Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 1289: Kỳ Ma Đạo Thần giật mình 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Cùng lúc đó, ở trong bóng tối vô cùng vô tận.Kỳ Ma Đạo Thần đối mặt với thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết.Thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết đối mặt với Kỳ Ma Đạo Thần, có vẻ vô cùngnhỏ yếu.Thậm chí có một loại cảm giác.Kỳ Ma Đạo Thần chỉ thở ra một hơi, có thể giết chết thần hồn của Đạm Đài LạcTuyết.Nhưng Kỳ Ma Đạo Thần căn bản không dám làm như vậy, khi hắn ta nhìn thấythần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết, đã hiểu rõ mọi chuyện. Trên mặt hắn ta trànngập cười khổ, không nói câu nào, cứ đứng như vậy.“Ta, đã rõ.”Kỳ Ma Đạo Thần ngẩng đầu nhìn về phía hắc ám vô cùng vô tận.Hắn biết vì sao Đạm Đài Lạc Tuyết có thể tìm được hắn ta.Cũng biết vì sao lúc trước Kiếm Ma Thần, Lực Ma Thần, Mộng Ma Thần lạichết.Hắn ta và ba vị ma thần kia, có một điểm giống nhau.Bọn họ và một số ma thần khác, đều từng tới một chỗ thần bí.Chỗ thần bí đó vẫn luôn có một lời đồn.Người tiến vào sẽ chết!Lúc trước bọn họ không tin, sau này vô số nguyên qua đi, bọn họ bình yên vôsự, chuyện này cũng chứng minh lời đồn là giả.Nhưng bây giờ xem ra, không phải là không sao, mà lời đồn ứng với hiện tại.Lúc trước Kiếm Ma Thần là người đầu tiên đi vào.Lục Ma Thần là thứ hai.Mộng Ma Thần là thứ ba, hắn ta là thứ tư.Nếu hắn ta đoán không nhầm, thứ năm sẽ là Thôn Ma Thần.Kỳ Ma Đạo Thần thở dài một hơi.Cho dù biết rõ toàn bộ, nhưng hắn ta vẫn muốn tranh thủ một con đường sống.Sinh linh trước mắt này, chính là sinh linh muốn đoạt đại đạo của hắn ta. Nếu cóthể diệt, có lẽ có một con đường sống!Nghĩ tới đây, Kỳ Ma Đạo Thần ra tay…Trong cực hoang.Trong bóng tối vô cùng vô tận.Từng đường vân kim sắc lan tràn trong bóng tối, đi ngang qua toàn bộ, nhanhchóng hợp thành một bàn cờ.Trong bàn cờ, thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết bị nhốt bên trong.Từng dòng sát khí vô hình tràn ngập mà đến chỗ thần hồn của Đạm Đài LạcTuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết cảm nhận được nguy hiểm, sắc mặt thay đổi, muốn làm gìđó.Nhưng một dòng lực lượng vô hình định trụ nàng, khiến nàng không thể nhúcnhích.Bàn cờ này, đúng là của Kỳ Ma Đạo Thần.Kỳ Ma Đạo Thần muốn tru sát Đạm Đài Lạc Tuyết, tìm ra một đường sống.Khi Đạm Đài Lạc Tuyết sinh lòng sợ hãi, bảy quang mang cùng xuất hiện bênngoài bàn cờ.Bảy quang mang này xuất hiện, cùng phóng ra uy áp, trực tiếp chấn sụp bàn cờnày.Cùng với bàn cờ bị đánh sập, bảy khí tức cùng tập trung về phía Kỳ Ma ĐạoThần.Không hề nghi ngờ, nếu Kỳ Ma Đạo Thần còn dám tiếp tục ra tay, vậy kế tiếpsẽ bị bảy uy áp trực tiếp trấn áp.Cảm nhận được bảy khí tức này, Kỳ Ma Đạo Thần lộ ra nụ cười chua xót.Hắn ta biết, cuối cùng hắn ta không thể thoát khỏi vận mệnh.“Kỳ Ma Đạo Thần, ngươi biết tội chưa?”Một giọng nói thản nhiên vang lên.Chỉ thấy Sở Duyên dẫn theo sáu thánh Hồng Hoang và Diệp Lạc, từ đằng xahàng lâm nơi này.Vừa mới nói câu đó, là Thái Thượng Lão Quân.Thái Thượng Lão Quân thản nhiên nhìn Kỳ Ma Đạo Thần, rõ ràng lại dùngchiêu cũ.“Biết tội.”“Nhưng mà… Các ngươi không cần bảy hỗn độn thánh nhân, cùng đối phó tađúng không?”Kỳ Ma Đạo Thần căn bản không muốn phản kháng, hắn ta đã chấp nhận sốmệnh.Nhưng khi hắn ta nhìn thấy bảy hỗn độn thánh nhân cùng liên thủ tiến tới, hắnta không nhịn được kinh ngạc.Hắn ta có mặt mũi cỡ nào, mà khiến bảy hỗn độn thánh nhân đứng đầu cùng đốiphó.Chuyện này quá thái quá.“Lạc Nhi, đi đi.”Sở Duyên không muốn nhiều lời, hắn bảo Diệp Lạc đi đối phó.Ngay sau đó đi tới bên cạnh Đạm Đài Lạc Tuyết, xác nhận thần hồn của tứ đệ tửkhông sao, lúc này mới an tâm.Hắn lập tức dùng thần quang chi lực, che chở thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết,để tránh bị ảnh hưởng không tốt gì.“Sư tôn…”Đạm Đài Lạc Tuyết ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn sư tôn nhà mình.“Lạc Tuyết, ngoan ngoãn đợi, lát nữa thành thánh chi kiếp của ngươi sẽ độqua.”Sở Duyên mỉm cười nói.…Bên kia, Diệp Lạc xuất chiến Kỳ Ma Đạo Thần.Hắn ta vừa ra trận, lập tức mở toàn bộ trạng thái, quanh người vòng quanh kiếmkhí, hình chiếu trường hà kiếm đạo mơ hồ hiện lên sau lưng. Trên tay hắn ta làmột thanh trường kiếm, kiếm ý kinh khủng tràn ngập mà ra.Vào lúc này, khí thế của hắn ta gần như đạt tới đỉnh phong của thánh nhân,nhưng ở dưới hỗn độn thánh nhân.Chỉ dựa vào kiếm chi sắc bén đó, đủ để uy hiếp được hỗn độn thánh nhân.“Tiểu bối, ngươi là người đoạt được kiếm đạo sao?”Kỳ Ma Đạo Thần nhìn Diệp Lạc, mở miệng hỏi một câu.Diệp Lạc không nói một lời.Vẫn luôn không có ý làm bạn tri kỷ với Kỳ Ma Đạo Thần.Một tay hắn ta cầm kiếm, nâng trường kiếm lên muốn chém qua.Kỳ Ma Đạo Thần cũng nhìn ra được Diệp Lạc không có ý định trao đổi, nênkhông nói gì nữa.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Cùng lúc đó, ở trong bóng tối vô cùng vô tận.Kỳ Ma Đạo Thần đối mặt với thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết.Thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết đối mặt với Kỳ Ma Đạo Thần, có vẻ vô cùngnhỏ yếu.Thậm chí có một loại cảm giác.Kỳ Ma Đạo Thần chỉ thở ra một hơi, có thể giết chết thần hồn của Đạm Đài LạcTuyết.Nhưng Kỳ Ma Đạo Thần căn bản không dám làm như vậy, khi hắn ta nhìn thấythần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết, đã hiểu rõ mọi chuyện. Trên mặt hắn ta trànngập cười khổ, không nói câu nào, cứ đứng như vậy.“Ta, đã rõ.”Kỳ Ma Đạo Thần ngẩng đầu nhìn về phía hắc ám vô cùng vô tận.Hắn biết vì sao Đạm Đài Lạc Tuyết có thể tìm được hắn ta.Cũng biết vì sao lúc trước Kiếm Ma Thần, Lực Ma Thần, Mộng Ma Thần lạichết.Hắn ta và ba vị ma thần kia, có một điểm giống nhau.Bọn họ và một số ma thần khác, đều từng tới một chỗ thần bí.Chỗ thần bí đó vẫn luôn có một lời đồn.Người tiến vào sẽ chết!Lúc trước bọn họ không tin, sau này vô số nguyên qua đi, bọn họ bình yên vôsự, chuyện này cũng chứng minh lời đồn là giả.Nhưng bây giờ xem ra, không phải là không sao, mà lời đồn ứng với hiện tại.Lúc trước Kiếm Ma Thần là người đầu tiên đi vào.Lục Ma Thần là thứ hai.Mộng Ma Thần là thứ ba, hắn ta là thứ tư.Nếu hắn ta đoán không nhầm, thứ năm sẽ là Thôn Ma Thần.Kỳ Ma Đạo Thần thở dài một hơi.Cho dù biết rõ toàn bộ, nhưng hắn ta vẫn muốn tranh thủ một con đường sống.Sinh linh trước mắt này, chính là sinh linh muốn đoạt đại đạo của hắn ta. Nếu cóthể diệt, có lẽ có một con đường sống!Nghĩ tới đây, Kỳ Ma Đạo Thần ra tay…Trong cực hoang.Trong bóng tối vô cùng vô tận.Từng đường vân kim sắc lan tràn trong bóng tối, đi ngang qua toàn bộ, nhanhchóng hợp thành một bàn cờ.Trong bàn cờ, thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết bị nhốt bên trong.Từng dòng sát khí vô hình tràn ngập mà đến chỗ thần hồn của Đạm Đài LạcTuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết cảm nhận được nguy hiểm, sắc mặt thay đổi, muốn làm gìđó.Nhưng một dòng lực lượng vô hình định trụ nàng, khiến nàng không thể nhúcnhích.Bàn cờ này, đúng là của Kỳ Ma Đạo Thần.Kỳ Ma Đạo Thần muốn tru sát Đạm Đài Lạc Tuyết, tìm ra một đường sống.Khi Đạm Đài Lạc Tuyết sinh lòng sợ hãi, bảy quang mang cùng xuất hiện bênngoài bàn cờ.Bảy quang mang này xuất hiện, cùng phóng ra uy áp, trực tiếp chấn sụp bàn cờnày.Cùng với bàn cờ bị đánh sập, bảy khí tức cùng tập trung về phía Kỳ Ma ĐạoThần.Không hề nghi ngờ, nếu Kỳ Ma Đạo Thần còn dám tiếp tục ra tay, vậy kế tiếpsẽ bị bảy uy áp trực tiếp trấn áp.Cảm nhận được bảy khí tức này, Kỳ Ma Đạo Thần lộ ra nụ cười chua xót.Hắn ta biết, cuối cùng hắn ta không thể thoát khỏi vận mệnh.“Kỳ Ma Đạo Thần, ngươi biết tội chưa?”Một giọng nói thản nhiên vang lên.Chỉ thấy Sở Duyên dẫn theo sáu thánh Hồng Hoang và Diệp Lạc, từ đằng xahàng lâm nơi này.Vừa mới nói câu đó, là Thái Thượng Lão Quân.Thái Thượng Lão Quân thản nhiên nhìn Kỳ Ma Đạo Thần, rõ ràng lại dùngchiêu cũ.“Biết tội.”“Nhưng mà… Các ngươi không cần bảy hỗn độn thánh nhân, cùng đối phó tađúng không?”Kỳ Ma Đạo Thần căn bản không muốn phản kháng, hắn ta đã chấp nhận sốmệnh.Nhưng khi hắn ta nhìn thấy bảy hỗn độn thánh nhân cùng liên thủ tiến tới, hắnta không nhịn được kinh ngạc.Hắn ta có mặt mũi cỡ nào, mà khiến bảy hỗn độn thánh nhân đứng đầu cùng đốiphó.Chuyện này quá thái quá.“Lạc Nhi, đi đi.”Sở Duyên không muốn nhiều lời, hắn bảo Diệp Lạc đi đối phó.Ngay sau đó đi tới bên cạnh Đạm Đài Lạc Tuyết, xác nhận thần hồn của tứ đệ tửkhông sao, lúc này mới an tâm.Hắn lập tức dùng thần quang chi lực, che chở thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết,để tránh bị ảnh hưởng không tốt gì.“Sư tôn…”Đạm Đài Lạc Tuyết ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn sư tôn nhà mình.“Lạc Tuyết, ngoan ngoãn đợi, lát nữa thành thánh chi kiếp của ngươi sẽ độqua.”Sở Duyên mỉm cười nói.…Bên kia, Diệp Lạc xuất chiến Kỳ Ma Đạo Thần.Hắn ta vừa ra trận, lập tức mở toàn bộ trạng thái, quanh người vòng quanh kiếmkhí, hình chiếu trường hà kiếm đạo mơ hồ hiện lên sau lưng. Trên tay hắn ta làmột thanh trường kiếm, kiếm ý kinh khủng tràn ngập mà ra.Vào lúc này, khí thế của hắn ta gần như đạt tới đỉnh phong của thánh nhân,nhưng ở dưới hỗn độn thánh nhân.Chỉ dựa vào kiếm chi sắc bén đó, đủ để uy hiếp được hỗn độn thánh nhân.“Tiểu bối, ngươi là người đoạt được kiếm đạo sao?”Kỳ Ma Đạo Thần nhìn Diệp Lạc, mở miệng hỏi một câu.Diệp Lạc không nói một lời.Vẫn luôn không có ý làm bạn tri kỷ với Kỳ Ma Đạo Thần.Một tay hắn ta cầm kiếm, nâng trường kiếm lên muốn chém qua.Kỳ Ma Đạo Thần cũng nhìn ra được Diệp Lạc không có ý định trao đổi, nênkhông nói gì nữa.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Cùng lúc đó, ở trong bóng tối vô cùng vô tận.Kỳ Ma Đạo Thần đối mặt với thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết.Thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết đối mặt với Kỳ Ma Đạo Thần, có vẻ vô cùngnhỏ yếu.Thậm chí có một loại cảm giác.Kỳ Ma Đạo Thần chỉ thở ra một hơi, có thể giết chết thần hồn của Đạm Đài LạcTuyết.Nhưng Kỳ Ma Đạo Thần căn bản không dám làm như vậy, khi hắn ta nhìn thấythần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết, đã hiểu rõ mọi chuyện. Trên mặt hắn ta trànngập cười khổ, không nói câu nào, cứ đứng như vậy.“Ta, đã rõ.”Kỳ Ma Đạo Thần ngẩng đầu nhìn về phía hắc ám vô cùng vô tận.Hắn biết vì sao Đạm Đài Lạc Tuyết có thể tìm được hắn ta.Cũng biết vì sao lúc trước Kiếm Ma Thần, Lực Ma Thần, Mộng Ma Thần lạichết.Hắn ta và ba vị ma thần kia, có một điểm giống nhau.Bọn họ và một số ma thần khác, đều từng tới một chỗ thần bí.Chỗ thần bí đó vẫn luôn có một lời đồn.Người tiến vào sẽ chết!Lúc trước bọn họ không tin, sau này vô số nguyên qua đi, bọn họ bình yên vôsự, chuyện này cũng chứng minh lời đồn là giả.Nhưng bây giờ xem ra, không phải là không sao, mà lời đồn ứng với hiện tại.Lúc trước Kiếm Ma Thần là người đầu tiên đi vào.Lục Ma Thần là thứ hai.Mộng Ma Thần là thứ ba, hắn ta là thứ tư.Nếu hắn ta đoán không nhầm, thứ năm sẽ là Thôn Ma Thần.Kỳ Ma Đạo Thần thở dài một hơi.Cho dù biết rõ toàn bộ, nhưng hắn ta vẫn muốn tranh thủ một con đường sống.Sinh linh trước mắt này, chính là sinh linh muốn đoạt đại đạo của hắn ta. Nếu cóthể diệt, có lẽ có một con đường sống!Nghĩ tới đây, Kỳ Ma Đạo Thần ra tay…Trong cực hoang.Trong bóng tối vô cùng vô tận.Từng đường vân kim sắc lan tràn trong bóng tối, đi ngang qua toàn bộ, nhanhchóng hợp thành một bàn cờ.Trong bàn cờ, thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết bị nhốt bên trong.Từng dòng sát khí vô hình tràn ngập mà đến chỗ thần hồn của Đạm Đài LạcTuyết.Đạm Đài Lạc Tuyết cảm nhận được nguy hiểm, sắc mặt thay đổi, muốn làm gìđó.Nhưng một dòng lực lượng vô hình định trụ nàng, khiến nàng không thể nhúcnhích.Bàn cờ này, đúng là của Kỳ Ma Đạo Thần.Kỳ Ma Đạo Thần muốn tru sát Đạm Đài Lạc Tuyết, tìm ra một đường sống.Khi Đạm Đài Lạc Tuyết sinh lòng sợ hãi, bảy quang mang cùng xuất hiện bênngoài bàn cờ.Bảy quang mang này xuất hiện, cùng phóng ra uy áp, trực tiếp chấn sụp bàn cờnày.Cùng với bàn cờ bị đánh sập, bảy khí tức cùng tập trung về phía Kỳ Ma ĐạoThần.Không hề nghi ngờ, nếu Kỳ Ma Đạo Thần còn dám tiếp tục ra tay, vậy kế tiếpsẽ bị bảy uy áp trực tiếp trấn áp.Cảm nhận được bảy khí tức này, Kỳ Ma Đạo Thần lộ ra nụ cười chua xót.Hắn ta biết, cuối cùng hắn ta không thể thoát khỏi vận mệnh.“Kỳ Ma Đạo Thần, ngươi biết tội chưa?”Một giọng nói thản nhiên vang lên.Chỉ thấy Sở Duyên dẫn theo sáu thánh Hồng Hoang và Diệp Lạc, từ đằng xahàng lâm nơi này.Vừa mới nói câu đó, là Thái Thượng Lão Quân.Thái Thượng Lão Quân thản nhiên nhìn Kỳ Ma Đạo Thần, rõ ràng lại dùngchiêu cũ.“Biết tội.”“Nhưng mà… Các ngươi không cần bảy hỗn độn thánh nhân, cùng đối phó tađúng không?”Kỳ Ma Đạo Thần căn bản không muốn phản kháng, hắn ta đã chấp nhận sốmệnh.Nhưng khi hắn ta nhìn thấy bảy hỗn độn thánh nhân cùng liên thủ tiến tới, hắnta không nhịn được kinh ngạc.Hắn ta có mặt mũi cỡ nào, mà khiến bảy hỗn độn thánh nhân đứng đầu cùng đốiphó.Chuyện này quá thái quá.“Lạc Nhi, đi đi.”Sở Duyên không muốn nhiều lời, hắn bảo Diệp Lạc đi đối phó.Ngay sau đó đi tới bên cạnh Đạm Đài Lạc Tuyết, xác nhận thần hồn của tứ đệ tửkhông sao, lúc này mới an tâm.Hắn lập tức dùng thần quang chi lực, che chở thần hồn của Đạm Đài Lạc Tuyết,để tránh bị ảnh hưởng không tốt gì.“Sư tôn…”Đạm Đài Lạc Tuyết ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn sư tôn nhà mình.“Lạc Tuyết, ngoan ngoãn đợi, lát nữa thành thánh chi kiếp của ngươi sẽ độqua.”Sở Duyên mỉm cười nói.…Bên kia, Diệp Lạc xuất chiến Kỳ Ma Đạo Thần.Hắn ta vừa ra trận, lập tức mở toàn bộ trạng thái, quanh người vòng quanh kiếmkhí, hình chiếu trường hà kiếm đạo mơ hồ hiện lên sau lưng. Trên tay hắn ta làmột thanh trường kiếm, kiếm ý kinh khủng tràn ngập mà ra.Vào lúc này, khí thế của hắn ta gần như đạt tới đỉnh phong của thánh nhân,nhưng ở dưới hỗn độn thánh nhân.Chỉ dựa vào kiếm chi sắc bén đó, đủ để uy hiếp được hỗn độn thánh nhân.“Tiểu bối, ngươi là người đoạt được kiếm đạo sao?”Kỳ Ma Đạo Thần nhìn Diệp Lạc, mở miệng hỏi một câu.Diệp Lạc không nói một lời.Vẫn luôn không có ý làm bạn tri kỷ với Kỳ Ma Đạo Thần.Một tay hắn ta cầm kiếm, nâng trường kiếm lên muốn chém qua.Kỳ Ma Đạo Thần cũng nhìn ra được Diệp Lạc không có ý định trao đổi, nênkhông nói gì nữa.