Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 257

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Từ nhỏ, mỗi lần đi ra ngoài cậu đều có mẹ và A Nguyên tỷ đi theo sau lưng, cũng có người chê cười cậu, nói cậu giống tiểu cô nương.Lúc cậu tố cáo bọn họ, mẹ luôn luôn cười trừ, căn bản không để trong lòng, A Nguyên tỷ cũng nói nếu cậu thật sự là một tiểu muội muội thì tốt, sẽ cho cậu mặc y phục xinh đẹp.Nhưng cậu... cũng không muốn bị chế giễu.Chỉ là mẹ và A Nguyên tỷ đều không thèm để ý, cậu dần dần cũng cảm thấy chỉ là người khác có vấn đề, bản thân cậu vui vẻ là được rồi.Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cậu có nguyện vọng mãnh liệt như vậy, muốn chứng minh bản thân mình như vậy, muốn trưởng thành trở thành một nam tử hán, cho dù cậu không được như tằng tổ, vậy cũng phải có chút năng lực tự bảo vệ bản thân.Trước đó lúc bị huynh đệ Thôi gia đánh, cậu thật sự cảm thấy mình sắp chết rồi.Lúc cậu leo ra khỏi căn miếu hoang kia, lúc cậu cầu xin người khác cứu cậu kia...Mỗi một khắc, cậu đều cảm thấy bản thân mình rất nhỏ bé.Rõ ràng là tính toán người khác, ngược lại là mình bị chỉnh đốn một trận, ngay cả tư cách kêu gào cậu cũng không có, về sau cậu nghĩ, nếu như cậu thông minh như nhị ca, hoặc là có võ công như đại ca, cho dù bị mắc lừa, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.Cho nên hôm nay lúc Tiêu Vân Chước muốn giúp cậu tìm phu tử, cậu rất vui.Nhưng vì sao Tiêu Vân Chước không hợp với cậu lại còn có thể ủng hộ cậu, thậm chí khen cậu có chí khí, mà A Nguyên tỷ tỷ, lại nói cậu không được?"Ta... ta chỉ nên đi sau lưng biểu tỷ, làm một cái đuôi không biết làm gì sao?" Tiêu Văn Yến đột nhiên nghiêm nghị nhìn Khương Nguyên: "Trong mắt tỷ, ta là cái gì, là một kẻ sai vặt hay sao, hay là người thân như đệ đệ ruột?""Đệ đang nói cái gì vậy, ta đối xử với đệ như thế nào đệ còn không biết sao? Chẳng lẽ đệ thật sự bị Tiêu Vân Chước mê hoặc rồi?" Khương Nguyên kinh ngạc, có chút không biết nên nói như nào."Ta không biết." Tiêu Văn Yến thở ra một hơi: "Nếu thật sự thương ta, quan tâm ta, thì chắc sẽ suy tính cho tiền đồ của ta."Tiêu Vân Chước... nàng nói không sai.Cậu là con út trong nhà, nếu như cứ luôn tầm thường không có chí tiến thủ, cuối cùng chỉ là được phân chút tài sản ra ngoài, đợi đến khi phụ mẫu không còn, núi dựa của cậu cũng mất, đến lúc đó cậu cũng chỉ có thể ngồi không ăn thì núi vàng cũng hết.Cùng phụ cùng mẫu nhưng tương lai của cậu sẽ hoàn toàn khác so với đại ca.Xưa nay cậu không có lòng tham, huynh trưởng có, cậu cũng không dám đoạt.Mà tằng tổ vào lúc nhỏ bé bị người khác chèn ép, cũng chưa từng cam chịu, tại sao cậu phải chịu?Trên đời này người thông minh có rất nhiều, người dũng mãnh cũng rất nhiều, có người ghi danh thiên cổ, có người học trò khắp thiên hạ, còn có người vinh hoa phú quý, quyền thế ở bên, vì sao trong số những người này lại không thể có cậu chứ?Cậu cũng chỉ có thể làm một món đồ chơi nhỏ sau lưng mẹ và A Nguyên tỷ hay sao?Cậu nên bị nhị ca trêu đùa, đánh cho răng rơi đầy đất hay sao?Tiêu Văn Yến càng nghĩ càng thấy khó chịu.Nếu như là lúc bình thường thì cũng thôi đi, nhưng giờ phút này, Tiêu Văn Yến mới xem mấy vở kịch, nhiệt huyết đang xộc lên não.Cậu còn chưa học được bản lĩnh, cũng đã hận không thể càn quét thiên hạ.Câu nói kia của Khương Nguyên, giống như một chậu nước lạnh, khiến cho Tiêu Văn Yến vừa không cam lòng lại vừa tức giận."A Nguyên tỷ, nếu như tỷ không còn chuyện gì khác vậy thì đệ đi trước đây, ngày mai đệ còn phải đi xin học! Ta biết tỷ không tin ta, nhưng ta sẽ chứng minh bản thân mình!" Cậu tức giận, dứt khoát đứng dậy, sau đó chạy ra ngoài."..." Sự sụp đổ trên mặt Khương Nguyên đã không che giấu được nữa.Quả thực là điên rồi.Nàng ta còn không hiểu rõ biểu đệ ngu xuẩn này sao?Cậu nhẹ dạ, người khác nói, cậu rất dễ tin là thật.Hôm nay phản ứng lớn như vậy, tất nhiên là Tiêu Vân Chước đã truyền bá một vài suy nghĩ cho cậu... Tất nhiên là ở sau lưng nói xấu nàng ta rồi.

Từ nhỏ, mỗi lần đi ra ngoài cậu đều có mẹ và A Nguyên tỷ đi theo sau lưng, cũng có người chê cười cậu, nói cậu giống tiểu cô nương.

Lúc cậu tố cáo bọn họ, mẹ luôn luôn cười trừ, căn bản không để trong lòng, A Nguyên tỷ cũng nói nếu cậu thật sự là một tiểu muội muội thì tốt, sẽ cho cậu mặc y phục xinh đẹp.

Nhưng cậu... cũng không muốn bị chế giễu.

Chỉ là mẹ và A Nguyên tỷ đều không thèm để ý, cậu dần dần cũng cảm thấy chỉ là người khác có vấn đề, bản thân cậu vui vẻ là được rồi.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cậu có nguyện vọng mãnh liệt như vậy, muốn chứng minh bản thân mình như vậy, muốn trưởng thành trở thành một nam tử hán, cho dù cậu không được như tằng tổ, vậy cũng phải có chút năng lực tự bảo vệ bản thân.

Trước đó lúc bị huynh đệ Thôi gia đánh, cậu thật sự cảm thấy mình sắp chết rồi.

Lúc cậu leo ra khỏi căn miếu hoang kia, lúc cậu cầu xin người khác cứu cậu kia...

Mỗi một khắc, cậu đều cảm thấy bản thân mình rất nhỏ bé.

Rõ ràng là tính toán người khác, ngược lại là mình bị chỉnh đốn một trận, ngay cả tư cách kêu gào cậu cũng không có, về sau cậu nghĩ, nếu như cậu thông minh như nhị ca, hoặc là có võ công như đại ca, cho dù bị mắc lừa, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

Cho nên hôm nay lúc Tiêu Vân Chước muốn giúp cậu tìm phu tử, cậu rất vui.

Nhưng vì sao Tiêu Vân Chước không hợp với cậu lại còn có thể ủng hộ cậu, thậm chí khen cậu có chí khí, mà A Nguyên tỷ tỷ, lại nói cậu không được?

"Ta... ta chỉ nên đi sau lưng biểu tỷ, làm một cái đuôi không biết làm gì sao?" Tiêu Văn Yến đột nhiên nghiêm nghị nhìn Khương Nguyên: "Trong mắt tỷ, ta là cái gì, là một kẻ sai vặt hay sao, hay là người thân như đệ đệ ruột?"

"Đệ đang nói cái gì vậy, ta đối xử với đệ như thế nào đệ còn không biết sao? Chẳng lẽ đệ thật sự bị Tiêu Vân Chước mê hoặc rồi?" Khương Nguyên kinh ngạc, có chút không biết nên nói như nào.

"Ta không biết." Tiêu Văn Yến thở ra một hơi: "Nếu thật sự thương ta, quan tâm ta, thì chắc sẽ suy tính cho tiền đồ của ta."

Tiêu Vân Chước... nàng nói không sai.

Cậu là con út trong nhà, nếu như cứ luôn tầm thường không có chí tiến thủ, cuối cùng chỉ là được phân chút tài sản ra ngoài, đợi đến khi phụ mẫu không còn, núi dựa của cậu cũng mất, đến lúc đó cậu cũng chỉ có thể ngồi không ăn thì núi vàng cũng hết.

Cùng phụ cùng mẫu nhưng tương lai của cậu sẽ hoàn toàn khác so với đại ca.

Xưa nay cậu không có lòng tham, huynh trưởng có, cậu cũng không dám đoạt.

Mà tằng tổ vào lúc nhỏ bé bị người khác chèn ép, cũng chưa từng cam chịu, tại sao cậu phải chịu?

Trên đời này người thông minh có rất nhiều, người dũng mãnh cũng rất nhiều, có người ghi danh thiên cổ, có người học trò khắp thiên hạ, còn có người vinh hoa phú quý, quyền thế ở bên, vì sao trong số những người này lại không thể có cậu chứ?

Cậu cũng chỉ có thể làm một món đồ chơi nhỏ sau lưng mẹ và A Nguyên tỷ hay sao?

Cậu nên bị nhị ca trêu đùa, đánh cho răng rơi đầy đất hay sao?

Tiêu Văn Yến càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Nếu như là lúc bình thường thì cũng thôi đi, nhưng giờ phút này, Tiêu Văn Yến mới xem mấy vở kịch, nhiệt huyết đang xộc lên não.

Cậu còn chưa học được bản lĩnh, cũng đã hận không thể càn quét thiên hạ.

Câu nói kia của Khương Nguyên, giống như một chậu nước lạnh, khiến cho Tiêu Văn Yến vừa không cam lòng lại vừa tức giận.

"A Nguyên tỷ, nếu như tỷ không còn chuyện gì khác vậy thì đệ đi trước đây, ngày mai đệ còn phải đi xin học! Ta biết tỷ không tin ta, nhưng ta sẽ chứng minh bản thân mình!" Cậu tức giận, dứt khoát đứng dậy, sau đó chạy ra ngoài.

"..." Sự sụp đổ trên mặt Khương Nguyên đã không che giấu được nữa.

Quả thực là điên rồi.

Nàng ta còn không hiểu rõ biểu đệ ngu xuẩn này sao?

Cậu nhẹ dạ, người khác nói, cậu rất dễ tin là thật.

Hôm nay phản ứng lớn như vậy, tất nhiên là Tiêu Vân Chước đã truyền bá một vài suy nghĩ cho cậu... Tất nhiên là ở sau lưng nói xấu nàng ta rồi.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Từ nhỏ, mỗi lần đi ra ngoài cậu đều có mẹ và A Nguyên tỷ đi theo sau lưng, cũng có người chê cười cậu, nói cậu giống tiểu cô nương.Lúc cậu tố cáo bọn họ, mẹ luôn luôn cười trừ, căn bản không để trong lòng, A Nguyên tỷ cũng nói nếu cậu thật sự là một tiểu muội muội thì tốt, sẽ cho cậu mặc y phục xinh đẹp.Nhưng cậu... cũng không muốn bị chế giễu.Chỉ là mẹ và A Nguyên tỷ đều không thèm để ý, cậu dần dần cũng cảm thấy chỉ là người khác có vấn đề, bản thân cậu vui vẻ là được rồi.Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cậu có nguyện vọng mãnh liệt như vậy, muốn chứng minh bản thân mình như vậy, muốn trưởng thành trở thành một nam tử hán, cho dù cậu không được như tằng tổ, vậy cũng phải có chút năng lực tự bảo vệ bản thân.Trước đó lúc bị huynh đệ Thôi gia đánh, cậu thật sự cảm thấy mình sắp chết rồi.Lúc cậu leo ra khỏi căn miếu hoang kia, lúc cậu cầu xin người khác cứu cậu kia...Mỗi một khắc, cậu đều cảm thấy bản thân mình rất nhỏ bé.Rõ ràng là tính toán người khác, ngược lại là mình bị chỉnh đốn một trận, ngay cả tư cách kêu gào cậu cũng không có, về sau cậu nghĩ, nếu như cậu thông minh như nhị ca, hoặc là có võ công như đại ca, cho dù bị mắc lừa, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.Cho nên hôm nay lúc Tiêu Vân Chước muốn giúp cậu tìm phu tử, cậu rất vui.Nhưng vì sao Tiêu Vân Chước không hợp với cậu lại còn có thể ủng hộ cậu, thậm chí khen cậu có chí khí, mà A Nguyên tỷ tỷ, lại nói cậu không được?"Ta... ta chỉ nên đi sau lưng biểu tỷ, làm một cái đuôi không biết làm gì sao?" Tiêu Văn Yến đột nhiên nghiêm nghị nhìn Khương Nguyên: "Trong mắt tỷ, ta là cái gì, là một kẻ sai vặt hay sao, hay là người thân như đệ đệ ruột?""Đệ đang nói cái gì vậy, ta đối xử với đệ như thế nào đệ còn không biết sao? Chẳng lẽ đệ thật sự bị Tiêu Vân Chước mê hoặc rồi?" Khương Nguyên kinh ngạc, có chút không biết nên nói như nào."Ta không biết." Tiêu Văn Yến thở ra một hơi: "Nếu thật sự thương ta, quan tâm ta, thì chắc sẽ suy tính cho tiền đồ của ta."Tiêu Vân Chước... nàng nói không sai.Cậu là con út trong nhà, nếu như cứ luôn tầm thường không có chí tiến thủ, cuối cùng chỉ là được phân chút tài sản ra ngoài, đợi đến khi phụ mẫu không còn, núi dựa của cậu cũng mất, đến lúc đó cậu cũng chỉ có thể ngồi không ăn thì núi vàng cũng hết.Cùng phụ cùng mẫu nhưng tương lai của cậu sẽ hoàn toàn khác so với đại ca.Xưa nay cậu không có lòng tham, huynh trưởng có, cậu cũng không dám đoạt.Mà tằng tổ vào lúc nhỏ bé bị người khác chèn ép, cũng chưa từng cam chịu, tại sao cậu phải chịu?Trên đời này người thông minh có rất nhiều, người dũng mãnh cũng rất nhiều, có người ghi danh thiên cổ, có người học trò khắp thiên hạ, còn có người vinh hoa phú quý, quyền thế ở bên, vì sao trong số những người này lại không thể có cậu chứ?Cậu cũng chỉ có thể làm một món đồ chơi nhỏ sau lưng mẹ và A Nguyên tỷ hay sao?Cậu nên bị nhị ca trêu đùa, đánh cho răng rơi đầy đất hay sao?Tiêu Văn Yến càng nghĩ càng thấy khó chịu.Nếu như là lúc bình thường thì cũng thôi đi, nhưng giờ phút này, Tiêu Văn Yến mới xem mấy vở kịch, nhiệt huyết đang xộc lên não.Cậu còn chưa học được bản lĩnh, cũng đã hận không thể càn quét thiên hạ.Câu nói kia của Khương Nguyên, giống như một chậu nước lạnh, khiến cho Tiêu Văn Yến vừa không cam lòng lại vừa tức giận."A Nguyên tỷ, nếu như tỷ không còn chuyện gì khác vậy thì đệ đi trước đây, ngày mai đệ còn phải đi xin học! Ta biết tỷ không tin ta, nhưng ta sẽ chứng minh bản thân mình!" Cậu tức giận, dứt khoát đứng dậy, sau đó chạy ra ngoài."..." Sự sụp đổ trên mặt Khương Nguyên đã không che giấu được nữa.Quả thực là điên rồi.Nàng ta còn không hiểu rõ biểu đệ ngu xuẩn này sao?Cậu nhẹ dạ, người khác nói, cậu rất dễ tin là thật.Hôm nay phản ứng lớn như vậy, tất nhiên là Tiêu Vân Chước đã truyền bá một vài suy nghĩ cho cậu... Tất nhiên là ở sau lưng nói xấu nàng ta rồi.

Chương 257