Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 604: Trong hang địch!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Kỳ Ân vừa nghĩ đến điều đó, chân tay cô đều run rẩy, mặt mũi sợ đến mức trắng bệch.Không thể nào, sao có thể là nhà thờ Siena chứ? Tại sao bọn cô lại ở nơi này được chứ? Đám Mafia đó nguy hiểm như thế nào, cậu chủ và nhóm của ngài ấy chính là ví dụ rõ ràng nhất, bọn cô ở đây, chỉ có một con đường chết mà thôi.Đám sát thủ đó.... à không.... người đó.... đúng là muốn dồn Âu Dương Thiên Thiên vào chỗ chết rồi.Elsa đang nói chuyện với Âu Dương Thiên Thiên, cô chợt liếc nhìn Kỳ Ân, nhíu mày hỏi:- Kỳ Ân, chị sao vậy? Sắc mặt kém quá.Kỳ Ân đảo mắt, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, trả lời:- Tôi... tôi không sao.Âu Dương Thiên Thiên nghe giọng Kỳ Ân lạc hẳn đi, cô nghi hoặc nhìn sang, đúng lúc đó, đột nhiên có một tiếng động vang lên.Cả ba người đều giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh đó, nhưng chỉ thấy một màu tối đen.Lòng Kỳ Ân "lộp bộp" một tiếng, cô không nghĩ nhiều, ngay lập tức nắm lấy tay của Âu Dương Thiên Thiên và Elsa, quay đầu bỏ chạy.- A, gì vậy!Không kịp phòng bị trước hành động của Kỳ Ân, Elsa kêu lên một tiếng, nhưng rồi cả hai cô gái đều bị kéo đi, thậm chí Âu Dương Thiên Thiên còn bất ngờ đến mức chiếc đèn pin trên tay cô rơi xuống đất.Cả ba người chạy như bay ra khỏi căn phòng, không gian nhanh chóng trở lại với sự yên ắng tối đen, duy nhất chỉ thấp thoáng một ánh sáng nhỏ nằm dưới đất.Một lúc sau, có tiếng bước chân đi tới, dừng lại ngay trước chiếc đèn pin, vài giây tiếp theo, ánh sáng của nó cũng tắt ngúm....========================Một tiếng sau, ở một nơi khác,Người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề, đưa tay gõ cửa, kính cẩn lên tiếng:- Thời chủ, có tin từ Phelan.Từ trong phòng, liền vang ra tiếng đáp:- Mang vào đây.Người đàn ông cẩn thận mở cửa ra, anh đi đến trước mặt người đang ngồi trên bàn, đặt lên đó một con chip màu đen, nói:- Thời chủ, đây là đồ mà Phelan nhờ người gửi tới.Người đàn ông nhìn con chip đó vài giây, lạnh nhạt trả lời:- Được rồi, bắt đầu kế hoạch đi.Người kia nghe thấy, ngay lập tức cúi đầu, đáp:- Vâng.Cùng lúc đó, có tiếng "bíp" vang lên, người đàn ông vươn tay đến bấm nút đỏ, hỏi:- Có chuyện gì?Từ bên trong điện thoại, giọng của một người phụ nữ vang lên:- Thời chủ, có tin mật. Phát hiện trong hang ổ của địch, có người nhà!- Cô ta là.... người của Phelan - Âu Dương Thiên Thiên!

Kỳ Ân vừa nghĩ đến điều đó, chân tay cô đều run rẩy, mặt mũi sợ đến mức trắng bệch.

Không thể nào, sao có thể là nhà thờ Siena chứ? Tại sao bọn cô lại ở nơi này được chứ? Đám Mafia đó nguy hiểm như thế nào, cậu chủ và nhóm của ngài ấy chính là ví dụ rõ ràng nhất, bọn cô ở đây, chỉ có một con đường chết mà thôi.

Đám sát thủ đó.... à không.... người đó.... đúng là muốn dồn Âu Dương Thiên Thiên vào chỗ chết rồi.

Elsa đang nói chuyện với Âu Dương Thiên Thiên, cô chợt liếc nhìn Kỳ Ân, nhíu mày hỏi:

- Kỳ Ân, chị sao vậy? Sắc mặt kém quá.

Kỳ Ân đảo mắt, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, trả lời:

- Tôi... tôi không sao.

Âu Dương Thiên Thiên nghe giọng Kỳ Ân lạc hẳn đi, cô nghi hoặc nhìn sang, đúng lúc đó, đột nhiên có một tiếng động vang lên.

Cả ba người đều giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh đó, nhưng chỉ thấy một màu tối đen.

Lòng Kỳ Ân "lộp bộp" một tiếng, cô không nghĩ nhiều, ngay lập tức nắm lấy tay của Âu Dương Thiên Thiên và Elsa, quay đầu bỏ chạy.

- A, gì vậy!

Không kịp phòng bị trước hành động của Kỳ Ân, Elsa kêu lên một tiếng, nhưng rồi cả hai cô gái đều bị kéo đi, thậm chí Âu Dương Thiên Thiên còn bất ngờ đến mức chiếc đèn pin trên tay cô rơi xuống đất.

Cả ba người chạy như bay ra khỏi căn phòng, không gian nhanh chóng trở lại với sự yên ắng tối đen, duy nhất chỉ thấp thoáng một ánh sáng nhỏ nằm dưới đất.

Một lúc sau, có tiếng bước chân đi tới, dừng lại ngay trước chiếc đèn pin, vài giây tiếp theo, ánh sáng của nó cũng tắt ngúm....

========================

Một tiếng sau, ở một nơi khác,

Người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề, đưa tay gõ cửa, kính cẩn lên tiếng:

- Thời chủ, có tin từ Phelan.

Từ trong phòng, liền vang ra tiếng đáp:

- Mang vào đây.

Người đàn ông cẩn thận mở cửa ra, anh đi đến trước mặt người đang ngồi trên bàn, đặt lên đó một con chip màu đen, nói:

- Thời chủ, đây là đồ mà Phelan nhờ người gửi tới.

Người đàn ông nhìn con chip đó vài giây, lạnh nhạt trả lời:

- Được rồi, bắt đầu kế hoạch đi.

Người kia nghe thấy, ngay lập tức cúi đầu, đáp:

- Vâng.

Cùng lúc đó, có tiếng "bíp" vang lên, người đàn ông vươn tay đến bấm nút đỏ, hỏi:

- Có chuyện gì?

Từ bên trong điện thoại, giọng của một người phụ nữ vang lên:

- Thời chủ, có tin mật. Phát hiện trong hang ổ của địch, có người nhà!

- Cô ta là.... người của Phelan - Âu Dương Thiên Thiên!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Kỳ Ân vừa nghĩ đến điều đó, chân tay cô đều run rẩy, mặt mũi sợ đến mức trắng bệch.Không thể nào, sao có thể là nhà thờ Siena chứ? Tại sao bọn cô lại ở nơi này được chứ? Đám Mafia đó nguy hiểm như thế nào, cậu chủ và nhóm của ngài ấy chính là ví dụ rõ ràng nhất, bọn cô ở đây, chỉ có một con đường chết mà thôi.Đám sát thủ đó.... à không.... người đó.... đúng là muốn dồn Âu Dương Thiên Thiên vào chỗ chết rồi.Elsa đang nói chuyện với Âu Dương Thiên Thiên, cô chợt liếc nhìn Kỳ Ân, nhíu mày hỏi:- Kỳ Ân, chị sao vậy? Sắc mặt kém quá.Kỳ Ân đảo mắt, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, trả lời:- Tôi... tôi không sao.Âu Dương Thiên Thiên nghe giọng Kỳ Ân lạc hẳn đi, cô nghi hoặc nhìn sang, đúng lúc đó, đột nhiên có một tiếng động vang lên.Cả ba người đều giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh đó, nhưng chỉ thấy một màu tối đen.Lòng Kỳ Ân "lộp bộp" một tiếng, cô không nghĩ nhiều, ngay lập tức nắm lấy tay của Âu Dương Thiên Thiên và Elsa, quay đầu bỏ chạy.- A, gì vậy!Không kịp phòng bị trước hành động của Kỳ Ân, Elsa kêu lên một tiếng, nhưng rồi cả hai cô gái đều bị kéo đi, thậm chí Âu Dương Thiên Thiên còn bất ngờ đến mức chiếc đèn pin trên tay cô rơi xuống đất.Cả ba người chạy như bay ra khỏi căn phòng, không gian nhanh chóng trở lại với sự yên ắng tối đen, duy nhất chỉ thấp thoáng một ánh sáng nhỏ nằm dưới đất.Một lúc sau, có tiếng bước chân đi tới, dừng lại ngay trước chiếc đèn pin, vài giây tiếp theo, ánh sáng của nó cũng tắt ngúm....========================Một tiếng sau, ở một nơi khác,Người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề, đưa tay gõ cửa, kính cẩn lên tiếng:- Thời chủ, có tin từ Phelan.Từ trong phòng, liền vang ra tiếng đáp:- Mang vào đây.Người đàn ông cẩn thận mở cửa ra, anh đi đến trước mặt người đang ngồi trên bàn, đặt lên đó một con chip màu đen, nói:- Thời chủ, đây là đồ mà Phelan nhờ người gửi tới.Người đàn ông nhìn con chip đó vài giây, lạnh nhạt trả lời:- Được rồi, bắt đầu kế hoạch đi.Người kia nghe thấy, ngay lập tức cúi đầu, đáp:- Vâng.Cùng lúc đó, có tiếng "bíp" vang lên, người đàn ông vươn tay đến bấm nút đỏ, hỏi:- Có chuyện gì?Từ bên trong điện thoại, giọng của một người phụ nữ vang lên:- Thời chủ, có tin mật. Phát hiện trong hang ổ của địch, có người nhà!- Cô ta là.... người của Phelan - Âu Dương Thiên Thiên!

Chương 604: Trong hang địch!