Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 256

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Khương Nguyên vốn dĩ giả khóc, nhưng khi Tiêu Văn Yến nói xong, nàng ta cũng thật sự muốn khóc rồi.Nói một lúc lâu, Tiêu Văn Yến cũng chỉ muốn để nàng ta về sớm một chút? Không nên để nàng ta chờ?Nàng ta muốn nghe những lời này sao?Hơn nữa, trước đây căn bản cậu không muốn mở miệng gọi "đại tỷ", hiện tại ngược lại là gọi vô cùng thân mật, nàng ta mới rời đi bao lâu chứ? Người này không chỉ không tìm cách đưa nàng ta trở về, lại còn quy phục kẻ địch."A Yến, đệ đã nói, ta là tỷ tỷ duy nhất của đệ, đều là gạt ta à?" Khương Nguyên nhìn cậu, ánh mắt đỏ bừng hỏi.Mấy người tỷ muội khác của Khương gia, thật sự không giải thích được...Hiện tại cũng đã hiểu, vì sao Khương Nguyên lại bị đuổi ra ngoài.Bây giờ Khương Nguyên căn bản không để bọn họ vào mắt, cho nên nói chuyện mới có thể không cố kỵ gì như vậy.Tiêu Văn Yến sửng sốt một chút, nghĩ lại những lời đã nói, cậu cũng cảm thấy có chút bối rối: "Ta... ta không lừa tỷ... Trong lòng ta, tỷ thật sự... là tỷ tỷ duy nhất, thế nhưng..."Thế nhưng là khi đó, mẫu thân vẫn còn ở đó, Khương Nguyên cũng còn ở đó, Tiêu Vân Chước cũng mặc kệ cậu...Hiện tại lại không giống, nếu như cậu không nghe lời thì sẽ bị đánh.Hơn nữa, vì để cho tỷ tỷ A Nguyên được về nhà, không phải là cái gì cậu cũng không làm, cậu có cố gắng tuyệt thực, chống lại, nhưng cậu còn nhỏ, căn bản là không có cách nào đối kháng lại với phụ thân, về sau lại càng là... quá đói, nên mới không chống đỡ nổi.Nhưng những ngày kia, cậu cũng đã gầy đi rất nhiều, trả giá rất nhiều."Nhưng bây giờ, đệ đổi ý rồi." Khương Nguyên thất vọng: "Đệ trở nên rất nghe lời nàng! A Yến, ta thế nào không quan trọng, thế nhưng đệ quên cô mẫu rồi à? Người thương đệ như vậy, sao đệ có thể khiến người đau lòng chứ? Nếu như sau khi người trở về, nhìn thấy đệ giống như một con chó nghe theo lời sai khiến, người sẽ rất tức giận.""..." Tiêu Văn Yến hơi bối rối.Nữ nhi của Khương gia nghe vậy, cau mày.Lời này... Rõ ràng không đúng?Tiêu Vân Chước không phải nữ nhi duy nhất của Tiêu phu nhân à...Tiêu Văn Yến đang định nói gì đó, tiểu nô tài bên cạnh đột nhiên đứng dậy, ra mặt nói: "Biểu tiểu thư cẩn trọng lời nói, bây giờ phu nhân bị bệnh đang tịnh dưỡng, mặc dù không thể tự mình chăm sóc thiếu gia, thế nhưng chỉ mong sao thiếu gia có cuộc sống vui vẻ, mà phu nhân đối xử với biểu tiểu thư như con đẻ, đối xử với đại tiểu thư của chúng ta mặc dù có hơi xa cách, nhưng vẫn thương yêu, tiểu thư nói chuyện nhiều rồi, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm, nếu như bởi vậy mà truyền ra lời đồn, cũng sẽ khiến cho người ta cho là tiểu thư được phu nhân yêu thương rồi ở phía sau nói huyên thuyên..."Tiêu Văn Yến lung lay một chút, đầu óc hỗn loạn hò hét.Cậu cho là mình tới gặp tỷ tỷ A Nguyên, nàng ta sẽ rất vui vẻ, nhưng làm sao nàng ta lại càng tức giận?Khương Nguyên có chút khó tin: "Đệ lại còn đổi hạ nhân mà cô mẫu chọn cho..."Cô mẫu không thích hạ nhân ra mặt, càng thích những kẻ trung thực thận trọng không thích nói chuyện hơn."A Nguyên tỷ, mặc dù ta ghét đại tỷ, nhưng... hôm nay nàng đúng là vì tốt cho ta, nàng giúp ta tìm được một tiên sinh, ta không thể vừa mới có được chỗ tốt... đã trở mặt không nhận... Trước kia đúng là mẹ hi vọng ta có thể mạnh hơn đại ca, vậy từ nay về sau ta phải cố gắng học tập, vậy chẳng phải có thể thực hiện được nguyện vọng của người hay sao?" Tiêu Văn Yến cúi đầu, giống như phạm sai lầm."Đệ muốn so với đại biểu ca? A Yến, đệ hồ đồ rồi sao? Tiêu Vân Chước chỉ đang gạt đệ mà thôi, đại biểu ca phải vất vả bao nhiêu mới có thể thi đậu Tiến Sĩ? Đệ từ nhỏ đã không chịu nổi mệt mỏi, làm sao có thể làm được!" Khương Nguyên cau mày: "Nàng chỉ là dùng tương lai tươi đẹp để mê hoặc đệ mà thôi, muốn đệ nghe lời mà thôi."Tiêu Văn Yến đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng ta.Giờ khắc này, cậu có hơi đau khổ và tức giận.Hôm nay cậu xem nhiều vở kịch như vậy, thật sự... muốn làm một người không bình thường như tằng tổ!

Khương Nguyên vốn dĩ giả khóc, nhưng khi Tiêu Văn Yến nói xong, nàng ta cũng thật sự muốn khóc rồi.

Nói một lúc lâu, Tiêu Văn Yến cũng chỉ muốn để nàng ta về sớm một chút? Không nên để nàng ta chờ?

Nàng ta muốn nghe những lời này sao?

Hơn nữa, trước đây căn bản cậu không muốn mở miệng gọi "đại tỷ", hiện tại ngược lại là gọi vô cùng thân mật, nàng ta mới rời đi bao lâu chứ? Người này không chỉ không tìm cách đưa nàng ta trở về, lại còn quy phục kẻ địch.

"A Yến, đệ đã nói, ta là tỷ tỷ duy nhất của đệ, đều là gạt ta à?" Khương Nguyên nhìn cậu, ánh mắt đỏ bừng hỏi.

Mấy người tỷ muội khác của Khương gia, thật sự không giải thích được...

Hiện tại cũng đã hiểu, vì sao Khương Nguyên lại bị đuổi ra ngoài.

Bây giờ Khương Nguyên căn bản không để bọn họ vào mắt, cho nên nói chuyện mới có thể không cố kỵ gì như vậy.

Tiêu Văn Yến sửng sốt một chút, nghĩ lại những lời đã nói, cậu cũng cảm thấy có chút bối rối: "Ta... ta không lừa tỷ... Trong lòng ta, tỷ thật sự... là tỷ tỷ duy nhất, thế nhưng..."

Thế nhưng là khi đó, mẫu thân vẫn còn ở đó, Khương Nguyên cũng còn ở đó, Tiêu Vân Chước cũng mặc kệ cậu...

Hiện tại lại không giống, nếu như cậu không nghe lời thì sẽ bị đánh.

Hơn nữa, vì để cho tỷ tỷ A Nguyên được về nhà, không phải là cái gì cậu cũng không làm, cậu có cố gắng tuyệt thực, chống lại, nhưng cậu còn nhỏ, căn bản là không có cách nào đối kháng lại với phụ thân, về sau lại càng là... quá đói, nên mới không chống đỡ nổi.

Nhưng những ngày kia, cậu cũng đã gầy đi rất nhiều, trả giá rất nhiều.

"Nhưng bây giờ, đệ đổi ý rồi." Khương Nguyên thất vọng: "Đệ trở nên rất nghe lời nàng! A Yến, ta thế nào không quan trọng, thế nhưng đệ quên cô mẫu rồi à? Người thương đệ như vậy, sao đệ có thể khiến người đau lòng chứ? Nếu như sau khi người trở về, nhìn thấy đệ giống như một con chó nghe theo lời sai khiến, người sẽ rất tức giận."

"..." Tiêu Văn Yến hơi bối rối.

Nữ nhi của Khương gia nghe vậy, cau mày.

Lời này... Rõ ràng không đúng?

Tiêu Vân Chước không phải nữ nhi duy nhất của Tiêu phu nhân à...

Tiêu Văn Yến đang định nói gì đó, tiểu nô tài bên cạnh đột nhiên đứng dậy, ra mặt nói: "Biểu tiểu thư cẩn trọng lời nói, bây giờ phu nhân bị bệnh đang tịnh dưỡng, mặc dù không thể tự mình chăm sóc thiếu gia, thế nhưng chỉ mong sao thiếu gia có cuộc sống vui vẻ, mà phu nhân đối xử với biểu tiểu thư như con đẻ, đối xử với đại tiểu thư của chúng ta mặc dù có hơi xa cách, nhưng vẫn thương yêu, tiểu thư nói chuyện nhiều rồi, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm, nếu như bởi vậy mà truyền ra lời đồn, cũng sẽ khiến cho người ta cho là tiểu thư được phu nhân yêu thương rồi ở phía sau nói huyên thuyên..."

Tiêu Văn Yến lung lay một chút, đầu óc hỗn loạn hò hét.

Cậu cho là mình tới gặp tỷ tỷ A Nguyên, nàng ta sẽ rất vui vẻ, nhưng làm sao nàng ta lại càng tức giận?

Khương Nguyên có chút khó tin: "Đệ lại còn đổi hạ nhân mà cô mẫu chọn cho..."

Cô mẫu không thích hạ nhân ra mặt, càng thích những kẻ trung thực thận trọng không thích nói chuyện hơn.

"A Nguyên tỷ, mặc dù ta ghét đại tỷ, nhưng... hôm nay nàng đúng là vì tốt cho ta, nàng giúp ta tìm được một tiên sinh, ta không thể vừa mới có được chỗ tốt... đã trở mặt không nhận... Trước kia đúng là mẹ hi vọng ta có thể mạnh hơn đại ca, vậy từ nay về sau ta phải cố gắng học tập, vậy chẳng phải có thể thực hiện được nguyện vọng của người hay sao?" Tiêu Văn Yến cúi đầu, giống như phạm sai lầm.

"Đệ muốn so với đại biểu ca? A Yến, đệ hồ đồ rồi sao? Tiêu Vân Chước chỉ đang gạt đệ mà thôi, đại biểu ca phải vất vả bao nhiêu mới có thể thi đậu Tiến Sĩ? Đệ từ nhỏ đã không chịu nổi mệt mỏi, làm sao có thể làm được!" Khương Nguyên cau mày: "Nàng chỉ là dùng tương lai tươi đẹp để mê hoặc đệ mà thôi, muốn đệ nghe lời mà thôi."

Tiêu Văn Yến đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng ta.

Giờ khắc này, cậu có hơi đau khổ và tức giận.

Hôm nay cậu xem nhiều vở kịch như vậy, thật sự... muốn làm một người không bình thường như tằng tổ!

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Khương Nguyên vốn dĩ giả khóc, nhưng khi Tiêu Văn Yến nói xong, nàng ta cũng thật sự muốn khóc rồi.Nói một lúc lâu, Tiêu Văn Yến cũng chỉ muốn để nàng ta về sớm một chút? Không nên để nàng ta chờ?Nàng ta muốn nghe những lời này sao?Hơn nữa, trước đây căn bản cậu không muốn mở miệng gọi "đại tỷ", hiện tại ngược lại là gọi vô cùng thân mật, nàng ta mới rời đi bao lâu chứ? Người này không chỉ không tìm cách đưa nàng ta trở về, lại còn quy phục kẻ địch."A Yến, đệ đã nói, ta là tỷ tỷ duy nhất của đệ, đều là gạt ta à?" Khương Nguyên nhìn cậu, ánh mắt đỏ bừng hỏi.Mấy người tỷ muội khác của Khương gia, thật sự không giải thích được...Hiện tại cũng đã hiểu, vì sao Khương Nguyên lại bị đuổi ra ngoài.Bây giờ Khương Nguyên căn bản không để bọn họ vào mắt, cho nên nói chuyện mới có thể không cố kỵ gì như vậy.Tiêu Văn Yến sửng sốt một chút, nghĩ lại những lời đã nói, cậu cũng cảm thấy có chút bối rối: "Ta... ta không lừa tỷ... Trong lòng ta, tỷ thật sự... là tỷ tỷ duy nhất, thế nhưng..."Thế nhưng là khi đó, mẫu thân vẫn còn ở đó, Khương Nguyên cũng còn ở đó, Tiêu Vân Chước cũng mặc kệ cậu...Hiện tại lại không giống, nếu như cậu không nghe lời thì sẽ bị đánh.Hơn nữa, vì để cho tỷ tỷ A Nguyên được về nhà, không phải là cái gì cậu cũng không làm, cậu có cố gắng tuyệt thực, chống lại, nhưng cậu còn nhỏ, căn bản là không có cách nào đối kháng lại với phụ thân, về sau lại càng là... quá đói, nên mới không chống đỡ nổi.Nhưng những ngày kia, cậu cũng đã gầy đi rất nhiều, trả giá rất nhiều."Nhưng bây giờ, đệ đổi ý rồi." Khương Nguyên thất vọng: "Đệ trở nên rất nghe lời nàng! A Yến, ta thế nào không quan trọng, thế nhưng đệ quên cô mẫu rồi à? Người thương đệ như vậy, sao đệ có thể khiến người đau lòng chứ? Nếu như sau khi người trở về, nhìn thấy đệ giống như một con chó nghe theo lời sai khiến, người sẽ rất tức giận.""..." Tiêu Văn Yến hơi bối rối.Nữ nhi của Khương gia nghe vậy, cau mày.Lời này... Rõ ràng không đúng?Tiêu Vân Chước không phải nữ nhi duy nhất của Tiêu phu nhân à...Tiêu Văn Yến đang định nói gì đó, tiểu nô tài bên cạnh đột nhiên đứng dậy, ra mặt nói: "Biểu tiểu thư cẩn trọng lời nói, bây giờ phu nhân bị bệnh đang tịnh dưỡng, mặc dù không thể tự mình chăm sóc thiếu gia, thế nhưng chỉ mong sao thiếu gia có cuộc sống vui vẻ, mà phu nhân đối xử với biểu tiểu thư như con đẻ, đối xử với đại tiểu thư của chúng ta mặc dù có hơi xa cách, nhưng vẫn thương yêu, tiểu thư nói chuyện nhiều rồi, sẽ khiến cho người khác hiểu lầm, nếu như bởi vậy mà truyền ra lời đồn, cũng sẽ khiến cho người ta cho là tiểu thư được phu nhân yêu thương rồi ở phía sau nói huyên thuyên..."Tiêu Văn Yến lung lay một chút, đầu óc hỗn loạn hò hét.Cậu cho là mình tới gặp tỷ tỷ A Nguyên, nàng ta sẽ rất vui vẻ, nhưng làm sao nàng ta lại càng tức giận?Khương Nguyên có chút khó tin: "Đệ lại còn đổi hạ nhân mà cô mẫu chọn cho..."Cô mẫu không thích hạ nhân ra mặt, càng thích những kẻ trung thực thận trọng không thích nói chuyện hơn."A Nguyên tỷ, mặc dù ta ghét đại tỷ, nhưng... hôm nay nàng đúng là vì tốt cho ta, nàng giúp ta tìm được một tiên sinh, ta không thể vừa mới có được chỗ tốt... đã trở mặt không nhận... Trước kia đúng là mẹ hi vọng ta có thể mạnh hơn đại ca, vậy từ nay về sau ta phải cố gắng học tập, vậy chẳng phải có thể thực hiện được nguyện vọng của người hay sao?" Tiêu Văn Yến cúi đầu, giống như phạm sai lầm."Đệ muốn so với đại biểu ca? A Yến, đệ hồ đồ rồi sao? Tiêu Vân Chước chỉ đang gạt đệ mà thôi, đại biểu ca phải vất vả bao nhiêu mới có thể thi đậu Tiến Sĩ? Đệ từ nhỏ đã không chịu nổi mệt mỏi, làm sao có thể làm được!" Khương Nguyên cau mày: "Nàng chỉ là dùng tương lai tươi đẹp để mê hoặc đệ mà thôi, muốn đệ nghe lời mà thôi."Tiêu Văn Yến đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng ta.Giờ khắc này, cậu có hơi đau khổ và tức giận.Hôm nay cậu xem nhiều vở kịch như vậy, thật sự... muốn làm một người không bình thường như tằng tổ!

Chương 256