Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 1280: Mở ra vận mệnh 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Thanh Thiên thánh nhân không biết nhiều như vậy, khi gã ta nhìn thấy đan dượcthần quang, cũng cảm nhận được bất phàm.Gã ta không biết đây là thứ gì.Nhưng mà bất phàm của thần quang.Cho dù là ai cũng không nhìn ra được……Trước đạo quan.Hai tay Từ Ngự để sau lưng thả lỏng, nhìn đạo quan trước mặt hoàn toàn khôngsợ.Ở mặt ngoài hắn ta nhìn có vẻ bình thường, giống như căn bản không có bất cứphòng bị gì, nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta căng cứng, chuẩn bị chiến đấubất cứ lúc nào.Hắn ta phải đối mặt, là Thanh Thiên thánh nhân.Sao hắn ta dám sơ suất.Cho dù bây giờ hắn ta đã có tự tin, có thể chiến đấu ngang tài ngang sức vớiThanh Thiên thánh nhân.Nhưng hắn ta vẫn không dám khinh thường Thanh Thiên thánh nhân.Đạo lý sư tử vồ thỏ, cũng phải dốc toàn lực hắn ta biết.“Từ Ngự, ta không đi tìm ngươi gây phiền phức, vậy mà ngươi còn dám tới tìmta, thực sự nghĩ có Sở Duyên bảo vệ ngươi, thì ta không dám chém ngươi sao?”Một giọng nói lạnh như băng truyền từ trong đạo quan ra.Đến rồi!Từ Ngự không đáp lời, đôi mắt nheo lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.Hắn ta mới nhìn thoáng qua, ngay sau đó đột nhiên như cảm nhận được gì đó,dưới chân nhảy lên, cơ thể như quỷ mị lùi về sau mấy ngàn mét.Sau khi hắn ta lùi về sau, một chưởng ấn cự đại từ hư không đánh giết mà tới,đánh về phía vị trí ban đầu của hắn ta.Một chưởng này, trực tiếp xé rách hư không, thánh uy khủng bố tràn ngập màra.“Trái lại tránh thoát thật nhanh.”Cơ thể Thanh Thiên thánh nhân xuất hiện ở trong hư không nghiền nát, ở phíaxa nhìn Từ Ngự.Gã ta không có ý tiếp tục ra tay, giống như muốn nói chuyện với Từ Ngự trước.Nhưng Từ Ngự vẫn luôn không có ý nói chuyện, một chân giẫm lên hư không,một phù văn xuất hiện ở hư không, thân hình hắn ta hóa thành một quang mang,tập kích Thanh Thiên thánh nhân.Trên đường xông tới tập kích, dĩ nhiên là Từ Ngự thay đổi dáng vẻ.Lúc này, hắn ta khoác chiến giáp hoàng kim, cầm cổ mâu trong tay, nghiễmnhiên có dáng vẻ của Chiến Thần.“Chết cho ta!”Một mâu của Từ Ngự đâm về phía Thanh Thiên thánh nhân.Một mâu này cuốn theo lực lượng vô hạn, khiến Thiên Địa biến sắc, rõ ràng khítức này là Luyện Khí, nhưng uy lực bùng nổ ra lại gần tới thánh nhân vô hạn.“Chuyện này!”Đồng tử của Thanh Thiên thánh nhân co rụt lại, cảm nhận được uy hiếp trímạng.Trong lòng gã ta vô cùng kinh hãi.Không ngờ tới Từ Ngự đã mạnh tới mức độ này.Từ Ngự hiện giờ, thực sự có thể tru sát gã ta!Thanh Thiên thánh nhân vội vàng điều động Thiên Đạo thêm vào, khiến chiếnlực của bản thân gã ta đạt tới đỉnh phong, sau đó lấy một cổ ấn ra, đánh về phíangười Từ Ngự.Cổ ấn đón gió biến hóa, chỉ trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi cao, trấn ápmạnh tới.Đối mặt với cổ ấn.Từ Ngự chẳng quan tâm, chỉ đâm một mâu về phía Thanh Thiên thánh nhân.Bùm bùm!Cổ ấn bị trấn giết.Chiến giáp hoàng kim trên người Từ Ngự tỏa ra quang mang kim sắc, cườngbạo đỡ cổ ấn.Cổ ấn không thể tạo thành uy hiếp với Từ Ngự.Nhưng cổ mâu của Từ Ngự đã có thể tạo ra uy hiếp lớn.Nếu Thanh Thiên thánh nhân bị Từ Ngự đâm trúng, không chết cũng sẽ bị trọngthương.Đương nhiên là Thanh Thiên thánh nhân biết rõ điểm này, gã ta dốc hết toàn lựcthi triển thân pháp, tránh né đi.Dưới toàn lực của Thanh Thiên thánh nhân, đương nhiên có thể tránh một kíchcủa Từ Ngự.Nhưng mà sao Từ Ngự có thể khinh địch tha cho Thanh Thiên thánh nhân nhưvậy, một kích qua đi, trở tay lại là liên tục thi triển ra chiêu số.Mỗi chiêu đều mang theo vô địch chi ý, rất có thế không người ngăn cản.Thanh Thiên thánh nhân thực sự bị chiến lực bùng nổ của Từ Ngự dọa sợ, bị épphòng ngự.Nhưng mà dù sao Thanh Thiên thánh nhân cũng sống lâu, sau khi hoàn hồn lại,bắt đầu phát động phản kích.Thanh Thiên thánh nhân vừa phản kích, thế cục lập tức xảy ra biến hóa.Theo vừa rồi Từ Ngự đè nặng đánh, chậm rãi biến thành có đến có đi.Hai người đang tiến hành đại chiến.Theo thời gian chậm rãi trôi qua, hai người vẫn không ai có thể chiếm đượcthượng phong.Không hề nghi ngờ, Thanh Thiên thánh nhân và Từ Ngự ngang tài ngang sức!Hai người người nào cũng không thể chiếm được ưu thế.Loại kết quả này, khiến Thanh Thiên thánh nhân cảm thấy kinh hãi.Gã ta tu luyện bao nhiêu lâu? Đếm đều không thể đếm rõ.Nhưng Từ Ngự thì sao?Tính toán cẩn thận, được 20 năm chưa? Chỉ sợ chưa được!Một người như vậy, lại chiến đấu ngang tài ngang sức với gã ta.Cho dù gã ta dốc toàn lực ứng phó thế nào, đều không chiếm được chút thượngphong.Tuyệt đối không thể để Từ Ngự còn sống!Trong lòng Thanh Thiên thánh nhân dâng lên sát ý.Gã ta thực sự muốn diệt trừ Từ Ngự.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Thanh Thiên thánh nhân không biết nhiều như vậy, khi gã ta nhìn thấy đan dượcthần quang, cũng cảm nhận được bất phàm.Gã ta không biết đây là thứ gì.Nhưng mà bất phàm của thần quang.Cho dù là ai cũng không nhìn ra được……Trước đạo quan.Hai tay Từ Ngự để sau lưng thả lỏng, nhìn đạo quan trước mặt hoàn toàn khôngsợ.Ở mặt ngoài hắn ta nhìn có vẻ bình thường, giống như căn bản không có bất cứphòng bị gì, nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta căng cứng, chuẩn bị chiến đấubất cứ lúc nào.Hắn ta phải đối mặt, là Thanh Thiên thánh nhân.Sao hắn ta dám sơ suất.Cho dù bây giờ hắn ta đã có tự tin, có thể chiến đấu ngang tài ngang sức vớiThanh Thiên thánh nhân.Nhưng hắn ta vẫn không dám khinh thường Thanh Thiên thánh nhân.Đạo lý sư tử vồ thỏ, cũng phải dốc toàn lực hắn ta biết.“Từ Ngự, ta không đi tìm ngươi gây phiền phức, vậy mà ngươi còn dám tới tìmta, thực sự nghĩ có Sở Duyên bảo vệ ngươi, thì ta không dám chém ngươi sao?”Một giọng nói lạnh như băng truyền từ trong đạo quan ra.Đến rồi!Từ Ngự không đáp lời, đôi mắt nheo lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.Hắn ta mới nhìn thoáng qua, ngay sau đó đột nhiên như cảm nhận được gì đó,dưới chân nhảy lên, cơ thể như quỷ mị lùi về sau mấy ngàn mét.Sau khi hắn ta lùi về sau, một chưởng ấn cự đại từ hư không đánh giết mà tới,đánh về phía vị trí ban đầu của hắn ta.Một chưởng này, trực tiếp xé rách hư không, thánh uy khủng bố tràn ngập màra.“Trái lại tránh thoát thật nhanh.”Cơ thể Thanh Thiên thánh nhân xuất hiện ở trong hư không nghiền nát, ở phíaxa nhìn Từ Ngự.Gã ta không có ý tiếp tục ra tay, giống như muốn nói chuyện với Từ Ngự trước.Nhưng Từ Ngự vẫn luôn không có ý nói chuyện, một chân giẫm lên hư không,một phù văn xuất hiện ở hư không, thân hình hắn ta hóa thành một quang mang,tập kích Thanh Thiên thánh nhân.Trên đường xông tới tập kích, dĩ nhiên là Từ Ngự thay đổi dáng vẻ.Lúc này, hắn ta khoác chiến giáp hoàng kim, cầm cổ mâu trong tay, nghiễmnhiên có dáng vẻ của Chiến Thần.“Chết cho ta!”Một mâu của Từ Ngự đâm về phía Thanh Thiên thánh nhân.Một mâu này cuốn theo lực lượng vô hạn, khiến Thiên Địa biến sắc, rõ ràng khítức này là Luyện Khí, nhưng uy lực bùng nổ ra lại gần tới thánh nhân vô hạn.“Chuyện này!”Đồng tử của Thanh Thiên thánh nhân co rụt lại, cảm nhận được uy hiếp trímạng.Trong lòng gã ta vô cùng kinh hãi.Không ngờ tới Từ Ngự đã mạnh tới mức độ này.Từ Ngự hiện giờ, thực sự có thể tru sát gã ta!Thanh Thiên thánh nhân vội vàng điều động Thiên Đạo thêm vào, khiến chiếnlực của bản thân gã ta đạt tới đỉnh phong, sau đó lấy một cổ ấn ra, đánh về phíangười Từ Ngự.Cổ ấn đón gió biến hóa, chỉ trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi cao, trấn ápmạnh tới.Đối mặt với cổ ấn.Từ Ngự chẳng quan tâm, chỉ đâm một mâu về phía Thanh Thiên thánh nhân.Bùm bùm!Cổ ấn bị trấn giết.Chiến giáp hoàng kim trên người Từ Ngự tỏa ra quang mang kim sắc, cườngbạo đỡ cổ ấn.Cổ ấn không thể tạo thành uy hiếp với Từ Ngự.Nhưng cổ mâu của Từ Ngự đã có thể tạo ra uy hiếp lớn.Nếu Thanh Thiên thánh nhân bị Từ Ngự đâm trúng, không chết cũng sẽ bị trọngthương.Đương nhiên là Thanh Thiên thánh nhân biết rõ điểm này, gã ta dốc hết toàn lựcthi triển thân pháp, tránh né đi.Dưới toàn lực của Thanh Thiên thánh nhân, đương nhiên có thể tránh một kíchcủa Từ Ngự.Nhưng mà sao Từ Ngự có thể khinh địch tha cho Thanh Thiên thánh nhân nhưvậy, một kích qua đi, trở tay lại là liên tục thi triển ra chiêu số.Mỗi chiêu đều mang theo vô địch chi ý, rất có thế không người ngăn cản.Thanh Thiên thánh nhân thực sự bị chiến lực bùng nổ của Từ Ngự dọa sợ, bị épphòng ngự.Nhưng mà dù sao Thanh Thiên thánh nhân cũng sống lâu, sau khi hoàn hồn lại,bắt đầu phát động phản kích.Thanh Thiên thánh nhân vừa phản kích, thế cục lập tức xảy ra biến hóa.Theo vừa rồi Từ Ngự đè nặng đánh, chậm rãi biến thành có đến có đi.Hai người đang tiến hành đại chiến.Theo thời gian chậm rãi trôi qua, hai người vẫn không ai có thể chiếm đượcthượng phong.Không hề nghi ngờ, Thanh Thiên thánh nhân và Từ Ngự ngang tài ngang sức!Hai người người nào cũng không thể chiếm được ưu thế.Loại kết quả này, khiến Thanh Thiên thánh nhân cảm thấy kinh hãi.Gã ta tu luyện bao nhiêu lâu? Đếm đều không thể đếm rõ.Nhưng Từ Ngự thì sao?Tính toán cẩn thận, được 20 năm chưa? Chỉ sợ chưa được!Một người như vậy, lại chiến đấu ngang tài ngang sức với gã ta.Cho dù gã ta dốc toàn lực ứng phó thế nào, đều không chiếm được chút thượngphong.Tuyệt đối không thể để Từ Ngự còn sống!Trong lòng Thanh Thiên thánh nhân dâng lên sát ý.Gã ta thực sự muốn diệt trừ Từ Ngự.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Thanh Thiên thánh nhân không biết nhiều như vậy, khi gã ta nhìn thấy đan dượcthần quang, cũng cảm nhận được bất phàm.Gã ta không biết đây là thứ gì.Nhưng mà bất phàm của thần quang.Cho dù là ai cũng không nhìn ra được……Trước đạo quan.Hai tay Từ Ngự để sau lưng thả lỏng, nhìn đạo quan trước mặt hoàn toàn khôngsợ.Ở mặt ngoài hắn ta nhìn có vẻ bình thường, giống như căn bản không có bất cứphòng bị gì, nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta căng cứng, chuẩn bị chiến đấubất cứ lúc nào.Hắn ta phải đối mặt, là Thanh Thiên thánh nhân.Sao hắn ta dám sơ suất.Cho dù bây giờ hắn ta đã có tự tin, có thể chiến đấu ngang tài ngang sức vớiThanh Thiên thánh nhân.Nhưng hắn ta vẫn không dám khinh thường Thanh Thiên thánh nhân.Đạo lý sư tử vồ thỏ, cũng phải dốc toàn lực hắn ta biết.“Từ Ngự, ta không đi tìm ngươi gây phiền phức, vậy mà ngươi còn dám tới tìmta, thực sự nghĩ có Sở Duyên bảo vệ ngươi, thì ta không dám chém ngươi sao?”Một giọng nói lạnh như băng truyền từ trong đạo quan ra.Đến rồi!Từ Ngự không đáp lời, đôi mắt nheo lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.Hắn ta mới nhìn thoáng qua, ngay sau đó đột nhiên như cảm nhận được gì đó,dưới chân nhảy lên, cơ thể như quỷ mị lùi về sau mấy ngàn mét.Sau khi hắn ta lùi về sau, một chưởng ấn cự đại từ hư không đánh giết mà tới,đánh về phía vị trí ban đầu của hắn ta.Một chưởng này, trực tiếp xé rách hư không, thánh uy khủng bố tràn ngập màra.“Trái lại tránh thoát thật nhanh.”Cơ thể Thanh Thiên thánh nhân xuất hiện ở trong hư không nghiền nát, ở phíaxa nhìn Từ Ngự.Gã ta không có ý tiếp tục ra tay, giống như muốn nói chuyện với Từ Ngự trước.Nhưng Từ Ngự vẫn luôn không có ý nói chuyện, một chân giẫm lên hư không,một phù văn xuất hiện ở hư không, thân hình hắn ta hóa thành một quang mang,tập kích Thanh Thiên thánh nhân.Trên đường xông tới tập kích, dĩ nhiên là Từ Ngự thay đổi dáng vẻ.Lúc này, hắn ta khoác chiến giáp hoàng kim, cầm cổ mâu trong tay, nghiễmnhiên có dáng vẻ của Chiến Thần.“Chết cho ta!”Một mâu của Từ Ngự đâm về phía Thanh Thiên thánh nhân.Một mâu này cuốn theo lực lượng vô hạn, khiến Thiên Địa biến sắc, rõ ràng khítức này là Luyện Khí, nhưng uy lực bùng nổ ra lại gần tới thánh nhân vô hạn.“Chuyện này!”Đồng tử của Thanh Thiên thánh nhân co rụt lại, cảm nhận được uy hiếp trímạng.Trong lòng gã ta vô cùng kinh hãi.Không ngờ tới Từ Ngự đã mạnh tới mức độ này.Từ Ngự hiện giờ, thực sự có thể tru sát gã ta!Thanh Thiên thánh nhân vội vàng điều động Thiên Đạo thêm vào, khiến chiếnlực của bản thân gã ta đạt tới đỉnh phong, sau đó lấy một cổ ấn ra, đánh về phíangười Từ Ngự.Cổ ấn đón gió biến hóa, chỉ trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi cao, trấn ápmạnh tới.Đối mặt với cổ ấn.Từ Ngự chẳng quan tâm, chỉ đâm một mâu về phía Thanh Thiên thánh nhân.Bùm bùm!Cổ ấn bị trấn giết.Chiến giáp hoàng kim trên người Từ Ngự tỏa ra quang mang kim sắc, cườngbạo đỡ cổ ấn.Cổ ấn không thể tạo thành uy hiếp với Từ Ngự.Nhưng cổ mâu của Từ Ngự đã có thể tạo ra uy hiếp lớn.Nếu Thanh Thiên thánh nhân bị Từ Ngự đâm trúng, không chết cũng sẽ bị trọngthương.Đương nhiên là Thanh Thiên thánh nhân biết rõ điểm này, gã ta dốc hết toàn lựcthi triển thân pháp, tránh né đi.Dưới toàn lực của Thanh Thiên thánh nhân, đương nhiên có thể tránh một kíchcủa Từ Ngự.Nhưng mà sao Từ Ngự có thể khinh địch tha cho Thanh Thiên thánh nhân nhưvậy, một kích qua đi, trở tay lại là liên tục thi triển ra chiêu số.Mỗi chiêu đều mang theo vô địch chi ý, rất có thế không người ngăn cản.Thanh Thiên thánh nhân thực sự bị chiến lực bùng nổ của Từ Ngự dọa sợ, bị épphòng ngự.Nhưng mà dù sao Thanh Thiên thánh nhân cũng sống lâu, sau khi hoàn hồn lại,bắt đầu phát động phản kích.Thanh Thiên thánh nhân vừa phản kích, thế cục lập tức xảy ra biến hóa.Theo vừa rồi Từ Ngự đè nặng đánh, chậm rãi biến thành có đến có đi.Hai người đang tiến hành đại chiến.Theo thời gian chậm rãi trôi qua, hai người vẫn không ai có thể chiếm đượcthượng phong.Không hề nghi ngờ, Thanh Thiên thánh nhân và Từ Ngự ngang tài ngang sức!Hai người người nào cũng không thể chiếm được ưu thế.Loại kết quả này, khiến Thanh Thiên thánh nhân cảm thấy kinh hãi.Gã ta tu luyện bao nhiêu lâu? Đếm đều không thể đếm rõ.Nhưng Từ Ngự thì sao?Tính toán cẩn thận, được 20 năm chưa? Chỉ sợ chưa được!Một người như vậy, lại chiến đấu ngang tài ngang sức với gã ta.Cho dù gã ta dốc toàn lực ứng phó thế nào, đều không chiếm được chút thượngphong.Tuyệt đối không thể để Từ Ngự còn sống!Trong lòng Thanh Thiên thánh nhân dâng lên sát ý.Gã ta thực sự muốn diệt trừ Từ Ngự.

Chương 1280: Mở ra vận mệnh 1