Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 428: Điều không muốn nhớ tới!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Andrew ngồi bên cạnh giường bệnh của Elena, anh chủ động rót một cốc nước đưa cho cô uống, hỏi thăm với giọng đầy quan tâm:- Em chắc là mình ổn chứ? Hay là để anh nhờ Mã Nhược Anh khám tổng quát cho em lại một lần nữa, sẽ yên tâm hơn.Elena uống một ngụm nước ấm, cô lắc đầu, chẹp miệng đáp:- Không cần đâu, cơ thể em em rất rõ, mọi thứ đều ổn cả, không cần gọi cô ta làm gì.Dừng một chút, cô đảo mắt hỏi:- À nhưng mà, Andrew, anh có biết chuyện em bị tai nạn giao thông không? Nó là thật sao?Người đàn ông nghe cô nói, anh không trả lời mà hỏi ngược lại:- Elena, em thật sự.... không nhớ gì sao?Người phụ nữ chớp ánh mắt đen láy, một lần nữa lắc đầu, trả lời:- Không nhớ. Em chỉ biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đội chúng ta đã bị thương rất nhiều, lúc đó chúng ta còn đang ở Mỹ, rồi... em tỉnh lại và phát hiện mình đang ở Trung Quốc. Em cứ nghĩ anh hai chuyển em về đây để chữa trị vết thương, không phải sao?Andrew mím môi, im lặng không lên tiếng. Hóa ra, cô ấy không chỉ mất kí ức về vụ tai nạn đêm qua, mà còn mất cả kí ức khi quay về Trung Quốc nữa. Trí nhớ của cô ấy, nói một cách dễ hiểu, chính là dừng ở tại thời điểm cả đội bị thương khi làm nhiệm vụ, sau đó thì một bước nhảy vọt.... thẳng đến khi tỉnh lại ở bệnh viện.Vậy thì, cô ấy xâu chuỗi các sự việc lại với nhau cũng là hợp lí, bởi vì nó khá là trùng khớp với những diễn biến thông thường. Bị thương và ngất đi, sau đó thì tỉnh giấc ở một bệnh viện, thực sự là quá bình thường.Andrew rũ mắt, vài giây sau mới lên tiếng:- Không nhớ thì thôi, xem như bỏ qua nó đi. Có lẽ đó là điều em không muốn ghi lại.... nên mới để nó biến mất như vậy.Dứt lời, người đàn ông đứng lên, chậm rãi đi về phía bàn, mở hộp đựng cháo mà lúc nãy anh và Vivian đã mua trước khi đến đây, dùng muỗng khuấy một vòng.Elena ngồi trên giường, cô nhìn theo hành động của Andrew, ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc. Liếc về phía hai người đang đứng ngoài cửa, ấn đường cô cau lại.Rốt cuộc.... đã có chuyện gì xảy ra? Dường như vụ tai nạn giao thông mà Mã Nhược Anh nhắc tới là thật rồi. Đến cả anh hai và Andrew cũng biểu hiện kì lạ như vậy.Nhưng mà... tại sao cô lại không nhớ ra nổi nó là chuyện gì chứ?Chống một tay lên đầu, lòng bàn tay Elena tiếp xúc với dải băng đang quấn quanh trán cô, nhíu mày càng chặt hơn.Cô có cảm giác, hình như mình vừa bỏ qua một thứ gì đó.... rất quan trọng. Là một thứ.... khiến cô thấy sợ hãi, sợ hãi đến mức muốn nó biến mất khỏi đầu mình.Rốt cuộc.... nó là thứ gì chứ?
Andrew ngồi bên cạnh giường bệnh của Elena, anh chủ động rót một cốc nước đưa cho cô uống, hỏi thăm với giọng đầy quan tâm:
- Em chắc là mình ổn chứ? Hay là để anh nhờ Mã Nhược Anh khám tổng quát cho em lại một lần nữa, sẽ yên tâm hơn.
Elena uống một ngụm nước ấm, cô lắc đầu, chẹp miệng đáp:
- Không cần đâu, cơ thể em em rất rõ, mọi thứ đều ổn cả, không cần gọi cô ta làm gì.
Dừng một chút, cô đảo mắt hỏi:
- À nhưng mà, Andrew, anh có biết chuyện em bị tai nạn giao thông không? Nó là thật sao?
Người đàn ông nghe cô nói, anh không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Elena, em thật sự.... không nhớ gì sao?
Người phụ nữ chớp ánh mắt đen láy, một lần nữa lắc đầu, trả lời:
- Không nhớ. Em chỉ biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đội chúng ta đã bị thương rất nhiều, lúc đó chúng ta còn đang ở Mỹ, rồi... em tỉnh lại và phát hiện mình đang ở Trung Quốc. Em cứ nghĩ anh hai chuyển em về đây để chữa trị vết thương, không phải sao?
Andrew mím môi, im lặng không lên tiếng. Hóa ra, cô ấy không chỉ mất kí ức về vụ tai nạn đêm qua, mà còn mất cả kí ức khi quay về Trung Quốc nữa. Trí nhớ của cô ấy, nói một cách dễ hiểu, chính là dừng ở tại thời điểm cả đội bị thương khi làm nhiệm vụ, sau đó thì một bước nhảy vọt.... thẳng đến khi tỉnh lại ở bệnh viện.
Vậy thì, cô ấy xâu chuỗi các sự việc lại với nhau cũng là hợp lí, bởi vì nó khá là trùng khớp với những diễn biến thông thường. Bị thương và ngất đi, sau đó thì tỉnh giấc ở một bệnh viện, thực sự là quá bình thường.
Andrew rũ mắt, vài giây sau mới lên tiếng:
- Không nhớ thì thôi, xem như bỏ qua nó đi. Có lẽ đó là điều em không muốn ghi lại.... nên mới để nó biến mất như vậy.
Dứt lời, người đàn ông đứng lên, chậm rãi đi về phía bàn, mở hộp đựng cháo mà lúc nãy anh và Vivian đã mua trước khi đến đây, dùng muỗng khuấy một vòng.
Elena ngồi trên giường, cô nhìn theo hành động của Andrew, ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc. Liếc về phía hai người đang đứng ngoài cửa, ấn đường cô cau lại.
Rốt cuộc.... đã có chuyện gì xảy ra? Dường như vụ tai nạn giao thông mà Mã Nhược Anh nhắc tới là thật rồi. Đến cả anh hai và Andrew cũng biểu hiện kì lạ như vậy.
Nhưng mà... tại sao cô lại không nhớ ra nổi nó là chuyện gì chứ?
Chống một tay lên đầu, lòng bàn tay Elena tiếp xúc với dải băng đang quấn quanh trán cô, nhíu mày càng chặt hơn.
Cô có cảm giác, hình như mình vừa bỏ qua một thứ gì đó.... rất quan trọng. Là một thứ.... khiến cô thấy sợ hãi, sợ hãi đến mức muốn nó biến mất khỏi đầu mình.
Rốt cuộc.... nó là thứ gì chứ?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Andrew ngồi bên cạnh giường bệnh của Elena, anh chủ động rót một cốc nước đưa cho cô uống, hỏi thăm với giọng đầy quan tâm:- Em chắc là mình ổn chứ? Hay là để anh nhờ Mã Nhược Anh khám tổng quát cho em lại một lần nữa, sẽ yên tâm hơn.Elena uống một ngụm nước ấm, cô lắc đầu, chẹp miệng đáp:- Không cần đâu, cơ thể em em rất rõ, mọi thứ đều ổn cả, không cần gọi cô ta làm gì.Dừng một chút, cô đảo mắt hỏi:- À nhưng mà, Andrew, anh có biết chuyện em bị tai nạn giao thông không? Nó là thật sao?Người đàn ông nghe cô nói, anh không trả lời mà hỏi ngược lại:- Elena, em thật sự.... không nhớ gì sao?Người phụ nữ chớp ánh mắt đen láy, một lần nữa lắc đầu, trả lời:- Không nhớ. Em chỉ biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đội chúng ta đã bị thương rất nhiều, lúc đó chúng ta còn đang ở Mỹ, rồi... em tỉnh lại và phát hiện mình đang ở Trung Quốc. Em cứ nghĩ anh hai chuyển em về đây để chữa trị vết thương, không phải sao?Andrew mím môi, im lặng không lên tiếng. Hóa ra, cô ấy không chỉ mất kí ức về vụ tai nạn đêm qua, mà còn mất cả kí ức khi quay về Trung Quốc nữa. Trí nhớ của cô ấy, nói một cách dễ hiểu, chính là dừng ở tại thời điểm cả đội bị thương khi làm nhiệm vụ, sau đó thì một bước nhảy vọt.... thẳng đến khi tỉnh lại ở bệnh viện.Vậy thì, cô ấy xâu chuỗi các sự việc lại với nhau cũng là hợp lí, bởi vì nó khá là trùng khớp với những diễn biến thông thường. Bị thương và ngất đi, sau đó thì tỉnh giấc ở một bệnh viện, thực sự là quá bình thường.Andrew rũ mắt, vài giây sau mới lên tiếng:- Không nhớ thì thôi, xem như bỏ qua nó đi. Có lẽ đó là điều em không muốn ghi lại.... nên mới để nó biến mất như vậy.Dứt lời, người đàn ông đứng lên, chậm rãi đi về phía bàn, mở hộp đựng cháo mà lúc nãy anh và Vivian đã mua trước khi đến đây, dùng muỗng khuấy một vòng.Elena ngồi trên giường, cô nhìn theo hành động của Andrew, ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc. Liếc về phía hai người đang đứng ngoài cửa, ấn đường cô cau lại.Rốt cuộc.... đã có chuyện gì xảy ra? Dường như vụ tai nạn giao thông mà Mã Nhược Anh nhắc tới là thật rồi. Đến cả anh hai và Andrew cũng biểu hiện kì lạ như vậy.Nhưng mà... tại sao cô lại không nhớ ra nổi nó là chuyện gì chứ?Chống một tay lên đầu, lòng bàn tay Elena tiếp xúc với dải băng đang quấn quanh trán cô, nhíu mày càng chặt hơn.Cô có cảm giác, hình như mình vừa bỏ qua một thứ gì đó.... rất quan trọng. Là một thứ.... khiến cô thấy sợ hãi, sợ hãi đến mức muốn nó biến mất khỏi đầu mình.Rốt cuộc.... nó là thứ gì chứ?