Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 1433: Trương Hàn ý chí “kiên định” 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Các đệ tử lại càng cảm thấy cảm giác áp bách cuốn sạch mà đến.Vào lúc này, sinh mệnh của bọn họ giống như không thuộc về mình.Thần hồn của bọn họ đều đang run rẩy.Sở Duyên lại không chút cố kỵ, trái lại dần tăng thêm loại cảm giác áp bách này.Không thể nhìn thẳng.Đây sao có thể là hư danh.Áp bách tràn ngập trời đất, khiến đám đệ tử này đều sắp hít thở không thông.Trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu.Rút!Trong đó đám đệ tử tu vi yếu kém, cảm nhận được sâu nhất.Nhất là Trương Hàn.Trái lại Diệp Lạc không tệ, hắn ta từng cảm nhận một lần.Bây giờ hắn ta có đề phòng, tuy vẫn cật lực như cũ, nhưng rất miễn cưỡng cóthể chịu đựng được.Nhưng muốn hắn ta bước ra một bước, phát ra công kích, đây là chuyện khôngcó khả năng.“Sao thế, các ngươi không có ai bước ra một bước sao?”Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, giọng điệu nhạt nhẽo.Lúc này hắn giống như thần chí cao, ở phía xa nhìn đám đệ tử này, chậm rãităng thêm áp bách.“Mười mấy người các ngươi, chẳng lẽ không có một người bước ra một bướcsao?”“Chẳng lẽ vi sư không có đệ tử mạnh nhất à?”Sở Duyên cười mở miệng.Trong lòng hắn có chút mơ hồ.Có phải mình áp bách quá mạnh mẽ rồi hay không.Khiến cho đám đệ tử này không có một người bước ra một bước.Khi Sở Duyên muốn giảm áp bách xuống.Một giọng quát to vang lên.“Thiên Nhi giúp ta!”“Thập phương thiên thần trận, khởi!”Từng dòng quang hoa pháp lực lưu động mà ra.Chỉ thấy sau lưng Trương Hàn xuất hiện một thiên thần, đồng thời giúp TrươngHàn chống đỡ loại áp bách này.Trương Hàn chống đỡ áp bách khủng bố, nghiến răng tiến về trước một bước.Trong lòng hắn ta điên cuồng thôi miên chính mình.Ta là đệ tử mạnh nhất!Ta là đệ tử mạnh nhất!Ta là đệ tử mạnh nhất!Diệp Lạc không sánh bằng ta!Sau này ta muốn mọi người gọi ta là đại sư huynh!Ta muốn khiến Diệp Lạc biến thành Diệp lão nhị!Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Diệp Lạc bước ra một bước xong,vậy mà lại bước ra một bước.Hơn nữa trong bàn tay hắn ta, vậy mà đang điều động pháp lực, muốn tấn côngSở Duyên.“Lão nhị này…”“Không phải lót đáy sao?”Sở Duyên cũng kinh hãi……Vô Danh Điện.Sở Duyên dẫn theo các đệ tử tới nơi này lần nữa.Trận so đấu này, thắng bại đã phân, đệ tử mạnh nhất đã chọn ra.Nằm ngoài dự kiến của mọi người.Trương Hàn cố gắng chống đỡ uy áp của Sở Duyên, bước ra một bước, lại càngra tay với Sở Duyên.Cho nên Trương Hàn trở thành người thắng trận đấu này.Lúc này ấy à, Trương Hàn lắc cổ, dáng vẻ dùng lỗ mũi nhìn người.Ông đây là đệ tử mạnh nhất!Đệ tử khác làm như không thấy chuyện này.Trong đó Diệp Lạc nhìn Trương Hàn như vậy, có chỗ suy đoán.Uy áp kia, dưới áp bách, cho dù là đại đạo thánh nhân bình thường cũng cănbản không thể bước ra một bước, Trương Hàn lại có thể bước ra một bước nhưvậy?Hắn ta đánh chết cũng không tin.Theo ý hắn ta, sở dĩ Trương Hàn có thể bước ra một bước, chỉ sợ là nhờ ThiênNhi sau lưng hắn ta, cũng là Thiên Đạo Tiên Giới, ít nhất trợ giúp trên 80%.Cũng chính vì như thế.Trương Hàn mới có thể bước ra một bước kia, còn phát ra công kích.Chậc chậc, không hổ là Thiên Đạo Tiên Giới ngày xưa.Phần khí phách này cũng không giống người thường, chống đỡ áp bách của sưtôn, khiến Trương Hàn có thể bước ra một bước.Trong lòng Diệp Lạc tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng mặt ngoài lại không nói gì,hắn ta có loại cảm giác, có lẽ đệ tử mạnh nhất lần này cũng không phải chuyệntốt gì.Dường như vì xác minh suy nghĩ của hắn ta.Câu nói kế tiếp của Sở Duyên, khiến các đệ tử đều sửng sốt một lát.“Ngoại trừ Hàn Nhi ra, đệ tử còn lại đều vào trong không gian sách cổ của VôDanh Điện tu hành, trong đó có nhiều sách cổ, các ngươi có thể tự lật xem.”Sở Duyên thản nhiên nói ra một câu như thế.Giọng nói của hắn vừa ngừng.Không đợi các đệ tử kịp phản ứng.Bàn tay được thần quang bao phủ nhẹ nhàng vẫy tay một cái.Dường như Vô Danh Điện cũng nhận được chỉ lệnh nào đó, một thông đạokhông gian lập tức hình thành.Ở bên kia thông đạo không gian, là một vùng không gian tối đen.Nhưng khi ánh mắt đám đệ tử lọt vào vùng không gian tối đen, ngay cả thầnhồn đều run lên, giống như thấy được chân lý của thế gian, bình cảnh vốn vâykhốn bọn họ đều buông lỏng không ít.“Đây là…”“Đạo chân chính, là ở trong đó.”“Đi vào, ta nhất định có thể thành đại đạo thánh nhân!”Các đệ tử đều trở nên điên cuồng, bọn họ có loại cảm giác.Chỉ cần đi vào vùng không gian này, bọn họ sẽ nhận được chỗ tốt một lời khónói hết.Ngay cả đôi mắt của Trương Hàn cũng đã trợn to.Đây không phải là nơi đám đệ tử mạnh nhất, tất cả đều muốn đi vào trong tuhành sao?

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Các đệ tử lại càng cảm thấy cảm giác áp bách cuốn sạch mà đến.Vào lúc này, sinh mệnh của bọn họ giống như không thuộc về mình.Thần hồn của bọn họ đều đang run rẩy.Sở Duyên lại không chút cố kỵ, trái lại dần tăng thêm loại cảm giác áp bách này.Không thể nhìn thẳng.Đây sao có thể là hư danh.Áp bách tràn ngập trời đất, khiến đám đệ tử này đều sắp hít thở không thông.Trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu.Rút!Trong đó đám đệ tử tu vi yếu kém, cảm nhận được sâu nhất.Nhất là Trương Hàn.Trái lại Diệp Lạc không tệ, hắn ta từng cảm nhận một lần.Bây giờ hắn ta có đề phòng, tuy vẫn cật lực như cũ, nhưng rất miễn cưỡng cóthể chịu đựng được.Nhưng muốn hắn ta bước ra một bước, phát ra công kích, đây là chuyện khôngcó khả năng.“Sao thế, các ngươi không có ai bước ra một bước sao?”Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, giọng điệu nhạt nhẽo.Lúc này hắn giống như thần chí cao, ở phía xa nhìn đám đệ tử này, chậm rãităng thêm áp bách.“Mười mấy người các ngươi, chẳng lẽ không có một người bước ra một bướcsao?”“Chẳng lẽ vi sư không có đệ tử mạnh nhất à?”Sở Duyên cười mở miệng.Trong lòng hắn có chút mơ hồ.Có phải mình áp bách quá mạnh mẽ rồi hay không.Khiến cho đám đệ tử này không có một người bước ra một bước.Khi Sở Duyên muốn giảm áp bách xuống.Một giọng quát to vang lên.“Thiên Nhi giúp ta!”“Thập phương thiên thần trận, khởi!”Từng dòng quang hoa pháp lực lưu động mà ra.Chỉ thấy sau lưng Trương Hàn xuất hiện một thiên thần, đồng thời giúp TrươngHàn chống đỡ loại áp bách này.Trương Hàn chống đỡ áp bách khủng bố, nghiến răng tiến về trước một bước.Trong lòng hắn ta điên cuồng thôi miên chính mình.Ta là đệ tử mạnh nhất!Ta là đệ tử mạnh nhất!Ta là đệ tử mạnh nhất!Diệp Lạc không sánh bằng ta!Sau này ta muốn mọi người gọi ta là đại sư huynh!Ta muốn khiến Diệp Lạc biến thành Diệp lão nhị!Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Diệp Lạc bước ra một bước xong,vậy mà lại bước ra một bước.Hơn nữa trong bàn tay hắn ta, vậy mà đang điều động pháp lực, muốn tấn côngSở Duyên.“Lão nhị này…”“Không phải lót đáy sao?”Sở Duyên cũng kinh hãi……Vô Danh Điện.Sở Duyên dẫn theo các đệ tử tới nơi này lần nữa.Trận so đấu này, thắng bại đã phân, đệ tử mạnh nhất đã chọn ra.Nằm ngoài dự kiến của mọi người.Trương Hàn cố gắng chống đỡ uy áp của Sở Duyên, bước ra một bước, lại càngra tay với Sở Duyên.Cho nên Trương Hàn trở thành người thắng trận đấu này.Lúc này ấy à, Trương Hàn lắc cổ, dáng vẻ dùng lỗ mũi nhìn người.Ông đây là đệ tử mạnh nhất!Đệ tử khác làm như không thấy chuyện này.Trong đó Diệp Lạc nhìn Trương Hàn như vậy, có chỗ suy đoán.Uy áp kia, dưới áp bách, cho dù là đại đạo thánh nhân bình thường cũng cănbản không thể bước ra một bước, Trương Hàn lại có thể bước ra một bước nhưvậy?Hắn ta đánh chết cũng không tin.Theo ý hắn ta, sở dĩ Trương Hàn có thể bước ra một bước, chỉ sợ là nhờ ThiênNhi sau lưng hắn ta, cũng là Thiên Đạo Tiên Giới, ít nhất trợ giúp trên 80%.Cũng chính vì như thế.Trương Hàn mới có thể bước ra một bước kia, còn phát ra công kích.Chậc chậc, không hổ là Thiên Đạo Tiên Giới ngày xưa.Phần khí phách này cũng không giống người thường, chống đỡ áp bách của sưtôn, khiến Trương Hàn có thể bước ra một bước.Trong lòng Diệp Lạc tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng mặt ngoài lại không nói gì,hắn ta có loại cảm giác, có lẽ đệ tử mạnh nhất lần này cũng không phải chuyệntốt gì.Dường như vì xác minh suy nghĩ của hắn ta.Câu nói kế tiếp của Sở Duyên, khiến các đệ tử đều sửng sốt một lát.“Ngoại trừ Hàn Nhi ra, đệ tử còn lại đều vào trong không gian sách cổ của VôDanh Điện tu hành, trong đó có nhiều sách cổ, các ngươi có thể tự lật xem.”Sở Duyên thản nhiên nói ra một câu như thế.Giọng nói của hắn vừa ngừng.Không đợi các đệ tử kịp phản ứng.Bàn tay được thần quang bao phủ nhẹ nhàng vẫy tay một cái.Dường như Vô Danh Điện cũng nhận được chỉ lệnh nào đó, một thông đạokhông gian lập tức hình thành.Ở bên kia thông đạo không gian, là một vùng không gian tối đen.Nhưng khi ánh mắt đám đệ tử lọt vào vùng không gian tối đen, ngay cả thầnhồn đều run lên, giống như thấy được chân lý của thế gian, bình cảnh vốn vâykhốn bọn họ đều buông lỏng không ít.“Đây là…”“Đạo chân chính, là ở trong đó.”“Đi vào, ta nhất định có thể thành đại đạo thánh nhân!”Các đệ tử đều trở nên điên cuồng, bọn họ có loại cảm giác.Chỉ cần đi vào vùng không gian này, bọn họ sẽ nhận được chỗ tốt một lời khónói hết.Ngay cả đôi mắt của Trương Hàn cũng đã trợn to.Đây không phải là nơi đám đệ tử mạnh nhất, tất cả đều muốn đi vào trong tuhành sao?

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Các đệ tử lại càng cảm thấy cảm giác áp bách cuốn sạch mà đến.Vào lúc này, sinh mệnh của bọn họ giống như không thuộc về mình.Thần hồn của bọn họ đều đang run rẩy.Sở Duyên lại không chút cố kỵ, trái lại dần tăng thêm loại cảm giác áp bách này.Không thể nhìn thẳng.Đây sao có thể là hư danh.Áp bách tràn ngập trời đất, khiến đám đệ tử này đều sắp hít thở không thông.Trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm trong đầu.Rút!Trong đó đám đệ tử tu vi yếu kém, cảm nhận được sâu nhất.Nhất là Trương Hàn.Trái lại Diệp Lạc không tệ, hắn ta từng cảm nhận một lần.Bây giờ hắn ta có đề phòng, tuy vẫn cật lực như cũ, nhưng rất miễn cưỡng cóthể chịu đựng được.Nhưng muốn hắn ta bước ra một bước, phát ra công kích, đây là chuyện khôngcó khả năng.“Sao thế, các ngươi không có ai bước ra một bước sao?”Sở Duyên chắp hai tay sau lưng, giọng điệu nhạt nhẽo.Lúc này hắn giống như thần chí cao, ở phía xa nhìn đám đệ tử này, chậm rãităng thêm áp bách.“Mười mấy người các ngươi, chẳng lẽ không có một người bước ra một bướcsao?”“Chẳng lẽ vi sư không có đệ tử mạnh nhất à?”Sở Duyên cười mở miệng.Trong lòng hắn có chút mơ hồ.Có phải mình áp bách quá mạnh mẽ rồi hay không.Khiến cho đám đệ tử này không có một người bước ra một bước.Khi Sở Duyên muốn giảm áp bách xuống.Một giọng quát to vang lên.“Thiên Nhi giúp ta!”“Thập phương thiên thần trận, khởi!”Từng dòng quang hoa pháp lực lưu động mà ra.Chỉ thấy sau lưng Trương Hàn xuất hiện một thiên thần, đồng thời giúp TrươngHàn chống đỡ loại áp bách này.Trương Hàn chống đỡ áp bách khủng bố, nghiến răng tiến về trước một bước.Trong lòng hắn ta điên cuồng thôi miên chính mình.Ta là đệ tử mạnh nhất!Ta là đệ tử mạnh nhất!Ta là đệ tử mạnh nhất!Diệp Lạc không sánh bằng ta!Sau này ta muốn mọi người gọi ta là đại sư huynh!Ta muốn khiến Diệp Lạc biến thành Diệp lão nhị!Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Diệp Lạc bước ra một bước xong,vậy mà lại bước ra một bước.Hơn nữa trong bàn tay hắn ta, vậy mà đang điều động pháp lực, muốn tấn côngSở Duyên.“Lão nhị này…”“Không phải lót đáy sao?”Sở Duyên cũng kinh hãi……Vô Danh Điện.Sở Duyên dẫn theo các đệ tử tới nơi này lần nữa.Trận so đấu này, thắng bại đã phân, đệ tử mạnh nhất đã chọn ra.Nằm ngoài dự kiến của mọi người.Trương Hàn cố gắng chống đỡ uy áp của Sở Duyên, bước ra một bước, lại càngra tay với Sở Duyên.Cho nên Trương Hàn trở thành người thắng trận đấu này.Lúc này ấy à, Trương Hàn lắc cổ, dáng vẻ dùng lỗ mũi nhìn người.Ông đây là đệ tử mạnh nhất!Đệ tử khác làm như không thấy chuyện này.Trong đó Diệp Lạc nhìn Trương Hàn như vậy, có chỗ suy đoán.Uy áp kia, dưới áp bách, cho dù là đại đạo thánh nhân bình thường cũng cănbản không thể bước ra một bước, Trương Hàn lại có thể bước ra một bước nhưvậy?Hắn ta đánh chết cũng không tin.Theo ý hắn ta, sở dĩ Trương Hàn có thể bước ra một bước, chỉ sợ là nhờ ThiênNhi sau lưng hắn ta, cũng là Thiên Đạo Tiên Giới, ít nhất trợ giúp trên 80%.Cũng chính vì như thế.Trương Hàn mới có thể bước ra một bước kia, còn phát ra công kích.Chậc chậc, không hổ là Thiên Đạo Tiên Giới ngày xưa.Phần khí phách này cũng không giống người thường, chống đỡ áp bách của sưtôn, khiến Trương Hàn có thể bước ra một bước.Trong lòng Diệp Lạc tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng mặt ngoài lại không nói gì,hắn ta có loại cảm giác, có lẽ đệ tử mạnh nhất lần này cũng không phải chuyệntốt gì.Dường như vì xác minh suy nghĩ của hắn ta.Câu nói kế tiếp của Sở Duyên, khiến các đệ tử đều sửng sốt một lát.“Ngoại trừ Hàn Nhi ra, đệ tử còn lại đều vào trong không gian sách cổ của VôDanh Điện tu hành, trong đó có nhiều sách cổ, các ngươi có thể tự lật xem.”Sở Duyên thản nhiên nói ra một câu như thế.Giọng nói của hắn vừa ngừng.Không đợi các đệ tử kịp phản ứng.Bàn tay được thần quang bao phủ nhẹ nhàng vẫy tay một cái.Dường như Vô Danh Điện cũng nhận được chỉ lệnh nào đó, một thông đạokhông gian lập tức hình thành.Ở bên kia thông đạo không gian, là một vùng không gian tối đen.Nhưng khi ánh mắt đám đệ tử lọt vào vùng không gian tối đen, ngay cả thầnhồn đều run lên, giống như thấy được chân lý của thế gian, bình cảnh vốn vâykhốn bọn họ đều buông lỏng không ít.“Đây là…”“Đạo chân chính, là ở trong đó.”“Đi vào, ta nhất định có thể thành đại đạo thánh nhân!”Các đệ tử đều trở nên điên cuồng, bọn họ có loại cảm giác.Chỉ cần đi vào vùng không gian này, bọn họ sẽ nhận được chỗ tốt một lời khónói hết.Ngay cả đôi mắt của Trương Hàn cũng đã trợn to.Đây không phải là nơi đám đệ tử mạnh nhất, tất cả đều muốn đi vào trong tuhành sao?

Chương 1433: Trương Hàn ý chí “kiên định” 2