìn xung quanh, đúng lúc này, chợt thấy một thứ kì lạ....Nheo mắt nhìn thật kĩ, đột nhiên cô thốt lên:- Âu Dương Vô Thần, rắn kìa!!!!

Chương 256: Cuộc hội tụ bất ngờ!