Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 1375: Đại kiếp nạn kết thúc 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không có biện pháp, Diệp Lạc này quá độc ác.”Thiên Đạo Tiên Giới cũng lắc đầu, cảm thấy không có biện pháp.“Toàn quân xuất kích, không chết không ngừng với Thiên Đình!”Trương Hàn quyết tâm, đôi mắt hắn ta nhắm lại, hạ mệnh lệnh này.Hắn ta không có biện pháp khác, chỉ có thể hi vọng có thể sử dụng lực lượng ítnhất, tiêu diệt cả Thiên Đình.“Đại sư huynh à đại sư huynh, huynh thật tàn nhẫn.”Trương Hàn cười bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.…Trong chiến trường, Thiên Đình và địa phủ tử chiến tới cùng, thế chiến đấu củahai bên cuốn sạch cả Tiên Giới, từ bán thánh thánh nhân, cho tới thế gia hoàngtriều, đều đang chiến đấu.Tử khí vô cùng vô tận tràn ngập, cuốn sạch cả Tiên Giới.Trong chiến đấu, càng ngày càng có nhiều sinh linh chết đi.Cho đến cuối cùng, người của Thiên Đình thấy khó mà tiêu diệt địa phủ, điêncuồng lên, bắt đầu phá hủy Tiên Giới, muốn kéo cả Tiên Giới cùng hủy diệt.Người của địa phủ cùng với chúng sinh Tiên Giới khác, thấy không thể làm gìđược cũng bắt đầu điên cuồng.Mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi.Vào thời khắc cuối cùng, đường đế và Từ Ngự ra tay, dùng đại thần thông hủydiệt cả sinh linh Tiên Giới, khiến Tiên Giới có thể bảo toàn.Vào lúc này, cuối cùng đại kiếp nạn cũng kết thúc.Nhưng kiếp khí, tử khí cuồn cuộn vẫn tràn ngập trên bầu trời, mãi mà không thểtiêu tán. Bốn châu của Tiên Giới đã sụp đổ, toàn bộ trật tự bị phá, cần chế địnhlần nữa.Hiện giờ cần Thiên Đạo tự mình mở ra kỷ nguyên mới…Trong hư vô chi hải.Lúc này Sở Duyên mở quý danh Thiên Đạo đứng trên mặt biển, hai tay của hắnđể sau lưng, quanh người vờn quanh kim quang ánh sáng ngọc, thiên uy kinhkhủng vờn quanh, chấn nhiếp toàn bộ.Sau lưng hắn, Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên và các đệ tử khác đều ởđây.Lúc này những đệ tử này không có dáng vẻ oai phong một cõi khi ở Tiên Giới,mà cung kính không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu đến sư tôn nhà mình.Đây là uy nghiêm của Sở Duyên.Chuyện gì cũng không cần làm, chỉ đứng ở chỗ đó, đã khiến những đệ tử nàykhông dám lỗ mãng.“Lần này các ngươi làm việc ở Tiên Giới, có thể hiểu được gì?”Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng, hỏi một câu như vậy.Nghe sư tôn nhà mình hỏi như thế.Chúng đệ tử nhao nhao mở miệng, kể rõ ra.Hưng Sở Duyên không cho chúng đệ tử cơ hội mở miệng, hắn nhẹ nhàng đè, ýbảo chúng đệ tử im lặng.Các đệ tử cũng rất nghe lời Sở Duyên, im lặng trở lại.“Bước từng bước tới, vi sư chỉ đích danh đến người nào, các ngươi kể rõ xem.”Sở Duyên nhìn các đệ tử, chậm rãi mở miệng nói.“Xin nghe theo lời của sư tôn!”Các đệ tử chắp tay cúi đầu, đâu dám không nghe Sở Duyên.Sau khi cúi đầu, bọn họ đều đứng thẳng người, lẳng lặng chờ đợi sư tôn nhàmình chỉ đích danh, sau đó kể rõ mới biết được, đều có ý nghĩ muốn sư tôn nhàmình khích lệ.“Lạc Tuyết, ngươi đến đây nói rõ một chút xem.”Người Sở Duyên gọi đầu tiên không phải là Diệp Lạc, mà nhìn về phía ĐạmĐài Lạc Tuyết trong góc.Hắn cười mà như không cười nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết.Ánh mắt đó, giống như đang nói gì đó.Đạm Đài Lạc Tuyết bị nhìn gương mặt đỏ lên, nhưng nàng cũng biết mình đãlàm gì trong suốt thời gian qua.Gần như toàn bộ hành trình đều đang chây ỳ.Giai đoạn đầu chỉ thành lập, sau đó treo danh nghĩa Thiên Đình, mới đầu cònkhông tệ lắm, nàng tự mình quản lý một chút.Đến trung kỳ thì không được, nàng dạy một đệ tử để đệ tử kia quản lý, tự mìnhtreo máy đi.Đến hậu kỳ càng thái quá, đệ tử được Đạm Đài Lạc Tuyết dạy dỗ kia cũng họcĐạm Đài Lạc Tuyết chây ỳ, bắt đầu giao vị trí tông chủ cho người khác.Nhưng mà người khác cũng không cần, sau này bắt đầu luân phiên, thay phiênquản lý thế lực.Chuyện này có thể tính là hoàn toàn chây ỳ, còn là cả thế lực chây ỳ.“Hồi bẩm sư tôn, đệ tử ở Tiên Giới một chuyến, hiểu rõ con đường tu hành kếtiếp nên tiến hành thế nào, hiểu rõ trị nước bằng lối vô vi thế nào.”Đạm Đài Lạc Tuyết cố nén xấu hổ, làm bộ như không có chuyện gì chắp taynói.“Ngươi đó.”Sở Duyên lắc đầu.Còn trị nước bằng lối vô vi.“Lạc Nhi, còn ngươi.”Sở Duyên không nhìn lão tứ chây ỳ này nữa, mà nhìn về phía đại đệ tử củamình.“Hồi bẩm sư tôn, lần này đệ tử hiểu được đạo của người dày dặn kinh nghiệm,có một số người thích trộm nhà, nếu sư tôn không dặn dò bọn ta không thể ratay, ta đã sớm đánh chết.”Diệp Lạc chắp tay cúi đầu, nói như vậy.Sau khi hắn ta nói xong, còn liếc nhìn Trương Hàn, ý trong đó không cần nóicũng biết.Trương Hàn bị ánh mắt này dọa sợ run rẩy một cái.Hắn ta vô cùng hoài nghi, Diệp Lạc sẽ tìm hắn ta báo thù.“Người dày dặn kinh nghiệm…”Khóe miệng Sở Duyên giật giật, không hề nghĩ tới sẽ hiểu được về chuyện này.Hắn quay đầu, tiếp tục hỏi đệ tử khác.Lại một lúc sau.Hắn mới lần lượt hỏi xong các đệ tử.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không có biện pháp, Diệp Lạc này quá độc ác.”Thiên Đạo Tiên Giới cũng lắc đầu, cảm thấy không có biện pháp.“Toàn quân xuất kích, không chết không ngừng với Thiên Đình!”Trương Hàn quyết tâm, đôi mắt hắn ta nhắm lại, hạ mệnh lệnh này.Hắn ta không có biện pháp khác, chỉ có thể hi vọng có thể sử dụng lực lượng ítnhất, tiêu diệt cả Thiên Đình.“Đại sư huynh à đại sư huynh, huynh thật tàn nhẫn.”Trương Hàn cười bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.…Trong chiến trường, Thiên Đình và địa phủ tử chiến tới cùng, thế chiến đấu củahai bên cuốn sạch cả Tiên Giới, từ bán thánh thánh nhân, cho tới thế gia hoàngtriều, đều đang chiến đấu.Tử khí vô cùng vô tận tràn ngập, cuốn sạch cả Tiên Giới.Trong chiến đấu, càng ngày càng có nhiều sinh linh chết đi.Cho đến cuối cùng, người của Thiên Đình thấy khó mà tiêu diệt địa phủ, điêncuồng lên, bắt đầu phá hủy Tiên Giới, muốn kéo cả Tiên Giới cùng hủy diệt.Người của địa phủ cùng với chúng sinh Tiên Giới khác, thấy không thể làm gìđược cũng bắt đầu điên cuồng.Mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi.Vào thời khắc cuối cùng, đường đế và Từ Ngự ra tay, dùng đại thần thông hủydiệt cả sinh linh Tiên Giới, khiến Tiên Giới có thể bảo toàn.Vào lúc này, cuối cùng đại kiếp nạn cũng kết thúc.Nhưng kiếp khí, tử khí cuồn cuộn vẫn tràn ngập trên bầu trời, mãi mà không thểtiêu tán. Bốn châu của Tiên Giới đã sụp đổ, toàn bộ trật tự bị phá, cần chế địnhlần nữa.Hiện giờ cần Thiên Đạo tự mình mở ra kỷ nguyên mới…Trong hư vô chi hải.Lúc này Sở Duyên mở quý danh Thiên Đạo đứng trên mặt biển, hai tay của hắnđể sau lưng, quanh người vờn quanh kim quang ánh sáng ngọc, thiên uy kinhkhủng vờn quanh, chấn nhiếp toàn bộ.Sau lưng hắn, Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên và các đệ tử khác đều ởđây.Lúc này những đệ tử này không có dáng vẻ oai phong một cõi khi ở Tiên Giới,mà cung kính không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu đến sư tôn nhà mình.Đây là uy nghiêm của Sở Duyên.Chuyện gì cũng không cần làm, chỉ đứng ở chỗ đó, đã khiến những đệ tử nàykhông dám lỗ mãng.“Lần này các ngươi làm việc ở Tiên Giới, có thể hiểu được gì?”Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng, hỏi một câu như vậy.Nghe sư tôn nhà mình hỏi như thế.Chúng đệ tử nhao nhao mở miệng, kể rõ ra.Hưng Sở Duyên không cho chúng đệ tử cơ hội mở miệng, hắn nhẹ nhàng đè, ýbảo chúng đệ tử im lặng.Các đệ tử cũng rất nghe lời Sở Duyên, im lặng trở lại.“Bước từng bước tới, vi sư chỉ đích danh đến người nào, các ngươi kể rõ xem.”Sở Duyên nhìn các đệ tử, chậm rãi mở miệng nói.“Xin nghe theo lời của sư tôn!”Các đệ tử chắp tay cúi đầu, đâu dám không nghe Sở Duyên.Sau khi cúi đầu, bọn họ đều đứng thẳng người, lẳng lặng chờ đợi sư tôn nhàmình chỉ đích danh, sau đó kể rõ mới biết được, đều có ý nghĩ muốn sư tôn nhàmình khích lệ.“Lạc Tuyết, ngươi đến đây nói rõ một chút xem.”Người Sở Duyên gọi đầu tiên không phải là Diệp Lạc, mà nhìn về phía ĐạmĐài Lạc Tuyết trong góc.Hắn cười mà như không cười nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết.Ánh mắt đó, giống như đang nói gì đó.Đạm Đài Lạc Tuyết bị nhìn gương mặt đỏ lên, nhưng nàng cũng biết mình đãlàm gì trong suốt thời gian qua.Gần như toàn bộ hành trình đều đang chây ỳ.Giai đoạn đầu chỉ thành lập, sau đó treo danh nghĩa Thiên Đình, mới đầu cònkhông tệ lắm, nàng tự mình quản lý một chút.Đến trung kỳ thì không được, nàng dạy một đệ tử để đệ tử kia quản lý, tự mìnhtreo máy đi.Đến hậu kỳ càng thái quá, đệ tử được Đạm Đài Lạc Tuyết dạy dỗ kia cũng họcĐạm Đài Lạc Tuyết chây ỳ, bắt đầu giao vị trí tông chủ cho người khác.Nhưng mà người khác cũng không cần, sau này bắt đầu luân phiên, thay phiênquản lý thế lực.Chuyện này có thể tính là hoàn toàn chây ỳ, còn là cả thế lực chây ỳ.“Hồi bẩm sư tôn, đệ tử ở Tiên Giới một chuyến, hiểu rõ con đường tu hành kếtiếp nên tiến hành thế nào, hiểu rõ trị nước bằng lối vô vi thế nào.”Đạm Đài Lạc Tuyết cố nén xấu hổ, làm bộ như không có chuyện gì chắp taynói.“Ngươi đó.”Sở Duyên lắc đầu.Còn trị nước bằng lối vô vi.“Lạc Nhi, còn ngươi.”Sở Duyên không nhìn lão tứ chây ỳ này nữa, mà nhìn về phía đại đệ tử củamình.“Hồi bẩm sư tôn, lần này đệ tử hiểu được đạo của người dày dặn kinh nghiệm,có một số người thích trộm nhà, nếu sư tôn không dặn dò bọn ta không thể ratay, ta đã sớm đánh chết.”Diệp Lạc chắp tay cúi đầu, nói như vậy.Sau khi hắn ta nói xong, còn liếc nhìn Trương Hàn, ý trong đó không cần nóicũng biết.Trương Hàn bị ánh mắt này dọa sợ run rẩy một cái.Hắn ta vô cùng hoài nghi, Diệp Lạc sẽ tìm hắn ta báo thù.“Người dày dặn kinh nghiệm…”Khóe miệng Sở Duyên giật giật, không hề nghĩ tới sẽ hiểu được về chuyện này.Hắn quay đầu, tiếp tục hỏi đệ tử khác.Lại một lúc sau.Hắn mới lần lượt hỏi xong các đệ tử.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Không có biện pháp, Diệp Lạc này quá độc ác.”Thiên Đạo Tiên Giới cũng lắc đầu, cảm thấy không có biện pháp.“Toàn quân xuất kích, không chết không ngừng với Thiên Đình!”Trương Hàn quyết tâm, đôi mắt hắn ta nhắm lại, hạ mệnh lệnh này.Hắn ta không có biện pháp khác, chỉ có thể hi vọng có thể sử dụng lực lượng ítnhất, tiêu diệt cả Thiên Đình.“Đại sư huynh à đại sư huynh, huynh thật tàn nhẫn.”Trương Hàn cười bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.…Trong chiến trường, Thiên Đình và địa phủ tử chiến tới cùng, thế chiến đấu củahai bên cuốn sạch cả Tiên Giới, từ bán thánh thánh nhân, cho tới thế gia hoàngtriều, đều đang chiến đấu.Tử khí vô cùng vô tận tràn ngập, cuốn sạch cả Tiên Giới.Trong chiến đấu, càng ngày càng có nhiều sinh linh chết đi.Cho đến cuối cùng, người của Thiên Đình thấy khó mà tiêu diệt địa phủ, điêncuồng lên, bắt đầu phá hủy Tiên Giới, muốn kéo cả Tiên Giới cùng hủy diệt.Người của địa phủ cùng với chúng sinh Tiên Giới khác, thấy không thể làm gìđược cũng bắt đầu điên cuồng.Mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi.Vào thời khắc cuối cùng, đường đế và Từ Ngự ra tay, dùng đại thần thông hủydiệt cả sinh linh Tiên Giới, khiến Tiên Giới có thể bảo toàn.Vào lúc này, cuối cùng đại kiếp nạn cũng kết thúc.Nhưng kiếp khí, tử khí cuồn cuộn vẫn tràn ngập trên bầu trời, mãi mà không thểtiêu tán. Bốn châu của Tiên Giới đã sụp đổ, toàn bộ trật tự bị phá, cần chế địnhlần nữa.Hiện giờ cần Thiên Đạo tự mình mở ra kỷ nguyên mới…Trong hư vô chi hải.Lúc này Sở Duyên mở quý danh Thiên Đạo đứng trên mặt biển, hai tay của hắnđể sau lưng, quanh người vờn quanh kim quang ánh sáng ngọc, thiên uy kinhkhủng vờn quanh, chấn nhiếp toàn bộ.Sau lưng hắn, Diệp Lạc, Trương Hàn, Tô Càn Nguyên và các đệ tử khác đều ởđây.Lúc này những đệ tử này không có dáng vẻ oai phong một cõi khi ở Tiên Giới,mà cung kính không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu đến sư tôn nhà mình.Đây là uy nghiêm của Sở Duyên.Chuyện gì cũng không cần làm, chỉ đứng ở chỗ đó, đã khiến những đệ tử nàykhông dám lỗ mãng.“Lần này các ngươi làm việc ở Tiên Giới, có thể hiểu được gì?”Sở Duyên nhẹ giọng mở miệng, hỏi một câu như vậy.Nghe sư tôn nhà mình hỏi như thế.Chúng đệ tử nhao nhao mở miệng, kể rõ ra.Hưng Sở Duyên không cho chúng đệ tử cơ hội mở miệng, hắn nhẹ nhàng đè, ýbảo chúng đệ tử im lặng.Các đệ tử cũng rất nghe lời Sở Duyên, im lặng trở lại.“Bước từng bước tới, vi sư chỉ đích danh đến người nào, các ngươi kể rõ xem.”Sở Duyên nhìn các đệ tử, chậm rãi mở miệng nói.“Xin nghe theo lời của sư tôn!”Các đệ tử chắp tay cúi đầu, đâu dám không nghe Sở Duyên.Sau khi cúi đầu, bọn họ đều đứng thẳng người, lẳng lặng chờ đợi sư tôn nhàmình chỉ đích danh, sau đó kể rõ mới biết được, đều có ý nghĩ muốn sư tôn nhàmình khích lệ.“Lạc Tuyết, ngươi đến đây nói rõ một chút xem.”Người Sở Duyên gọi đầu tiên không phải là Diệp Lạc, mà nhìn về phía ĐạmĐài Lạc Tuyết trong góc.Hắn cười mà như không cười nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết.Ánh mắt đó, giống như đang nói gì đó.Đạm Đài Lạc Tuyết bị nhìn gương mặt đỏ lên, nhưng nàng cũng biết mình đãlàm gì trong suốt thời gian qua.Gần như toàn bộ hành trình đều đang chây ỳ.Giai đoạn đầu chỉ thành lập, sau đó treo danh nghĩa Thiên Đình, mới đầu cònkhông tệ lắm, nàng tự mình quản lý một chút.Đến trung kỳ thì không được, nàng dạy một đệ tử để đệ tử kia quản lý, tự mìnhtreo máy đi.Đến hậu kỳ càng thái quá, đệ tử được Đạm Đài Lạc Tuyết dạy dỗ kia cũng họcĐạm Đài Lạc Tuyết chây ỳ, bắt đầu giao vị trí tông chủ cho người khác.Nhưng mà người khác cũng không cần, sau này bắt đầu luân phiên, thay phiênquản lý thế lực.Chuyện này có thể tính là hoàn toàn chây ỳ, còn là cả thế lực chây ỳ.“Hồi bẩm sư tôn, đệ tử ở Tiên Giới một chuyến, hiểu rõ con đường tu hành kếtiếp nên tiến hành thế nào, hiểu rõ trị nước bằng lối vô vi thế nào.”Đạm Đài Lạc Tuyết cố nén xấu hổ, làm bộ như không có chuyện gì chắp taynói.“Ngươi đó.”Sở Duyên lắc đầu.Còn trị nước bằng lối vô vi.“Lạc Nhi, còn ngươi.”Sở Duyên không nhìn lão tứ chây ỳ này nữa, mà nhìn về phía đại đệ tử củamình.“Hồi bẩm sư tôn, lần này đệ tử hiểu được đạo của người dày dặn kinh nghiệm,có một số người thích trộm nhà, nếu sư tôn không dặn dò bọn ta không thể ratay, ta đã sớm đánh chết.”Diệp Lạc chắp tay cúi đầu, nói như vậy.Sau khi hắn ta nói xong, còn liếc nhìn Trương Hàn, ý trong đó không cần nóicũng biết.Trương Hàn bị ánh mắt này dọa sợ run rẩy một cái.Hắn ta vô cùng hoài nghi, Diệp Lạc sẽ tìm hắn ta báo thù.“Người dày dặn kinh nghiệm…”Khóe miệng Sở Duyên giật giật, không hề nghĩ tới sẽ hiểu được về chuyện này.Hắn quay đầu, tiếp tục hỏi đệ tử khác.Lại một lúc sau.Hắn mới lần lượt hỏi xong các đệ tử.