Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 407: Điều em không hiểu!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần lái xe đưa Âu Dương Thiên Thiên trở về nhà, trên đường đi cả hai không nói gì, khiến bầu không khí trong xe trở nên khá ngột ngạt.Âu Dương Thiên Thiên liếc người đàn ông bên cạnh mấy cái, cuối cùng quyết định lên tiếng nói một câu:- Ừm, chị Nhược Anh giỏi như vậy, chắc chắn Elena sẽ không sao đâu, anh không cần lo lắng quá.Âu Dương Vô Thần chuyên tâm lái xe phía trước, anh chớp ánh mắt lạnh nhạt đáp:- Tôi không lo lắng.Âu Dương Thiên Thiên: "...."Không lo lắng? Vậy.... có phải cô đã an ủi một câu thừa thải rồi không? Đột nhiên cảm thấy mình có chút vô duyên....Câu trả lời của người đàn ông khiến Âu Dương Thiên Thiên câm nín, cô phồng môi, quay đầu qua nhìn cửa sổ. Vốn là tưởng anh ta lo lắng, nên cô mới muốn an ủi một chút. Nhưng mà không có.... vậy thì thôi vậy.Âu Dương Thiên Thiên không nói nữa, tất cả lại trở về im ắng như cũ. Thế nhưng, vài giây sau đó, đột nhiên cô nghe tiếng của Âu Dương Vô Thần vang lên:- Nhưng nếu ngày hôm nay em là người nằm ở đó, thì có lẽ ngược lại, tôi sẽ rất lo lắng.Một câu nói, khiến Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ mở to mắt, cô chậm rãi quay sang nhìn anh, kinh ngạc thốt thành lời:- Hả?Âu Dương Vô Thần vẫn hướng mắt về phía trước, anh không quay đầu nhìn cô, giọng trầm ấm nói tiếp:- À không, có lẽ không chỉ đơn giản là lo lắng, mà tôi sẽ mất bình tĩnh nữa, giống như hành động lúc nãy của Stefan vậy. Tức giận, bực bội, khó chịu với tất cả mọi người xung quanh. Thậm chí là.... muốn ra tay đánh người để xả giận.Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, ngực cô đột nhiên đập mạnh từng tiếng "thình thịch". Hơi siết chặt tay, cô mím môi nhìn người đàn ông, không lên tiếng.Anh ta.... đang nói cái gì vậy?Tại sao nghe có chút….Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đen láy, anh xoay tay lái, tiếp tục lên tiếng:- Những người như tôi, tay dính rất nhiều máu, giết người không chớp mắt, lạnh lùng và vô cảm, nhưng mà... không phải là không biết sợ hãi. Sự sợ hãi có thể đến từ việc bản thân không cảm thấy an toàn, hoặc là... cảm thấy mình không đủ năng lực để bảo vệ những người xung quanh. Khiến họ bị thương, khiến họ gặp khó khăn, khiến họ bỏ đi.- Hơn tất thảy mọi thứ, cảm giác mất đi người thật sự quan tâm, đó mới chính là sự sợ hãi dày vò con người nhất. Âu Dương Thiên Thiên, em cũng đã từng cho tôi thử một lần... trải nghiệm cảm giác như thế.- Vậy em có biết nó như thế nào không? Chắc là em không biết nhỉ? Bởi nếu hiểu được, có lẽ em sẽ không lạnh lùng mà từ chối tôi thẳng thừng như vậy, phải không?
Âu Dương Vô Thần lái xe đưa Âu Dương Thiên Thiên trở về nhà, trên đường đi cả hai không nói gì, khiến bầu không khí trong xe trở nên khá ngột ngạt.
Âu Dương Thiên Thiên liếc người đàn ông bên cạnh mấy cái, cuối cùng quyết định lên tiếng nói một câu:
- Ừm, chị Nhược Anh giỏi như vậy, chắc chắn Elena sẽ không sao đâu, anh không cần lo lắng quá.
Âu Dương Vô Thần chuyên tâm lái xe phía trước, anh chớp ánh mắt lạnh nhạt đáp:
- Tôi không lo lắng.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Không lo lắng? Vậy.... có phải cô đã an ủi một câu thừa thải rồi không? Đột nhiên cảm thấy mình có chút vô duyên....
Câu trả lời của người đàn ông khiến Âu Dương Thiên Thiên câm nín, cô phồng môi, quay đầu qua nhìn cửa sổ. Vốn là tưởng anh ta lo lắng, nên cô mới muốn an ủi một chút. Nhưng mà không có.... vậy thì thôi vậy.
Âu Dương Thiên Thiên không nói nữa, tất cả lại trở về im ắng như cũ. Thế nhưng, vài giây sau đó, đột nhiên cô nghe tiếng của Âu Dương Vô Thần vang lên:
- Nhưng nếu ngày hôm nay em là người nằm ở đó, thì có lẽ ngược lại, tôi sẽ rất lo lắng.
Một câu nói, khiến Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ mở to mắt, cô chậm rãi quay sang nhìn anh, kinh ngạc thốt thành lời:
- Hả?
Âu Dương Vô Thần vẫn hướng mắt về phía trước, anh không quay đầu nhìn cô, giọng trầm ấm nói tiếp:
- À không, có lẽ không chỉ đơn giản là lo lắng, mà tôi sẽ mất bình tĩnh nữa, giống như hành động lúc nãy của Stefan vậy. Tức giận, bực bội, khó chịu với tất cả mọi người xung quanh. Thậm chí là.... muốn ra tay đánh người để xả giận.
Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, ngực cô đột nhiên đập mạnh từng tiếng "thình thịch". Hơi siết chặt tay, cô mím môi nhìn người đàn ông, không lên tiếng.
Anh ta.... đang nói cái gì vậy?
Tại sao nghe có chút….
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đen láy, anh xoay tay lái, tiếp tục lên tiếng:
- Những người như tôi, tay dính rất nhiều máu, giết người không chớp mắt, lạnh lùng và vô cảm, nhưng mà... không phải là không biết sợ hãi. Sự sợ hãi có thể đến từ việc bản thân không cảm thấy an toàn, hoặc là... cảm thấy mình không đủ năng lực để bảo vệ những người xung quanh. Khiến họ bị thương, khiến họ gặp khó khăn, khiến họ bỏ đi.
- Hơn tất thảy mọi thứ, cảm giác mất đi người thật sự quan tâm, đó mới chính là sự sợ hãi dày vò con người nhất. Âu Dương Thiên Thiên, em cũng đã từng cho tôi thử một lần... trải nghiệm cảm giác như thế.
- Vậy em có biết nó như thế nào không? Chắc là em không biết nhỉ? Bởi nếu hiểu được, có lẽ em sẽ không lạnh lùng mà từ chối tôi thẳng thừng như vậy, phải không?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần lái xe đưa Âu Dương Thiên Thiên trở về nhà, trên đường đi cả hai không nói gì, khiến bầu không khí trong xe trở nên khá ngột ngạt.Âu Dương Thiên Thiên liếc người đàn ông bên cạnh mấy cái, cuối cùng quyết định lên tiếng nói một câu:- Ừm, chị Nhược Anh giỏi như vậy, chắc chắn Elena sẽ không sao đâu, anh không cần lo lắng quá.Âu Dương Vô Thần chuyên tâm lái xe phía trước, anh chớp ánh mắt lạnh nhạt đáp:- Tôi không lo lắng.Âu Dương Thiên Thiên: "...."Không lo lắng? Vậy.... có phải cô đã an ủi một câu thừa thải rồi không? Đột nhiên cảm thấy mình có chút vô duyên....Câu trả lời của người đàn ông khiến Âu Dương Thiên Thiên câm nín, cô phồng môi, quay đầu qua nhìn cửa sổ. Vốn là tưởng anh ta lo lắng, nên cô mới muốn an ủi một chút. Nhưng mà không có.... vậy thì thôi vậy.Âu Dương Thiên Thiên không nói nữa, tất cả lại trở về im ắng như cũ. Thế nhưng, vài giây sau đó, đột nhiên cô nghe tiếng của Âu Dương Vô Thần vang lên:- Nhưng nếu ngày hôm nay em là người nằm ở đó, thì có lẽ ngược lại, tôi sẽ rất lo lắng.Một câu nói, khiến Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ mở to mắt, cô chậm rãi quay sang nhìn anh, kinh ngạc thốt thành lời:- Hả?Âu Dương Vô Thần vẫn hướng mắt về phía trước, anh không quay đầu nhìn cô, giọng trầm ấm nói tiếp:- À không, có lẽ không chỉ đơn giản là lo lắng, mà tôi sẽ mất bình tĩnh nữa, giống như hành động lúc nãy của Stefan vậy. Tức giận, bực bội, khó chịu với tất cả mọi người xung quanh. Thậm chí là.... muốn ra tay đánh người để xả giận.Âu Dương Thiên Thiên chớp chớp mắt, ngực cô đột nhiên đập mạnh từng tiếng "thình thịch". Hơi siết chặt tay, cô mím môi nhìn người đàn ông, không lên tiếng.Anh ta.... đang nói cái gì vậy?Tại sao nghe có chút….Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đen láy, anh xoay tay lái, tiếp tục lên tiếng:- Những người như tôi, tay dính rất nhiều máu, giết người không chớp mắt, lạnh lùng và vô cảm, nhưng mà... không phải là không biết sợ hãi. Sự sợ hãi có thể đến từ việc bản thân không cảm thấy an toàn, hoặc là... cảm thấy mình không đủ năng lực để bảo vệ những người xung quanh. Khiến họ bị thương, khiến họ gặp khó khăn, khiến họ bỏ đi.- Hơn tất thảy mọi thứ, cảm giác mất đi người thật sự quan tâm, đó mới chính là sự sợ hãi dày vò con người nhất. Âu Dương Thiên Thiên, em cũng đã từng cho tôi thử một lần... trải nghiệm cảm giác như thế.- Vậy em có biết nó như thế nào không? Chắc là em không biết nhỉ? Bởi nếu hiểu được, có lẽ em sẽ không lạnh lùng mà từ chối tôi thẳng thừng như vậy, phải không?