Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 1230: Tặng đệ tử pháp bảo
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đều miễn lễ đi, vi sư có thể xảy ra chuyện gì? Cả đám chỉ đoán linh tinh.”Sở Duyên lắc đầu, đối với lo lắng của những đệ tử này, hắn có thể lý giải, chonên không nói nhiều cái gì.Hắn chỉ xua tay, một chút thần quang chi lực lập tức nâng tất cả đệ tử lên.“Sư tôn.”Các đệ tử được nâng lên nhao nhao vây quanh bên cạnh Sở Duyên, muốn ômSở Duyên.“Được rồi được rồi, cả đám đều lùi lại một chút, kế tiếp vi sư định cho mỗingười các ngươi một bảo vật, các ngươi dựa theo bối phận, lần lượt tới nhậnđi.”Sở Duyên thản nhiên nói.Các đệ tử nghe thấy vậy, lập tức xếp thành hàng chuẩn bị đi lĩnh.Diệp Lạc ở một bên không xếp hàng.Theo ý hắn ta, đây là sư tôn cho những đệ tử chưa thành thánh, thành thánh nhưhắn ta thì khác.Diệp Lạc mới nghĩ tới đây, bên tai vang lên tiếng gọi.“Lạc Nhi, ngươi còn phát ngốc cái gì? Còn không mau qua đây?”Sở Duyên mở miệng, nói một câu như vậy.“Hả? Sư tôn, ta cũng có phần sao?”Diệp Lạc ngây ngẩn cả người, nhưng hắn ta nhanh chóng hoàn hồn, đi tới bêncạnh Sở Duyên.“Không phải vi sư đã nói, phàm là đệ tử của vi sư, mỗi người một bảo vật sao?”Sở Duyên lắc đầu cười nói.“Sư tôn…”Diệp Lạc tò mò.Hắn ta đã thành thánh, bảo vật tầm thường không có bất cứ trợ giúp gì đối vớihắn ta.“Cầm lấy.”Sở Duyên không nói hai lời, hắn lấy một thanh bảo vật trong lòng ra, ném choDiệp Lạc.Đó là một thanh tiên kiếm tử thanh sắc.Tiên kiếm vừa ra, cả trường hà kiếm đạo chấn động một cái, giống như cảmnhận được chí cường chi kiếm xuất hiện.Diệp Lạc nhận lấy thanh kiếm theo bản năng.Hắn ta đón lấy thanh tiên kiếm này, kiếm ý toàn thân lập tức bị dẫn động, haibên quy nhất, chỉ trong thời gian ngắn, trường hà kiếm đạo đều bị dẫn động.“Chuyện này…”“Thật mạnh…”Trong lòng Diệp Lạc vô cùng rung động.Hắn ta nắm tiên kiếm, ánh mắt nhìn về phía sư tôn tràn ngập kinh hãi.Sao trên người sư tôn lại có bảo vật cường đại như vậy?Các đệ tử khác của Vô Đạo Tông cũng vô cùng kinh hãi.Vậy mà sư tôn cho đại sư huynh một bảo vật như thế.Loại bảo vật cường đại như vậy, vậy mà sư tôn không giữ lại cho mình dùng, lạiđưa cho đại sư huynh.Sư tôn cho đại sư huynh thứ cường đại như vậy, cho bọn họ, chắc chắn khôngkém.Đám đệ tử đều tràn ngập mong đợi.Bọn họ cảm thấy có lẽ sư tôn cho bọn họ bảo vật, sẽ thấp hơn cấp tiên kiếm củađại sư huynh, nhưng tuyệt đối là bảo vật tuyệt đỉnh.“Kế tiếp, lão nhị… Không đúng, lão nhị không ở đây, lão tam, Càn Nguyên, tớiđây.”Sở Duyên không đi quản Diệp Lạc đang ở một bên kinh hãi.Hắn nhìn về phía Tô Càn Nguyên, thản nhiên nói.Tô Càn Nguyên ở một bên thấy thế, vội vàng đi tới.“Sư tôn.”Chỉ thấy Tô Càn Nguyên quay mặt về phía Sở Duyên, cúi người thi lễ.“Càn Nguyên, tiếp theo.”Sở Duyên không cần suy nghĩ, trực tiếp ném một cái búa cho Tô Càn Nguyên.Đó là một cái búa khắc họa phù văn cổ xưa, nhìn loang lổ dấu vết, giống nhưkhông có bất cứ uy lực gì, nhưng khi búa rơi xuống đất, cả Vô Đạo Tông đềuchấn động một cái.Trên mặt đất có một vết nứt nhỏ xuất hiện.Phải biết rằng, Vô Đạo Tông là do căn nguyên của Thiên Đạo ngưng tụ.Bên trong vô cùng chắc chắn, muốn trảm phá Vô Đạo Tông, chuyện đó khôngdễ dàng.Nhưng cái búa này có thể làm được.Không hề nghi ngờ, đây lại là một kiện pháp bảo đứng đầu.Tô Càn Nguyên nhìn về phía cái búa, đôi mắt đều đã tỏa sáng.Đương nhiên là hắn ta cảm nhận được, sự cường đại của cái búa này.Đây là một pháp bảo không kém gì tiên kiếm trong tay Diệp Lạc.Lúc này Tô Càn Nguyên vươn tay, muốn đi mò mẫm pháp bảo.Sở Duyên đứng cách đó không xa không để ý tới Tô Càn Nguyên, mà lập tứcnhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết.Kế tiếp chính là tứ đệ tử.Sở Duyên tìm một lúc, tìm được một cái bàn cờ, đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết.Kế tiếp, mỗi một đệ tử đều nhận được một bảo vật.Nhưng cho dù mỗi đệ tử đều được phân một kiện, trên tay Sở Duyên vẫn còn rấtnhiều.Cho nên Sở Duyên chia xong thì lập tức khởi hành, đi tới Thần Binh Các, chuẩnbị đặt hết những bảo vật này ở bên trong.Nhưng đám đệ tử ở trên quảng trường không thể bình tĩnh nổi.Cả đám đều đang cầm pháp bảo mà mình nhận được, vô cùng quý trọng.Ước gì có thể dán sát mặt vào trên pháp bảo, trao đổi tình cảm với pháp bảo.“Sư tôn lấy đâu ra nhiều pháp bảo như vậy nhỉ?”Tô Càn Nguyên nắm cái búa, đôi mắt đều đã tỏa sáng, vừa nắm vừa nói.“Chuyện này ai biết, cho tới nay sư tôn vẫn luôn thần thông quảng đại.”Đạm Đài Lạc Tuyết thưởng thức bàn cờ mới, khẽ cười một tiếng nói.“Đại sư huynh, huynh có biết hay không?”Tô Càn Nguyên không chiếm được đáp án từ chỗ Đạm Đài Lạc Tuyết, lại nhìnvề phía Diệp Lạc.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đều miễn lễ đi, vi sư có thể xảy ra chuyện gì? Cả đám chỉ đoán linh tinh.”Sở Duyên lắc đầu, đối với lo lắng của những đệ tử này, hắn có thể lý giải, chonên không nói nhiều cái gì.Hắn chỉ xua tay, một chút thần quang chi lực lập tức nâng tất cả đệ tử lên.“Sư tôn.”Các đệ tử được nâng lên nhao nhao vây quanh bên cạnh Sở Duyên, muốn ômSở Duyên.“Được rồi được rồi, cả đám đều lùi lại một chút, kế tiếp vi sư định cho mỗingười các ngươi một bảo vật, các ngươi dựa theo bối phận, lần lượt tới nhậnđi.”Sở Duyên thản nhiên nói.Các đệ tử nghe thấy vậy, lập tức xếp thành hàng chuẩn bị đi lĩnh.Diệp Lạc ở một bên không xếp hàng.Theo ý hắn ta, đây là sư tôn cho những đệ tử chưa thành thánh, thành thánh nhưhắn ta thì khác.Diệp Lạc mới nghĩ tới đây, bên tai vang lên tiếng gọi.“Lạc Nhi, ngươi còn phát ngốc cái gì? Còn không mau qua đây?”Sở Duyên mở miệng, nói một câu như vậy.“Hả? Sư tôn, ta cũng có phần sao?”Diệp Lạc ngây ngẩn cả người, nhưng hắn ta nhanh chóng hoàn hồn, đi tới bêncạnh Sở Duyên.“Không phải vi sư đã nói, phàm là đệ tử của vi sư, mỗi người một bảo vật sao?”Sở Duyên lắc đầu cười nói.“Sư tôn…”Diệp Lạc tò mò.Hắn ta đã thành thánh, bảo vật tầm thường không có bất cứ trợ giúp gì đối vớihắn ta.“Cầm lấy.”Sở Duyên không nói hai lời, hắn lấy một thanh bảo vật trong lòng ra, ném choDiệp Lạc.Đó là một thanh tiên kiếm tử thanh sắc.Tiên kiếm vừa ra, cả trường hà kiếm đạo chấn động một cái, giống như cảmnhận được chí cường chi kiếm xuất hiện.Diệp Lạc nhận lấy thanh kiếm theo bản năng.Hắn ta đón lấy thanh tiên kiếm này, kiếm ý toàn thân lập tức bị dẫn động, haibên quy nhất, chỉ trong thời gian ngắn, trường hà kiếm đạo đều bị dẫn động.“Chuyện này…”“Thật mạnh…”Trong lòng Diệp Lạc vô cùng rung động.Hắn ta nắm tiên kiếm, ánh mắt nhìn về phía sư tôn tràn ngập kinh hãi.Sao trên người sư tôn lại có bảo vật cường đại như vậy?Các đệ tử khác của Vô Đạo Tông cũng vô cùng kinh hãi.Vậy mà sư tôn cho đại sư huynh một bảo vật như thế.Loại bảo vật cường đại như vậy, vậy mà sư tôn không giữ lại cho mình dùng, lạiđưa cho đại sư huynh.Sư tôn cho đại sư huynh thứ cường đại như vậy, cho bọn họ, chắc chắn khôngkém.Đám đệ tử đều tràn ngập mong đợi.Bọn họ cảm thấy có lẽ sư tôn cho bọn họ bảo vật, sẽ thấp hơn cấp tiên kiếm củađại sư huynh, nhưng tuyệt đối là bảo vật tuyệt đỉnh.“Kế tiếp, lão nhị… Không đúng, lão nhị không ở đây, lão tam, Càn Nguyên, tớiđây.”Sở Duyên không đi quản Diệp Lạc đang ở một bên kinh hãi.Hắn nhìn về phía Tô Càn Nguyên, thản nhiên nói.Tô Càn Nguyên ở một bên thấy thế, vội vàng đi tới.“Sư tôn.”Chỉ thấy Tô Càn Nguyên quay mặt về phía Sở Duyên, cúi người thi lễ.“Càn Nguyên, tiếp theo.”Sở Duyên không cần suy nghĩ, trực tiếp ném một cái búa cho Tô Càn Nguyên.Đó là một cái búa khắc họa phù văn cổ xưa, nhìn loang lổ dấu vết, giống nhưkhông có bất cứ uy lực gì, nhưng khi búa rơi xuống đất, cả Vô Đạo Tông đềuchấn động một cái.Trên mặt đất có một vết nứt nhỏ xuất hiện.Phải biết rằng, Vô Đạo Tông là do căn nguyên của Thiên Đạo ngưng tụ.Bên trong vô cùng chắc chắn, muốn trảm phá Vô Đạo Tông, chuyện đó khôngdễ dàng.Nhưng cái búa này có thể làm được.Không hề nghi ngờ, đây lại là một kiện pháp bảo đứng đầu.Tô Càn Nguyên nhìn về phía cái búa, đôi mắt đều đã tỏa sáng.Đương nhiên là hắn ta cảm nhận được, sự cường đại của cái búa này.Đây là một pháp bảo không kém gì tiên kiếm trong tay Diệp Lạc.Lúc này Tô Càn Nguyên vươn tay, muốn đi mò mẫm pháp bảo.Sở Duyên đứng cách đó không xa không để ý tới Tô Càn Nguyên, mà lập tứcnhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết.Kế tiếp chính là tứ đệ tử.Sở Duyên tìm một lúc, tìm được một cái bàn cờ, đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết.Kế tiếp, mỗi một đệ tử đều nhận được một bảo vật.Nhưng cho dù mỗi đệ tử đều được phân một kiện, trên tay Sở Duyên vẫn còn rấtnhiều.Cho nên Sở Duyên chia xong thì lập tức khởi hành, đi tới Thần Binh Các, chuẩnbị đặt hết những bảo vật này ở bên trong.Nhưng đám đệ tử ở trên quảng trường không thể bình tĩnh nổi.Cả đám đều đang cầm pháp bảo mà mình nhận được, vô cùng quý trọng.Ước gì có thể dán sát mặt vào trên pháp bảo, trao đổi tình cảm với pháp bảo.“Sư tôn lấy đâu ra nhiều pháp bảo như vậy nhỉ?”Tô Càn Nguyên nắm cái búa, đôi mắt đều đã tỏa sáng, vừa nắm vừa nói.“Chuyện này ai biết, cho tới nay sư tôn vẫn luôn thần thông quảng đại.”Đạm Đài Lạc Tuyết thưởng thức bàn cờ mới, khẽ cười một tiếng nói.“Đại sư huynh, huynh có biết hay không?”Tô Càn Nguyên không chiếm được đáp án từ chỗ Đạm Đài Lạc Tuyết, lại nhìnvề phía Diệp Lạc.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đều miễn lễ đi, vi sư có thể xảy ra chuyện gì? Cả đám chỉ đoán linh tinh.”Sở Duyên lắc đầu, đối với lo lắng của những đệ tử này, hắn có thể lý giải, chonên không nói nhiều cái gì.Hắn chỉ xua tay, một chút thần quang chi lực lập tức nâng tất cả đệ tử lên.“Sư tôn.”Các đệ tử được nâng lên nhao nhao vây quanh bên cạnh Sở Duyên, muốn ômSở Duyên.“Được rồi được rồi, cả đám đều lùi lại một chút, kế tiếp vi sư định cho mỗingười các ngươi một bảo vật, các ngươi dựa theo bối phận, lần lượt tới nhậnđi.”Sở Duyên thản nhiên nói.Các đệ tử nghe thấy vậy, lập tức xếp thành hàng chuẩn bị đi lĩnh.Diệp Lạc ở một bên không xếp hàng.Theo ý hắn ta, đây là sư tôn cho những đệ tử chưa thành thánh, thành thánh nhưhắn ta thì khác.Diệp Lạc mới nghĩ tới đây, bên tai vang lên tiếng gọi.“Lạc Nhi, ngươi còn phát ngốc cái gì? Còn không mau qua đây?”Sở Duyên mở miệng, nói một câu như vậy.“Hả? Sư tôn, ta cũng có phần sao?”Diệp Lạc ngây ngẩn cả người, nhưng hắn ta nhanh chóng hoàn hồn, đi tới bêncạnh Sở Duyên.“Không phải vi sư đã nói, phàm là đệ tử của vi sư, mỗi người một bảo vật sao?”Sở Duyên lắc đầu cười nói.“Sư tôn…”Diệp Lạc tò mò.Hắn ta đã thành thánh, bảo vật tầm thường không có bất cứ trợ giúp gì đối vớihắn ta.“Cầm lấy.”Sở Duyên không nói hai lời, hắn lấy một thanh bảo vật trong lòng ra, ném choDiệp Lạc.Đó là một thanh tiên kiếm tử thanh sắc.Tiên kiếm vừa ra, cả trường hà kiếm đạo chấn động một cái, giống như cảmnhận được chí cường chi kiếm xuất hiện.Diệp Lạc nhận lấy thanh kiếm theo bản năng.Hắn ta đón lấy thanh tiên kiếm này, kiếm ý toàn thân lập tức bị dẫn động, haibên quy nhất, chỉ trong thời gian ngắn, trường hà kiếm đạo đều bị dẫn động.“Chuyện này…”“Thật mạnh…”Trong lòng Diệp Lạc vô cùng rung động.Hắn ta nắm tiên kiếm, ánh mắt nhìn về phía sư tôn tràn ngập kinh hãi.Sao trên người sư tôn lại có bảo vật cường đại như vậy?Các đệ tử khác của Vô Đạo Tông cũng vô cùng kinh hãi.Vậy mà sư tôn cho đại sư huynh một bảo vật như thế.Loại bảo vật cường đại như vậy, vậy mà sư tôn không giữ lại cho mình dùng, lạiđưa cho đại sư huynh.Sư tôn cho đại sư huynh thứ cường đại như vậy, cho bọn họ, chắc chắn khôngkém.Đám đệ tử đều tràn ngập mong đợi.Bọn họ cảm thấy có lẽ sư tôn cho bọn họ bảo vật, sẽ thấp hơn cấp tiên kiếm củađại sư huynh, nhưng tuyệt đối là bảo vật tuyệt đỉnh.“Kế tiếp, lão nhị… Không đúng, lão nhị không ở đây, lão tam, Càn Nguyên, tớiđây.”Sở Duyên không đi quản Diệp Lạc đang ở một bên kinh hãi.Hắn nhìn về phía Tô Càn Nguyên, thản nhiên nói.Tô Càn Nguyên ở một bên thấy thế, vội vàng đi tới.“Sư tôn.”Chỉ thấy Tô Càn Nguyên quay mặt về phía Sở Duyên, cúi người thi lễ.“Càn Nguyên, tiếp theo.”Sở Duyên không cần suy nghĩ, trực tiếp ném một cái búa cho Tô Càn Nguyên.Đó là một cái búa khắc họa phù văn cổ xưa, nhìn loang lổ dấu vết, giống nhưkhông có bất cứ uy lực gì, nhưng khi búa rơi xuống đất, cả Vô Đạo Tông đềuchấn động một cái.Trên mặt đất có một vết nứt nhỏ xuất hiện.Phải biết rằng, Vô Đạo Tông là do căn nguyên của Thiên Đạo ngưng tụ.Bên trong vô cùng chắc chắn, muốn trảm phá Vô Đạo Tông, chuyện đó khôngdễ dàng.Nhưng cái búa này có thể làm được.Không hề nghi ngờ, đây lại là một kiện pháp bảo đứng đầu.Tô Càn Nguyên nhìn về phía cái búa, đôi mắt đều đã tỏa sáng.Đương nhiên là hắn ta cảm nhận được, sự cường đại của cái búa này.Đây là một pháp bảo không kém gì tiên kiếm trong tay Diệp Lạc.Lúc này Tô Càn Nguyên vươn tay, muốn đi mò mẫm pháp bảo.Sở Duyên đứng cách đó không xa không để ý tới Tô Càn Nguyên, mà lập tứcnhìn về phía Đạm Đài Lạc Tuyết.Kế tiếp chính là tứ đệ tử.Sở Duyên tìm một lúc, tìm được một cái bàn cờ, đưa cho Đạm Đài Lạc Tuyết.Kế tiếp, mỗi một đệ tử đều nhận được một bảo vật.Nhưng cho dù mỗi đệ tử đều được phân một kiện, trên tay Sở Duyên vẫn còn rấtnhiều.Cho nên Sở Duyên chia xong thì lập tức khởi hành, đi tới Thần Binh Các, chuẩnbị đặt hết những bảo vật này ở bên trong.Nhưng đám đệ tử ở trên quảng trường không thể bình tĩnh nổi.Cả đám đều đang cầm pháp bảo mà mình nhận được, vô cùng quý trọng.Ước gì có thể dán sát mặt vào trên pháp bảo, trao đổi tình cảm với pháp bảo.“Sư tôn lấy đâu ra nhiều pháp bảo như vậy nhỉ?”Tô Càn Nguyên nắm cái búa, đôi mắt đều đã tỏa sáng, vừa nắm vừa nói.“Chuyện này ai biết, cho tới nay sư tôn vẫn luôn thần thông quảng đại.”Đạm Đài Lạc Tuyết thưởng thức bàn cờ mới, khẽ cười một tiếng nói.“Đại sư huynh, huynh có biết hay không?”Tô Càn Nguyên không chiếm được đáp án từ chỗ Đạm Đài Lạc Tuyết, lại nhìnvề phía Diệp Lạc.