Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 257: Rắn độc!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Nghe thấy tiếng của Âu Dương Thiên Thiên, 3 người đàn ông lập tức nhìn về phía cô, liền thấy hướng chỉ tay đến một vũng nước gần đó.Phía trên vũng nước, có một con rắn đang cựa quậy, toàn thân nó đều màu đen, riêng phần đuôi có màu vàng từng sọc, trông rất ghê rợn.Âu Dương Vô Thần lùi dần về phía Âu Dương Thiên Thiên, anh nắm lấy tay cô, kéo ra phía sau lưng mình, rồi lên tiếng:- Stefan, biết nó là loài gì không?Stefan và Andrew cũng đồng thời lui người, nghe câu hỏi của anh, Stefan nhíu mày, vài giây sau mới đáp:- Đây không phải rắn trên mặt đất, nó là một loài rắn biển, có lẽ là Pelamis platura. Loài rắn với những nanh cứng ngắn và nọc độc cực mạnh, được gọi là rắn đuôi vàng với chấm đen.Âu Dương Thiên Thiên đứng sát vào người Âu Dương Vô Thần, cô lắp bắp nói:- Rắn... rắn độc sao?Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt nghiêm túc, hỏi tiếp:- Nó có tự động tấn công người không?Stefan nghiêng đầu, không lắc cũng không gật, dường như có chút phân vân, trả lời:- Không hẳn là không tự động tấn công, thường thì loài này khá hiền lành, chỉ có khả năng cắn người khi có ai đó cố tình bắt lấy nó. Nhưng mà.....- Tôi không nghĩ nó sẽ ở đây...Andrew nhíu mày, quay sang nhìn anh, thắc mắc lên tiếng:- Ý cậu là gì?Stefan mím môi, ánh mắt nhìn thật kĩ con rắn, chậm rãi đáp:- Loài rắn biển này chỉ bơi ngoài khơi phía Nam California, theo lý thuyết thì nó không thể nào có mặt ở vịnh San Frasico được. Dù là có đi theo dòng nước, thì cũng không thể nào bơi sang tận đây, hơn nữa... còn là lên bờ.Đối với bất kì loài rắn biển nào, lên bờ cũng là một con đường chết, bởi mặt đất không thể cung cấp được đầy đủ sự ẩm ướt của biển cả, vậy nên, không có lí do gì để thấy nó ở đây!Andrew nhướn mày, nói:- Biển Califonia ở cách đây bao nhiêu hải lí * chứ? Con rắn này vậy mà bơi tới tận đây, không chết hả?*1 hải lí dài hơn 1800m.Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nhìn con rắn đang ngóc cái cổ dài của mình lên nhìn đám người, không tự động nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng:- Tôi không nghĩ là nó mệt hay chết đâu, bởi vì... hình như nó đang muốn tấn công chúng ta đấy!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Nghe thấy tiếng của Âu Dương Thiên Thiên, 3 người đàn ông lập tức nhìn về phía cô, liền thấy hướng chỉ tay đến một vũng nước gần đó.Phía trên vũng nước, có một con rắn đang cựa quậy, toàn thân nó đều màu đen, riêng phần đuôi có màu vàng từng sọc, trông rất ghê rợn.Âu Dương Vô Thần lùi dần về phía Âu Dương Thiên Thiên, anh nắm lấy tay cô, kéo ra phía sau lưng mình, rồi lên tiếng:- Stefan, biết nó là loài gì không?Stefan và Andrew cũng đồng thời lui người, nghe câu hỏi của anh, Stefan nhíu mày, vài giây sau mới đáp:- Đây không phải rắn trên mặt đất, nó là một loài rắn biển, có lẽ là Pelamis platura. Loài rắn với những nanh cứng ngắn và nọc độc cực mạnh, được gọi là rắn đuôi vàng với chấm đen.Âu Dương Thiên Thiên đứng sát vào người Âu Dương Vô Thần, cô lắp bắp nói:- Rắn... rắn độc sao?Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt nghiêm túc, hỏi tiếp:- Nó có tự động tấn công người không?Stefan nghiêng đầu, không lắc cũng không gật, dường như có chút phân vân, trả lời:- Không hẳn là không tự động tấn công, thường thì loài này khá hiền lành, chỉ có khả năng cắn người khi có ai đó cố tình bắt lấy nó. Nhưng mà.....- Tôi không nghĩ nó sẽ ở đây...Andrew nhíu mày, quay sang nhìn anh, thắc mắc lên tiếng:- Ý cậu là gì?Stefan mím môi, ánh mắt nhìn thật kĩ con rắn, chậm rãi đáp:- Loài rắn biển này chỉ bơi ngoài khơi phía Nam California, theo lý thuyết thì nó không thể nào có mặt ở vịnh San Frasico được. Dù là có đi theo dòng nước, thì cũng không thể nào bơi sang tận đây, hơn nữa... còn là lên bờ.Đối với bất kì loài rắn biển nào, lên bờ cũng là một con đường chết, bởi mặt đất không thể cung cấp được đầy đủ sự ẩm ướt của biển cả, vậy nên, không có lí do gì để thấy nó ở đây!Andrew nhướn mày, nói:- Biển Califonia ở cách đây bao nhiêu hải lí * chứ? Con rắn này vậy mà bơi tới tận đây, không chết hả?*1 hải lí dài hơn 1800m.Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nhìn con rắn đang ngóc cái cổ dài của mình lên nhìn đám người, không tự động nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng:- Tôi không nghĩ là nó mệt hay chết đâu, bởi vì... hình như nó đang muốn tấn công chúng ta đấy!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Nghe thấy tiếng của Âu Dương Thiên Thiên, 3 người đàn ông lập tức nhìn về phía cô, liền thấy hướng chỉ tay đến một vũng nước gần đó.Phía trên vũng nước, có một con rắn đang cựa quậy, toàn thân nó đều màu đen, riêng phần đuôi có màu vàng từng sọc, trông rất ghê rợn.Âu Dương Vô Thần lùi dần về phía Âu Dương Thiên Thiên, anh nắm lấy tay cô, kéo ra phía sau lưng mình, rồi lên tiếng:- Stefan, biết nó là loài gì không?Stefan và Andrew cũng đồng thời lui người, nghe câu hỏi của anh, Stefan nhíu mày, vài giây sau mới đáp:- Đây không phải rắn trên mặt đất, nó là một loài rắn biển, có lẽ là Pelamis platura. Loài rắn với những nanh cứng ngắn và nọc độc cực mạnh, được gọi là rắn đuôi vàng với chấm đen.Âu Dương Thiên Thiên đứng sát vào người Âu Dương Vô Thần, cô lắp bắp nói:- Rắn... rắn độc sao?Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt nghiêm túc, hỏi tiếp:- Nó có tự động tấn công người không?Stefan nghiêng đầu, không lắc cũng không gật, dường như có chút phân vân, trả lời:- Không hẳn là không tự động tấn công, thường thì loài này khá hiền lành, chỉ có khả năng cắn người khi có ai đó cố tình bắt lấy nó. Nhưng mà.....- Tôi không nghĩ nó sẽ ở đây...Andrew nhíu mày, quay sang nhìn anh, thắc mắc lên tiếng:- Ý cậu là gì?Stefan mím môi, ánh mắt nhìn thật kĩ con rắn, chậm rãi đáp:- Loài rắn biển này chỉ bơi ngoài khơi phía Nam California, theo lý thuyết thì nó không thể nào có mặt ở vịnh San Frasico được. Dù là có đi theo dòng nước, thì cũng không thể nào bơi sang tận đây, hơn nữa... còn là lên bờ.Đối với bất kì loài rắn biển nào, lên bờ cũng là một con đường chết, bởi mặt đất không thể cung cấp được đầy đủ sự ẩm ướt của biển cả, vậy nên, không có lí do gì để thấy nó ở đây!Andrew nhướn mày, nói:- Biển Califonia ở cách đây bao nhiêu hải lí * chứ? Con rắn này vậy mà bơi tới tận đây, không chết hả?*1 hải lí dài hơn 1800m.Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nhìn con rắn đang ngóc cái cổ dài của mình lên nhìn đám người, không tự động nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng:- Tôi không nghĩ là nó mệt hay chết đâu, bởi vì... hình như nó đang muốn tấn công chúng ta đấy!

Chương 257: Rắn độc!