Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 1174: Không giữ lại được Trương Hàn 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn còn sợ trên người Tô Càn Nguyên xảy ra vấn đề gì.Lại sau đó, Sở Duyên lần lượt nhìn các đệ tử bảo bối của mình.Sau khi nhìn xong, thì nói chuyện với các đệ tử một lát, rồi bảo các đệ tử lui ra.Trước khi lui ra, Sở Duyên giữ Trương Hàn lại, còn dặn dò Diệp Lạc lát nữahắn sẽ tới, tiếp tục hoàn thành nâng đỡ thành thánh.Rất nhanh, trong điện chỉ còn lại Sở Duyên và Trương Hàn.“Sư tôn, đệ tử thực sự không cần khen thưởng gì, thực ra mọi chuyện đều làviệc đệ tử nên làm.”Trương Hàn lại bắt đầu nói.Khiêm tốn theo quán tính.“Hàn Nhi, ngươi vì tông môn làm ra nhiều cống hiến như vậy, sao vi sư có thểkhông khen thưởng? Khen thưởng này trái lại phải để vi sư nghĩ mới được.”Sở Duyên nở nụ cười, cười vô cùng dữ tợn.Chỉ có điều được thần quang bao phủ, không ai có thể thấy được mà thôi.“Vậy sư tôn, khen thưởng một chút là được, không thể quá lớn…”“Ừm, vi sư cảm thấy cống hiến của ngươi đã đủ nhiều, cho nên chuẩn bị chongươi chút ngạc nhiên vui mừng…”“Hả? Chẳng lẽ sư tôn, người muốn chuyển chính thức cho ta sao?”“Chuyển chính thức là cái gì, vi sư cảm thấy trên người ngươi có đại tài, làm đạitông chủ quá lãng phí, vi sư định cho ngươi đi làm chức vụ khác.”Trương Hàn: “??”Làm chức vụ khác?…Trong đại điện tông chủ, Trương Hàn nghe lời sư tôn nhà mình nói, hắn ta rơivào trầm mặc.Hắn ta không rõ lắm, rốt cuộc hắn ta làm sai chỗ nào.Vì sao sư tôn sẽ dùng từ “làm chức vụ khác” như vậy.Trương Hàn đứng ở đó như vậy, ấm ức nhìn Sở Duyên đang ngồi khoanh chân ởtrước mặt, trong đôi mắt chỉ thiếu chảy nước mắt ra.Cho dù là ai nhìn thấy, đều cảm thấy hắn ta rất uất ức.“Sư, sư tôn, đệ tử làm sai chỗ nào sao?”Cuối cùng Trương Hàn không nhịn được, hỏi một câu như vậy.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang ngồi khoanh chân trên đệm hương bồvẻ mặt không chút thay đổi.Trái tim hắn nước lặng, căn bản sẽ không dao động vì Trương Hàn.Nói đùa.Lão nhị này đâm sau lưng hắn thực sự hơi quá đáng.Nếu nói chỉ dạy bảo hơn một ngàn đệ tử ký danh tuyển chọn lúc trước thành tài,chuyện này bỏ qua.Nhưng lão nhị này tự mình tuyển chọn trên vạn đệ tử, còn biến tất cả thành TiênCảnh, người người đều thành tài.Chuyện này quá đáng tới cực hạn!Nếu không cố kỵ Trương Hàn là một trong những đệ tử bảo bối của hắn, SởDuyên nhất định sẽ tát chết tên này.Ngay cả thần hồn đều khuấy nát.May mắn Trương Hàn là đệ tử của hắn, hắn vẫn luôn ưu ái với đệ tử, cho nênmới lựa chọn đưa Trương Hàn tới nơi khác tu hành, tránh cho phá hủy kế hoạch“tam hiệu hợp nhất” của hắn.“Vi sư từng nói ngươi làm sai sao? Vi sư chỉ cảm thấy trên người ngươi có tài,dùng cho tông môn không khỏi quá đáng tiếc.”Sở Duyên rất miễn cưỡng lộ ra tươi cười, chậm rãi mở miệng nói.“Không! Sư tôn, có tài cán cống hiến cho tông môn, là vinh quang vô thượngcủa đệ tử, đệ tử chỉ mong tiếp tục ở trên vị trí này.”Trương Hàn nghe thấy thế trong lòng dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn nghiến răngmở miệng.Hắn ta tuyệt đối không muốn rời đi.Hắn ta chỉ muốn ở lại Vô Đạo Tông, tiếp tục làm đại tông chủ.Không thể chuyển lên chính thức thì không thể chuyển lên chính thức, vị trí đạitông chủ này tuyệt đối không thể mất.“Không được, vật tận kỳ tài, ngươi có năng lực, không nên đợi ở vị trí này.”Sở Duyên hít sâu một hơi, nói.“Sư tôn, ta thực sự chỉ muốn ở lại trong tông, tiếp tục làm ra cống hiến cho tôngmôn!”Trương Hàn thành khẩn nói.“Năng lực của ngươi hơn xa như vậy, không nên dừng ở bước này.”Trên gương mặt Sở Duyên vẫn duy trì tươi cười, nói.Trong lòng hắn ước gì có thể xé Trương Hàn ra.Còn muốn tiếp tục cống hiến cho tông môn ư? Giữ Trương Hàn ở lại trong tông,hắn sợ đợi mấy vạn năm cũng không thể hoàn thành kế hoạch “ba hợp một”.“Sư tôn, không không không…”“Hàn Nhi, nghe vi sư!”“Nhưng mà sư tôn…”“Nghe vi sư!”“…”Trương Hàn và Sở Duyên kéo đẩy một lát, cuối cùng thua dưới cái nhìn tử vongcủa Sở Duyên, Trương Hàn chỉ có thể ấm ức đứng tại chỗ.Thấy cảnh này, Sở Duyên cũng bất đắc dĩ.Hắn cảm thấy không thể cưỡng ép đuổi Trương Hàn đi, tất phải tìm lý do thíchhợp mới được.Lý do này nhất định phải đủ lấy lệ với Trương Hàn, lừa gạt được Trương Hàn.Sở Duyên cẩn thận suy nghĩ, hắn trầm tư rất lâu, bỗng nhiên trong đầu lóe sáng,nghĩ tới gì đó.Kết quả là hắn mở miệng.“Hàn Nhi, thực ra việc này không phải là vi sư tận lực như vậy, nhưng mà ngươicó tài như thế, nếu ở lại trong tông trái lại sẽ hạn chế năng lực của ngươi.”“Cho nên vi sư định phái ngươi đi làm một số chuyện, lớn hơn nữa, chuyệncàng quan trọng hơn.”Sở Duyên chậm rãi nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn còn sợ trên người Tô Càn Nguyên xảy ra vấn đề gì.Lại sau đó, Sở Duyên lần lượt nhìn các đệ tử bảo bối của mình.Sau khi nhìn xong, thì nói chuyện với các đệ tử một lát, rồi bảo các đệ tử lui ra.Trước khi lui ra, Sở Duyên giữ Trương Hàn lại, còn dặn dò Diệp Lạc lát nữahắn sẽ tới, tiếp tục hoàn thành nâng đỡ thành thánh.Rất nhanh, trong điện chỉ còn lại Sở Duyên và Trương Hàn.“Sư tôn, đệ tử thực sự không cần khen thưởng gì, thực ra mọi chuyện đều làviệc đệ tử nên làm.”Trương Hàn lại bắt đầu nói.Khiêm tốn theo quán tính.“Hàn Nhi, ngươi vì tông môn làm ra nhiều cống hiến như vậy, sao vi sư có thểkhông khen thưởng? Khen thưởng này trái lại phải để vi sư nghĩ mới được.”Sở Duyên nở nụ cười, cười vô cùng dữ tợn.Chỉ có điều được thần quang bao phủ, không ai có thể thấy được mà thôi.“Vậy sư tôn, khen thưởng một chút là được, không thể quá lớn…”“Ừm, vi sư cảm thấy cống hiến của ngươi đã đủ nhiều, cho nên chuẩn bị chongươi chút ngạc nhiên vui mừng…”“Hả? Chẳng lẽ sư tôn, người muốn chuyển chính thức cho ta sao?”“Chuyển chính thức là cái gì, vi sư cảm thấy trên người ngươi có đại tài, làm đạitông chủ quá lãng phí, vi sư định cho ngươi đi làm chức vụ khác.”Trương Hàn: “??”Làm chức vụ khác?…Trong đại điện tông chủ, Trương Hàn nghe lời sư tôn nhà mình nói, hắn ta rơivào trầm mặc.Hắn ta không rõ lắm, rốt cuộc hắn ta làm sai chỗ nào.Vì sao sư tôn sẽ dùng từ “làm chức vụ khác” như vậy.Trương Hàn đứng ở đó như vậy, ấm ức nhìn Sở Duyên đang ngồi khoanh chân ởtrước mặt, trong đôi mắt chỉ thiếu chảy nước mắt ra.Cho dù là ai nhìn thấy, đều cảm thấy hắn ta rất uất ức.“Sư, sư tôn, đệ tử làm sai chỗ nào sao?”Cuối cùng Trương Hàn không nhịn được, hỏi một câu như vậy.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang ngồi khoanh chân trên đệm hương bồvẻ mặt không chút thay đổi.Trái tim hắn nước lặng, căn bản sẽ không dao động vì Trương Hàn.Nói đùa.Lão nhị này đâm sau lưng hắn thực sự hơi quá đáng.Nếu nói chỉ dạy bảo hơn một ngàn đệ tử ký danh tuyển chọn lúc trước thành tài,chuyện này bỏ qua.Nhưng lão nhị này tự mình tuyển chọn trên vạn đệ tử, còn biến tất cả thành TiênCảnh, người người đều thành tài.Chuyện này quá đáng tới cực hạn!Nếu không cố kỵ Trương Hàn là một trong những đệ tử bảo bối của hắn, SởDuyên nhất định sẽ tát chết tên này.Ngay cả thần hồn đều khuấy nát.May mắn Trương Hàn là đệ tử của hắn, hắn vẫn luôn ưu ái với đệ tử, cho nênmới lựa chọn đưa Trương Hàn tới nơi khác tu hành, tránh cho phá hủy kế hoạch“tam hiệu hợp nhất” của hắn.“Vi sư từng nói ngươi làm sai sao? Vi sư chỉ cảm thấy trên người ngươi có tài,dùng cho tông môn không khỏi quá đáng tiếc.”Sở Duyên rất miễn cưỡng lộ ra tươi cười, chậm rãi mở miệng nói.“Không! Sư tôn, có tài cán cống hiến cho tông môn, là vinh quang vô thượngcủa đệ tử, đệ tử chỉ mong tiếp tục ở trên vị trí này.”Trương Hàn nghe thấy thế trong lòng dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn nghiến răngmở miệng.Hắn ta tuyệt đối không muốn rời đi.Hắn ta chỉ muốn ở lại Vô Đạo Tông, tiếp tục làm đại tông chủ.Không thể chuyển lên chính thức thì không thể chuyển lên chính thức, vị trí đạitông chủ này tuyệt đối không thể mất.“Không được, vật tận kỳ tài, ngươi có năng lực, không nên đợi ở vị trí này.”Sở Duyên hít sâu một hơi, nói.“Sư tôn, ta thực sự chỉ muốn ở lại trong tông, tiếp tục làm ra cống hiến cho tôngmôn!”Trương Hàn thành khẩn nói.“Năng lực của ngươi hơn xa như vậy, không nên dừng ở bước này.”Trên gương mặt Sở Duyên vẫn duy trì tươi cười, nói.Trong lòng hắn ước gì có thể xé Trương Hàn ra.Còn muốn tiếp tục cống hiến cho tông môn ư? Giữ Trương Hàn ở lại trong tông,hắn sợ đợi mấy vạn năm cũng không thể hoàn thành kế hoạch “ba hợp một”.“Sư tôn, không không không…”“Hàn Nhi, nghe vi sư!”“Nhưng mà sư tôn…”“Nghe vi sư!”“…”Trương Hàn và Sở Duyên kéo đẩy một lát, cuối cùng thua dưới cái nhìn tử vongcủa Sở Duyên, Trương Hàn chỉ có thể ấm ức đứng tại chỗ.Thấy cảnh này, Sở Duyên cũng bất đắc dĩ.Hắn cảm thấy không thể cưỡng ép đuổi Trương Hàn đi, tất phải tìm lý do thíchhợp mới được.Lý do này nhất định phải đủ lấy lệ với Trương Hàn, lừa gạt được Trương Hàn.Sở Duyên cẩn thận suy nghĩ, hắn trầm tư rất lâu, bỗng nhiên trong đầu lóe sáng,nghĩ tới gì đó.Kết quả là hắn mở miệng.“Hàn Nhi, thực ra việc này không phải là vi sư tận lực như vậy, nhưng mà ngươicó tài như thế, nếu ở lại trong tông trái lại sẽ hạn chế năng lực của ngươi.”“Cho nên vi sư định phái ngươi đi làm một số chuyện, lớn hơn nữa, chuyệncàng quan trọng hơn.”Sở Duyên chậm rãi nói.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn còn sợ trên người Tô Càn Nguyên xảy ra vấn đề gì.Lại sau đó, Sở Duyên lần lượt nhìn các đệ tử bảo bối của mình.Sau khi nhìn xong, thì nói chuyện với các đệ tử một lát, rồi bảo các đệ tử lui ra.Trước khi lui ra, Sở Duyên giữ Trương Hàn lại, còn dặn dò Diệp Lạc lát nữahắn sẽ tới, tiếp tục hoàn thành nâng đỡ thành thánh.Rất nhanh, trong điện chỉ còn lại Sở Duyên và Trương Hàn.“Sư tôn, đệ tử thực sự không cần khen thưởng gì, thực ra mọi chuyện đều làviệc đệ tử nên làm.”Trương Hàn lại bắt đầu nói.Khiêm tốn theo quán tính.“Hàn Nhi, ngươi vì tông môn làm ra nhiều cống hiến như vậy, sao vi sư có thểkhông khen thưởng? Khen thưởng này trái lại phải để vi sư nghĩ mới được.”Sở Duyên nở nụ cười, cười vô cùng dữ tợn.Chỉ có điều được thần quang bao phủ, không ai có thể thấy được mà thôi.“Vậy sư tôn, khen thưởng một chút là được, không thể quá lớn…”“Ừm, vi sư cảm thấy cống hiến của ngươi đã đủ nhiều, cho nên chuẩn bị chongươi chút ngạc nhiên vui mừng…”“Hả? Chẳng lẽ sư tôn, người muốn chuyển chính thức cho ta sao?”“Chuyển chính thức là cái gì, vi sư cảm thấy trên người ngươi có đại tài, làm đạitông chủ quá lãng phí, vi sư định cho ngươi đi làm chức vụ khác.”Trương Hàn: “??”Làm chức vụ khác?…Trong đại điện tông chủ, Trương Hàn nghe lời sư tôn nhà mình nói, hắn ta rơivào trầm mặc.Hắn ta không rõ lắm, rốt cuộc hắn ta làm sai chỗ nào.Vì sao sư tôn sẽ dùng từ “làm chức vụ khác” như vậy.Trương Hàn đứng ở đó như vậy, ấm ức nhìn Sở Duyên đang ngồi khoanh chân ởtrước mặt, trong đôi mắt chỉ thiếu chảy nước mắt ra.Cho dù là ai nhìn thấy, đều cảm thấy hắn ta rất uất ức.“Sư, sư tôn, đệ tử làm sai chỗ nào sao?”Cuối cùng Trương Hàn không nhịn được, hỏi một câu như vậy.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên đang ngồi khoanh chân trên đệm hương bồvẻ mặt không chút thay đổi.Trái tim hắn nước lặng, căn bản sẽ không dao động vì Trương Hàn.Nói đùa.Lão nhị này đâm sau lưng hắn thực sự hơi quá đáng.Nếu nói chỉ dạy bảo hơn một ngàn đệ tử ký danh tuyển chọn lúc trước thành tài,chuyện này bỏ qua.Nhưng lão nhị này tự mình tuyển chọn trên vạn đệ tử, còn biến tất cả thành TiênCảnh, người người đều thành tài.Chuyện này quá đáng tới cực hạn!Nếu không cố kỵ Trương Hàn là một trong những đệ tử bảo bối của hắn, SởDuyên nhất định sẽ tát chết tên này.Ngay cả thần hồn đều khuấy nát.May mắn Trương Hàn là đệ tử của hắn, hắn vẫn luôn ưu ái với đệ tử, cho nênmới lựa chọn đưa Trương Hàn tới nơi khác tu hành, tránh cho phá hủy kế hoạch“tam hiệu hợp nhất” của hắn.“Vi sư từng nói ngươi làm sai sao? Vi sư chỉ cảm thấy trên người ngươi có tài,dùng cho tông môn không khỏi quá đáng tiếc.”Sở Duyên rất miễn cưỡng lộ ra tươi cười, chậm rãi mở miệng nói.“Không! Sư tôn, có tài cán cống hiến cho tông môn, là vinh quang vô thượngcủa đệ tử, đệ tử chỉ mong tiếp tục ở trên vị trí này.”Trương Hàn nghe thấy thế trong lòng dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn nghiến răngmở miệng.Hắn ta tuyệt đối không muốn rời đi.Hắn ta chỉ muốn ở lại Vô Đạo Tông, tiếp tục làm đại tông chủ.Không thể chuyển lên chính thức thì không thể chuyển lên chính thức, vị trí đạitông chủ này tuyệt đối không thể mất.“Không được, vật tận kỳ tài, ngươi có năng lực, không nên đợi ở vị trí này.”Sở Duyên hít sâu một hơi, nói.“Sư tôn, ta thực sự chỉ muốn ở lại trong tông, tiếp tục làm ra cống hiến cho tôngmôn!”Trương Hàn thành khẩn nói.“Năng lực của ngươi hơn xa như vậy, không nên dừng ở bước này.”Trên gương mặt Sở Duyên vẫn duy trì tươi cười, nói.Trong lòng hắn ước gì có thể xé Trương Hàn ra.Còn muốn tiếp tục cống hiến cho tông môn ư? Giữ Trương Hàn ở lại trong tông,hắn sợ đợi mấy vạn năm cũng không thể hoàn thành kế hoạch “ba hợp một”.“Sư tôn, không không không…”“Hàn Nhi, nghe vi sư!”“Nhưng mà sư tôn…”“Nghe vi sư!”“…”Trương Hàn và Sở Duyên kéo đẩy một lát, cuối cùng thua dưới cái nhìn tử vongcủa Sở Duyên, Trương Hàn chỉ có thể ấm ức đứng tại chỗ.Thấy cảnh này, Sở Duyên cũng bất đắc dĩ.Hắn cảm thấy không thể cưỡng ép đuổi Trương Hàn đi, tất phải tìm lý do thíchhợp mới được.Lý do này nhất định phải đủ lấy lệ với Trương Hàn, lừa gạt được Trương Hàn.Sở Duyên cẩn thận suy nghĩ, hắn trầm tư rất lâu, bỗng nhiên trong đầu lóe sáng,nghĩ tới gì đó.Kết quả là hắn mở miệng.“Hàn Nhi, thực ra việc này không phải là vi sư tận lực như vậy, nhưng mà ngươicó tài như thế, nếu ở lại trong tông trái lại sẽ hạn chế năng lực của ngươi.”“Cho nên vi sư định phái ngươi đi làm một số chuyện, lớn hơn nữa, chuyệncàng quan trọng hơn.”Sở Duyên chậm rãi nói.