Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 1200: Thanh Thiên thánh nhân tháo chạy 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đây là xảy ra chuyện gì thế?Vì sao bỗng nhiên người này lại tràn ngập sát ý với gã ta?Gã ta chưa làm gì mà.Thanh Thiên thánh nhân không hiểu gì.Nhưng gã ta rất muốn chạy trốn.Một thánh nhân lấy kiếm chứng đạo, gã ta thực sự không thể trêu vào.Phù…Thanh Thiên thánh nhân hít sâu một hơi, ngay sau đó gã ta xoay người bỏ chạy,hóa thành lưu quang chạy về phía hư vô chi hải.“Trốn đi đâu?”Diệp Lạc gầm lên giận dữ.Hắn ta nâng thần kiếm kim sắc lên, lập tức đánh về phía Thanh Thiên thánhnhân.Bùm bùm!Thần kiếm kim sắc cuốn theo kiếm ý ngập trời phóng đi, ven đường đi qua, mặtbiển hư vô chi hải đều bị kiếm ý phân cách thành hư vô. Trong mơ hồ, kiếm ýcường đại phong tỏa cả thời không.Chỉ trong nháy mắt, vùng đất này giống như hóa thành vùng đất cấm.Sắc mặt Thanh Thiên thánh nhân thay đổi, không dám tiếp tục chạy nữa, gã takhông thể chạy thoát.Gã ta trở tay lấy một thứ như ấn tỉ ra, giơ cao qua đỉnh đầu, ấn tỉ theo gió biếnto, rất nhanh đã trôi nổi phía trên, bảo vệ gã ta.Bùm!Thần kiếm kim sắc va chạm ấn tỉ, một tiếng động rất to vang lên, thần kiếm kimsắc nghiền nát mở ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ, ấn tỉ cũng lập tức nổ bung.Nhưng kiếm ý lạnh lẽo chưa từng có từ trước tới nay nhằm về phía Thanh Thiênthánh nhân, giống như muốn chém giết Thanh Thiên thánh nhân ngay tại chỗ……Trên hư vô chi hải, hai thánh nhân sinh ra đại chiến.Thánh uy khủng bố bùng nổ ra, chấn động cả Tiên giới, khiến chúng sinh Tiêngiới đều sợ hãi, bởi vì hai vị này chiến đấu, gặp họa sẽ là bọn họ.Mà trên hư vô chi hải, Diệp Lạc đang chiến đấu kịch liệt với Thanh Thiên thánhnhân.Thanh Thiên thánh nhân bị Diệp Lạc đè xuống đánh, cũng tức giận bùng nổtoàn lực, đánh nhau với hắn ta.Diệp Lạc thực sự không ngờ tới, Thanh Thiên thánh nhân sẽ khó chơi như thế.Chỉ trong thời gian ngắn căn bản không thể bắt được đối phương, thậm chí hắnta phải che chở Ẩn Thiên Đảo, dưới phân tâm, thỉnh thoảng còn rơi vào hạphong.Trái lại Thanh Thiên thánh nhân thi triển toàn lực, cộng thêm Thiên Đạo thêmvào, sức chiến đấu tăng vọt, mới đầu gã ta còn hơi lo lắng Sở Duyên sẽ đi ragiúp đỡ.Nhưng biết rõ Sở Duyên sẽ không đi ra xong, gã ta cũng buông tay chân rađánh.Trận chiến đấu này, hai người giao đấu hơn ngày.Mấy ngày sau, Thanh Thiên thánh nhân lấy một kiện pháp bảo ra, đó là một cáiroi kim sắc, kim tiên ở trên tay gã ta giống như hóa thành du long, điên cuồngcông kích Diệp Lạc.Có pháp bảo trợ giúp, Diệp Lạc lập tức bị áp chế hoàn toàn.Trên tay Diệp Lạc căn bản không có pháp bảo có thể lấy ra, đôi mặt với phápbảo áp chế, hắn ta căn bản không có biện pháp, chỉ có thể bị động ra chiêu,chống đỡ Thanh Thiên thánh nhân.Đây không phải là vấn đề của Diệp Lạc.Trên tay Diệp Lạc không có pháp bảo, còn phân tâm che chở bên Ẩn Thiên Đảokhông bị thánh chiến ảnh hưởng tới, cảnh giới của bản thân vốn không ổn định,mà kiếm đạo cũng chưa nắm giữ hoàn toàn.Dưới loại tình huống như vậy, dẫn tới Diệp Lạc rơi vào hạ phong.Thanh Thiên thánh nhân nhìn thấy Diệp Lạc đã không thể đoạt được ưu thế lầnnữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, động tác trên tay không chậm, tiếp tục duy trìcông kích, đồng thời mở miệng.“Thái Nhất thánh nhân! Đây là Thiên Đạo chỉ ý! Ta khuyên ngươi suy nghĩ cẩnthận, đồng ý đi!”“Ta biết thực lực của ngươi cường đại, nhưng ngươi đối mặt với Thiên Đạo, đốinghịch với Thiên Đạo, sẽ không có một chút phần thắng!”“Mà ngươi còn là địch với chúng sinh của Tiên giới! Đây là con đường tự chịudiệt vong!”Thanh Thiên thánh nhân khuyên bảo.Buồn bực thì buồn bực, gã ta không muốn tiếp tục đánh tiếp.Diệp Lạc rơi vào thế hạ phong sắc mặt khó coi, hắn ta căn bản không muốn mởmiệng, hắn ta đúng là xem thường Thanh Thiên thánh nhân, chỉ có điều muốnhắn ta cúi đầu, đó là chuyện không có khả năng.Diệp Lạc vừa tìm kiếm cơ hội phản công, vừa ngăn cản Thanh Thiên thánhnhân.“Muốn đại sư huynh bọn ta cúi đầu, ngươi hỏi một chút xem ngươi xứng sao?”“Đúng vậy, ngươi nghĩ ngươi là ai?”“Đại sư huynh, bọn ta tới hỗ trợ huynh!”Từng giọng nói truyền từ bên Ẩn Thiên Đảo tới.Đó là hơn mười đệ tử thân truyền của Vô Đạo Tông.Thanh Thiên thánh nhân và Diệp Lạc nghe thấy từng giọng nói này, không nhịnđược sửng sốt một lát.Ngay sau đó từng quang hoa xuất hiện, mấy lưu quang bay ra, đánh vào trongcơ thể Diệp Lạc.Lực lượng trong cơ thể Diệp Lạc chiếm được tăng lên rất nhỏ.Đồng thời cũng có mấy quang hoa nguyền rủa hoặc vận rủi, đánh lên ngườiThanh Thiên thánh nhân.Ong!Trên hư vô chi hải, từng đường vân kim sắc bay lên, giăng khắp nơi, hình thànhmột bàn cờ to, bàn cờ đoạn tuyệt Thiên Đạo ở bên ngoài.Chiến lực của Thanh Thiên thánh nhân lập tức giảm xuống một mảng lớn

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đây là xảy ra chuyện gì thế?Vì sao bỗng nhiên người này lại tràn ngập sát ý với gã ta?Gã ta chưa làm gì mà.Thanh Thiên thánh nhân không hiểu gì.Nhưng gã ta rất muốn chạy trốn.Một thánh nhân lấy kiếm chứng đạo, gã ta thực sự không thể trêu vào.Phù…Thanh Thiên thánh nhân hít sâu một hơi, ngay sau đó gã ta xoay người bỏ chạy,hóa thành lưu quang chạy về phía hư vô chi hải.“Trốn đi đâu?”Diệp Lạc gầm lên giận dữ.Hắn ta nâng thần kiếm kim sắc lên, lập tức đánh về phía Thanh Thiên thánhnhân.Bùm bùm!Thần kiếm kim sắc cuốn theo kiếm ý ngập trời phóng đi, ven đường đi qua, mặtbiển hư vô chi hải đều bị kiếm ý phân cách thành hư vô. Trong mơ hồ, kiếm ýcường đại phong tỏa cả thời không.Chỉ trong nháy mắt, vùng đất này giống như hóa thành vùng đất cấm.Sắc mặt Thanh Thiên thánh nhân thay đổi, không dám tiếp tục chạy nữa, gã takhông thể chạy thoát.Gã ta trở tay lấy một thứ như ấn tỉ ra, giơ cao qua đỉnh đầu, ấn tỉ theo gió biếnto, rất nhanh đã trôi nổi phía trên, bảo vệ gã ta.Bùm!Thần kiếm kim sắc va chạm ấn tỉ, một tiếng động rất to vang lên, thần kiếm kimsắc nghiền nát mở ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ, ấn tỉ cũng lập tức nổ bung.Nhưng kiếm ý lạnh lẽo chưa từng có từ trước tới nay nhằm về phía Thanh Thiênthánh nhân, giống như muốn chém giết Thanh Thiên thánh nhân ngay tại chỗ……Trên hư vô chi hải, hai thánh nhân sinh ra đại chiến.Thánh uy khủng bố bùng nổ ra, chấn động cả Tiên giới, khiến chúng sinh Tiêngiới đều sợ hãi, bởi vì hai vị này chiến đấu, gặp họa sẽ là bọn họ.Mà trên hư vô chi hải, Diệp Lạc đang chiến đấu kịch liệt với Thanh Thiên thánhnhân.Thanh Thiên thánh nhân bị Diệp Lạc đè xuống đánh, cũng tức giận bùng nổtoàn lực, đánh nhau với hắn ta.Diệp Lạc thực sự không ngờ tới, Thanh Thiên thánh nhân sẽ khó chơi như thế.Chỉ trong thời gian ngắn căn bản không thể bắt được đối phương, thậm chí hắnta phải che chở Ẩn Thiên Đảo, dưới phân tâm, thỉnh thoảng còn rơi vào hạphong.Trái lại Thanh Thiên thánh nhân thi triển toàn lực, cộng thêm Thiên Đạo thêmvào, sức chiến đấu tăng vọt, mới đầu gã ta còn hơi lo lắng Sở Duyên sẽ đi ragiúp đỡ.Nhưng biết rõ Sở Duyên sẽ không đi ra xong, gã ta cũng buông tay chân rađánh.Trận chiến đấu này, hai người giao đấu hơn ngày.Mấy ngày sau, Thanh Thiên thánh nhân lấy một kiện pháp bảo ra, đó là một cáiroi kim sắc, kim tiên ở trên tay gã ta giống như hóa thành du long, điên cuồngcông kích Diệp Lạc.Có pháp bảo trợ giúp, Diệp Lạc lập tức bị áp chế hoàn toàn.Trên tay Diệp Lạc căn bản không có pháp bảo có thể lấy ra, đôi mặt với phápbảo áp chế, hắn ta căn bản không có biện pháp, chỉ có thể bị động ra chiêu,chống đỡ Thanh Thiên thánh nhân.Đây không phải là vấn đề của Diệp Lạc.Trên tay Diệp Lạc không có pháp bảo, còn phân tâm che chở bên Ẩn Thiên Đảokhông bị thánh chiến ảnh hưởng tới, cảnh giới của bản thân vốn không ổn định,mà kiếm đạo cũng chưa nắm giữ hoàn toàn.Dưới loại tình huống như vậy, dẫn tới Diệp Lạc rơi vào hạ phong.Thanh Thiên thánh nhân nhìn thấy Diệp Lạc đã không thể đoạt được ưu thế lầnnữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, động tác trên tay không chậm, tiếp tục duy trìcông kích, đồng thời mở miệng.“Thái Nhất thánh nhân! Đây là Thiên Đạo chỉ ý! Ta khuyên ngươi suy nghĩ cẩnthận, đồng ý đi!”“Ta biết thực lực của ngươi cường đại, nhưng ngươi đối mặt với Thiên Đạo, đốinghịch với Thiên Đạo, sẽ không có một chút phần thắng!”“Mà ngươi còn là địch với chúng sinh của Tiên giới! Đây là con đường tự chịudiệt vong!”Thanh Thiên thánh nhân khuyên bảo.Buồn bực thì buồn bực, gã ta không muốn tiếp tục đánh tiếp.Diệp Lạc rơi vào thế hạ phong sắc mặt khó coi, hắn ta căn bản không muốn mởmiệng, hắn ta đúng là xem thường Thanh Thiên thánh nhân, chỉ có điều muốnhắn ta cúi đầu, đó là chuyện không có khả năng.Diệp Lạc vừa tìm kiếm cơ hội phản công, vừa ngăn cản Thanh Thiên thánhnhân.“Muốn đại sư huynh bọn ta cúi đầu, ngươi hỏi một chút xem ngươi xứng sao?”“Đúng vậy, ngươi nghĩ ngươi là ai?”“Đại sư huynh, bọn ta tới hỗ trợ huynh!”Từng giọng nói truyền từ bên Ẩn Thiên Đảo tới.Đó là hơn mười đệ tử thân truyền của Vô Đạo Tông.Thanh Thiên thánh nhân và Diệp Lạc nghe thấy từng giọng nói này, không nhịnđược sửng sốt một lát.Ngay sau đó từng quang hoa xuất hiện, mấy lưu quang bay ra, đánh vào trongcơ thể Diệp Lạc.Lực lượng trong cơ thể Diệp Lạc chiếm được tăng lên rất nhỏ.Đồng thời cũng có mấy quang hoa nguyền rủa hoặc vận rủi, đánh lên ngườiThanh Thiên thánh nhân.Ong!Trên hư vô chi hải, từng đường vân kim sắc bay lên, giăng khắp nơi, hình thànhmột bàn cờ to, bàn cờ đoạn tuyệt Thiên Đạo ở bên ngoài.Chiến lực của Thanh Thiên thánh nhân lập tức giảm xuống một mảng lớn

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đây là xảy ra chuyện gì thế?Vì sao bỗng nhiên người này lại tràn ngập sát ý với gã ta?Gã ta chưa làm gì mà.Thanh Thiên thánh nhân không hiểu gì.Nhưng gã ta rất muốn chạy trốn.Một thánh nhân lấy kiếm chứng đạo, gã ta thực sự không thể trêu vào.Phù…Thanh Thiên thánh nhân hít sâu một hơi, ngay sau đó gã ta xoay người bỏ chạy,hóa thành lưu quang chạy về phía hư vô chi hải.“Trốn đi đâu?”Diệp Lạc gầm lên giận dữ.Hắn ta nâng thần kiếm kim sắc lên, lập tức đánh về phía Thanh Thiên thánhnhân.Bùm bùm!Thần kiếm kim sắc cuốn theo kiếm ý ngập trời phóng đi, ven đường đi qua, mặtbiển hư vô chi hải đều bị kiếm ý phân cách thành hư vô. Trong mơ hồ, kiếm ýcường đại phong tỏa cả thời không.Chỉ trong nháy mắt, vùng đất này giống như hóa thành vùng đất cấm.Sắc mặt Thanh Thiên thánh nhân thay đổi, không dám tiếp tục chạy nữa, gã takhông thể chạy thoát.Gã ta trở tay lấy một thứ như ấn tỉ ra, giơ cao qua đỉnh đầu, ấn tỉ theo gió biếnto, rất nhanh đã trôi nổi phía trên, bảo vệ gã ta.Bùm!Thần kiếm kim sắc va chạm ấn tỉ, một tiếng động rất to vang lên, thần kiếm kimsắc nghiền nát mở ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ, ấn tỉ cũng lập tức nổ bung.Nhưng kiếm ý lạnh lẽo chưa từng có từ trước tới nay nhằm về phía Thanh Thiênthánh nhân, giống như muốn chém giết Thanh Thiên thánh nhân ngay tại chỗ……Trên hư vô chi hải, hai thánh nhân sinh ra đại chiến.Thánh uy khủng bố bùng nổ ra, chấn động cả Tiên giới, khiến chúng sinh Tiêngiới đều sợ hãi, bởi vì hai vị này chiến đấu, gặp họa sẽ là bọn họ.Mà trên hư vô chi hải, Diệp Lạc đang chiến đấu kịch liệt với Thanh Thiên thánhnhân.Thanh Thiên thánh nhân bị Diệp Lạc đè xuống đánh, cũng tức giận bùng nổtoàn lực, đánh nhau với hắn ta.Diệp Lạc thực sự không ngờ tới, Thanh Thiên thánh nhân sẽ khó chơi như thế.Chỉ trong thời gian ngắn căn bản không thể bắt được đối phương, thậm chí hắnta phải che chở Ẩn Thiên Đảo, dưới phân tâm, thỉnh thoảng còn rơi vào hạphong.Trái lại Thanh Thiên thánh nhân thi triển toàn lực, cộng thêm Thiên Đạo thêmvào, sức chiến đấu tăng vọt, mới đầu gã ta còn hơi lo lắng Sở Duyên sẽ đi ragiúp đỡ.Nhưng biết rõ Sở Duyên sẽ không đi ra xong, gã ta cũng buông tay chân rađánh.Trận chiến đấu này, hai người giao đấu hơn ngày.Mấy ngày sau, Thanh Thiên thánh nhân lấy một kiện pháp bảo ra, đó là một cáiroi kim sắc, kim tiên ở trên tay gã ta giống như hóa thành du long, điên cuồngcông kích Diệp Lạc.Có pháp bảo trợ giúp, Diệp Lạc lập tức bị áp chế hoàn toàn.Trên tay Diệp Lạc căn bản không có pháp bảo có thể lấy ra, đôi mặt với phápbảo áp chế, hắn ta căn bản không có biện pháp, chỉ có thể bị động ra chiêu,chống đỡ Thanh Thiên thánh nhân.Đây không phải là vấn đề của Diệp Lạc.Trên tay Diệp Lạc không có pháp bảo, còn phân tâm che chở bên Ẩn Thiên Đảokhông bị thánh chiến ảnh hưởng tới, cảnh giới của bản thân vốn không ổn định,mà kiếm đạo cũng chưa nắm giữ hoàn toàn.Dưới loại tình huống như vậy, dẫn tới Diệp Lạc rơi vào hạ phong.Thanh Thiên thánh nhân nhìn thấy Diệp Lạc đã không thể đoạt được ưu thế lầnnữa, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, động tác trên tay không chậm, tiếp tục duy trìcông kích, đồng thời mở miệng.“Thái Nhất thánh nhân! Đây là Thiên Đạo chỉ ý! Ta khuyên ngươi suy nghĩ cẩnthận, đồng ý đi!”“Ta biết thực lực của ngươi cường đại, nhưng ngươi đối mặt với Thiên Đạo, đốinghịch với Thiên Đạo, sẽ không có một chút phần thắng!”“Mà ngươi còn là địch với chúng sinh của Tiên giới! Đây là con đường tự chịudiệt vong!”Thanh Thiên thánh nhân khuyên bảo.Buồn bực thì buồn bực, gã ta không muốn tiếp tục đánh tiếp.Diệp Lạc rơi vào thế hạ phong sắc mặt khó coi, hắn ta căn bản không muốn mởmiệng, hắn ta đúng là xem thường Thanh Thiên thánh nhân, chỉ có điều muốnhắn ta cúi đầu, đó là chuyện không có khả năng.Diệp Lạc vừa tìm kiếm cơ hội phản công, vừa ngăn cản Thanh Thiên thánhnhân.“Muốn đại sư huynh bọn ta cúi đầu, ngươi hỏi một chút xem ngươi xứng sao?”“Đúng vậy, ngươi nghĩ ngươi là ai?”“Đại sư huynh, bọn ta tới hỗ trợ huynh!”Từng giọng nói truyền từ bên Ẩn Thiên Đảo tới.Đó là hơn mười đệ tử thân truyền của Vô Đạo Tông.Thanh Thiên thánh nhân và Diệp Lạc nghe thấy từng giọng nói này, không nhịnđược sửng sốt một lát.Ngay sau đó từng quang hoa xuất hiện, mấy lưu quang bay ra, đánh vào trongcơ thể Diệp Lạc.Lực lượng trong cơ thể Diệp Lạc chiếm được tăng lên rất nhỏ.Đồng thời cũng có mấy quang hoa nguyền rủa hoặc vận rủi, đánh lên ngườiThanh Thiên thánh nhân.Ong!Trên hư vô chi hải, từng đường vân kim sắc bay lên, giăng khắp nơi, hình thànhmột bàn cờ to, bàn cờ đoạn tuyệt Thiên Đạo ở bên ngoài.Chiến lực của Thanh Thiên thánh nhân lập tức giảm xuống một mảng lớn

Chương 1200: Thanh Thiên thánh nhân tháo chạy 1