Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 1394: Chuẩn bị ba hiệu quy nhất! 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng mà sau khi bóng dáng Sở Duyên hiện lên, toàn bộ gợn sóng mãnh liệtđều bị vuốt phẳng, cho dù là uy thế gì đều nhanh chóng biến mất.Lực lượng vô thượng bao phủ cả hư vô chi hải, khiến cả hư vô chi hải trở nênchắc chắn vô cùng, không có bất cứ khí tức gì có thể lay động hư vô chi hải.“Tham kiến sư tôn.”Các đệ tử nhìn thấy Sở Duyên, nhao nhao hành lễ, vẻ mặt cả đám tôn kính.“Đều miễn lễ cả đi.”Sở Duyên nhẹ nhàng nâng tay, Thiên Đạo Chi Lực hiện lên, nâng tất cả đệ tửdậy.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám đệ tử, trong mắt có vui mừng.Hiện giờ trong 18 đệ tử của hắn, ngoại trừ tiểu thập thất Diệp Đạo và tiểu thậplục Trần Trăn ra, tất cả đều đã thành thánh nhân.Đây là chuyện khiến hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.16 đệ tử thánh nhân, trong đó có một người lại càng là hỗn độn thánh nhân.“Đa tạ sư tôn.”Các đệ tử đều cảm ơn.“Ừm, các ngươi biết vi sư triệu hoán các ngươi là muốn làm gì không.”Vẻ mặt Sở Duyên bình tĩnh đứng đó, chậm rãi mở miệng nói.Nghe thấy những lời này, các đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn người, đều lắc đầu,bày tỏ không rõ lắm.“Sư tôn, đám đệ tử không biết, mong sư tôn chỉ rõ.”Cuối cùng vẫn là Diệp Lạc đứng ra, ôm quyền nói.“Vi sư hi vọng sau này các ngươi ít xuất hiện ở Tiên Giới, có thể ở dòng thờigian hoặc hư vô chi hải.”Sở Duyên nhẹ nhàng vẫy tay, nói hết những lời này xong, hắn còn kiên nhẫngiải thích cho đám đệ tử.Hiện giờ linh khí của Tiên Giới đã có chút không cung cấp nổi.Dòng thời gian khiến phần lớn thời gian trong Tiên Giới khác với thời gian ởbên ngoài, linh khí tiêu hao vốn có chút không cung ứng nổi, chính vì gắn liềnvới thời gian quá nhanh, tốc độ chuyển hoán linh khí của Tiên Giới khôngnhanh như thế.Nhất là trong tình huống cung ứng hơn mười vị thánh nhân.Linh khí của Tiên Giới tiêu hao khoa trương tới cực hạn.Mấy vạn năm qua đi.Linh khí của Tiên Giới mơ hồ có dấu hiệu khô kiệt.Cho nên Sở Duyên mới bảo các đệ tử tới đây, để những đệ tử này đợi ở dòngthời gian, hoặc hư vô chi hải.Chỉ có ở hai nơi này, mới có thể cùng cung ứng được hơn mười vị thánh nhân.Tóm lại, tuyệt đối không thể để những đệ tử này tiếp tục ở Tiên Giới.Nếu không thì Tiên Giới thật sự sẽ tan vỡ mất.“Vâng, sư tôn.”Các đệ tử vừa nghe Sở Duyên nói như vậy.Đâu còn có ý kiến gì, nhao nhao đồng ý.“Sư tôn, đệ tử cũng cần phải đi sao?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.Hắn ta có chút chần chừ.Hiện giờ hắn ta đang quản lý cả Vô Đạo Tông.Nếu hắn ta rời đi, Vô Đạo Tông sẽ sụp đổ mất.“Ngươi không cần đi.”Sở Duyên lắc đầu.Cung ứng một vị thánh nhân, cho dù là hỗn độn thánh nhân cũng không có vấnđề gì.Các đệ tử nghe xong lời Sở Duyên nói, không có ý kiến gì, nhao nhao chuẩn bịkhởi hành.“Các ngươi đợi một lát, đừng vội, quản lý Tiên Giới vẫn cần các ngươi, nhưngmỗi một trận tiểu kiếp, các ngươi chỉ có thể một người quản lý, dẫn đường kiếpnạn.”Sở Duyên vội vàng bổ sung.Nếu không có những đệ tử này giúp quản lý, chỉ dựa vào mình hắn quản lý, vậythì vô cùng cật lực.Đối với chuyện này, đương nhiên là đám đệ tử không có ý kiến gì, đồng ý ngay.Các đệ tử nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Sở Duyên, nhưng cả đám khôngrời khỏi hư vô chi hải, có ý muốn cư trú ở hư vô chi hải.Sở Duyên đã mở miệng rồi.Có thể để bọn họ cư trú ở hư vô chi hải và dòng thời gian.Đương nhiên là bọn họ lựa chọn hư vô chi hải.Còn có chuyện gì tốt hơn là đợi ở gần bên sư tôn nhà mình?Ở trước mặt Sở Duyên, chỉ có Diệp Lạc đợi ở nơi này.Rất rõ ràng, là Sở Duyên đặc biệt giữ Diệp Lạc ở lại đây.Ý của Sở Duyên, là muốn hỏi Diệp Lạc chuyện đám đệ tử.“Sư tôn, đệ tử thẹn với dạy bảo của sư tôn, trong hơn bảy nghìn đệ tử, phần lớnđệ tử đều đã thể hiện được tiềm lực, nhưng vẫn có một phần nhỏ đệ tử khôngthể dạy bảo thành tài, đệ tử, đệ tử hổ thẹn…”Diệp Lạc vô cùng xấu hổ mở miệng nói.“Hả? Có đệ tử không thể dạy bảo thành tài sao?”Sở Duyên vừa nghe thấy thế, đôi mắt đều sáng lên.Còn có loại chuyện tốt này ư?Hắn vốn không ôm hi vọng gì.Không ngờ tới vậy mà Diệp Lạc thật sự dạy phế đệ tử.Sở Duyên lập tức điều tinh thần tới tiểu hiệu thần quang, tra xét rõ ràng.Hắn vừa mới tra xét, lập tức cảm nhận được.Quy tắc tồn tại ở bên trong tiểu hiệu thần quang trở nên rất yếu rất yếu, với thựclực của hắn, có thể đột phá quy tắc bất cứ lúc nào, sau đó ba hiệu quy nhất.Diệp Lạc!Đúng là đệ tử giỏi của hắn!Thật sự là đại công thần!Sở Duyên hưng phấn!Hiện giờ hắn chỉ muốn đi tiến hành ba hiệu quy nhất.Nhưng hắn vẫn rất có lý trí
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng mà sau khi bóng dáng Sở Duyên hiện lên, toàn bộ gợn sóng mãnh liệtđều bị vuốt phẳng, cho dù là uy thế gì đều nhanh chóng biến mất.Lực lượng vô thượng bao phủ cả hư vô chi hải, khiến cả hư vô chi hải trở nênchắc chắn vô cùng, không có bất cứ khí tức gì có thể lay động hư vô chi hải.“Tham kiến sư tôn.”Các đệ tử nhìn thấy Sở Duyên, nhao nhao hành lễ, vẻ mặt cả đám tôn kính.“Đều miễn lễ cả đi.”Sở Duyên nhẹ nhàng nâng tay, Thiên Đạo Chi Lực hiện lên, nâng tất cả đệ tửdậy.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám đệ tử, trong mắt có vui mừng.Hiện giờ trong 18 đệ tử của hắn, ngoại trừ tiểu thập thất Diệp Đạo và tiểu thậplục Trần Trăn ra, tất cả đều đã thành thánh nhân.Đây là chuyện khiến hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.16 đệ tử thánh nhân, trong đó có một người lại càng là hỗn độn thánh nhân.“Đa tạ sư tôn.”Các đệ tử đều cảm ơn.“Ừm, các ngươi biết vi sư triệu hoán các ngươi là muốn làm gì không.”Vẻ mặt Sở Duyên bình tĩnh đứng đó, chậm rãi mở miệng nói.Nghe thấy những lời này, các đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn người, đều lắc đầu,bày tỏ không rõ lắm.“Sư tôn, đám đệ tử không biết, mong sư tôn chỉ rõ.”Cuối cùng vẫn là Diệp Lạc đứng ra, ôm quyền nói.“Vi sư hi vọng sau này các ngươi ít xuất hiện ở Tiên Giới, có thể ở dòng thờigian hoặc hư vô chi hải.”Sở Duyên nhẹ nhàng vẫy tay, nói hết những lời này xong, hắn còn kiên nhẫngiải thích cho đám đệ tử.Hiện giờ linh khí của Tiên Giới đã có chút không cung cấp nổi.Dòng thời gian khiến phần lớn thời gian trong Tiên Giới khác với thời gian ởbên ngoài, linh khí tiêu hao vốn có chút không cung ứng nổi, chính vì gắn liềnvới thời gian quá nhanh, tốc độ chuyển hoán linh khí của Tiên Giới khôngnhanh như thế.Nhất là trong tình huống cung ứng hơn mười vị thánh nhân.Linh khí của Tiên Giới tiêu hao khoa trương tới cực hạn.Mấy vạn năm qua đi.Linh khí của Tiên Giới mơ hồ có dấu hiệu khô kiệt.Cho nên Sở Duyên mới bảo các đệ tử tới đây, để những đệ tử này đợi ở dòngthời gian, hoặc hư vô chi hải.Chỉ có ở hai nơi này, mới có thể cùng cung ứng được hơn mười vị thánh nhân.Tóm lại, tuyệt đối không thể để những đệ tử này tiếp tục ở Tiên Giới.Nếu không thì Tiên Giới thật sự sẽ tan vỡ mất.“Vâng, sư tôn.”Các đệ tử vừa nghe Sở Duyên nói như vậy.Đâu còn có ý kiến gì, nhao nhao đồng ý.“Sư tôn, đệ tử cũng cần phải đi sao?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.Hắn ta có chút chần chừ.Hiện giờ hắn ta đang quản lý cả Vô Đạo Tông.Nếu hắn ta rời đi, Vô Đạo Tông sẽ sụp đổ mất.“Ngươi không cần đi.”Sở Duyên lắc đầu.Cung ứng một vị thánh nhân, cho dù là hỗn độn thánh nhân cũng không có vấnđề gì.Các đệ tử nghe xong lời Sở Duyên nói, không có ý kiến gì, nhao nhao chuẩn bịkhởi hành.“Các ngươi đợi một lát, đừng vội, quản lý Tiên Giới vẫn cần các ngươi, nhưngmỗi một trận tiểu kiếp, các ngươi chỉ có thể một người quản lý, dẫn đường kiếpnạn.”Sở Duyên vội vàng bổ sung.Nếu không có những đệ tử này giúp quản lý, chỉ dựa vào mình hắn quản lý, vậythì vô cùng cật lực.Đối với chuyện này, đương nhiên là đám đệ tử không có ý kiến gì, đồng ý ngay.Các đệ tử nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Sở Duyên, nhưng cả đám khôngrời khỏi hư vô chi hải, có ý muốn cư trú ở hư vô chi hải.Sở Duyên đã mở miệng rồi.Có thể để bọn họ cư trú ở hư vô chi hải và dòng thời gian.Đương nhiên là bọn họ lựa chọn hư vô chi hải.Còn có chuyện gì tốt hơn là đợi ở gần bên sư tôn nhà mình?Ở trước mặt Sở Duyên, chỉ có Diệp Lạc đợi ở nơi này.Rất rõ ràng, là Sở Duyên đặc biệt giữ Diệp Lạc ở lại đây.Ý của Sở Duyên, là muốn hỏi Diệp Lạc chuyện đám đệ tử.“Sư tôn, đệ tử thẹn với dạy bảo của sư tôn, trong hơn bảy nghìn đệ tử, phần lớnđệ tử đều đã thể hiện được tiềm lực, nhưng vẫn có một phần nhỏ đệ tử khôngthể dạy bảo thành tài, đệ tử, đệ tử hổ thẹn…”Diệp Lạc vô cùng xấu hổ mở miệng nói.“Hả? Có đệ tử không thể dạy bảo thành tài sao?”Sở Duyên vừa nghe thấy thế, đôi mắt đều sáng lên.Còn có loại chuyện tốt này ư?Hắn vốn không ôm hi vọng gì.Không ngờ tới vậy mà Diệp Lạc thật sự dạy phế đệ tử.Sở Duyên lập tức điều tinh thần tới tiểu hiệu thần quang, tra xét rõ ràng.Hắn vừa mới tra xét, lập tức cảm nhận được.Quy tắc tồn tại ở bên trong tiểu hiệu thần quang trở nên rất yếu rất yếu, với thựclực của hắn, có thể đột phá quy tắc bất cứ lúc nào, sau đó ba hiệu quy nhất.Diệp Lạc!Đúng là đệ tử giỏi của hắn!Thật sự là đại công thần!Sở Duyên hưng phấn!Hiện giờ hắn chỉ muốn đi tiến hành ba hiệu quy nhất.Nhưng hắn vẫn rất có lý trí
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Nhưng mà sau khi bóng dáng Sở Duyên hiện lên, toàn bộ gợn sóng mãnh liệtđều bị vuốt phẳng, cho dù là uy thế gì đều nhanh chóng biến mất.Lực lượng vô thượng bao phủ cả hư vô chi hải, khiến cả hư vô chi hải trở nênchắc chắn vô cùng, không có bất cứ khí tức gì có thể lay động hư vô chi hải.“Tham kiến sư tôn.”Các đệ tử nhìn thấy Sở Duyên, nhao nhao hành lễ, vẻ mặt cả đám tôn kính.“Đều miễn lễ cả đi.”Sở Duyên nhẹ nhàng nâng tay, Thiên Đạo Chi Lực hiện lên, nâng tất cả đệ tửdậy.Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám đệ tử, trong mắt có vui mừng.Hiện giờ trong 18 đệ tử của hắn, ngoại trừ tiểu thập thất Diệp Đạo và tiểu thậplục Trần Trăn ra, tất cả đều đã thành thánh nhân.Đây là chuyện khiến hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.16 đệ tử thánh nhân, trong đó có một người lại càng là hỗn độn thánh nhân.“Đa tạ sư tôn.”Các đệ tử đều cảm ơn.“Ừm, các ngươi biết vi sư triệu hoán các ngươi là muốn làm gì không.”Vẻ mặt Sở Duyên bình tĩnh đứng đó, chậm rãi mở miệng nói.Nghe thấy những lời này, các đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn người, đều lắc đầu,bày tỏ không rõ lắm.“Sư tôn, đám đệ tử không biết, mong sư tôn chỉ rõ.”Cuối cùng vẫn là Diệp Lạc đứng ra, ôm quyền nói.“Vi sư hi vọng sau này các ngươi ít xuất hiện ở Tiên Giới, có thể ở dòng thờigian hoặc hư vô chi hải.”Sở Duyên nhẹ nhàng vẫy tay, nói hết những lời này xong, hắn còn kiên nhẫngiải thích cho đám đệ tử.Hiện giờ linh khí của Tiên Giới đã có chút không cung cấp nổi.Dòng thời gian khiến phần lớn thời gian trong Tiên Giới khác với thời gian ởbên ngoài, linh khí tiêu hao vốn có chút không cung ứng nổi, chính vì gắn liềnvới thời gian quá nhanh, tốc độ chuyển hoán linh khí của Tiên Giới khôngnhanh như thế.Nhất là trong tình huống cung ứng hơn mười vị thánh nhân.Linh khí của Tiên Giới tiêu hao khoa trương tới cực hạn.Mấy vạn năm qua đi.Linh khí của Tiên Giới mơ hồ có dấu hiệu khô kiệt.Cho nên Sở Duyên mới bảo các đệ tử tới đây, để những đệ tử này đợi ở dòngthời gian, hoặc hư vô chi hải.Chỉ có ở hai nơi này, mới có thể cùng cung ứng được hơn mười vị thánh nhân.Tóm lại, tuyệt đối không thể để những đệ tử này tiếp tục ở Tiên Giới.Nếu không thì Tiên Giới thật sự sẽ tan vỡ mất.“Vâng, sư tôn.”Các đệ tử vừa nghe Sở Duyên nói như vậy.Đâu còn có ý kiến gì, nhao nhao đồng ý.“Sư tôn, đệ tử cũng cần phải đi sao?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.Hắn ta có chút chần chừ.Hiện giờ hắn ta đang quản lý cả Vô Đạo Tông.Nếu hắn ta rời đi, Vô Đạo Tông sẽ sụp đổ mất.“Ngươi không cần đi.”Sở Duyên lắc đầu.Cung ứng một vị thánh nhân, cho dù là hỗn độn thánh nhân cũng không có vấnđề gì.Các đệ tử nghe xong lời Sở Duyên nói, không có ý kiến gì, nhao nhao chuẩn bịkhởi hành.“Các ngươi đợi một lát, đừng vội, quản lý Tiên Giới vẫn cần các ngươi, nhưngmỗi một trận tiểu kiếp, các ngươi chỉ có thể một người quản lý, dẫn đường kiếpnạn.”Sở Duyên vội vàng bổ sung.Nếu không có những đệ tử này giúp quản lý, chỉ dựa vào mình hắn quản lý, vậythì vô cùng cật lực.Đối với chuyện này, đương nhiên là đám đệ tử không có ý kiến gì, đồng ý ngay.Các đệ tử nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Sở Duyên, nhưng cả đám khôngrời khỏi hư vô chi hải, có ý muốn cư trú ở hư vô chi hải.Sở Duyên đã mở miệng rồi.Có thể để bọn họ cư trú ở hư vô chi hải và dòng thời gian.Đương nhiên là bọn họ lựa chọn hư vô chi hải.Còn có chuyện gì tốt hơn là đợi ở gần bên sư tôn nhà mình?Ở trước mặt Sở Duyên, chỉ có Diệp Lạc đợi ở nơi này.Rất rõ ràng, là Sở Duyên đặc biệt giữ Diệp Lạc ở lại đây.Ý của Sở Duyên, là muốn hỏi Diệp Lạc chuyện đám đệ tử.“Sư tôn, đệ tử thẹn với dạy bảo của sư tôn, trong hơn bảy nghìn đệ tử, phần lớnđệ tử đều đã thể hiện được tiềm lực, nhưng vẫn có một phần nhỏ đệ tử khôngthể dạy bảo thành tài, đệ tử, đệ tử hổ thẹn…”Diệp Lạc vô cùng xấu hổ mở miệng nói.“Hả? Có đệ tử không thể dạy bảo thành tài sao?”Sở Duyên vừa nghe thấy thế, đôi mắt đều sáng lên.Còn có loại chuyện tốt này ư?Hắn vốn không ôm hi vọng gì.Không ngờ tới vậy mà Diệp Lạc thật sự dạy phế đệ tử.Sở Duyên lập tức điều tinh thần tới tiểu hiệu thần quang, tra xét rõ ràng.Hắn vừa mới tra xét, lập tức cảm nhận được.Quy tắc tồn tại ở bên trong tiểu hiệu thần quang trở nên rất yếu rất yếu, với thựclực của hắn, có thể đột phá quy tắc bất cứ lúc nào, sau đó ba hiệu quy nhất.Diệp Lạc!Đúng là đệ tử giỏi của hắn!Thật sự là đại công thần!Sở Duyên hưng phấn!Hiện giờ hắn chỉ muốn đi tiến hành ba hiệu quy nhất.Nhưng hắn vẫn rất có lý trí