Tin nhắn: Triệu Hựu Cẩm: Có online không? Triệu Hựu Cẩm: Chị tiêu rồi! Triệu Hựu Cẩm: Vừa nãy đồng nghiệp của chị ở trong WC nói xấu sếp, kết quả là cửa ngăn bên cạnh “soạt” một cái mở ra, em đoán xem sao? Sếp đích thân ngồi xổm trong đó! Triệu Hựu Cẩm: Chị toi đời rồi! Lo lắng bất an chờ đợi mười phút, rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn trả lời chậm chạp của cậu em họ: Lý Dục: Đồng nghiệp của chị nói xấu sếp, sao chị phải chết? Triệu Hựu Cẩm: Bởi vì muốn giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp, chị cứ ậm ừ cho qua chuyện. Lý Dục: Vậy thì không sao. Lý Dục: Cùng lắm xem như là đồng phạm, tội không đáng chết. Nếu em là sếp, muốn đuổi cũng sẽ đuổi cô ta trước. Triệu Hựu Cẩm khó khăn tổ chức lại ngôn ngữ, rồi nhanh chóng nhắn: Vậy nếu, phạm nhân chính là cháu gái ruột của sếp tổng thì sao? Bên kia im lặng năm phút. Lý Dục: Chị vẫn đang trong thời gian thực tập đúng không? Triệu Hựu Cẩm: Đúng vậy. Lý Dục: Quyết đoán lên, tìm chỗ khác đi, ván sau đánh tiếp. Triệu Hựu Cẩm:... Hết tin nhắn Chuyện bắt…
Chương 63
Chỉ Cần Tôi Muốn, Cả Thế Giới Sẽ Không Thấy TôiTác giả: Dung QuangTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTin nhắn: Triệu Hựu Cẩm: Có online không? Triệu Hựu Cẩm: Chị tiêu rồi! Triệu Hựu Cẩm: Vừa nãy đồng nghiệp của chị ở trong WC nói xấu sếp, kết quả là cửa ngăn bên cạnh “soạt” một cái mở ra, em đoán xem sao? Sếp đích thân ngồi xổm trong đó! Triệu Hựu Cẩm: Chị toi đời rồi! Lo lắng bất an chờ đợi mười phút, rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn trả lời chậm chạp của cậu em họ: Lý Dục: Đồng nghiệp của chị nói xấu sếp, sao chị phải chết? Triệu Hựu Cẩm: Bởi vì muốn giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp, chị cứ ậm ừ cho qua chuyện. Lý Dục: Vậy thì không sao. Lý Dục: Cùng lắm xem như là đồng phạm, tội không đáng chết. Nếu em là sếp, muốn đuổi cũng sẽ đuổi cô ta trước. Triệu Hựu Cẩm khó khăn tổ chức lại ngôn ngữ, rồi nhanh chóng nhắn: Vậy nếu, phạm nhân chính là cháu gái ruột của sếp tổng thì sao? Bên kia im lặng năm phút. Lý Dục: Chị vẫn đang trong thời gian thực tập đúng không? Triệu Hựu Cẩm: Đúng vậy. Lý Dục: Quyết đoán lên, tìm chỗ khác đi, ván sau đánh tiếp. Triệu Hựu Cẩm:... Hết tin nhắn Chuyện bắt… "Hả?" Cô mơ màng ngẩng đầu lên, "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"Anh nhìn cô như chim ưng nhìn con mồi, ánh mắt khó lường khiến cô bối rối."Tuy rằng đã trưởng thành rồi, nhưng anh luôn cảm thấy, phải đợi em tốt nghiệp, hai chúng ta mới không cảm thấy mình đang làm hại mầm non của tổ quốc."Triệu Hựu Cẩm: "..."Cô đỏ mặt tía tai, đưa tay che miệng anh lại."Đủ rồi, bớt giả trân một chút có được không!""Nhưng mà nhịn lâu quá sẽ nội thương." Giọng anh trầm thấp như ma chú.Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, bọn họ cứ thế ngồi trên ghế sofa, máy chiếu đang chiếu một bộ phim rất cũ, từ lúc nắng chiều rực rỡ cho đến khi màn đêm buông xuống.Giọng ca nữ trầm ấm vang lên bài hát quen thuộc.When I was youngI’d listen to the radioWaitin"" for my favorite songsWhen they played I’d sing alongIt made me smileChiếc váy được gấp gọn gàng, đặt trên ghế sofa đơn.Dưới ánh đèn mập mờ, sự chú ý của bọn họ không tập trung, thi thoảng mới nhìn lên màn hình, phần lớn thời gian đều dành cho những hành động trẻ con vô nghĩa.Thỉnh thoảng là hôn nhau.Thỉnh thoảng là mười ngón tay đan vào nhau.Thỉnh thoảng là anh xoa tóc cô.Thỉnh thoảng là cô sờ lên râu ria trên cằm anh.Triệu Hựu Cẩm mơ màng nghĩ, hình như đây chính là cảnh tượng mà cô hằng mong ước lúc còn trẻ, khoảnh khắc này, giây phút này, nếu như cuộc sống cứ dừng lại như vậy, hình như cũng rất tốt.Nào chỉ là tốt, quả thực là tốt đến mức không thể nào tốt hơn được nữa.Trên màn hình lớn, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, bộ phim đã gần kết thúc. Nàng công chúa xinh đẹp đứng trước mặt các phóng viên, nhìn người yêu trong đám đông với đôi mắt ngấn lệ, đó là khoảng cách mà bọn họ phải duy trì cả đời, không thể nào vượt qua được nữa.Triệu Hựu Cẩm chậm rãi, thận trọng, hạ quyết tâm.Cô nắm chặt lấy tay người đàn ông, thầm nghĩ, để có thể đường đường chính chính sánh bước bên anh, cô nhất định phải trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.Có lẽ một phóng viên không đủ khả năng để sánh vai với anh về tiền tài và quyền lực, nhưng những quy tắc của thế tục không liên quan gì đến bọn họ, cô chỉ không muốn phụ lòng những lời anh đã cẩn thận gõ ra trên máy tính.Ông trời đã ban tặng cho cô một chiếc váy thần kỳ, cô muốn dùng nó để vạch trần thêm nhiều sự thật, giúp đỡ thêm nhiều người hơn nữa.Câu thơ kia nói thế nào nhỉ?— "Ta nguyện làm vầng trăng ngày hạ, chẳng cầu vinh hoa chói lọi, chẳng màng đến những đổi thay của thế tục."Cô muốn làm vầng trăng của anh, còn anh là thế tục của cô.(Chính văn hoàn)
"Hả?" Cô mơ màng ngẩng đầu lên, "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"
Anh nhìn cô như chim ưng nhìn con mồi, ánh mắt khó lường khiến cô bối rối.
"Tuy rằng đã trưởng thành rồi, nhưng anh luôn cảm thấy, phải đợi em tốt nghiệp, hai chúng ta mới không cảm thấy mình đang làm hại mầm non của tổ quốc."
Triệu Hựu Cẩm: "..."
Cô đỏ mặt tía tai, đưa tay che miệng anh lại.
"Đủ rồi, bớt giả trân một chút có được không!"
"Nhưng mà nhịn lâu quá sẽ nội thương." Giọng anh trầm thấp như ma chú.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, bọn họ cứ thế ngồi trên ghế sofa, máy chiếu đang chiếu một bộ phim rất cũ, từ lúc nắng chiều rực rỡ cho đến khi màn đêm buông xuống.
Giọng ca nữ trầm ấm vang lên bài hát quen thuộc.
When I was young
I’d listen to the radio
Waitin"" for my favorite songs
When they played I’d sing along
It made me smile
Chiếc váy được gấp gọn gàng, đặt trên ghế sofa đơn.
Dưới ánh đèn mập mờ, sự chú ý của bọn họ không tập trung, thi thoảng mới nhìn lên màn hình, phần lớn thời gian đều dành cho những hành động trẻ con vô nghĩa.
Thỉnh thoảng là hôn nhau.
Thỉnh thoảng là mười ngón tay đan vào nhau.
Thỉnh thoảng là anh xoa tóc cô.
Thỉnh thoảng là cô sờ lên râu ria trên cằm anh.
Triệu Hựu Cẩm mơ màng nghĩ, hình như đây chính là cảnh tượng mà cô hằng mong ước lúc còn trẻ, khoảnh khắc này, giây phút này, nếu như cuộc sống cứ dừng lại như vậy, hình như cũng rất tốt.
Nào chỉ là tốt, quả thực là tốt đến mức không thể nào tốt hơn được nữa.
Trên màn hình lớn, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, bộ phim đã gần kết thúc. Nàng công chúa xinh đẹp đứng trước mặt các phóng viên, nhìn người yêu trong đám đông với đôi mắt ngấn lệ, đó là khoảng cách mà bọn họ phải duy trì cả đời, không thể nào vượt qua được nữa.
Triệu Hựu Cẩm chậm rãi, thận trọng, hạ quyết tâm.
Cô nắm chặt lấy tay người đàn ông, thầm nghĩ, để có thể đường đường chính chính sánh bước bên anh, cô nhất định phải trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Có lẽ một phóng viên không đủ khả năng để sánh vai với anh về tiền tài và quyền lực, nhưng những quy tắc của thế tục không liên quan gì đến bọn họ, cô chỉ không muốn phụ lòng những lời anh đã cẩn thận gõ ra trên máy tính.
Ông trời đã ban tặng cho cô một chiếc váy thần kỳ, cô muốn dùng nó để vạch trần thêm nhiều sự thật, giúp đỡ thêm nhiều người hơn nữa.
Câu thơ kia nói thế nào nhỉ?
— "Ta nguyện làm vầng trăng ngày hạ, chẳng cầu vinh hoa chói lọi, chẳng màng đến những đổi thay của thế tục."
Cô muốn làm vầng trăng của anh, còn anh là thế tục của cô.
(Chính văn hoàn)
Chỉ Cần Tôi Muốn, Cả Thế Giới Sẽ Không Thấy TôiTác giả: Dung QuangTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTin nhắn: Triệu Hựu Cẩm: Có online không? Triệu Hựu Cẩm: Chị tiêu rồi! Triệu Hựu Cẩm: Vừa nãy đồng nghiệp của chị ở trong WC nói xấu sếp, kết quả là cửa ngăn bên cạnh “soạt” một cái mở ra, em đoán xem sao? Sếp đích thân ngồi xổm trong đó! Triệu Hựu Cẩm: Chị toi đời rồi! Lo lắng bất an chờ đợi mười phút, rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn trả lời chậm chạp của cậu em họ: Lý Dục: Đồng nghiệp của chị nói xấu sếp, sao chị phải chết? Triệu Hựu Cẩm: Bởi vì muốn giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp, chị cứ ậm ừ cho qua chuyện. Lý Dục: Vậy thì không sao. Lý Dục: Cùng lắm xem như là đồng phạm, tội không đáng chết. Nếu em là sếp, muốn đuổi cũng sẽ đuổi cô ta trước. Triệu Hựu Cẩm khó khăn tổ chức lại ngôn ngữ, rồi nhanh chóng nhắn: Vậy nếu, phạm nhân chính là cháu gái ruột của sếp tổng thì sao? Bên kia im lặng năm phút. Lý Dục: Chị vẫn đang trong thời gian thực tập đúng không? Triệu Hựu Cẩm: Đúng vậy. Lý Dục: Quyết đoán lên, tìm chỗ khác đi, ván sau đánh tiếp. Triệu Hựu Cẩm:... Hết tin nhắn Chuyện bắt… "Hả?" Cô mơ màng ngẩng đầu lên, "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"Anh nhìn cô như chim ưng nhìn con mồi, ánh mắt khó lường khiến cô bối rối."Tuy rằng đã trưởng thành rồi, nhưng anh luôn cảm thấy, phải đợi em tốt nghiệp, hai chúng ta mới không cảm thấy mình đang làm hại mầm non của tổ quốc."Triệu Hựu Cẩm: "..."Cô đỏ mặt tía tai, đưa tay che miệng anh lại."Đủ rồi, bớt giả trân một chút có được không!""Nhưng mà nhịn lâu quá sẽ nội thương." Giọng anh trầm thấp như ma chú.Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, bọn họ cứ thế ngồi trên ghế sofa, máy chiếu đang chiếu một bộ phim rất cũ, từ lúc nắng chiều rực rỡ cho đến khi màn đêm buông xuống.Giọng ca nữ trầm ấm vang lên bài hát quen thuộc.When I was youngI’d listen to the radioWaitin"" for my favorite songsWhen they played I’d sing alongIt made me smileChiếc váy được gấp gọn gàng, đặt trên ghế sofa đơn.Dưới ánh đèn mập mờ, sự chú ý của bọn họ không tập trung, thi thoảng mới nhìn lên màn hình, phần lớn thời gian đều dành cho những hành động trẻ con vô nghĩa.Thỉnh thoảng là hôn nhau.Thỉnh thoảng là mười ngón tay đan vào nhau.Thỉnh thoảng là anh xoa tóc cô.Thỉnh thoảng là cô sờ lên râu ria trên cằm anh.Triệu Hựu Cẩm mơ màng nghĩ, hình như đây chính là cảnh tượng mà cô hằng mong ước lúc còn trẻ, khoảnh khắc này, giây phút này, nếu như cuộc sống cứ dừng lại như vậy, hình như cũng rất tốt.Nào chỉ là tốt, quả thực là tốt đến mức không thể nào tốt hơn được nữa.Trên màn hình lớn, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, bộ phim đã gần kết thúc. Nàng công chúa xinh đẹp đứng trước mặt các phóng viên, nhìn người yêu trong đám đông với đôi mắt ngấn lệ, đó là khoảng cách mà bọn họ phải duy trì cả đời, không thể nào vượt qua được nữa.Triệu Hựu Cẩm chậm rãi, thận trọng, hạ quyết tâm.Cô nắm chặt lấy tay người đàn ông, thầm nghĩ, để có thể đường đường chính chính sánh bước bên anh, cô nhất định phải trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.Có lẽ một phóng viên không đủ khả năng để sánh vai với anh về tiền tài và quyền lực, nhưng những quy tắc của thế tục không liên quan gì đến bọn họ, cô chỉ không muốn phụ lòng những lời anh đã cẩn thận gõ ra trên máy tính.Ông trời đã ban tặng cho cô một chiếc váy thần kỳ, cô muốn dùng nó để vạch trần thêm nhiều sự thật, giúp đỡ thêm nhiều người hơn nữa.Câu thơ kia nói thế nào nhỉ?— "Ta nguyện làm vầng trăng ngày hạ, chẳng cầu vinh hoa chói lọi, chẳng màng đến những đổi thay của thế tục."Cô muốn làm vầng trăng của anh, còn anh là thế tục của cô.(Chính văn hoàn)