Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 1418: Đây thật sự là phong cách của sư tôn 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Một đại đạo thánh nhân đỉnh phong đứng trên bầu trời, chậm rãi mở miệng.“Đệ tử của Vô Danh Chi Chủ?”Trương Lăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Lạc, trong mắt hắn ta tràn ngậpkhó hiểu.Người này, không phải từ những tiểu thế giới, tình cờ tiến vào Vô Danh Giớisao?Vì sao lại có thân phận lớn như thế?Trái lại Diệp Lạc hiểu rõ, hắn ta nhanh chóng nghĩ tới.Vô Danh Chi Chủ này…Có lẽ là sư tôn nhà mình.Sao sư tôn nhà mình đã lên làm Vô Danh Chi Chủ rồi?Diệp Lạc cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng biết rõ, hiện giờ không phải lúc nghĩnhững chuyện này.“Việc này là ta gặp hạn! Ta nguyện ý đền tội!”Trương Lăng nghiến răng, hắn ta biết hắn ta không tránh thoát được.Trong lòng hắn ta tràn ngập oán hận.Hắn ta sẽ phải chết.Nhưng hắn ta tin tưởng, có một ngày sẽ có người có thể báo thù cho hắn ta!Hắn ta có một đứa con chưa sinh ra, bởi vì thiên phú quá cường đại, vừa sinh rađược vây trong kén đại đạo, nuôi dưỡng thiên phú, đợi tới thời cơ thích hợp sẽxuất thế, đương nhiên có thể lấy thiên tư vô thượng xuất thế, rung động cả thếgian.Đến lúc đó, con trai của hắn ta có thể báo thù cho hắn ta.“Phụng lệnh của Vô Danh Chi Chủ, tru sát Trương Lăng, mài tro cốt thành bộtphấn! Cũng diệt cả nhà Trương Lăng! Con giun đều cắt dựng thẳng! Trứngchim đều phân tán!”“Lại bảo bọn ta thay phiên san bằng nhà hắn ta một lần, khắp ngõ ngách cũngkhông được buông tha!”Đại đạo thánh nhân cao cao tại thượng này, tuyên cáo ý chỉ.Trương Lăng: “?”Diệp Lạc: “?”Người vây xem xung quanh: “?”Như vậy không khỏi quá tàn nhẫn?Nghe thấy thế, bọn họ đều cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cả nhà bị diệt, giun cắtdọc, trứng đều phân tán, ngay cả đất đều thay nhau san bằng.Đây là chuyện người có thể làm ư?Người xung quanh bày tỏ, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế ở Vô DanhGiới.“Không! Không! Không thể như thế!”Trương Lăng phẫn nộ gầm thét.Hắn ta còn muốn nói gì đó.Nhưng đại đạo thánh nhân ở xung quanh không cho cơ hội này, trực tiếp ra taytrấn áp Trương Lăng.Mấy trăm đại đạo thánh nhân cùng ra tay, căn bản không cho Trương Lăng cơhội phản ứng, trực tiếp trấn áp trên đất, không thể nhúc nhích.“Trảm.”“Diệt linh hồn, cơ thể giữ lại, hỏa hóa thành tro, mài tro cốt này thành bột phấn,chụp cho chủ thượng xem.”Một đại đạo thánh nhân cao cao tại thượng, tuyên bố kết cục của Trương Lăng.“Vâng.”Đại đạo thánh nhân ở xung quanh cùng đáp.Diệp Lạc ở bên cạnh ngơ ngác nhìn toàn bộ.Chuyện này đúng là phong cách của sư tôn……Vô Danh Điện.Sở Duyên ngồi trước bàn đá, nhìn Diệp Lạc ở phía dưới.Trong đôi mắt của hắn hiện lên vẻ hài lòng.Đã một khoảng thời gian không gặp.Khí tức của Diệp Lạc cường đại hơn không ít.Hơn nữa khí tức củng cố, rõ ràng cho thấy đã tăng lên rất kiên cố.Nhưng mà dường như trên người có không ít thương thế.Có lẽ là bị đại đạo thánh nhân kia gây thương tích.Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Duyên lạnh lùng.Hắn ước gì mình có thể tự mình ra tay, đi tru sát đại đạo thánh nhân kia.Dám đả thương đệ tử của hắn, chán sống rồi sao?Nhưng mà đại đạo thánh nhân kia đã sớm chết đi, hắn căn bản không có biệnpháp.Chỉ có thể nhớ kỹ.Trong sách cổ có ghi lại.Có một loại đan dược có thể khiến bất cứ người nào chết đi sống lại, cho dù làđại đạo thánh nhân cũng không ngoại lệ.Đợi rảnh rỗi, hắn sẽ nghiên cứu một chút.Dám đối xử với đệ tử của hắn như thế.Trong lòng Sở Duyên suy nghĩ.“Đệ tử bái kiến sư tôn.”Diệp Lạc mở miệng, đôi mắt nóng bỏng.Hắn ta đã lâu rồi không gặp sư tôn nhà mình.“Lạc Nhi, đứng dậy đi.”“Thương thế của ngươi thế nào?”Sở Duyên nhẹ giọng hỏi.Hắn vươn tay đỡ.Lực lượng vô hình lập tức nâng Diệp Lạc dậy.“Sư tôn, đệ tử không có gì đáng ngại.”Diệp Lạc lắc đầu, nhưng trong mắt tràn ngập nghi ngờ.Hắn ta rất tò mò.Thân phận của sư tôn hiện giờ.Vô Danh Chi Chủ.Có thể ra lệnh cho mấy trăm đại đạo thánh nhân, mấy vạn hỗn độn thánh nhân,mười vạn thánh nhân.Rốt cuộc chuyện này là sao đây.Sở Duyên cũng nhìn ra được hoang mang của đệ tử nhà mình.Nhưng mà hắn không giải thích, chỉ lắc đầu cười.“Lạc Nhi, ngươi đi chữa trị vết thương trước, đợi vết thương tốt hơn, vi sư lạigiải thích nghi ngờ cho ngươi, đợi vết thương của ngươi khá hơn, vi sư cũng cóchuyện muốn dặn dò ngươi.”Sở Duyên nói như thế.Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc không do dự nữa, chắp tay cúi đầu, ngay sau đó rời khỏi cung điện.Rất nhanh, trong điện đường chỉ còn lại mình Sở Duyên.Sở Duyên ngồi trước bàn đá, không khỏi nghĩ.Ngày xưa hơn mười đệ tử của hắn đi theo hắn tới đây.Sau đó đều biến mất.Hiện giờ đã lâu không gặp Diệp Lạc, không ngờ tới Diệp Lạc nhảy lên thànhcường giả như thế.Hỗn độn thánh nhân đỉnh phong!Có thể tranh đấu với đại đạo thánh nhân!Diệp Lạc đều đã như vậy, không biết những đệ tử khác sẽ thế nào.Sở Duyên nghĩ tới đây, điều động kiểu mẫu của bảng xếp hạng trước, tiến hànhkiểm tra.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Một đại đạo thánh nhân đỉnh phong đứng trên bầu trời, chậm rãi mở miệng.“Đệ tử của Vô Danh Chi Chủ?”Trương Lăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Lạc, trong mắt hắn ta tràn ngậpkhó hiểu.Người này, không phải từ những tiểu thế giới, tình cờ tiến vào Vô Danh Giớisao?Vì sao lại có thân phận lớn như thế?Trái lại Diệp Lạc hiểu rõ, hắn ta nhanh chóng nghĩ tới.Vô Danh Chi Chủ này…Có lẽ là sư tôn nhà mình.Sao sư tôn nhà mình đã lên làm Vô Danh Chi Chủ rồi?Diệp Lạc cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng biết rõ, hiện giờ không phải lúc nghĩnhững chuyện này.“Việc này là ta gặp hạn! Ta nguyện ý đền tội!”Trương Lăng nghiến răng, hắn ta biết hắn ta không tránh thoát được.Trong lòng hắn ta tràn ngập oán hận.Hắn ta sẽ phải chết.Nhưng hắn ta tin tưởng, có một ngày sẽ có người có thể báo thù cho hắn ta!Hắn ta có một đứa con chưa sinh ra, bởi vì thiên phú quá cường đại, vừa sinh rađược vây trong kén đại đạo, nuôi dưỡng thiên phú, đợi tới thời cơ thích hợp sẽxuất thế, đương nhiên có thể lấy thiên tư vô thượng xuất thế, rung động cả thếgian.Đến lúc đó, con trai của hắn ta có thể báo thù cho hắn ta.“Phụng lệnh của Vô Danh Chi Chủ, tru sát Trương Lăng, mài tro cốt thành bộtphấn! Cũng diệt cả nhà Trương Lăng! Con giun đều cắt dựng thẳng! Trứngchim đều phân tán!”“Lại bảo bọn ta thay phiên san bằng nhà hắn ta một lần, khắp ngõ ngách cũngkhông được buông tha!”Đại đạo thánh nhân cao cao tại thượng này, tuyên cáo ý chỉ.Trương Lăng: “?”Diệp Lạc: “?”Người vây xem xung quanh: “?”Như vậy không khỏi quá tàn nhẫn?Nghe thấy thế, bọn họ đều cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cả nhà bị diệt, giun cắtdọc, trứng đều phân tán, ngay cả đất đều thay nhau san bằng.Đây là chuyện người có thể làm ư?Người xung quanh bày tỏ, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế ở Vô DanhGiới.“Không! Không! Không thể như thế!”Trương Lăng phẫn nộ gầm thét.Hắn ta còn muốn nói gì đó.Nhưng đại đạo thánh nhân ở xung quanh không cho cơ hội này, trực tiếp ra taytrấn áp Trương Lăng.Mấy trăm đại đạo thánh nhân cùng ra tay, căn bản không cho Trương Lăng cơhội phản ứng, trực tiếp trấn áp trên đất, không thể nhúc nhích.“Trảm.”“Diệt linh hồn, cơ thể giữ lại, hỏa hóa thành tro, mài tro cốt này thành bột phấn,chụp cho chủ thượng xem.”Một đại đạo thánh nhân cao cao tại thượng, tuyên bố kết cục của Trương Lăng.“Vâng.”Đại đạo thánh nhân ở xung quanh cùng đáp.Diệp Lạc ở bên cạnh ngơ ngác nhìn toàn bộ.Chuyện này đúng là phong cách của sư tôn……Vô Danh Điện.Sở Duyên ngồi trước bàn đá, nhìn Diệp Lạc ở phía dưới.Trong đôi mắt của hắn hiện lên vẻ hài lòng.Đã một khoảng thời gian không gặp.Khí tức của Diệp Lạc cường đại hơn không ít.Hơn nữa khí tức củng cố, rõ ràng cho thấy đã tăng lên rất kiên cố.Nhưng mà dường như trên người có không ít thương thế.Có lẽ là bị đại đạo thánh nhân kia gây thương tích.Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Duyên lạnh lùng.Hắn ước gì mình có thể tự mình ra tay, đi tru sát đại đạo thánh nhân kia.Dám đả thương đệ tử của hắn, chán sống rồi sao?Nhưng mà đại đạo thánh nhân kia đã sớm chết đi, hắn căn bản không có biệnpháp.Chỉ có thể nhớ kỹ.Trong sách cổ có ghi lại.Có một loại đan dược có thể khiến bất cứ người nào chết đi sống lại, cho dù làđại đạo thánh nhân cũng không ngoại lệ.Đợi rảnh rỗi, hắn sẽ nghiên cứu một chút.Dám đối xử với đệ tử của hắn như thế.Trong lòng Sở Duyên suy nghĩ.“Đệ tử bái kiến sư tôn.”Diệp Lạc mở miệng, đôi mắt nóng bỏng.Hắn ta đã lâu rồi không gặp sư tôn nhà mình.“Lạc Nhi, đứng dậy đi.”“Thương thế của ngươi thế nào?”Sở Duyên nhẹ giọng hỏi.Hắn vươn tay đỡ.Lực lượng vô hình lập tức nâng Diệp Lạc dậy.“Sư tôn, đệ tử không có gì đáng ngại.”Diệp Lạc lắc đầu, nhưng trong mắt tràn ngập nghi ngờ.Hắn ta rất tò mò.Thân phận của sư tôn hiện giờ.Vô Danh Chi Chủ.Có thể ra lệnh cho mấy trăm đại đạo thánh nhân, mấy vạn hỗn độn thánh nhân,mười vạn thánh nhân.Rốt cuộc chuyện này là sao đây.Sở Duyên cũng nhìn ra được hoang mang của đệ tử nhà mình.Nhưng mà hắn không giải thích, chỉ lắc đầu cười.“Lạc Nhi, ngươi đi chữa trị vết thương trước, đợi vết thương tốt hơn, vi sư lạigiải thích nghi ngờ cho ngươi, đợi vết thương của ngươi khá hơn, vi sư cũng cóchuyện muốn dặn dò ngươi.”Sở Duyên nói như thế.Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc không do dự nữa, chắp tay cúi đầu, ngay sau đó rời khỏi cung điện.Rất nhanh, trong điện đường chỉ còn lại mình Sở Duyên.Sở Duyên ngồi trước bàn đá, không khỏi nghĩ.Ngày xưa hơn mười đệ tử của hắn đi theo hắn tới đây.Sau đó đều biến mất.Hiện giờ đã lâu không gặp Diệp Lạc, không ngờ tới Diệp Lạc nhảy lên thànhcường giả như thế.Hỗn độn thánh nhân đỉnh phong!Có thể tranh đấu với đại đạo thánh nhân!Diệp Lạc đều đã như vậy, không biết những đệ tử khác sẽ thế nào.Sở Duyên nghĩ tới đây, điều động kiểu mẫu của bảng xếp hạng trước, tiến hànhkiểm tra.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Một đại đạo thánh nhân đỉnh phong đứng trên bầu trời, chậm rãi mở miệng.“Đệ tử của Vô Danh Chi Chủ?”Trương Lăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Lạc, trong mắt hắn ta tràn ngậpkhó hiểu.Người này, không phải từ những tiểu thế giới, tình cờ tiến vào Vô Danh Giớisao?Vì sao lại có thân phận lớn như thế?Trái lại Diệp Lạc hiểu rõ, hắn ta nhanh chóng nghĩ tới.Vô Danh Chi Chủ này…Có lẽ là sư tôn nhà mình.Sao sư tôn nhà mình đã lên làm Vô Danh Chi Chủ rồi?Diệp Lạc cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng biết rõ, hiện giờ không phải lúc nghĩnhững chuyện này.“Việc này là ta gặp hạn! Ta nguyện ý đền tội!”Trương Lăng nghiến răng, hắn ta biết hắn ta không tránh thoát được.Trong lòng hắn ta tràn ngập oán hận.Hắn ta sẽ phải chết.Nhưng hắn ta tin tưởng, có một ngày sẽ có người có thể báo thù cho hắn ta!Hắn ta có một đứa con chưa sinh ra, bởi vì thiên phú quá cường đại, vừa sinh rađược vây trong kén đại đạo, nuôi dưỡng thiên phú, đợi tới thời cơ thích hợp sẽxuất thế, đương nhiên có thể lấy thiên tư vô thượng xuất thế, rung động cả thếgian.Đến lúc đó, con trai của hắn ta có thể báo thù cho hắn ta.“Phụng lệnh của Vô Danh Chi Chủ, tru sát Trương Lăng, mài tro cốt thành bộtphấn! Cũng diệt cả nhà Trương Lăng! Con giun đều cắt dựng thẳng! Trứngchim đều phân tán!”“Lại bảo bọn ta thay phiên san bằng nhà hắn ta một lần, khắp ngõ ngách cũngkhông được buông tha!”Đại đạo thánh nhân cao cao tại thượng này, tuyên cáo ý chỉ.Trương Lăng: “?”Diệp Lạc: “?”Người vây xem xung quanh: “?”Như vậy không khỏi quá tàn nhẫn?Nghe thấy thế, bọn họ đều cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cả nhà bị diệt, giun cắtdọc, trứng đều phân tán, ngay cả đất đều thay nhau san bằng.Đây là chuyện người có thể làm ư?Người xung quanh bày tỏ, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế ở Vô DanhGiới.“Không! Không! Không thể như thế!”Trương Lăng phẫn nộ gầm thét.Hắn ta còn muốn nói gì đó.Nhưng đại đạo thánh nhân ở xung quanh không cho cơ hội này, trực tiếp ra taytrấn áp Trương Lăng.Mấy trăm đại đạo thánh nhân cùng ra tay, căn bản không cho Trương Lăng cơhội phản ứng, trực tiếp trấn áp trên đất, không thể nhúc nhích.“Trảm.”“Diệt linh hồn, cơ thể giữ lại, hỏa hóa thành tro, mài tro cốt này thành bột phấn,chụp cho chủ thượng xem.”Một đại đạo thánh nhân cao cao tại thượng, tuyên bố kết cục của Trương Lăng.“Vâng.”Đại đạo thánh nhân ở xung quanh cùng đáp.Diệp Lạc ở bên cạnh ngơ ngác nhìn toàn bộ.Chuyện này đúng là phong cách của sư tôn……Vô Danh Điện.Sở Duyên ngồi trước bàn đá, nhìn Diệp Lạc ở phía dưới.Trong đôi mắt của hắn hiện lên vẻ hài lòng.Đã một khoảng thời gian không gặp.Khí tức của Diệp Lạc cường đại hơn không ít.Hơn nữa khí tức củng cố, rõ ràng cho thấy đã tăng lên rất kiên cố.Nhưng mà dường như trên người có không ít thương thế.Có lẽ là bị đại đạo thánh nhân kia gây thương tích.Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Duyên lạnh lùng.Hắn ước gì mình có thể tự mình ra tay, đi tru sát đại đạo thánh nhân kia.Dám đả thương đệ tử của hắn, chán sống rồi sao?Nhưng mà đại đạo thánh nhân kia đã sớm chết đi, hắn căn bản không có biệnpháp.Chỉ có thể nhớ kỹ.Trong sách cổ có ghi lại.Có một loại đan dược có thể khiến bất cứ người nào chết đi sống lại, cho dù làđại đạo thánh nhân cũng không ngoại lệ.Đợi rảnh rỗi, hắn sẽ nghiên cứu một chút.Dám đối xử với đệ tử của hắn như thế.Trong lòng Sở Duyên suy nghĩ.“Đệ tử bái kiến sư tôn.”Diệp Lạc mở miệng, đôi mắt nóng bỏng.Hắn ta đã lâu rồi không gặp sư tôn nhà mình.“Lạc Nhi, đứng dậy đi.”“Thương thế của ngươi thế nào?”Sở Duyên nhẹ giọng hỏi.Hắn vươn tay đỡ.Lực lượng vô hình lập tức nâng Diệp Lạc dậy.“Sư tôn, đệ tử không có gì đáng ngại.”Diệp Lạc lắc đầu, nhưng trong mắt tràn ngập nghi ngờ.Hắn ta rất tò mò.Thân phận của sư tôn hiện giờ.Vô Danh Chi Chủ.Có thể ra lệnh cho mấy trăm đại đạo thánh nhân, mấy vạn hỗn độn thánh nhân,mười vạn thánh nhân.Rốt cuộc chuyện này là sao đây.Sở Duyên cũng nhìn ra được hoang mang của đệ tử nhà mình.Nhưng mà hắn không giải thích, chỉ lắc đầu cười.“Lạc Nhi, ngươi đi chữa trị vết thương trước, đợi vết thương tốt hơn, vi sư lạigiải thích nghi ngờ cho ngươi, đợi vết thương của ngươi khá hơn, vi sư cũng cóchuyện muốn dặn dò ngươi.”Sở Duyên nói như thế.Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc không do dự nữa, chắp tay cúi đầu, ngay sau đó rời khỏi cung điện.Rất nhanh, trong điện đường chỉ còn lại mình Sở Duyên.Sở Duyên ngồi trước bàn đá, không khỏi nghĩ.Ngày xưa hơn mười đệ tử của hắn đi theo hắn tới đây.Sau đó đều biến mất.Hiện giờ đã lâu không gặp Diệp Lạc, không ngờ tới Diệp Lạc nhảy lên thànhcường giả như thế.Hỗn độn thánh nhân đỉnh phong!Có thể tranh đấu với đại đạo thánh nhân!Diệp Lạc đều đã như vậy, không biết những đệ tử khác sẽ thế nào.Sở Duyên nghĩ tới đây, điều động kiểu mẫu của bảng xếp hạng trước, tiến hànhkiểm tra.