Thư Tình đi từ từ ra khỏi cổng chính của giảng đường thì thấy ở đằng xa có một chiếc xe Volvo màu đen đang đứng đợi cô. Cô vội vàng cúi đầu giả vờ như không thấy, sau đó bước nhanh hơn đi về phía con đường nhỏ.
Đi đêm nhiều, sẽ có ngày gặp ma. Ở trước tối nay, bản thân Vưu Khả Ý chưa từng thể nghiệm đối với những lời này.
Trước đây ,Dư Điền Điền đã nhìn thấy Trần Thước rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi,những chuyện còn lại về anh đều là nghe người ta nói. Nghe nói anh ta làm việc ở khoa ngoại rất được lòng bệnh nhân, đến cả viện trưởng cũng phải nể anh ta ba phần.
Edit: Thùy Lam Đàn ông bốn mươi tuổi, hoặc phóng khoáng trưởng thành, nhanh nhẹn phong độ, hoặc th* t*c hói đầu, bụng phệ. Thật không may, người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh Tần Chân lúc này lại là dạng thứ hai.
Edit: Fuly “Ở bên kia, nhanh lên, nàng ta chạy về phía kia rồi!” Một đám người đốt đèn lồng chạy ra từ cuối hành lang, tiếng bước chân khi mạnh khi yếu xen lẫn vang lên phá vỡ sự yên tĩnh giữa đêm khuya.
Editor: Qin Zồ Đàn ông bốn mươi, hoặc là phoáng khoáng trưởng thành, phong độ nhẹ nhàng, hoặc là đầu hói đáng khinh, bụng phệ đê tiện. Thật không may, ngồi bên cạnh Tần Chân lại là vế sau.
Từ khi Đồng Diễm Dương ra nước ngoài, luôn gọi điện thoại đến vào lúc sáng sớm. Dưới gối, chuông điện thoại liên tục vang lên. Chúc Thanh Thần nhấn vài lần, cuối cùng cũng chấp nhận, đưa điện thoại di động vào ổ chăn.
Có tôi ở đây, Nam Kiều. Tôi sẽ không chán ghét em. Edit: Ngô Anh Thảo. Cuối tháng ba, thị trấn Ngô hoa cỏ dần đậm sắc, ngày bắt đầu ấm hơn. Tan học, ngoài cổng trường từng dòng người ra về. Nam Kiều cầm một cái ô màu xanh, trông rất bắt mắt.
Cuối tháng ba tại thị trấn Ngô, cỏ mọc tốt tươi, chim bay ríu rít, nắng vàng ấm áp. Tan tiết chính trị, từng dòng người hối hả ùa ra cổng trường mà chỉ có mình Nam Kiều che chiếc ô màu lam trên đầu là nổi bật nhất.