Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 1273: Đệ tử thứ 17

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ở trong mắt bọn họ, Sở Duyên giống như thần, khiến trong lòng bọn họ sinh rasợ hãi, không khống chế nổi quỳ xuống.“Vâng, đúng vậy, tổ sư, đệ tử tên là Diệp Đạo.”Diệp Đạo vẫn quỳ trên đất.Không phải hắn ta muốn, hắn ta đối mặt với Sở Duyên, áp lực kia quá lớn, cănbản không phải hắn ta muốn là được.“Diệp Đạo… Rất không tệ, tư chất của ngươi rất không tệ, có nguyện ý gianhập môn hạ của ta tu hành không?”Sở Duyên trầm ngâm một lát, lộ ra tươi cười hỏi.“Hả?”Diệp Đạo bất chợt ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.Hắn ta nghe lầm sao?Vị này, vị này tồn tại trong truyền thuyết, muốn nhận hắn ta làm đồ đệ?Chuyện này, hắn ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?“Sao thế? Ngươi không muốn à?”Sở Duyên thấy đối phương mãi mà không trả lời, không khỏi nhíu mày hỏi.“Không không không, nguyện ý, nguyện ý, đệ tử nguyện ý…”Diệp Đạo vội vàng hoàn hồn, vội vàng nói.“Nguyện ý thì được, đệ tử của Vô Đạo Tông chúng ta không cần quỳ, ngươiđứng dậy trước đi.”Sở Duyên thấy Diệp Đạo vẫn quỳ trên đất, có chút không vui mở miệng nói.“Tổ, tổ sư, đệ tử cũng không muốn, uy áp của tổ sư quá mạnh, đệ tử không thểđứng dậy…”Diệp Đạo kìm nén tới mức đỏ mặt, hắn ta rất muốn đứng dậy, nhưng căn bảnkhông làm được.Lúc này hắn ta bị đè nặng, hoàn toàn không thể nhúc nhích.Căn bản không phải chuyện hắn ta có nguyện ý hay không.“Ngươi…”Sở Duyên cũng phát hiện vấn đề, hắn hơi xấu hổ.Hắn vung tay lên, triệt tiêu tất cả uy áp trên người hắn.Thu liễm lại toàn bộ khí tức.Sau đó nhẹ nhàng vẫy tay về bên Diệp Đạo, lấy lực lượng của thần quang nhẹnhàng đỡ Diệp Đạo dậy.“Đa tạ tổ sư!”Diệp Đạo vội vàng mở miệng.“Không cần gọi ta là tổ sư, có thể gọi ta là sư tôn, ngươi đã nhập làm môn hạcủa vi sư, dựa theo bối phận, vậy ngươi là đệ tử thứ 17, như vậy ngươi hiểuchưa?”Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, bình tĩnh thản nhiên mởmiệng.“Sư, sư tôn, đệ tử đã hiểu.”Diệp Đạo cúi đầu, đáp.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy đệ tử nàyrất ngoan.Tư chất cường đại, lại ngoan ngoãn, không tệ không tệ, là đệ tử giỏi.Hắn vừa nghĩ tới đây, chậm rãi rời khỏi đệm hương bồ.Đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Đạo, dừng chân một lát.Một lát sau, lại tiếp tục đi về trước.Đi mấy bước đi tới cửa đại điện tông chủ, hắn ngẩng đầu nhìn ngoài điện, môikhẽ mở, chậm rãi mở miệng.“Hiện giờ Vô Đạo Tông phân chia thành nội môn và ngoại môn, ngoại môn nóithẳng ra là một đám đệ tử ký danh, vi sư thậm chí chưa từng tận mắt gặp bọnhọ, nhưng nội môn thì khác.”“Đệ tử nội môn đều là đệ tử thân truyền của vi sư, mỗi một đệ tử đều vô cùngquan trọng, ở trong nội môn vi sư không có quy củ khác, nhưng có một điều,các ngươi không thể đồng môn tương tàn.”“Quy củ nội môn chỉ có một điều như vậy, đây là tất cả đệ tử nội môn đều phảituân thủ, nếu có người vi phạm, cho dù trốn tới chân trời góc biển, vi sư sẽ đíchthân trấn giết, Đạo Nhi, ngươi hiểu rõ không?”Chỉ nghe giọng nói của Sở Duyên thản nhiên nói như vậy.Giọng nói vừa mới vang lên xong, hắn bất chợt xoay người nhìn về phía DiệpĐạo.Trong đôi mắt mang theo sắc bén thấm vào lòng người.“Sư tôn, đệ tử đã rõ!”Diệp Đạo mở miệng đáp.Hắn ta trả lời, đồng thời trong lòng vô cùng chua xót.Hắn ta rất muốn hỏi Sở Duyên, hắn ta đồng môn tương tàn thế nào, hắn ta chỉ làmột Địa Tiên nho nhỏ.Đám sư huynh sư tỷ của hắn ta, lợi hại đều đã là thánh nhân, kém nhất cũng cóthể một hơi giết hắn ta.Nhưng hắn ta không dám hỏi, chỉ có thể thành thật trả lời đã rõ.“Đã rõ thì tốt, trước khi chính thức gia nhập làm môn hạ của vi sư, vi sư muốnhỏi ngươi, ngươi muốn tu đạo gì…”Sau khi Sở Duyên nói xong, thì ngây ngẩn cả người.Lại phạm phải bệnh cũ.Lại muốn khúc dạo đầu lừa gạt một lát.Hắn vội vàng lắc đầu.Đây là dạy đồ đệ có tiếng cũng có miếng, không phải lừa gạt.“Thôi, ngươi ở bên cạnh vi sư đi, vi sư giảng đạo cho ngươi, ngươi nghe đạo làđược.”Sở Duyên cảm thấy phải dùng phương thức giảng đạo, để dạy bảo đệ tử nhỏnhất này.Chỉ có giảng đạo mới có tác dụng nhất.Tư chất của đệ tử này cường đại như vậy, ở dưới nâng đỡ của hắn, biến cườngcũng sẽ rất nhanh.“Vâng, sư tôn.”Diệp Đạo đâu dám từ chối, chỉ có thể thành thật gật đầu, đồng ý.Nhìn thấy tiểu đệ tử này nghe lời như vậy, Sở Duyên cũng cười hài lòng.Dạy phế đệ tử hắn không được, dạy thành tài, không phải có tay là được sao?…Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ trong nháy mắt, gần một năm trôi qua.Trong cực hoang, trong Tiên giới, trong trường hà kiếm đạo, đều không cóchuyện lớn gì xảy ra, vô cùng yên tĩnh.Cực hoang vẫn yên tĩnh trước sau như một, trên cơ bản không có xung đột gìxảy ra.Đại kiếp nạn ở Tiên giới vẫn thôi diễn.

Ở trong mắt bọn họ, Sở Duyên giống như thần, khiến trong lòng bọn họ sinh ra

sợ hãi, không khống chế nổi quỳ xuống.

“Vâng, đúng vậy, tổ sư, đệ tử tên là Diệp Đạo.”

Diệp Đạo vẫn quỳ trên đất.

Không phải hắn ta muốn, hắn ta đối mặt với Sở Duyên, áp lực kia quá lớn, căn

bản không phải hắn ta muốn là được.

“Diệp Đạo… Rất không tệ, tư chất của ngươi rất không tệ, có nguyện ý gia

nhập môn hạ của ta tu hành không?”

Sở Duyên trầm ngâm một lát, lộ ra tươi cười hỏi.

“Hả?”

Diệp Đạo bất chợt ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.

Hắn ta nghe lầm sao?

Vị này, vị này tồn tại trong truyền thuyết, muốn nhận hắn ta làm đồ đệ?

Chuyện này, hắn ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?

“Sao thế? Ngươi không muốn à?”

Sở Duyên thấy đối phương mãi mà không trả lời, không khỏi nhíu mày hỏi.

“Không không không, nguyện ý, nguyện ý, đệ tử nguyện ý…”

Diệp Đạo vội vàng hoàn hồn, vội vàng nói.

“Nguyện ý thì được, đệ tử của Vô Đạo Tông chúng ta không cần quỳ, ngươi

đứng dậy trước đi.”

Sở Duyên thấy Diệp Đạo vẫn quỳ trên đất, có chút không vui mở miệng nói.

“Tổ, tổ sư, đệ tử cũng không muốn, uy áp của tổ sư quá mạnh, đệ tử không thể

đứng dậy…”

Diệp Đạo kìm nén tới mức đỏ mặt, hắn ta rất muốn đứng dậy, nhưng căn bản

không làm được.

Lúc này hắn ta bị đè nặng, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Căn bản không phải chuyện hắn ta có nguyện ý hay không.

“Ngươi…”

Sở Duyên cũng phát hiện vấn đề, hắn hơi xấu hổ.

Hắn vung tay lên, triệt tiêu tất cả uy áp trên người hắn.

Thu liễm lại toàn bộ khí tức.

Sau đó nhẹ nhàng vẫy tay về bên Diệp Đạo, lấy lực lượng của thần quang nhẹ

nhàng đỡ Diệp Đạo dậy.

“Đa tạ tổ sư!”

Diệp Đạo vội vàng mở miệng.

“Không cần gọi ta là tổ sư, có thể gọi ta là sư tôn, ngươi đã nhập làm môn hạ

của vi sư, dựa theo bối phận, vậy ngươi là đệ tử thứ 17, như vậy ngươi hiểu

chưa?”

Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, bình tĩnh thản nhiên mở

miệng.

“Sư, sư tôn, đệ tử đã hiểu.”

Diệp Đạo cúi đầu, đáp.

Nghe thấy những lời này, Sở Duyên khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy đệ tử này

rất ngoan.

Tư chất cường đại, lại ngoan ngoãn, không tệ không tệ, là đệ tử giỏi.

Hắn vừa nghĩ tới đây, chậm rãi rời khỏi đệm hương bồ.

Đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Đạo, dừng chân một lát.

Một lát sau, lại tiếp tục đi về trước.

Đi mấy bước đi tới cửa đại điện tông chủ, hắn ngẩng đầu nhìn ngoài điện, môi

khẽ mở, chậm rãi mở miệng.

“Hiện giờ Vô Đạo Tông phân chia thành nội môn và ngoại môn, ngoại môn nói

thẳng ra là một đám đệ tử ký danh, vi sư thậm chí chưa từng tận mắt gặp bọn

họ, nhưng nội môn thì khác.”

“Đệ tử nội môn đều là đệ tử thân truyền của vi sư, mỗi một đệ tử đều vô cùng

quan trọng, ở trong nội môn vi sư không có quy củ khác, nhưng có một điều,

các ngươi không thể đồng môn tương tàn.”

“Quy củ nội môn chỉ có một điều như vậy, đây là tất cả đệ tử nội môn đều phải

tuân thủ, nếu có người vi phạm, cho dù trốn tới chân trời góc biển, vi sư sẽ đích

thân trấn giết, Đạo Nhi, ngươi hiểu rõ không?”

Chỉ nghe giọng nói của Sở Duyên thản nhiên nói như vậy.

Giọng nói vừa mới vang lên xong, hắn bất chợt xoay người nhìn về phía Diệp

Đạo.

Trong đôi mắt mang theo sắc bén thấm vào lòng người.

“Sư tôn, đệ tử đã rõ!”

Diệp Đạo mở miệng đáp.

Hắn ta trả lời, đồng thời trong lòng vô cùng chua xót.

Hắn ta rất muốn hỏi Sở Duyên, hắn ta đồng môn tương tàn thế nào, hắn ta chỉ là

một Địa Tiên nho nhỏ.

Đám sư huynh sư tỷ của hắn ta, lợi hại đều đã là thánh nhân, kém nhất cũng có

thể một hơi giết hắn ta.

Nhưng hắn ta không dám hỏi, chỉ có thể thành thật trả lời đã rõ.

“Đã rõ thì tốt, trước khi chính thức gia nhập làm môn hạ của vi sư, vi sư muốn

hỏi ngươi, ngươi muốn tu đạo gì…”

Sau khi Sở Duyên nói xong, thì ngây ngẩn cả người.

Lại phạm phải bệnh cũ.

Lại muốn khúc dạo đầu lừa gạt một lát.

Hắn vội vàng lắc đầu.

Đây là dạy đồ đệ có tiếng cũng có miếng, không phải lừa gạt.

“Thôi, ngươi ở bên cạnh vi sư đi, vi sư giảng đạo cho ngươi, ngươi nghe đạo là

được.”

Sở Duyên cảm thấy phải dùng phương thức giảng đạo, để dạy bảo đệ tử nhỏ

nhất này.

Chỉ có giảng đạo mới có tác dụng nhất.

Tư chất của đệ tử này cường đại như vậy, ở dưới nâng đỡ của hắn, biến cường

cũng sẽ rất nhanh.

“Vâng, sư tôn.”

Diệp Đạo đâu dám từ chối, chỉ có thể thành thật gật đầu, đồng ý.

Nhìn thấy tiểu đệ tử này nghe lời như vậy, Sở Duyên cũng cười hài lòng.

Dạy phế đệ tử hắn không được, dạy thành tài, không phải có tay là được sao?

Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ trong nháy mắt, gần một năm trôi qua.

Trong cực hoang, trong Tiên giới, trong trường hà kiếm đạo, đều không có

chuyện lớn gì xảy ra, vô cùng yên tĩnh.

Cực hoang vẫn yên tĩnh trước sau như một, trên cơ bản không có xung đột gì

xảy ra.

Đại kiếp nạn ở Tiên giới vẫn thôi diễn.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Ở trong mắt bọn họ, Sở Duyên giống như thần, khiến trong lòng bọn họ sinh rasợ hãi, không khống chế nổi quỳ xuống.“Vâng, đúng vậy, tổ sư, đệ tử tên là Diệp Đạo.”Diệp Đạo vẫn quỳ trên đất.Không phải hắn ta muốn, hắn ta đối mặt với Sở Duyên, áp lực kia quá lớn, cănbản không phải hắn ta muốn là được.“Diệp Đạo… Rất không tệ, tư chất của ngươi rất không tệ, có nguyện ý gianhập môn hạ của ta tu hành không?”Sở Duyên trầm ngâm một lát, lộ ra tươi cười hỏi.“Hả?”Diệp Đạo bất chợt ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.Hắn ta nghe lầm sao?Vị này, vị này tồn tại trong truyền thuyết, muốn nhận hắn ta làm đồ đệ?Chuyện này, hắn ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?“Sao thế? Ngươi không muốn à?”Sở Duyên thấy đối phương mãi mà không trả lời, không khỏi nhíu mày hỏi.“Không không không, nguyện ý, nguyện ý, đệ tử nguyện ý…”Diệp Đạo vội vàng hoàn hồn, vội vàng nói.“Nguyện ý thì được, đệ tử của Vô Đạo Tông chúng ta không cần quỳ, ngươiđứng dậy trước đi.”Sở Duyên thấy Diệp Đạo vẫn quỳ trên đất, có chút không vui mở miệng nói.“Tổ, tổ sư, đệ tử cũng không muốn, uy áp của tổ sư quá mạnh, đệ tử không thểđứng dậy…”Diệp Đạo kìm nén tới mức đỏ mặt, hắn ta rất muốn đứng dậy, nhưng căn bảnkhông làm được.Lúc này hắn ta bị đè nặng, hoàn toàn không thể nhúc nhích.Căn bản không phải chuyện hắn ta có nguyện ý hay không.“Ngươi…”Sở Duyên cũng phát hiện vấn đề, hắn hơi xấu hổ.Hắn vung tay lên, triệt tiêu tất cả uy áp trên người hắn.Thu liễm lại toàn bộ khí tức.Sau đó nhẹ nhàng vẫy tay về bên Diệp Đạo, lấy lực lượng của thần quang nhẹnhàng đỡ Diệp Đạo dậy.“Đa tạ tổ sư!”Diệp Đạo vội vàng mở miệng.“Không cần gọi ta là tổ sư, có thể gọi ta là sư tôn, ngươi đã nhập làm môn hạcủa vi sư, dựa theo bối phận, vậy ngươi là đệ tử thứ 17, như vậy ngươi hiểuchưa?”Sở Duyên ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, bình tĩnh thản nhiên mởmiệng.“Sư, sư tôn, đệ tử đã hiểu.”Diệp Đạo cúi đầu, đáp.Nghe thấy những lời này, Sở Duyên khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy đệ tử nàyrất ngoan.Tư chất cường đại, lại ngoan ngoãn, không tệ không tệ, là đệ tử giỏi.Hắn vừa nghĩ tới đây, chậm rãi rời khỏi đệm hương bồ.Đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Đạo, dừng chân một lát.Một lát sau, lại tiếp tục đi về trước.Đi mấy bước đi tới cửa đại điện tông chủ, hắn ngẩng đầu nhìn ngoài điện, môikhẽ mở, chậm rãi mở miệng.“Hiện giờ Vô Đạo Tông phân chia thành nội môn và ngoại môn, ngoại môn nóithẳng ra là một đám đệ tử ký danh, vi sư thậm chí chưa từng tận mắt gặp bọnhọ, nhưng nội môn thì khác.”“Đệ tử nội môn đều là đệ tử thân truyền của vi sư, mỗi một đệ tử đều vô cùngquan trọng, ở trong nội môn vi sư không có quy củ khác, nhưng có một điều,các ngươi không thể đồng môn tương tàn.”“Quy củ nội môn chỉ có một điều như vậy, đây là tất cả đệ tử nội môn đều phảituân thủ, nếu có người vi phạm, cho dù trốn tới chân trời góc biển, vi sư sẽ đíchthân trấn giết, Đạo Nhi, ngươi hiểu rõ không?”Chỉ nghe giọng nói của Sở Duyên thản nhiên nói như vậy.Giọng nói vừa mới vang lên xong, hắn bất chợt xoay người nhìn về phía DiệpĐạo.Trong đôi mắt mang theo sắc bén thấm vào lòng người.“Sư tôn, đệ tử đã rõ!”Diệp Đạo mở miệng đáp.Hắn ta trả lời, đồng thời trong lòng vô cùng chua xót.Hắn ta rất muốn hỏi Sở Duyên, hắn ta đồng môn tương tàn thế nào, hắn ta chỉ làmột Địa Tiên nho nhỏ.Đám sư huynh sư tỷ của hắn ta, lợi hại đều đã là thánh nhân, kém nhất cũng cóthể một hơi giết hắn ta.Nhưng hắn ta không dám hỏi, chỉ có thể thành thật trả lời đã rõ.“Đã rõ thì tốt, trước khi chính thức gia nhập làm môn hạ của vi sư, vi sư muốnhỏi ngươi, ngươi muốn tu đạo gì…”Sau khi Sở Duyên nói xong, thì ngây ngẩn cả người.Lại phạm phải bệnh cũ.Lại muốn khúc dạo đầu lừa gạt một lát.Hắn vội vàng lắc đầu.Đây là dạy đồ đệ có tiếng cũng có miếng, không phải lừa gạt.“Thôi, ngươi ở bên cạnh vi sư đi, vi sư giảng đạo cho ngươi, ngươi nghe đạo làđược.”Sở Duyên cảm thấy phải dùng phương thức giảng đạo, để dạy bảo đệ tử nhỏnhất này.Chỉ có giảng đạo mới có tác dụng nhất.Tư chất của đệ tử này cường đại như vậy, ở dưới nâng đỡ của hắn, biến cườngcũng sẽ rất nhanh.“Vâng, sư tôn.”Diệp Đạo đâu dám từ chối, chỉ có thể thành thật gật đầu, đồng ý.Nhìn thấy tiểu đệ tử này nghe lời như vậy, Sở Duyên cũng cười hài lòng.Dạy phế đệ tử hắn không được, dạy thành tài, không phải có tay là được sao?…Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ trong nháy mắt, gần một năm trôi qua.Trong cực hoang, trong Tiên giới, trong trường hà kiếm đạo, đều không cóchuyện lớn gì xảy ra, vô cùng yên tĩnh.Cực hoang vẫn yên tĩnh trước sau như một, trên cơ bản không có xung đột gìxảy ra.Đại kiếp nạn ở Tiên giới vẫn thôi diễn.

Chương 1273: Đệ tử thứ 17