Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 258: Đừng buông tay tôi!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Con rắn lắc lư cái đầu dài ngoằn của nó, nhìn đám người và thè chiếc lưỡi đáng sợ ra bên ngoài, khiến bất kì người nào đứng đó cũng phải toát mồ hôi.Tuy là rắn biển, tốc độ trên bờ không nhanh như ở dưới nước, nhưng mà... như lời lúc nãy Stefan nói, đây là loài có độc cực mạnh, nếu bị cắn trúng, không chắc là sẽ sống sót.Âu Dương Vô Thần nhìn con rắn, anh biết nó đang tìm con mồi, ở đây có 3 người, đứng ở 3 nơi khác nhau, nếu như phải chọn một con mồi để săn đuổi, anh và Âu Dương Thiên Thiên chắc chắn nắm trong tay nhiều phần trăm hơn.Với tình hình này, chỉ còn 1 cách có thể đánh liều thôi.Âu Dương Vô Thần hơi nhướn đầu ra sau, anh đến gần tai Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng nói nhỏ:- Đừng buông tay tôi ra.Âu Dương Thiên Thiên nghe lời của anh, không do dự gật đầu. Bàn tay đang cầm của cô siết chặt lấy tay anh, dường như đã quyết tâm nắm chặt!Âu Dương Vô Thần thấy vậy, anh liếc mắt về phía Stefan và Andrew, hai người kia nhanh chóng hiểu ý, đồng thời gật đầu.Rồi 1s...2s...3s...- Chạy! - Âu Dương Vô Thần hô lên một tiếng, rồi xoay người kéo Âu Dương Thiên Thiên vượt qua đám cỏ.Stefan và Andrew cũng xoay người chạy về hai phía khác nhau, họ băng qua những bụi cỏ, dùng hết tốc lực, càng nhanh càng tốt.Sau tiếng hô của Âu Dương Vô Thần, con rắn cũng lao đến một cách điên cuồng, và không ngoài dự đoán, nó đã chạy theo hướng của Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần.Với tốc độ trượt dài trên nền cát mượt, con rắn như một sát thủ, nhanh chóng luồn qua những đám cỏ, đuổi theo hai người đang chạy phía trước.Âu Dương Vô Thần nhìn địa hình, chỉ biết cố hết sức nắm tay Âu Dương Thiên Thiên chạy, bóng hình hai người vụt qua như chớp, dường như không thể thấy nổi biểu hiện trên khuôn mặt của họ.Âu Dương Thiên Thiên dùng hết khả năng của mình để theo kịp người đàn ông, thỉnh thoảng cô quay lại nhìn phía sau, nhưng mỗi lần nhìn lại chỉ thấy con rắn đang tiến về phía họ mỗi lúc gần hơn.Trời ạ, đúng là xui tận mạng rồi, 3 phía mà nó quyết định chạy trúng phía của cô, điên mất thôi!Âu Dương Thiên Thiên ghì chặt tay Âu Dương Vô Thần, tim cô đập cực nhanh, nhưng không thể nào nhanh bằng hai chân đang gắng sức chạy.Lần tiếp theo quay đầu, Âu Dương Thiên Thiên hoảng hồn khi thấy con rắn đã đuổi đến sát chân mình, và hiện tại, nó đang uốn người, dường như muốn tạo một thế lò xo, ép cơ thể bay về phía trước....Âu Dương Thiên Thiên hoảng hồn, cô bắt buộc buông tay Âu Dương Vô Thần ra, đẩy mạnh anh qua một bên, đồng thời người mình cũng nghiêng qua một bên khác.Vào lúc đó, con rắn dường như "phi" thân bay lên, lọt qua giữa khoảng cách của hai người, nằm bẹp xuống đất, quằn quại....

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Con rắn lắc lư cái đầu dài ngoằn của nó, nhìn đám người và thè chiếc lưỡi đáng sợ ra bên ngoài, khiến bất kì người nào đứng đó cũng phải toát mồ hôi.Tuy là rắn biển, tốc độ trên bờ không nhanh như ở dưới nước, nhưng mà... như lời lúc nãy Stefan nói, đây là loài có độc cực mạnh, nếu bị cắn trúng, không chắc là sẽ sống sót.Âu Dương Vô Thần nhìn con rắn, anh biết nó đang tìm con mồi, ở đây có 3 người, đứng ở 3 nơi khác nhau, nếu như phải chọn một con mồi để săn đuổi, anh và Âu Dương Thiên Thiên chắc chắn nắm trong tay nhiều phần trăm hơn.Với tình hình này, chỉ còn 1 cách có thể đánh liều thôi.Âu Dương Vô Thần hơi nhướn đầu ra sau, anh đến gần tai Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng nói nhỏ:- Đừng buông tay tôi ra.Âu Dương Thiên Thiên nghe lời của anh, không do dự gật đầu. Bàn tay đang cầm của cô siết chặt lấy tay anh, dường như đã quyết tâm nắm chặt!Âu Dương Vô Thần thấy vậy, anh liếc mắt về phía Stefan và Andrew, hai người kia nhanh chóng hiểu ý, đồng thời gật đầu.Rồi 1s...2s...3s...- Chạy! - Âu Dương Vô Thần hô lên một tiếng, rồi xoay người kéo Âu Dương Thiên Thiên vượt qua đám cỏ.Stefan và Andrew cũng xoay người chạy về hai phía khác nhau, họ băng qua những bụi cỏ, dùng hết tốc lực, càng nhanh càng tốt.Sau tiếng hô của Âu Dương Vô Thần, con rắn cũng lao đến một cách điên cuồng, và không ngoài dự đoán, nó đã chạy theo hướng của Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần.Với tốc độ trượt dài trên nền cát mượt, con rắn như một sát thủ, nhanh chóng luồn qua những đám cỏ, đuổi theo hai người đang chạy phía trước.Âu Dương Vô Thần nhìn địa hình, chỉ biết cố hết sức nắm tay Âu Dương Thiên Thiên chạy, bóng hình hai người vụt qua như chớp, dường như không thể thấy nổi biểu hiện trên khuôn mặt của họ.Âu Dương Thiên Thiên dùng hết khả năng của mình để theo kịp người đàn ông, thỉnh thoảng cô quay lại nhìn phía sau, nhưng mỗi lần nhìn lại chỉ thấy con rắn đang tiến về phía họ mỗi lúc gần hơn.Trời ạ, đúng là xui tận mạng rồi, 3 phía mà nó quyết định chạy trúng phía của cô, điên mất thôi!Âu Dương Thiên Thiên ghì chặt tay Âu Dương Vô Thần, tim cô đập cực nhanh, nhưng không thể nào nhanh bằng hai chân đang gắng sức chạy.Lần tiếp theo quay đầu, Âu Dương Thiên Thiên hoảng hồn khi thấy con rắn đã đuổi đến sát chân mình, và hiện tại, nó đang uốn người, dường như muốn tạo một thế lò xo, ép cơ thể bay về phía trước....Âu Dương Thiên Thiên hoảng hồn, cô bắt buộc buông tay Âu Dương Vô Thần ra, đẩy mạnh anh qua một bên, đồng thời người mình cũng nghiêng qua một bên khác.Vào lúc đó, con rắn dường như "phi" thân bay lên, lọt qua giữa khoảng cách của hai người, nằm bẹp xuống đất, quằn quại....

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Con rắn lắc lư cái đầu dài ngoằn của nó, nhìn đám người và thè chiếc lưỡi đáng sợ ra bên ngoài, khiến bất kì người nào đứng đó cũng phải toát mồ hôi.Tuy là rắn biển, tốc độ trên bờ không nhanh như ở dưới nước, nhưng mà... như lời lúc nãy Stefan nói, đây là loài có độc cực mạnh, nếu bị cắn trúng, không chắc là sẽ sống sót.Âu Dương Vô Thần nhìn con rắn, anh biết nó đang tìm con mồi, ở đây có 3 người, đứng ở 3 nơi khác nhau, nếu như phải chọn một con mồi để săn đuổi, anh và Âu Dương Thiên Thiên chắc chắn nắm trong tay nhiều phần trăm hơn.Với tình hình này, chỉ còn 1 cách có thể đánh liều thôi.Âu Dương Vô Thần hơi nhướn đầu ra sau, anh đến gần tai Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng nói nhỏ:- Đừng buông tay tôi ra.Âu Dương Thiên Thiên nghe lời của anh, không do dự gật đầu. Bàn tay đang cầm của cô siết chặt lấy tay anh, dường như đã quyết tâm nắm chặt!Âu Dương Vô Thần thấy vậy, anh liếc mắt về phía Stefan và Andrew, hai người kia nhanh chóng hiểu ý, đồng thời gật đầu.Rồi 1s...2s...3s...- Chạy! - Âu Dương Vô Thần hô lên một tiếng, rồi xoay người kéo Âu Dương Thiên Thiên vượt qua đám cỏ.Stefan và Andrew cũng xoay người chạy về hai phía khác nhau, họ băng qua những bụi cỏ, dùng hết tốc lực, càng nhanh càng tốt.Sau tiếng hô của Âu Dương Vô Thần, con rắn cũng lao đến một cách điên cuồng, và không ngoài dự đoán, nó đã chạy theo hướng của Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần.Với tốc độ trượt dài trên nền cát mượt, con rắn như một sát thủ, nhanh chóng luồn qua những đám cỏ, đuổi theo hai người đang chạy phía trước.Âu Dương Vô Thần nhìn địa hình, chỉ biết cố hết sức nắm tay Âu Dương Thiên Thiên chạy, bóng hình hai người vụt qua như chớp, dường như không thể thấy nổi biểu hiện trên khuôn mặt của họ.Âu Dương Thiên Thiên dùng hết khả năng của mình để theo kịp người đàn ông, thỉnh thoảng cô quay lại nhìn phía sau, nhưng mỗi lần nhìn lại chỉ thấy con rắn đang tiến về phía họ mỗi lúc gần hơn.Trời ạ, đúng là xui tận mạng rồi, 3 phía mà nó quyết định chạy trúng phía của cô, điên mất thôi!Âu Dương Thiên Thiên ghì chặt tay Âu Dương Vô Thần, tim cô đập cực nhanh, nhưng không thể nào nhanh bằng hai chân đang gắng sức chạy.Lần tiếp theo quay đầu, Âu Dương Thiên Thiên hoảng hồn khi thấy con rắn đã đuổi đến sát chân mình, và hiện tại, nó đang uốn người, dường như muốn tạo một thế lò xo, ép cơ thể bay về phía trước....Âu Dương Thiên Thiên hoảng hồn, cô bắt buộc buông tay Âu Dương Vô Thần ra, đẩy mạnh anh qua một bên, đồng thời người mình cũng nghiêng qua một bên khác.Vào lúc đó, con rắn dường như "phi" thân bay lên, lọt qua giữa khoảng cách của hai người, nằm bẹp xuống đất, quằn quại....

Chương 258: Đừng buông tay tôi!