Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 1292: Hư ảnh Bàn Cổ 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tru Tiên Tứ Kiếm chậm rãi trôi nổi mà ra, vờn quanh bốn phía hắn.Tru Tiên kiếm khí khủng bố bắt đầu diễn sinh ra.Sáu thánh Hồng Hoang nhìn thấy Sở Duyên không kiêng nể gì chuẩn bị ra tay,đôi mắt đều lóe sáng.Thản nhiên đối mặt với hư ảnh Bàn Cổ như vậy, quả nhiên suy đoán của bọn họkhông sai.Ít nhất Sở Duyên vượt qua Bàn Cổ ngày xưa.Nếu không không có khả năng thấy Bàn Cổ mà thản nhiên như thế.Có thể làm đến thản nhiên như vậy, chỉ có hai loại khả năng.Lịch sử tồn tại hơn xa Bàn Cổ, hoặc là chưa bao giờ từng gặp Bàn Cổ, ngườikhông biết không thấy sợ.Sáu thánh Hồng Hoang kinh hãi.Kinh hãi nhất, vẫn là Thông Thiên giáo chủ.Thông Thiên giáo chủ biết nguồn gốc của Tru Tiên Tứ Kiếm, chính là lúc trướcBàn Cổ lực chiến 3000 Hỗn Độn Ma Thần, đại đạo có cảm, đánh xuống tứ kiếmvà trận đồ, tương trợ Bàn Cổ.Cho nên nói, Bàn Cổ xem như chủ nhân đời thứ nhất của Tru Tiên Tứ Kiếm.Nhưng hiện giờ Sở đạo hữu cầm Tru Tiên Tứ Kiếm, muốn ra tay với Bàn Cổ.Dựa theo lẽ thường mà nói, Tru Tiên Tứ Kiếm không có khả năng ra tay, cho dùlà hắn ta khống chế, Tru Tiên Tứ Kiếm cũng tuyệt đối phản kháng.Nhưng mà ở trong tay Sở đạo hữu, vậy mà Tru Tiên Tứ Kiếm không có dấuhiệu phản kháng, trái lại theo tâm ý, tập trung khí cơ về hư ảnh Bàn Cổ.Sở đạo hữu, rốt cuộc là ai……Sở Duyên ở bên cạnh cũng mặc kệ đám người này nghĩ gì.Hắn đã chuẩn bị ra tay, đối phó hư ảnh Bàn Cổ này.Tru Tiên Tứ Kiếm xuất hiện, lúc này hắn muốn tứ kiếm chém qua, cứu DiệpLạc.Khi hắn chuẩn bị ra tay, dị tượng xuất hiện.Bỗng nhiên trong lúc này, kiếm khí toàn thân Diệp Lạc bùng nổ, một thanhtrường kiếm trong tay hóa thành vô số mảnh nhỏ.Mỗi một mảnh nhỏ đều hóa thành một hình chiếu kiếm đạo.Vô số hình chiếu kiếm đạo đánh giết ra, quay xung quanh Diệp Lạc hình thànhmột vòng phong tỏa, ngăn cản một quyền của hư ảnh Bàn Cổ.Vào lúc quan trọng kiếm đạo lựa chọn bảo vệ Diệp Lạc, cho dù đối mặt với kẻđịch từng khiến nó bị thương nặng, nó vẫn bảo vệ kiếm đạo chi chủ!Rầm…Kiếm đạo và hư ảnh Bàn Cổ va chạm.Một âm thanh vĩ đại truyền ra.Chỉ thấy cơ thể Diệp Lạc lùi mấy ngàn mét, mà hư ảnh Bàn Cổ vẫn đứng yênkhông di chuyển.Dưới một kích này, Diệp Lạc lông tóc không tổn hao.Kiếm đạo bảo vệ Diệp Lạc.Diệp Lạc nhìn chi chít hình chiếu kiếm đạo ở xung quanh, trong lòng cảm động,không uổng phí hắn ta tốn lượng lớn thời gian, đi câu thông với kiếm đạo.Kiếm đạo này vẫn rất đáng tin.Nhưng mà, hắn ta cũng không phải đối thủ của hư ảnh Bàn Cổ.Hư ảnh Bàn Cổ này thực sự quá cường đại.Cho dù chỉ là một hư ảnh vô cùng đơn giản, cũng hơn xa hắn ta có thể địch lại.Tới lúc, gọi sư tôn thôi!Diệp Lạc vừa định hét sư tôn nhà mình cứu giúp.Nhưng không đợi hắn ta mở miệng, bên tai vang lên một giọng nói.“Lạc Nhi, lùi ra đi, còn lại giao cho vi sư là được.”Giọng nói này vang lên, cũng khiến Diệp Lạc như trút được gánh nặng.Diệp Lạc hơi quay đầu, nhìn về phía bên cạnh hắn ta. Chỉ thấy không biết từ lúcnào, Sở Duyên đã đi tới bên cạnh hắn ta, lẳng lặng đứng ở đó nhìn hư ảnh BànCổ.“Ngươi đã làm rất tốt.”Sở Duyên chỉ đơn giản nhìn thoáng qua hư ảnh Bàn Cổ, ngay sau đó nhìn vềphía Diệp Lạc.“Sư tôn tán thưởng.”Diệp Lạc chắp tay cúi đầu.“Về phía sau đi, tránh để bị dư âm ảnh hưởng.”Sở Duyên nhẹ giọng nói một câu như thế.Sau khi hắn nói xong, thì nhẹ nhàng vung về phía sau.Một tia thần quang chi lực lướt qua.Chỉ thấy bàn cờ bị lặng yên mở ra một cái miệng.Nhưng bàn cờ không tan vỡ, trái lại vẫn còn tồn tại.Loại tình huống này, thực sự giống như bàn cờ thuộc về Sở Duyên, muốn đánhmở thì mở ra, căn bản không cần cố kỵ.Chuyện này khiến Kỳ Ma Đạo Thần cách đó không xa nhìn tới ngây ngốc, rốtcuộc hắn ta là chủ bàn cờ, hay người này là chủ?Nhưng Sở Duyên không để ý tới Kỳ Ma Đạo Thần, xua tay bảo Diệp Lạc rời đi.Diệp Lạc không do dự, cúi đầu một lần nữa, sau đó xoay người rời khỏi bàn cờ.Sở Duyên nhìn Diệp Lạc rời khỏi bàn cờ, lúc này mới dời mắt nhìn Kỳ Ma ĐạoThần.Đúng vậy, Sở Duyên không thèm liếc mắt nhìn hư ảnh Bàn Cổ một cái.Hắn vẫn luôn nhìn Kỳ Ma Đạo Thần.Chỉ thấy tâm niệm hắn vừa động, Tru Tiên Tứ Kiếm vờn quanh cạnh người lậptức bay ra, chém về phía hư ảnh Bàn Cổ.Cơ thể hư ảnh Bàn Cổ vừa động, tiến về trước một bước.Tru Tiên Tứ Kiếm đã chém tới.Tứ kiếm hóa thành bốn lưu quang, tập kích mà đến.Hư ảnh Bàn Cổ còn chưa có hành động, đã bị tứ kiếm chém giết, hóa thành vôsố ánh huỳnh quang tiêu tán mà đi.Dưới một kích của Sở Duyên, hư ảnh Bàn Cổ tiêu tán!

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tru Tiên Tứ Kiếm chậm rãi trôi nổi mà ra, vờn quanh bốn phía hắn.Tru Tiên kiếm khí khủng bố bắt đầu diễn sinh ra.Sáu thánh Hồng Hoang nhìn thấy Sở Duyên không kiêng nể gì chuẩn bị ra tay,đôi mắt đều lóe sáng.Thản nhiên đối mặt với hư ảnh Bàn Cổ như vậy, quả nhiên suy đoán của bọn họkhông sai.Ít nhất Sở Duyên vượt qua Bàn Cổ ngày xưa.Nếu không không có khả năng thấy Bàn Cổ mà thản nhiên như thế.Có thể làm đến thản nhiên như vậy, chỉ có hai loại khả năng.Lịch sử tồn tại hơn xa Bàn Cổ, hoặc là chưa bao giờ từng gặp Bàn Cổ, ngườikhông biết không thấy sợ.Sáu thánh Hồng Hoang kinh hãi.Kinh hãi nhất, vẫn là Thông Thiên giáo chủ.Thông Thiên giáo chủ biết nguồn gốc của Tru Tiên Tứ Kiếm, chính là lúc trướcBàn Cổ lực chiến 3000 Hỗn Độn Ma Thần, đại đạo có cảm, đánh xuống tứ kiếmvà trận đồ, tương trợ Bàn Cổ.Cho nên nói, Bàn Cổ xem như chủ nhân đời thứ nhất của Tru Tiên Tứ Kiếm.Nhưng hiện giờ Sở đạo hữu cầm Tru Tiên Tứ Kiếm, muốn ra tay với Bàn Cổ.Dựa theo lẽ thường mà nói, Tru Tiên Tứ Kiếm không có khả năng ra tay, cho dùlà hắn ta khống chế, Tru Tiên Tứ Kiếm cũng tuyệt đối phản kháng.Nhưng mà ở trong tay Sở đạo hữu, vậy mà Tru Tiên Tứ Kiếm không có dấuhiệu phản kháng, trái lại theo tâm ý, tập trung khí cơ về hư ảnh Bàn Cổ.Sở đạo hữu, rốt cuộc là ai……Sở Duyên ở bên cạnh cũng mặc kệ đám người này nghĩ gì.Hắn đã chuẩn bị ra tay, đối phó hư ảnh Bàn Cổ này.Tru Tiên Tứ Kiếm xuất hiện, lúc này hắn muốn tứ kiếm chém qua, cứu DiệpLạc.Khi hắn chuẩn bị ra tay, dị tượng xuất hiện.Bỗng nhiên trong lúc này, kiếm khí toàn thân Diệp Lạc bùng nổ, một thanhtrường kiếm trong tay hóa thành vô số mảnh nhỏ.Mỗi một mảnh nhỏ đều hóa thành một hình chiếu kiếm đạo.Vô số hình chiếu kiếm đạo đánh giết ra, quay xung quanh Diệp Lạc hình thànhmột vòng phong tỏa, ngăn cản một quyền của hư ảnh Bàn Cổ.Vào lúc quan trọng kiếm đạo lựa chọn bảo vệ Diệp Lạc, cho dù đối mặt với kẻđịch từng khiến nó bị thương nặng, nó vẫn bảo vệ kiếm đạo chi chủ!Rầm…Kiếm đạo và hư ảnh Bàn Cổ va chạm.Một âm thanh vĩ đại truyền ra.Chỉ thấy cơ thể Diệp Lạc lùi mấy ngàn mét, mà hư ảnh Bàn Cổ vẫn đứng yênkhông di chuyển.Dưới một kích này, Diệp Lạc lông tóc không tổn hao.Kiếm đạo bảo vệ Diệp Lạc.Diệp Lạc nhìn chi chít hình chiếu kiếm đạo ở xung quanh, trong lòng cảm động,không uổng phí hắn ta tốn lượng lớn thời gian, đi câu thông với kiếm đạo.Kiếm đạo này vẫn rất đáng tin.Nhưng mà, hắn ta cũng không phải đối thủ của hư ảnh Bàn Cổ.Hư ảnh Bàn Cổ này thực sự quá cường đại.Cho dù chỉ là một hư ảnh vô cùng đơn giản, cũng hơn xa hắn ta có thể địch lại.Tới lúc, gọi sư tôn thôi!Diệp Lạc vừa định hét sư tôn nhà mình cứu giúp.Nhưng không đợi hắn ta mở miệng, bên tai vang lên một giọng nói.“Lạc Nhi, lùi ra đi, còn lại giao cho vi sư là được.”Giọng nói này vang lên, cũng khiến Diệp Lạc như trút được gánh nặng.Diệp Lạc hơi quay đầu, nhìn về phía bên cạnh hắn ta. Chỉ thấy không biết từ lúcnào, Sở Duyên đã đi tới bên cạnh hắn ta, lẳng lặng đứng ở đó nhìn hư ảnh BànCổ.“Ngươi đã làm rất tốt.”Sở Duyên chỉ đơn giản nhìn thoáng qua hư ảnh Bàn Cổ, ngay sau đó nhìn vềphía Diệp Lạc.“Sư tôn tán thưởng.”Diệp Lạc chắp tay cúi đầu.“Về phía sau đi, tránh để bị dư âm ảnh hưởng.”Sở Duyên nhẹ giọng nói một câu như thế.Sau khi hắn nói xong, thì nhẹ nhàng vung về phía sau.Một tia thần quang chi lực lướt qua.Chỉ thấy bàn cờ bị lặng yên mở ra một cái miệng.Nhưng bàn cờ không tan vỡ, trái lại vẫn còn tồn tại.Loại tình huống này, thực sự giống như bàn cờ thuộc về Sở Duyên, muốn đánhmở thì mở ra, căn bản không cần cố kỵ.Chuyện này khiến Kỳ Ma Đạo Thần cách đó không xa nhìn tới ngây ngốc, rốtcuộc hắn ta là chủ bàn cờ, hay người này là chủ?Nhưng Sở Duyên không để ý tới Kỳ Ma Đạo Thần, xua tay bảo Diệp Lạc rời đi.Diệp Lạc không do dự, cúi đầu một lần nữa, sau đó xoay người rời khỏi bàn cờ.Sở Duyên nhìn Diệp Lạc rời khỏi bàn cờ, lúc này mới dời mắt nhìn Kỳ Ma ĐạoThần.Đúng vậy, Sở Duyên không thèm liếc mắt nhìn hư ảnh Bàn Cổ một cái.Hắn vẫn luôn nhìn Kỳ Ma Đạo Thần.Chỉ thấy tâm niệm hắn vừa động, Tru Tiên Tứ Kiếm vờn quanh cạnh người lậptức bay ra, chém về phía hư ảnh Bàn Cổ.Cơ thể hư ảnh Bàn Cổ vừa động, tiến về trước một bước.Tru Tiên Tứ Kiếm đã chém tới.Tứ kiếm hóa thành bốn lưu quang, tập kích mà đến.Hư ảnh Bàn Cổ còn chưa có hành động, đã bị tứ kiếm chém giết, hóa thành vôsố ánh huỳnh quang tiêu tán mà đi.Dưới một kích của Sở Duyên, hư ảnh Bàn Cổ tiêu tán!

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tru Tiên Tứ Kiếm chậm rãi trôi nổi mà ra, vờn quanh bốn phía hắn.Tru Tiên kiếm khí khủng bố bắt đầu diễn sinh ra.Sáu thánh Hồng Hoang nhìn thấy Sở Duyên không kiêng nể gì chuẩn bị ra tay,đôi mắt đều lóe sáng.Thản nhiên đối mặt với hư ảnh Bàn Cổ như vậy, quả nhiên suy đoán của bọn họkhông sai.Ít nhất Sở Duyên vượt qua Bàn Cổ ngày xưa.Nếu không không có khả năng thấy Bàn Cổ mà thản nhiên như thế.Có thể làm đến thản nhiên như vậy, chỉ có hai loại khả năng.Lịch sử tồn tại hơn xa Bàn Cổ, hoặc là chưa bao giờ từng gặp Bàn Cổ, ngườikhông biết không thấy sợ.Sáu thánh Hồng Hoang kinh hãi.Kinh hãi nhất, vẫn là Thông Thiên giáo chủ.Thông Thiên giáo chủ biết nguồn gốc của Tru Tiên Tứ Kiếm, chính là lúc trướcBàn Cổ lực chiến 3000 Hỗn Độn Ma Thần, đại đạo có cảm, đánh xuống tứ kiếmvà trận đồ, tương trợ Bàn Cổ.Cho nên nói, Bàn Cổ xem như chủ nhân đời thứ nhất của Tru Tiên Tứ Kiếm.Nhưng hiện giờ Sở đạo hữu cầm Tru Tiên Tứ Kiếm, muốn ra tay với Bàn Cổ.Dựa theo lẽ thường mà nói, Tru Tiên Tứ Kiếm không có khả năng ra tay, cho dùlà hắn ta khống chế, Tru Tiên Tứ Kiếm cũng tuyệt đối phản kháng.Nhưng mà ở trong tay Sở đạo hữu, vậy mà Tru Tiên Tứ Kiếm không có dấuhiệu phản kháng, trái lại theo tâm ý, tập trung khí cơ về hư ảnh Bàn Cổ.Sở đạo hữu, rốt cuộc là ai……Sở Duyên ở bên cạnh cũng mặc kệ đám người này nghĩ gì.Hắn đã chuẩn bị ra tay, đối phó hư ảnh Bàn Cổ này.Tru Tiên Tứ Kiếm xuất hiện, lúc này hắn muốn tứ kiếm chém qua, cứu DiệpLạc.Khi hắn chuẩn bị ra tay, dị tượng xuất hiện.Bỗng nhiên trong lúc này, kiếm khí toàn thân Diệp Lạc bùng nổ, một thanhtrường kiếm trong tay hóa thành vô số mảnh nhỏ.Mỗi một mảnh nhỏ đều hóa thành một hình chiếu kiếm đạo.Vô số hình chiếu kiếm đạo đánh giết ra, quay xung quanh Diệp Lạc hình thànhmột vòng phong tỏa, ngăn cản một quyền của hư ảnh Bàn Cổ.Vào lúc quan trọng kiếm đạo lựa chọn bảo vệ Diệp Lạc, cho dù đối mặt với kẻđịch từng khiến nó bị thương nặng, nó vẫn bảo vệ kiếm đạo chi chủ!Rầm…Kiếm đạo và hư ảnh Bàn Cổ va chạm.Một âm thanh vĩ đại truyền ra.Chỉ thấy cơ thể Diệp Lạc lùi mấy ngàn mét, mà hư ảnh Bàn Cổ vẫn đứng yênkhông di chuyển.Dưới một kích này, Diệp Lạc lông tóc không tổn hao.Kiếm đạo bảo vệ Diệp Lạc.Diệp Lạc nhìn chi chít hình chiếu kiếm đạo ở xung quanh, trong lòng cảm động,không uổng phí hắn ta tốn lượng lớn thời gian, đi câu thông với kiếm đạo.Kiếm đạo này vẫn rất đáng tin.Nhưng mà, hắn ta cũng không phải đối thủ của hư ảnh Bàn Cổ.Hư ảnh Bàn Cổ này thực sự quá cường đại.Cho dù chỉ là một hư ảnh vô cùng đơn giản, cũng hơn xa hắn ta có thể địch lại.Tới lúc, gọi sư tôn thôi!Diệp Lạc vừa định hét sư tôn nhà mình cứu giúp.Nhưng không đợi hắn ta mở miệng, bên tai vang lên một giọng nói.“Lạc Nhi, lùi ra đi, còn lại giao cho vi sư là được.”Giọng nói này vang lên, cũng khiến Diệp Lạc như trút được gánh nặng.Diệp Lạc hơi quay đầu, nhìn về phía bên cạnh hắn ta. Chỉ thấy không biết từ lúcnào, Sở Duyên đã đi tới bên cạnh hắn ta, lẳng lặng đứng ở đó nhìn hư ảnh BànCổ.“Ngươi đã làm rất tốt.”Sở Duyên chỉ đơn giản nhìn thoáng qua hư ảnh Bàn Cổ, ngay sau đó nhìn vềphía Diệp Lạc.“Sư tôn tán thưởng.”Diệp Lạc chắp tay cúi đầu.“Về phía sau đi, tránh để bị dư âm ảnh hưởng.”Sở Duyên nhẹ giọng nói một câu như thế.Sau khi hắn nói xong, thì nhẹ nhàng vung về phía sau.Một tia thần quang chi lực lướt qua.Chỉ thấy bàn cờ bị lặng yên mở ra một cái miệng.Nhưng bàn cờ không tan vỡ, trái lại vẫn còn tồn tại.Loại tình huống này, thực sự giống như bàn cờ thuộc về Sở Duyên, muốn đánhmở thì mở ra, căn bản không cần cố kỵ.Chuyện này khiến Kỳ Ma Đạo Thần cách đó không xa nhìn tới ngây ngốc, rốtcuộc hắn ta là chủ bàn cờ, hay người này là chủ?Nhưng Sở Duyên không để ý tới Kỳ Ma Đạo Thần, xua tay bảo Diệp Lạc rời đi.Diệp Lạc không do dự, cúi đầu một lần nữa, sau đó xoay người rời khỏi bàn cờ.Sở Duyên nhìn Diệp Lạc rời khỏi bàn cờ, lúc này mới dời mắt nhìn Kỳ Ma ĐạoThần.Đúng vậy, Sở Duyên không thèm liếc mắt nhìn hư ảnh Bàn Cổ một cái.Hắn vẫn luôn nhìn Kỳ Ma Đạo Thần.Chỉ thấy tâm niệm hắn vừa động, Tru Tiên Tứ Kiếm vờn quanh cạnh người lậptức bay ra, chém về phía hư ảnh Bàn Cổ.Cơ thể hư ảnh Bàn Cổ vừa động, tiến về trước một bước.Tru Tiên Tứ Kiếm đã chém tới.Tứ kiếm hóa thành bốn lưu quang, tập kích mà đến.Hư ảnh Bàn Cổ còn chưa có hành động, đã bị tứ kiếm chém giết, hóa thành vôsố ánh huỳnh quang tiêu tán mà đi.Dưới một kích của Sở Duyên, hư ảnh Bàn Cổ tiêu tán!

Chương 1292: Hư ảnh Bàn Cổ 2