Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 408: Có người theo dõi âu dương thiên thiên

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Sau lời nói của Âu Dương Vô Thần, suốt cả đoạn đường về Âu Dương Thiên Thiên không lên tiếng gì nữa, cô ngồi im lặng, không nhìn anh, cũng không nhìn đi bất cứ đâu, chỉ ngồi cúi đầu, tựa như đang suy nghĩ gì đó.Xe dừng trước cổng khách sạn, cô liền mở cửa bước xuống, thẳng một đường đi vào trong, không đợi người đàn ông đi cùng.Âu Dương Vô Thần không nói gì, anh bước xuống xe, quay đầu nhìn đằng sau một chút rồi cũng theo chân Âu Dương Thiên Thiên vào thang máy.Nhìn cô bấm nút lên tầng của anh, Âu Dương Vô Thần liền hỏi:- Tôi cứ nghĩ em sẽ trở về phòng của mình?Âu Dương Thiên Thiên mím môi, đáp:- Anh thừa biết phòng của tôi bây giờ không thể dùng được mà.Nghe câu trả lời của cô, Âu Dương Vô Thần không hỏi thêm nữa, anh chớp mắt, rút trong túi ra một chiếc thẻ, đưa cho Âu Dương Thiên Thiên, nói:- Em mở cửa vào phòng trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Kỳ Ân.Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đưa tay cầm lấy chiếc thẻ, nhỏ giọng đáp:- Được.Cứ như vậy, hai người tiếp tục im lặng sau một màn đối thoại ngắn ngủn. Cánh cửa thang máy mở ra, Kỳ Ân đã đứng đợi sẵn phía trước, thấy hai người, cô cúi đầu lên tiếng:- Cậu chủ, Nhị tiểu thư.Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu chào lại Kỳ Ân, rồi lách người đi qua. Cô đi thẳng về phía phòng, quẹt thẻ rồi mở cửa vào trong.Kỳ Ân: "...."Không phải lúc đi còn nắm tay vui vẻ lắm sao? Tại sao quay về thì lạnh nhạt thế này? Hai người này xảy ra chuyện gì vậy?Âu Dương Vô Thần bước ra khỏi thang máy, anh nhìn người phụ nữ, lên tiếng hỏi:- Cô vẫn cử người theo sau cô ấy chứ?Kỳ Ân cúi đầu, nhanh chóng trả lời:- Vâng, cậu chủ. Hai người phụ trách bảo vệ Nhị tiểu thư đã được phân công từ đầu, đến nay vẫn giữ nguyên vị trí đó, sẽ không dừng lại khi không có lệnh từ ngài.Âu Dương Vô Thần híp mắt, lạnh giọng:- Hai người?Nghe âm điệu của anh, Kỳ Ân liền giật mình, vội đáp:- Cậu chủ, là tôi sợ nếu phái quá nhiều người theo Nhị tiểu thư thì cô ấy sẽ phát hiện, nên mới cử ra hai người đi làm nhiệm vụ này. Hơn nữa.... lúc đầu ngài cũng nói.... số lượng như vậy là "quá nhiều" với cô ấy rồi.Khi cô báo cáo chuyện cử vệ sĩ bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần lúc đó cũng không phản đối mà, ngược lại, còn kiêu ngạo nói như vậy là nhiều rồi, cô ấy chắc cũng không gặp nhiều khó khăn đâu. Sao bây giờ lại..... làm ra vẻ tức giận bởi vì số lượng "ít" chứ?Không hiểu nổi.Âu Dương Vô Thần liếc ánh mắt sắc bén, nói:- Vậy hai người mà cô cử đi rốt cuộc đã làm việc như thế nào mà lại không nhận ra có kẻ đã theo dõi Âu Dương Thiên Thiên? Hửm?

Sau lời nói của Âu Dương Vô Thần, suốt cả đoạn đường về Âu Dương Thiên Thiên không lên tiếng gì nữa, cô ngồi im lặng, không nhìn anh, cũng không nhìn đi bất cứ đâu, chỉ ngồi cúi đầu, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Xe dừng trước cổng khách sạn, cô liền mở cửa bước xuống, thẳng một đường đi vào trong, không đợi người đàn ông đi cùng.

Âu Dương Vô Thần không nói gì, anh bước xuống xe, quay đầu nhìn đằng sau một chút rồi cũng theo chân Âu Dương Thiên Thiên vào thang máy.

Nhìn cô bấm nút lên tầng của anh, Âu Dương Vô Thần liền hỏi:

- Tôi cứ nghĩ em sẽ trở về phòng của mình?

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, đáp:

- Anh thừa biết phòng của tôi bây giờ không thể dùng được mà.

Nghe câu trả lời của cô, Âu Dương Vô Thần không hỏi thêm nữa, anh chớp mắt, rút trong túi ra một chiếc thẻ, đưa cho Âu Dương Thiên Thiên, nói:

- Em mở cửa vào phòng trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Kỳ Ân.

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đưa tay cầm lấy chiếc thẻ, nhỏ giọng đáp:

- Được.

Cứ như vậy, hai người tiếp tục im lặng sau một màn đối thoại ngắn ngủn. Cánh cửa thang máy mở ra, Kỳ Ân đã đứng đợi sẵn phía trước, thấy hai người, cô cúi đầu lên tiếng:

- Cậu chủ, Nhị tiểu thư.

Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu chào lại Kỳ Ân, rồi lách người đi qua. Cô đi thẳng về phía phòng, quẹt thẻ rồi mở cửa vào trong.

Kỳ Ân: "...."

Không phải lúc đi còn nắm tay vui vẻ lắm sao? Tại sao quay về thì lạnh nhạt thế này? Hai người này xảy ra chuyện gì vậy?

Âu Dương Vô Thần bước ra khỏi thang máy, anh nhìn người phụ nữ, lên tiếng hỏi:

- Cô vẫn cử người theo sau cô ấy chứ?

Kỳ Ân cúi đầu, nhanh chóng trả lời:

- Vâng, cậu chủ. Hai người phụ trách bảo vệ Nhị tiểu thư đã được phân công từ đầu, đến nay vẫn giữ nguyên vị trí đó, sẽ không dừng lại khi không có lệnh từ ngài.

Âu Dương Vô Thần híp mắt, lạnh giọng:

- Hai người?

Nghe âm điệu của anh, Kỳ Ân liền giật mình, vội đáp:

- Cậu chủ, là tôi sợ nếu phái quá nhiều người theo Nhị tiểu thư thì cô ấy sẽ phát hiện, nên mới cử ra hai người đi làm nhiệm vụ này. Hơn nữa.... lúc đầu ngài cũng nói.... số lượng như vậy là "quá nhiều" với cô ấy rồi.

Khi cô báo cáo chuyện cử vệ sĩ bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần lúc đó cũng không phản đối mà, ngược lại, còn kiêu ngạo nói như vậy là nhiều rồi, cô ấy chắc cũng không gặp nhiều khó khăn đâu. Sao bây giờ lại..... làm ra vẻ tức giận bởi vì số lượng "ít" chứ?

Không hiểu nổi.

Âu Dương Vô Thần liếc ánh mắt sắc bén, nói:

- Vậy hai người mà cô cử đi rốt cuộc đã làm việc như thế nào mà lại không nhận ra có kẻ đã theo dõi Âu Dương Thiên Thiên? Hửm?

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Sau lời nói của Âu Dương Vô Thần, suốt cả đoạn đường về Âu Dương Thiên Thiên không lên tiếng gì nữa, cô ngồi im lặng, không nhìn anh, cũng không nhìn đi bất cứ đâu, chỉ ngồi cúi đầu, tựa như đang suy nghĩ gì đó.Xe dừng trước cổng khách sạn, cô liền mở cửa bước xuống, thẳng một đường đi vào trong, không đợi người đàn ông đi cùng.Âu Dương Vô Thần không nói gì, anh bước xuống xe, quay đầu nhìn đằng sau một chút rồi cũng theo chân Âu Dương Thiên Thiên vào thang máy.Nhìn cô bấm nút lên tầng của anh, Âu Dương Vô Thần liền hỏi:- Tôi cứ nghĩ em sẽ trở về phòng của mình?Âu Dương Thiên Thiên mím môi, đáp:- Anh thừa biết phòng của tôi bây giờ không thể dùng được mà.Nghe câu trả lời của cô, Âu Dương Vô Thần không hỏi thêm nữa, anh chớp mắt, rút trong túi ra một chiếc thẻ, đưa cho Âu Dương Thiên Thiên, nói:- Em mở cửa vào phòng trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Kỳ Ân.Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đưa tay cầm lấy chiếc thẻ, nhỏ giọng đáp:- Được.Cứ như vậy, hai người tiếp tục im lặng sau một màn đối thoại ngắn ngủn. Cánh cửa thang máy mở ra, Kỳ Ân đã đứng đợi sẵn phía trước, thấy hai người, cô cúi đầu lên tiếng:- Cậu chủ, Nhị tiểu thư.Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu chào lại Kỳ Ân, rồi lách người đi qua. Cô đi thẳng về phía phòng, quẹt thẻ rồi mở cửa vào trong.Kỳ Ân: "...."Không phải lúc đi còn nắm tay vui vẻ lắm sao? Tại sao quay về thì lạnh nhạt thế này? Hai người này xảy ra chuyện gì vậy?Âu Dương Vô Thần bước ra khỏi thang máy, anh nhìn người phụ nữ, lên tiếng hỏi:- Cô vẫn cử người theo sau cô ấy chứ?Kỳ Ân cúi đầu, nhanh chóng trả lời:- Vâng, cậu chủ. Hai người phụ trách bảo vệ Nhị tiểu thư đã được phân công từ đầu, đến nay vẫn giữ nguyên vị trí đó, sẽ không dừng lại khi không có lệnh từ ngài.Âu Dương Vô Thần híp mắt, lạnh giọng:- Hai người?Nghe âm điệu của anh, Kỳ Ân liền giật mình, vội đáp:- Cậu chủ, là tôi sợ nếu phái quá nhiều người theo Nhị tiểu thư thì cô ấy sẽ phát hiện, nên mới cử ra hai người đi làm nhiệm vụ này. Hơn nữa.... lúc đầu ngài cũng nói.... số lượng như vậy là "quá nhiều" với cô ấy rồi.Khi cô báo cáo chuyện cử vệ sĩ bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần lúc đó cũng không phản đối mà, ngược lại, còn kiêu ngạo nói như vậy là nhiều rồi, cô ấy chắc cũng không gặp nhiều khó khăn đâu. Sao bây giờ lại..... làm ra vẻ tức giận bởi vì số lượng "ít" chứ?Không hiểu nổi.Âu Dương Vô Thần liếc ánh mắt sắc bén, nói:- Vậy hai người mà cô cử đi rốt cuộc đã làm việc như thế nào mà lại không nhận ra có kẻ đã theo dõi Âu Dương Thiên Thiên? Hửm?

Chương 408: Có người theo dõi âu dương thiên thiên