Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 427: Không cần tham dự

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Vivian thở hắt ra một hơi, cô nhìn Mã Nhược Anh, hỏi với giọng quan tâm:- Vậy cần bao nhiêu thời gian thì Elena mới có thể khôi phục lại trí nhớ? Có lâu lắm không?Tầm nhìn của Mã Nhược Anh đặt ở phía hai người trong phòng, nhưng cô vẫn để ý lời của Vivian, liền lắc đầu đáp:- Không lâu lắm, ít thì vài giờ, nhiều nhất cũng chỉ vài tháng, tóm lại đều tùy thuộc vào sự hoạt động não bộ của mỗi người.Vivian gật đầu, cô quay sang nhìn Stefan, nói:- Cậu chắc nhận được thông báo của tộc Weithemer rồi đúng không? Với tình hình như thế này, cậu và Elena không cần đến tham dự hôn lễ đâu, cứ ở lại đây chờ cô ấy hồi phục đã.Người đàn ông chớp ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh từ chối:- Không cần đâu, tình hình của Elena không phải quá nghiêm trọng, chúng tôi vẫn sẽ đúng ngày đến tham dự hôn lễ. Đám cưới của ba phận làm con không có mặt thì không hay lắm.Vivian mím môi, trả lời:- Tùy cậu thôi.Mã Nhược Anh nghe cuộc đối thoại của hai người, cô quay đầu lại, nhíu mày lên tiếng:- Hôn lễ? Vivian, cô tổ chức hôn lễ nữa sao? Tôi cứ nghĩ lần trước cô đã hủy bỏ nó rồi chứ?Người phụ nữ nhìn cô, mỉm cười đáp:- Chỉ là dời lại thôi, chứ không phải là hủy bỏ.Dừng một chút, cô cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, rồi ngước lên nói:- Đến giờ tôi phải đi rồi, hai người giúp tôi giải thích một tiếng với Andrew và Elena nhé, tạm biệt.Dứt lời, Vivian quay đầu rời khỏi, thế nhưng, khi cô chỉ mới nhấc chân đi vài bước, thì lại chợt nhớ ra điều gì đó, lại xoay người nói tiếp:- À phải, hôn lễ sẽ được dời địa điểm đến Anh quốc, Stefan, cahwcs cậu sẽ nhận được thông báo sớm thôi. Còn Selina, cô nhớ cầm theo thiệp mời này đến dự, có nó mới được vào cổng đấy.Vừa nói, Vivian vừa lấy tấm thiệp mời trong túi áo mình ra, đưa cho Mã Nhược Anh. Cô cười nhẹ, vỗ vai cô ấy một cái, nháy mắt lên tiếng:- See you again!(Hẹn gặp lại cô)Nói xong, Vivian một lần nữa quay đầu, lần này, cô đi không chút do dự, thẳng người tiến về phía trước, bóng lưng mang theo 10 phần khí chất cao ngút trời, mạnh mẽ rời khỏi.Mã Nhược Anh cầm tấm thiệp mời trong tay, cô liếc nhìn Stefan rồi lại nhìn về phía bóng lưng của Vivian, mím môi không lên tiếng.Nữ hoàng.... tôi cũng mong gặp lại cô. Dù biết.... đó có thể là lần cuối cùng tôi thấy cô trước khi cô bước vào cuộc chiến của riêng mình. Con đường này... hi vọng là điều cô mong muốn, Vivian.- See you again, my friend!

Vivian thở hắt ra một hơi, cô nhìn Mã Nhược Anh, hỏi với giọng quan tâm:

- Vậy cần bao nhiêu thời gian thì Elena mới có thể khôi phục lại trí nhớ? Có lâu lắm không?

Tầm nhìn của Mã Nhược Anh đặt ở phía hai người trong phòng, nhưng cô vẫn để ý lời của Vivian, liền lắc đầu đáp:

- Không lâu lắm, ít thì vài giờ, nhiều nhất cũng chỉ vài tháng, tóm lại đều tùy thuộc vào sự hoạt động não bộ của mỗi người.

Vivian gật đầu, cô quay sang nhìn Stefan, nói:

- Cậu chắc nhận được thông báo của tộc Weithemer rồi đúng không? Với tình hình như thế này, cậu và Elena không cần đến tham dự hôn lễ đâu, cứ ở lại đây chờ cô ấy hồi phục đã.

Người đàn ông chớp ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh từ chối:

- Không cần đâu, tình hình của Elena không phải quá nghiêm trọng, chúng tôi vẫn sẽ đúng ngày đến tham dự hôn lễ. Đám cưới của ba phận làm con không có mặt thì không hay lắm.

Vivian mím môi, trả lời:

- Tùy cậu thôi.

Mã Nhược Anh nghe cuộc đối thoại của hai người, cô quay đầu lại, nhíu mày lên tiếng:

- Hôn lễ? Vivian, cô tổ chức hôn lễ nữa sao? Tôi cứ nghĩ lần trước cô đã hủy bỏ nó rồi chứ?

Người phụ nữ nhìn cô, mỉm cười đáp:

- Chỉ là dời lại thôi, chứ không phải là hủy bỏ.

Dừng một chút, cô cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, rồi ngước lên nói:

- Đến giờ tôi phải đi rồi, hai người giúp tôi giải thích một tiếng với Andrew và Elena nhé, tạm biệt.

Dứt lời, Vivian quay đầu rời khỏi, thế nhưng, khi cô chỉ mới nhấc chân đi vài bước, thì lại chợt nhớ ra điều gì đó, lại xoay người nói tiếp:

- À phải, hôn lễ sẽ được dời địa điểm đến Anh quốc, Stefan, cahwcs cậu sẽ nhận được thông báo sớm thôi. Còn Selina, cô nhớ cầm theo thiệp mời này đến dự, có nó mới được vào cổng đấy.

Vừa nói, Vivian vừa lấy tấm thiệp mời trong túi áo mình ra, đưa cho Mã Nhược Anh. Cô cười nhẹ, vỗ vai cô ấy một cái, nháy mắt lên tiếng:

- See you again!

(Hẹn gặp lại cô)

Nói xong, Vivian một lần nữa quay đầu, lần này, cô đi không chút do dự, thẳng người tiến về phía trước, bóng lưng mang theo 10 phần khí chất cao ngút trời, mạnh mẽ rời khỏi.

Mã Nhược Anh cầm tấm thiệp mời trong tay, cô liếc nhìn Stefan rồi lại nhìn về phía bóng lưng của Vivian, mím môi không lên tiếng.

Nữ hoàng.... tôi cũng mong gặp lại cô. Dù biết.... đó có thể là lần cuối cùng tôi thấy cô trước khi cô bước vào cuộc chiến của riêng mình. Con đường này... hi vọng là điều cô mong muốn, Vivian.

- See you again, my friend!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Vivian thở hắt ra một hơi, cô nhìn Mã Nhược Anh, hỏi với giọng quan tâm:- Vậy cần bao nhiêu thời gian thì Elena mới có thể khôi phục lại trí nhớ? Có lâu lắm không?Tầm nhìn của Mã Nhược Anh đặt ở phía hai người trong phòng, nhưng cô vẫn để ý lời của Vivian, liền lắc đầu đáp:- Không lâu lắm, ít thì vài giờ, nhiều nhất cũng chỉ vài tháng, tóm lại đều tùy thuộc vào sự hoạt động não bộ của mỗi người.Vivian gật đầu, cô quay sang nhìn Stefan, nói:- Cậu chắc nhận được thông báo của tộc Weithemer rồi đúng không? Với tình hình như thế này, cậu và Elena không cần đến tham dự hôn lễ đâu, cứ ở lại đây chờ cô ấy hồi phục đã.Người đàn ông chớp ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh từ chối:- Không cần đâu, tình hình của Elena không phải quá nghiêm trọng, chúng tôi vẫn sẽ đúng ngày đến tham dự hôn lễ. Đám cưới của ba phận làm con không có mặt thì không hay lắm.Vivian mím môi, trả lời:- Tùy cậu thôi.Mã Nhược Anh nghe cuộc đối thoại của hai người, cô quay đầu lại, nhíu mày lên tiếng:- Hôn lễ? Vivian, cô tổ chức hôn lễ nữa sao? Tôi cứ nghĩ lần trước cô đã hủy bỏ nó rồi chứ?Người phụ nữ nhìn cô, mỉm cười đáp:- Chỉ là dời lại thôi, chứ không phải là hủy bỏ.Dừng một chút, cô cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, rồi ngước lên nói:- Đến giờ tôi phải đi rồi, hai người giúp tôi giải thích một tiếng với Andrew và Elena nhé, tạm biệt.Dứt lời, Vivian quay đầu rời khỏi, thế nhưng, khi cô chỉ mới nhấc chân đi vài bước, thì lại chợt nhớ ra điều gì đó, lại xoay người nói tiếp:- À phải, hôn lễ sẽ được dời địa điểm đến Anh quốc, Stefan, cahwcs cậu sẽ nhận được thông báo sớm thôi. Còn Selina, cô nhớ cầm theo thiệp mời này đến dự, có nó mới được vào cổng đấy.Vừa nói, Vivian vừa lấy tấm thiệp mời trong túi áo mình ra, đưa cho Mã Nhược Anh. Cô cười nhẹ, vỗ vai cô ấy một cái, nháy mắt lên tiếng:- See you again!(Hẹn gặp lại cô)Nói xong, Vivian một lần nữa quay đầu, lần này, cô đi không chút do dự, thẳng người tiến về phía trước, bóng lưng mang theo 10 phần khí chất cao ngút trời, mạnh mẽ rời khỏi.Mã Nhược Anh cầm tấm thiệp mời trong tay, cô liếc nhìn Stefan rồi lại nhìn về phía bóng lưng của Vivian, mím môi không lên tiếng.Nữ hoàng.... tôi cũng mong gặp lại cô. Dù biết.... đó có thể là lần cuối cùng tôi thấy cô trước khi cô bước vào cuộc chiến của riêng mình. Con đường này... hi vọng là điều cô mong muốn, Vivian.- See you again, my friend!

Chương 427: Không cần tham dự