Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 1441: Thái Thượng khai thiên 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Vô Danh Điện.Trong điện phủ cổ xưa, Sở Duyên ngồi trên đài đá phía cao, hắn nâng mắt nhìnTrương Hàn đứng phía trước hắn.Sở Duyên nâng phiến đá trên bàn lên mấy lần, lặp lại cầm lấy lại buông xuống.Hắn thật sự rất muốn ném tảng đá này lên đầu lão nhị nhà hắn.Chẳng qua hắn vẫn luôn nhắc mãi trong lòng, không thể tức giận, không thể tứcgiận.Hiện giờ tốt xấu gì Trương lão nhị cũng coi như là cường giả, đã trưởng thành,nên cho chút thể diện, không thể đánh.Nhưng Sở Duyên thật sự tức giận.Không lâu trước đây, hắn vội vàng gọi Trương Hàn trở về, sau khi nói chuyệnmột lát Trương Hàn thẳng thắn chuyện khiến Lâm Thương bị hắn ta dạy hỏng.Lúc ấy Sở Duyên suýt nữa đập Trương lão nhị này một trận.Lại làm hỏng.Lại làm hỏng…Đây đã là lần thứ bao nhiêu.Trước đây có thể nói là ngoài ý muốn, bây giờ có thể nói là ngoài ý muốn sao?Lần này Trương lão nhị định tẩy trắng kiểu gì?Sở Duyên im lặng.Khiến Trương Hàn sợ tới mức vội vàng cúi đầu, không dám nói một câu nào.Bầu không khí yên tĩnh dị thường.Qua một lúc lâu sau, dường như Trương Hàn có chút không thể chịu đựng nổiloại không khí như vậy, hắn ta run rẩy mở miệng.“Sư tôn, hay là, hay là sư tôn lại cho ta một cơ hội nữa đi?”Trương Hàn do dự một lúc lâu, cuối cùng nói ra những lời này.“Lại cho ngươi thêm một cơ hội nữa ư?”Sở Duyên im lặng một lần nữa.Hắn đã cho Trương Hàn này bao nhiêu cơ hội?“Sư tôn, ngài phải tin tưởng ta.”Trương Hàn thề son sắt nói.“Tin tưởng ngươi ư?”Sở Duyên trầm tư một lúc lâu.Hắn lấy một đan dược trong bàn đá ra.Hắn đưa đan dược này cho Trương Hàn, cũng nói rõ với Trương Hàn tác dụngcủa loại đan dược này.Trương Hàn nhận lấy đan dược này, cẩn thận nhìn một lát, nhìn một lúc lâu đôimắt hắn ta lập tức sáng lên.“Đan dược này có thể khiến người ta lập địa thành tiên ư? Trợ giúp LâmThương kia, hẳn là dư dả đúng không.”Trương Hàn cảm thấy, lần này nhất định thành công.Trực tiếp nhét đan dược này vào trong miệng Lâm Thương kia là được đúngkhông?Lần này hắn ta không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần nhìn chằm chằm LâmThương này ăn đan dược vào.Hắn ta không tin như vậy còn có thể có ngoài ý muốn.“Sư tôn ngài đợi ta, ngài đợi tin tức tốt của ta.”Trương Hàn lập tức muốn rời đi, đi đến hạ giới.“Đợi đã.”Sở Duyên lại bất ngờ gọi Trương Hàn lại.Trương Hàn vừa mới bước ra một bước, nhanh chóng dừng lại xoay người nhìnvề phía Sở Duyên, lộ ra nụ cười xán lạn.“Thôi, ngươi đi đi, ngươi đi đi.”Sở Duyên cạn lời xua tay, bảo Trương Hàn rời đi.Trương Hàn lập tức như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời khỏi Vô DanhĐiện.…Phía trước bàn đá.Sở Duyên nhìn theo Trương Hàn rời đi, đôi mắt hắn thâm thúy hơn, thần quangở trên người hắn cũng đang lóe sáng.Hắn cầm lấy một quyển sách cổ ở trên mặt bàn, tìm đọc tư liệu.Tư liệu mà hắn đọc, phần lớn đều liên quan tới Vô Danh Chi Chủ.Hắn chính là Vô Danh Chi Chủ.Nhưng mà trước khi hắn hoàn toàn khôi phục, hắn hoàn toàn không biết gì vềhắn trong quá khứ.Chỉ có thể tìm kiếm trong những tư liệu này.Trong lúc Sở Duyên đang đọc những tư liệu này.Bỗng nhiên hắn như cảm nhận được gì đó, bất ngờ ngẩng đầu lên.Ở trong tầm mắt của hắn, hai mắt hắn như xuyên thủng mọi thứ trên thế giannày, thấy được một nơi khác.Ở nơi đó, hắn thấy được một lão giả mặc đạo bào, cưỡi một con thú sừng trâuđang thong thả hành tẩu.Nhìn thấy lão đạo này xong, hắn lập tức rời khỏi Vô Danh Điện, hắn đuổi theophương hướng lão đạo kia rời đi.Rốt cuộc lão đạo này là ai?Trong lòng Sở Duyên hiện lên chút khó hiểu, nhưng mà chuyện này không trởngại hắn tiếp tục đi tìm.Trong lòng hắn lờ mờ có loại trực giác, lão đạo này sẽ không xúc phạm tới hắn.Hơn nữa hắn và lão đạo này, có lẽ quen biết.Sở Duyên nhanh chóng rời đi, tốc độ của hắn không nhanh, nhưng mà khônghiểu sao lại có chút ý vị.Hơn nữa khi hắn muốn truy tìm lão đạo kia, giống như vận mệnh chú định cóchỉ dẫn, khiến hắn sẽ không bị lạc phương hướng, có thể tiến về trước nhưthường.Không biết đã bay đi được bao lâu.Trong lòng Sở Duyên thậm chí có loại cảm giác, hắn đã rời khỏi Vô Danh Giới,rời khỏi cả vùng trời đất.Vùng trời đất này là chỉ mọi thứ, là tất cả mọi thứ.Rời khỏi trời đất, rời khỏi vạn vật, rời khỏi đạo.Trong lòng hắn dần hiểu rõ, cái gì gọi là chân chính siêu thoát.Hắn ở trong Vô Danh Giới, vẫn xem như chưa hoàn thành siêu thoát.Không đợi Sở Duyên nghĩ nhiều.Trước mặt hắn xuất hiện lão đạo cưỡi trâu kia.“Tới rồi.”Lão đạo nhìn thấy Sở Duyên đã đến xong, xoay người lại nhìn, trên mặt là ýcười.“Ngươi là ai?”Sở Duyên nhìn lão đạo này, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất thân thiết,dường như hắn đã sớm quen biết lão đạo này.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Vô Danh Điện.Trong điện phủ cổ xưa, Sở Duyên ngồi trên đài đá phía cao, hắn nâng mắt nhìnTrương Hàn đứng phía trước hắn.Sở Duyên nâng phiến đá trên bàn lên mấy lần, lặp lại cầm lấy lại buông xuống.Hắn thật sự rất muốn ném tảng đá này lên đầu lão nhị nhà hắn.Chẳng qua hắn vẫn luôn nhắc mãi trong lòng, không thể tức giận, không thể tứcgiận.Hiện giờ tốt xấu gì Trương lão nhị cũng coi như là cường giả, đã trưởng thành,nên cho chút thể diện, không thể đánh.Nhưng Sở Duyên thật sự tức giận.Không lâu trước đây, hắn vội vàng gọi Trương Hàn trở về, sau khi nói chuyệnmột lát Trương Hàn thẳng thắn chuyện khiến Lâm Thương bị hắn ta dạy hỏng.Lúc ấy Sở Duyên suýt nữa đập Trương lão nhị này một trận.Lại làm hỏng.Lại làm hỏng…Đây đã là lần thứ bao nhiêu.Trước đây có thể nói là ngoài ý muốn, bây giờ có thể nói là ngoài ý muốn sao?Lần này Trương lão nhị định tẩy trắng kiểu gì?Sở Duyên im lặng.Khiến Trương Hàn sợ tới mức vội vàng cúi đầu, không dám nói một câu nào.Bầu không khí yên tĩnh dị thường.Qua một lúc lâu sau, dường như Trương Hàn có chút không thể chịu đựng nổiloại không khí như vậy, hắn ta run rẩy mở miệng.“Sư tôn, hay là, hay là sư tôn lại cho ta một cơ hội nữa đi?”Trương Hàn do dự một lúc lâu, cuối cùng nói ra những lời này.“Lại cho ngươi thêm một cơ hội nữa ư?”Sở Duyên im lặng một lần nữa.Hắn đã cho Trương Hàn này bao nhiêu cơ hội?“Sư tôn, ngài phải tin tưởng ta.”Trương Hàn thề son sắt nói.“Tin tưởng ngươi ư?”Sở Duyên trầm tư một lúc lâu.Hắn lấy một đan dược trong bàn đá ra.Hắn đưa đan dược này cho Trương Hàn, cũng nói rõ với Trương Hàn tác dụngcủa loại đan dược này.Trương Hàn nhận lấy đan dược này, cẩn thận nhìn một lát, nhìn một lúc lâu đôimắt hắn ta lập tức sáng lên.“Đan dược này có thể khiến người ta lập địa thành tiên ư? Trợ giúp LâmThương kia, hẳn là dư dả đúng không.”Trương Hàn cảm thấy, lần này nhất định thành công.Trực tiếp nhét đan dược này vào trong miệng Lâm Thương kia là được đúngkhông?Lần này hắn ta không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần nhìn chằm chằm LâmThương này ăn đan dược vào.Hắn ta không tin như vậy còn có thể có ngoài ý muốn.“Sư tôn ngài đợi ta, ngài đợi tin tức tốt của ta.”Trương Hàn lập tức muốn rời đi, đi đến hạ giới.“Đợi đã.”Sở Duyên lại bất ngờ gọi Trương Hàn lại.Trương Hàn vừa mới bước ra một bước, nhanh chóng dừng lại xoay người nhìnvề phía Sở Duyên, lộ ra nụ cười xán lạn.“Thôi, ngươi đi đi, ngươi đi đi.”Sở Duyên cạn lời xua tay, bảo Trương Hàn rời đi.Trương Hàn lập tức như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời khỏi Vô DanhĐiện.…Phía trước bàn đá.Sở Duyên nhìn theo Trương Hàn rời đi, đôi mắt hắn thâm thúy hơn, thần quangở trên người hắn cũng đang lóe sáng.Hắn cầm lấy một quyển sách cổ ở trên mặt bàn, tìm đọc tư liệu.Tư liệu mà hắn đọc, phần lớn đều liên quan tới Vô Danh Chi Chủ.Hắn chính là Vô Danh Chi Chủ.Nhưng mà trước khi hắn hoàn toàn khôi phục, hắn hoàn toàn không biết gì vềhắn trong quá khứ.Chỉ có thể tìm kiếm trong những tư liệu này.Trong lúc Sở Duyên đang đọc những tư liệu này.Bỗng nhiên hắn như cảm nhận được gì đó, bất ngờ ngẩng đầu lên.Ở trong tầm mắt của hắn, hai mắt hắn như xuyên thủng mọi thứ trên thế giannày, thấy được một nơi khác.Ở nơi đó, hắn thấy được một lão giả mặc đạo bào, cưỡi một con thú sừng trâuđang thong thả hành tẩu.Nhìn thấy lão đạo này xong, hắn lập tức rời khỏi Vô Danh Điện, hắn đuổi theophương hướng lão đạo kia rời đi.Rốt cuộc lão đạo này là ai?Trong lòng Sở Duyên hiện lên chút khó hiểu, nhưng mà chuyện này không trởngại hắn tiếp tục đi tìm.Trong lòng hắn lờ mờ có loại trực giác, lão đạo này sẽ không xúc phạm tới hắn.Hơn nữa hắn và lão đạo này, có lẽ quen biết.Sở Duyên nhanh chóng rời đi, tốc độ của hắn không nhanh, nhưng mà khônghiểu sao lại có chút ý vị.Hơn nữa khi hắn muốn truy tìm lão đạo kia, giống như vận mệnh chú định cóchỉ dẫn, khiến hắn sẽ không bị lạc phương hướng, có thể tiến về trước nhưthường.Không biết đã bay đi được bao lâu.Trong lòng Sở Duyên thậm chí có loại cảm giác, hắn đã rời khỏi Vô Danh Giới,rời khỏi cả vùng trời đất.Vùng trời đất này là chỉ mọi thứ, là tất cả mọi thứ.Rời khỏi trời đất, rời khỏi vạn vật, rời khỏi đạo.Trong lòng hắn dần hiểu rõ, cái gì gọi là chân chính siêu thoát.Hắn ở trong Vô Danh Giới, vẫn xem như chưa hoàn thành siêu thoát.Không đợi Sở Duyên nghĩ nhiều.Trước mặt hắn xuất hiện lão đạo cưỡi trâu kia.“Tới rồi.”Lão đạo nhìn thấy Sở Duyên đã đến xong, xoay người lại nhìn, trên mặt là ýcười.“Ngươi là ai?”Sở Duyên nhìn lão đạo này, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất thân thiết,dường như hắn đã sớm quen biết lão đạo này.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Vô Danh Điện.Trong điện phủ cổ xưa, Sở Duyên ngồi trên đài đá phía cao, hắn nâng mắt nhìnTrương Hàn đứng phía trước hắn.Sở Duyên nâng phiến đá trên bàn lên mấy lần, lặp lại cầm lấy lại buông xuống.Hắn thật sự rất muốn ném tảng đá này lên đầu lão nhị nhà hắn.Chẳng qua hắn vẫn luôn nhắc mãi trong lòng, không thể tức giận, không thể tứcgiận.Hiện giờ tốt xấu gì Trương lão nhị cũng coi như là cường giả, đã trưởng thành,nên cho chút thể diện, không thể đánh.Nhưng Sở Duyên thật sự tức giận.Không lâu trước đây, hắn vội vàng gọi Trương Hàn trở về, sau khi nói chuyệnmột lát Trương Hàn thẳng thắn chuyện khiến Lâm Thương bị hắn ta dạy hỏng.Lúc ấy Sở Duyên suýt nữa đập Trương lão nhị này một trận.Lại làm hỏng.Lại làm hỏng…Đây đã là lần thứ bao nhiêu.Trước đây có thể nói là ngoài ý muốn, bây giờ có thể nói là ngoài ý muốn sao?Lần này Trương lão nhị định tẩy trắng kiểu gì?Sở Duyên im lặng.Khiến Trương Hàn sợ tới mức vội vàng cúi đầu, không dám nói một câu nào.Bầu không khí yên tĩnh dị thường.Qua một lúc lâu sau, dường như Trương Hàn có chút không thể chịu đựng nổiloại không khí như vậy, hắn ta run rẩy mở miệng.“Sư tôn, hay là, hay là sư tôn lại cho ta một cơ hội nữa đi?”Trương Hàn do dự một lúc lâu, cuối cùng nói ra những lời này.“Lại cho ngươi thêm một cơ hội nữa ư?”Sở Duyên im lặng một lần nữa.Hắn đã cho Trương Hàn này bao nhiêu cơ hội?“Sư tôn, ngài phải tin tưởng ta.”Trương Hàn thề son sắt nói.“Tin tưởng ngươi ư?”Sở Duyên trầm tư một lúc lâu.Hắn lấy một đan dược trong bàn đá ra.Hắn đưa đan dược này cho Trương Hàn, cũng nói rõ với Trương Hàn tác dụngcủa loại đan dược này.Trương Hàn nhận lấy đan dược này, cẩn thận nhìn một lát, nhìn một lúc lâu đôimắt hắn ta lập tức sáng lên.“Đan dược này có thể khiến người ta lập địa thành tiên ư? Trợ giúp LâmThương kia, hẳn là dư dả đúng không.”Trương Hàn cảm thấy, lần này nhất định thành công.Trực tiếp nhét đan dược này vào trong miệng Lâm Thương kia là được đúngkhông?Lần này hắn ta không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần nhìn chằm chằm LâmThương này ăn đan dược vào.Hắn ta không tin như vậy còn có thể có ngoài ý muốn.“Sư tôn ngài đợi ta, ngài đợi tin tức tốt của ta.”Trương Hàn lập tức muốn rời đi, đi đến hạ giới.“Đợi đã.”Sở Duyên lại bất ngờ gọi Trương Hàn lại.Trương Hàn vừa mới bước ra một bước, nhanh chóng dừng lại xoay người nhìnvề phía Sở Duyên, lộ ra nụ cười xán lạn.“Thôi, ngươi đi đi, ngươi đi đi.”Sở Duyên cạn lời xua tay, bảo Trương Hàn rời đi.Trương Hàn lập tức như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời khỏi Vô DanhĐiện.…Phía trước bàn đá.Sở Duyên nhìn theo Trương Hàn rời đi, đôi mắt hắn thâm thúy hơn, thần quangở trên người hắn cũng đang lóe sáng.Hắn cầm lấy một quyển sách cổ ở trên mặt bàn, tìm đọc tư liệu.Tư liệu mà hắn đọc, phần lớn đều liên quan tới Vô Danh Chi Chủ.Hắn chính là Vô Danh Chi Chủ.Nhưng mà trước khi hắn hoàn toàn khôi phục, hắn hoàn toàn không biết gì vềhắn trong quá khứ.Chỉ có thể tìm kiếm trong những tư liệu này.Trong lúc Sở Duyên đang đọc những tư liệu này.Bỗng nhiên hắn như cảm nhận được gì đó, bất ngờ ngẩng đầu lên.Ở trong tầm mắt của hắn, hai mắt hắn như xuyên thủng mọi thứ trên thế giannày, thấy được một nơi khác.Ở nơi đó, hắn thấy được một lão giả mặc đạo bào, cưỡi một con thú sừng trâuđang thong thả hành tẩu.Nhìn thấy lão đạo này xong, hắn lập tức rời khỏi Vô Danh Điện, hắn đuổi theophương hướng lão đạo kia rời đi.Rốt cuộc lão đạo này là ai?Trong lòng Sở Duyên hiện lên chút khó hiểu, nhưng mà chuyện này không trởngại hắn tiếp tục đi tìm.Trong lòng hắn lờ mờ có loại trực giác, lão đạo này sẽ không xúc phạm tới hắn.Hơn nữa hắn và lão đạo này, có lẽ quen biết.Sở Duyên nhanh chóng rời đi, tốc độ của hắn không nhanh, nhưng mà khônghiểu sao lại có chút ý vị.Hơn nữa khi hắn muốn truy tìm lão đạo kia, giống như vận mệnh chú định cóchỉ dẫn, khiến hắn sẽ không bị lạc phương hướng, có thể tiến về trước nhưthường.Không biết đã bay đi được bao lâu.Trong lòng Sở Duyên thậm chí có loại cảm giác, hắn đã rời khỏi Vô Danh Giới,rời khỏi cả vùng trời đất.Vùng trời đất này là chỉ mọi thứ, là tất cả mọi thứ.Rời khỏi trời đất, rời khỏi vạn vật, rời khỏi đạo.Trong lòng hắn dần hiểu rõ, cái gì gọi là chân chính siêu thoát.Hắn ở trong Vô Danh Giới, vẫn xem như chưa hoàn thành siêu thoát.Không đợi Sở Duyên nghĩ nhiều.Trước mặt hắn xuất hiện lão đạo cưỡi trâu kia.“Tới rồi.”Lão đạo nhìn thấy Sở Duyên đã đến xong, xoay người lại nhìn, trên mặt là ýcười.“Ngươi là ai?”Sở Duyên nhìn lão đạo này, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất thân thiết,dường như hắn đã sớm quen biết lão đạo này.

Chương 1441: Thái Thượng khai thiên 1