Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 1109: Diệp Lạc khủng bố 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tất cả mọi người là Đại La, vì sao Đại La ngươi mạnh như thế, còn Đại La củabọn ta thì cùi bắp như vậy?“Đại tông chủ, có vui lòng chỉ giáo một chút không?”Một Đại La nói một câu.Bọn họ thực sự muốn biết rằng, chênh lệch giữa bọn họ và Diệp Lạc lớn cỡ nào.“Có thể, nhưng mà các ngươi cùng lên đi, nếu không thì dựa vào mình ngươi,có khả năng không chống đỡ được bao lâu.”Diệp Lạc cũng nghĩ tới đám Đại La này nghĩ gì, không khỏi cười, mở miệngnói.Đám Đại La này nghe thấy thế, vẻ mặt kỳ lạ, nhưng vẫn không nói thêm câunào, gật đầu đồng ý.Lúc này Diệp Lạc dẫn theo mấy vị Đại La rời đi, đi tìm một vùng đất trống sotài.Đám đệ tử của Vô Đạo Tông đều muốn đi xem, nhưng đều bị ngăn lại.Diệp Lạc nói hoa mỹ rằng, để đám đệ tử này chuẩn bị chuyện “thay mặt sư tônnhận đồ đệ”, trên thực tế hắn ta hiểu rõ, những Đại La này căn bản không phảiđối thủ của hắn ta.Nhưng những Đại La này đã sống vô số năm, mặt mũi vẫn cần có.Nếu như bị đệ tử khác nhìn chằm chằm, dù sao không tốt lắm.Cho nên Diệp Lạc rất lý trí bảo các đệ tử của Vô Đạo Tông ở lại.Được Diệp Lạc dặn dò, đám đệ tử đồng môn không dám nói thêm gì, chỉ có thểđứng tại chỗ.…Phía tây Ẩn Thiên Đảo.Diệp Lạc dẫn mấy vị Đại La tới nơi này.“Các vị, mong dốc toàn lực ra tay.”Diệp Lạc quay mặt về phía mấy Đại La, gương mặt bình tĩnh, thản nhiên nói.“Đại tông chủ, mong chuẩn bị sẵn sàng, bọn ta đều là Đại La, trăm ngàn lầnđừng lơ là.”Một Đại La chắp tay nói một câu.Ngay sau đó, mấy vị Đại La cùng bùng phát khí thế.Khí thế của bọn họ nối thành một vùng, tràn ngập trời đất đè về phía Diệp Lạc.Đối mặt với mấy vị Đại La cùng áp chế, Diệp Lạc không có bất cứ phản ứng gì,thanh sam theo gió bay phấp phới, đồ sộ bất động.“Các vị không cần như vậy, các ngươi ra tay trước đi, dốc toàn lực là được.”Diệp Lạc mỉm cười.Với thực lực của hắn ta, đối với hắn ta mà nói, uy áp của những khí thế này thựcsự không có tác dụng gì.“Bọn ta ra tay trước sao?”“Thôi, đại tông chủ, vẫn nên là ngươi ra tay trước đi.”“Đúng vậy, đại tông chủ, bọn ta vốn chiếm ưu thế nhân số, nếu là bọn ta ra taytrước, vậy chẳng phải vô cùng mất mặt sao? Cho nên vẫn nên do đại tông chủngươi ra tay trước đi.”Mấy vị Đại La đều có ý này.Bọn họ đều là người coi trọng mặt mũi.Liên thủ so tài với một hậu bối đã rất mất mặt, lại nhường bọn họ ra tay trước,vậy thì còn gì nữa?Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc chẳng muốn nói gì thêm, chỉ cười lắc đầu.Hắn ta lấy chí bảo lúc trước sư tôn cho hắn ta ra, thần kiếm kim sắc.Khi thần kiếm bay ra, kiếm ý khủng bố khiến hư không đều run rẩy lên, mấy vịĐại La liên hợp khí thế, lúc này bị phá hủy dễ dàng.Bùm…Diệp Lạc bước một bước xa, khí thế trên người hắn ta cũng bùng nổ, hợp làmmột thể với thần kiếm. Dưới hai khí thế dung hợp, chấn động cả bầu trời, tầngmây bị đánh xơ xác, hư không vặn vẹo, giống như không chịu nổi khí thế khủngbố này.“Nếu các vị khách sáo như vậy, vậy ta cũng không tiện nhún nhường, mong cácvị đỡ một kiếm của ta.”Diệp Lạc cầm thần kiếm kim sắc trong tay, vừa sải bước ra, đã muốn đi về phíamấy vị Đại La.Mấy vị Đại La mê mang nhìn mình, pháp lực của bọn họ trực tiếp bị ngăn chặn,vận chuyển đều vô cùng khó khăn.Như vậy làm sao đánh?Đây là cùng cấp bậc ư?Con mẹ nó đây là Đại La sao?Mấy vị Đại La đều đã bắt đầu hoài nghi.Bọn họ tu là giả tiên à?Hay là nói, bọn họ là Đại La giả?“Sao thế, các vị sững sờ là khinh thường ta ư?”Một câu đột nhiên truyền đến, khiến mấy Đại La lập tức tỉnh táo lại.Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, liếc thấy Diệp Lạc đứng ở phía xa, cầm thần kiếmkim sắc trong tay, cười mà như không cười nhìn bọn họ.Mấy vị Đại La liếc mắt nhìn nhau một cái, đều bất đắc dĩ thở dài, lựa chọn nhậnthua.Như vậy không cần đánh nữa.Chỉ riêng khí thế đã có thể đè bọn họ không thể nhúc nhích, chênh lệch này thựcsự quá lớn…Phía đông Ẩn Thiên Đảo.Các đệ tử của Vô Đạo Tông đang tổ chức cho đám đệ tử mới nhập môn.Những đệ tử mới nhập môn tụ tập lại trên một vùng quảng trường, bọn họ nghecó thể gia nhập Vô Đạo Tông, cả đám đều kích động không chịu được.“Cuối cùng cũng có thể chính thức gia nhập tiên môn rồi!”“Tiên môn gì? Đây là thế lực của thánh nhân, tiên môn có thể so được sao?”“Đợi mấy tháng, cuối cùng cũng trải qua khảo nghiệm sao?”“Đâu có khảo nghiệm gì, không thấy trong vòng mấy tháng qua, vị Tô sư huynhkia đều đánh căn cơ cho chúng ta sao, đây rõ ràng chỉ là con đường phải quatrước khi tu tiên mà thôi.”Đám đệ tử mới nhập môn líu ríu, khiến vùng quảng trường trở nên rất ầm ĩ

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tất cả mọi người là Đại La, vì sao Đại La ngươi mạnh như thế, còn Đại La củabọn ta thì cùi bắp như vậy?“Đại tông chủ, có vui lòng chỉ giáo một chút không?”Một Đại La nói một câu.Bọn họ thực sự muốn biết rằng, chênh lệch giữa bọn họ và Diệp Lạc lớn cỡ nào.“Có thể, nhưng mà các ngươi cùng lên đi, nếu không thì dựa vào mình ngươi,có khả năng không chống đỡ được bao lâu.”Diệp Lạc cũng nghĩ tới đám Đại La này nghĩ gì, không khỏi cười, mở miệngnói.Đám Đại La này nghe thấy thế, vẻ mặt kỳ lạ, nhưng vẫn không nói thêm câunào, gật đầu đồng ý.Lúc này Diệp Lạc dẫn theo mấy vị Đại La rời đi, đi tìm một vùng đất trống sotài.Đám đệ tử của Vô Đạo Tông đều muốn đi xem, nhưng đều bị ngăn lại.Diệp Lạc nói hoa mỹ rằng, để đám đệ tử này chuẩn bị chuyện “thay mặt sư tônnhận đồ đệ”, trên thực tế hắn ta hiểu rõ, những Đại La này căn bản không phảiđối thủ của hắn ta.Nhưng những Đại La này đã sống vô số năm, mặt mũi vẫn cần có.Nếu như bị đệ tử khác nhìn chằm chằm, dù sao không tốt lắm.Cho nên Diệp Lạc rất lý trí bảo các đệ tử của Vô Đạo Tông ở lại.Được Diệp Lạc dặn dò, đám đệ tử đồng môn không dám nói thêm gì, chỉ có thểđứng tại chỗ.…Phía tây Ẩn Thiên Đảo.Diệp Lạc dẫn mấy vị Đại La tới nơi này.“Các vị, mong dốc toàn lực ra tay.”Diệp Lạc quay mặt về phía mấy Đại La, gương mặt bình tĩnh, thản nhiên nói.“Đại tông chủ, mong chuẩn bị sẵn sàng, bọn ta đều là Đại La, trăm ngàn lầnđừng lơ là.”Một Đại La chắp tay nói một câu.Ngay sau đó, mấy vị Đại La cùng bùng phát khí thế.Khí thế của bọn họ nối thành một vùng, tràn ngập trời đất đè về phía Diệp Lạc.Đối mặt với mấy vị Đại La cùng áp chế, Diệp Lạc không có bất cứ phản ứng gì,thanh sam theo gió bay phấp phới, đồ sộ bất động.“Các vị không cần như vậy, các ngươi ra tay trước đi, dốc toàn lực là được.”Diệp Lạc mỉm cười.Với thực lực của hắn ta, đối với hắn ta mà nói, uy áp của những khí thế này thựcsự không có tác dụng gì.“Bọn ta ra tay trước sao?”“Thôi, đại tông chủ, vẫn nên là ngươi ra tay trước đi.”“Đúng vậy, đại tông chủ, bọn ta vốn chiếm ưu thế nhân số, nếu là bọn ta ra taytrước, vậy chẳng phải vô cùng mất mặt sao? Cho nên vẫn nên do đại tông chủngươi ra tay trước đi.”Mấy vị Đại La đều có ý này.Bọn họ đều là người coi trọng mặt mũi.Liên thủ so tài với một hậu bối đã rất mất mặt, lại nhường bọn họ ra tay trước,vậy thì còn gì nữa?Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc chẳng muốn nói gì thêm, chỉ cười lắc đầu.Hắn ta lấy chí bảo lúc trước sư tôn cho hắn ta ra, thần kiếm kim sắc.Khi thần kiếm bay ra, kiếm ý khủng bố khiến hư không đều run rẩy lên, mấy vịĐại La liên hợp khí thế, lúc này bị phá hủy dễ dàng.Bùm…Diệp Lạc bước một bước xa, khí thế trên người hắn ta cũng bùng nổ, hợp làmmột thể với thần kiếm. Dưới hai khí thế dung hợp, chấn động cả bầu trời, tầngmây bị đánh xơ xác, hư không vặn vẹo, giống như không chịu nổi khí thế khủngbố này.“Nếu các vị khách sáo như vậy, vậy ta cũng không tiện nhún nhường, mong cácvị đỡ một kiếm của ta.”Diệp Lạc cầm thần kiếm kim sắc trong tay, vừa sải bước ra, đã muốn đi về phíamấy vị Đại La.Mấy vị Đại La mê mang nhìn mình, pháp lực của bọn họ trực tiếp bị ngăn chặn,vận chuyển đều vô cùng khó khăn.Như vậy làm sao đánh?Đây là cùng cấp bậc ư?Con mẹ nó đây là Đại La sao?Mấy vị Đại La đều đã bắt đầu hoài nghi.Bọn họ tu là giả tiên à?Hay là nói, bọn họ là Đại La giả?“Sao thế, các vị sững sờ là khinh thường ta ư?”Một câu đột nhiên truyền đến, khiến mấy Đại La lập tức tỉnh táo lại.Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, liếc thấy Diệp Lạc đứng ở phía xa, cầm thần kiếmkim sắc trong tay, cười mà như không cười nhìn bọn họ.Mấy vị Đại La liếc mắt nhìn nhau một cái, đều bất đắc dĩ thở dài, lựa chọn nhậnthua.Như vậy không cần đánh nữa.Chỉ riêng khí thế đã có thể đè bọn họ không thể nhúc nhích, chênh lệch này thựcsự quá lớn…Phía đông Ẩn Thiên Đảo.Các đệ tử của Vô Đạo Tông đang tổ chức cho đám đệ tử mới nhập môn.Những đệ tử mới nhập môn tụ tập lại trên một vùng quảng trường, bọn họ nghecó thể gia nhập Vô Đạo Tông, cả đám đều kích động không chịu được.“Cuối cùng cũng có thể chính thức gia nhập tiên môn rồi!”“Tiên môn gì? Đây là thế lực của thánh nhân, tiên môn có thể so được sao?”“Đợi mấy tháng, cuối cùng cũng trải qua khảo nghiệm sao?”“Đâu có khảo nghiệm gì, không thấy trong vòng mấy tháng qua, vị Tô sư huynhkia đều đánh căn cơ cho chúng ta sao, đây rõ ràng chỉ là con đường phải quatrước khi tu tiên mà thôi.”Đám đệ tử mới nhập môn líu ríu, khiến vùng quảng trường trở nên rất ầm ĩ

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tất cả mọi người là Đại La, vì sao Đại La ngươi mạnh như thế, còn Đại La củabọn ta thì cùi bắp như vậy?“Đại tông chủ, có vui lòng chỉ giáo một chút không?”Một Đại La nói một câu.Bọn họ thực sự muốn biết rằng, chênh lệch giữa bọn họ và Diệp Lạc lớn cỡ nào.“Có thể, nhưng mà các ngươi cùng lên đi, nếu không thì dựa vào mình ngươi,có khả năng không chống đỡ được bao lâu.”Diệp Lạc cũng nghĩ tới đám Đại La này nghĩ gì, không khỏi cười, mở miệngnói.Đám Đại La này nghe thấy thế, vẻ mặt kỳ lạ, nhưng vẫn không nói thêm câunào, gật đầu đồng ý.Lúc này Diệp Lạc dẫn theo mấy vị Đại La rời đi, đi tìm một vùng đất trống sotài.Đám đệ tử của Vô Đạo Tông đều muốn đi xem, nhưng đều bị ngăn lại.Diệp Lạc nói hoa mỹ rằng, để đám đệ tử này chuẩn bị chuyện “thay mặt sư tônnhận đồ đệ”, trên thực tế hắn ta hiểu rõ, những Đại La này căn bản không phảiđối thủ của hắn ta.Nhưng những Đại La này đã sống vô số năm, mặt mũi vẫn cần có.Nếu như bị đệ tử khác nhìn chằm chằm, dù sao không tốt lắm.Cho nên Diệp Lạc rất lý trí bảo các đệ tử của Vô Đạo Tông ở lại.Được Diệp Lạc dặn dò, đám đệ tử đồng môn không dám nói thêm gì, chỉ có thểđứng tại chỗ.…Phía tây Ẩn Thiên Đảo.Diệp Lạc dẫn mấy vị Đại La tới nơi này.“Các vị, mong dốc toàn lực ra tay.”Diệp Lạc quay mặt về phía mấy Đại La, gương mặt bình tĩnh, thản nhiên nói.“Đại tông chủ, mong chuẩn bị sẵn sàng, bọn ta đều là Đại La, trăm ngàn lầnđừng lơ là.”Một Đại La chắp tay nói một câu.Ngay sau đó, mấy vị Đại La cùng bùng phát khí thế.Khí thế của bọn họ nối thành một vùng, tràn ngập trời đất đè về phía Diệp Lạc.Đối mặt với mấy vị Đại La cùng áp chế, Diệp Lạc không có bất cứ phản ứng gì,thanh sam theo gió bay phấp phới, đồ sộ bất động.“Các vị không cần như vậy, các ngươi ra tay trước đi, dốc toàn lực là được.”Diệp Lạc mỉm cười.Với thực lực của hắn ta, đối với hắn ta mà nói, uy áp của những khí thế này thựcsự không có tác dụng gì.“Bọn ta ra tay trước sao?”“Thôi, đại tông chủ, vẫn nên là ngươi ra tay trước đi.”“Đúng vậy, đại tông chủ, bọn ta vốn chiếm ưu thế nhân số, nếu là bọn ta ra taytrước, vậy chẳng phải vô cùng mất mặt sao? Cho nên vẫn nên do đại tông chủngươi ra tay trước đi.”Mấy vị Đại La đều có ý này.Bọn họ đều là người coi trọng mặt mũi.Liên thủ so tài với một hậu bối đã rất mất mặt, lại nhường bọn họ ra tay trước,vậy thì còn gì nữa?Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lạc chẳng muốn nói gì thêm, chỉ cười lắc đầu.Hắn ta lấy chí bảo lúc trước sư tôn cho hắn ta ra, thần kiếm kim sắc.Khi thần kiếm bay ra, kiếm ý khủng bố khiến hư không đều run rẩy lên, mấy vịĐại La liên hợp khí thế, lúc này bị phá hủy dễ dàng.Bùm…Diệp Lạc bước một bước xa, khí thế trên người hắn ta cũng bùng nổ, hợp làmmột thể với thần kiếm. Dưới hai khí thế dung hợp, chấn động cả bầu trời, tầngmây bị đánh xơ xác, hư không vặn vẹo, giống như không chịu nổi khí thế khủngbố này.“Nếu các vị khách sáo như vậy, vậy ta cũng không tiện nhún nhường, mong cácvị đỡ một kiếm của ta.”Diệp Lạc cầm thần kiếm kim sắc trong tay, vừa sải bước ra, đã muốn đi về phíamấy vị Đại La.Mấy vị Đại La mê mang nhìn mình, pháp lực của bọn họ trực tiếp bị ngăn chặn,vận chuyển đều vô cùng khó khăn.Như vậy làm sao đánh?Đây là cùng cấp bậc ư?Con mẹ nó đây là Đại La sao?Mấy vị Đại La đều đã bắt đầu hoài nghi.Bọn họ tu là giả tiên à?Hay là nói, bọn họ là Đại La giả?“Sao thế, các vị sững sờ là khinh thường ta ư?”Một câu đột nhiên truyền đến, khiến mấy Đại La lập tức tỉnh táo lại.Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, liếc thấy Diệp Lạc đứng ở phía xa, cầm thần kiếmkim sắc trong tay, cười mà như không cười nhìn bọn họ.Mấy vị Đại La liếc mắt nhìn nhau một cái, đều bất đắc dĩ thở dài, lựa chọn nhậnthua.Như vậy không cần đánh nữa.Chỉ riêng khí thế đã có thể đè bọn họ không thể nhúc nhích, chênh lệch này thựcsự quá lớn…Phía đông Ẩn Thiên Đảo.Các đệ tử của Vô Đạo Tông đang tổ chức cho đám đệ tử mới nhập môn.Những đệ tử mới nhập môn tụ tập lại trên một vùng quảng trường, bọn họ nghecó thể gia nhập Vô Đạo Tông, cả đám đều kích động không chịu được.“Cuối cùng cũng có thể chính thức gia nhập tiên môn rồi!”“Tiên môn gì? Đây là thế lực của thánh nhân, tiên môn có thể so được sao?”“Đợi mấy tháng, cuối cùng cũng trải qua khảo nghiệm sao?”“Đâu có khảo nghiệm gì, không thấy trong vòng mấy tháng qua, vị Tô sư huynhkia đều đánh căn cơ cho chúng ta sao, đây rõ ràng chỉ là con đường phải quatrước khi tu tiên mà thôi.”Đám đệ tử mới nhập môn líu ríu, khiến vùng quảng trường trở nên rất ầm ĩ

Chương 1109: Diệp Lạc khủng bố 2