Lần đầu tiên ta gặp Tạ Du là vào dịp đại thọ ngũ tuần của vị hoàng đế lão cữu kia. Nhân sinh thần của thiên tử, hoàng đế mở tiệc thiết yến đãi bách quan, giá lâm đến Thừa Quang điện thuộc Kiến Chương cung, cùng vui với muôn dân, uống rượu mừng thọ. Vị lão cữu kia thuở trẻ cũng coi như là một vị minh quân, thêm nữa mấy đời hoàng đế trước đều không phải hạng hồ đồ. Tuy về già không tránh khỏi trúng mấy "thói hư tật xấu của hoàng đế", bắt đầu cầu tiên luyện đan, không thể mở mang bờ cõi, nhưng ít ra vẫn giữ được cơ nghiệp tổ tông. Bữa tiệc sinh thần đó quả xứng là yến tiệc thái bình thịnh thế. Tạ Du đã xuất hiện giữa cuộc rượu chè say sưa ấy. Sau khi tiếng đàn ca tán loạn, mấy văn nhân nhàn tản cũng làm vài bài thơ xướng hoạ. Lão cữu 'từ trên trời rơi xuống' của ta mặt mày hớn hở, muốn chơi trò ném bình trong đại điện, chỉ định mấy công tử nhà trọng thần. Tạ Du mới tám tuổi không kiêu ngạo không siểm nịnh bước ra hành lễ. Giữa những tiếng tán thưởng vang dội cả điện, An Định lão Hầu gia…
Chương 18: Phần 18
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!Tác giả: Yên HôiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLần đầu tiên ta gặp Tạ Du là vào dịp đại thọ ngũ tuần của vị hoàng đế lão cữu kia. Nhân sinh thần của thiên tử, hoàng đế mở tiệc thiết yến đãi bách quan, giá lâm đến Thừa Quang điện thuộc Kiến Chương cung, cùng vui với muôn dân, uống rượu mừng thọ. Vị lão cữu kia thuở trẻ cũng coi như là một vị minh quân, thêm nữa mấy đời hoàng đế trước đều không phải hạng hồ đồ. Tuy về già không tránh khỏi trúng mấy "thói hư tật xấu của hoàng đế", bắt đầu cầu tiên luyện đan, không thể mở mang bờ cõi, nhưng ít ra vẫn giữ được cơ nghiệp tổ tông. Bữa tiệc sinh thần đó quả xứng là yến tiệc thái bình thịnh thế. Tạ Du đã xuất hiện giữa cuộc rượu chè say sưa ấy. Sau khi tiếng đàn ca tán loạn, mấy văn nhân nhàn tản cũng làm vài bài thơ xướng hoạ. Lão cữu 'từ trên trời rơi xuống' của ta mặt mày hớn hở, muốn chơi trò ném bình trong đại điện, chỉ định mấy công tử nhà trọng thần. Tạ Du mới tám tuổi không kiêu ngạo không siểm nịnh bước ra hành lễ. Giữa những tiếng tán thưởng vang dội cả điện, An Định lão Hầu gia… Tạ Du cụp mắt xuống: "E rằng Tạ mỗ đã phụ sự ưu ái rồi.""Ta biết vì sao ngươi từ chối." Nói đến đây, những gì còn lại chỉ là đấu trí thôi: "Ngươi có người trong lòng rồi phải không?"Tạ Du đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén dò xét, ta mỉm cười: "Đừng nhìn ta như vậy, nếu ta có thể ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi, huống chi đó cũng không phải phong cách của ta. . . Quá mất giá, quá thấp kém."Ta không hề né tránh ánh mắt sắc lẹm của hắn: "Nói khó nghe một chút, ta vốn không cần ý kiến của ngươi, chỉ cần để Thái tử điện hạ ban hôn là được, ta tin rằng bất kể là An Định Hầu phủ hay Thái tử điện hạ đều vui vẻ vô cùng. Hôm nay ta đến gặp ngươi, là tôn trọng ngươi, đồng thời, cũng vì ta thật lòng thích ngươi."Tạ Du không nói gì, nhưng hắn tránh ánh mắt của ta, đường nét hàm dưới căng cứng cũng dịu đi."Tạ công tử, tình thế An Định Hầu phủ, cô nương nhà nào gả vào cũng phải lột một lớp da, nhưng ta khác, ta là người nhà Thiên tử."Ta từ tốn rót trà cho hắn: "Ta gả vào, đó là lễ quân thần, chứ không phải hiếu kính. Không ai dám cau có với ta, không vui thì ta có thể lập tức quay về Quận chúa phủ, nhưng ngươi quanh năm hầu hạ trong cung, nếu ngươi lấy người khác, khi phải chịu gì tủi thân thì nàng ấy có thể về nhà thân mẫu sao?"Tạ Du vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ. Hắn xuất thân từ danh môn, những thủ đoạn bẩn thỉu giày vò người trong hậu trạch, hắn không thể không biết.Huống chi thân mẫu của hắn cũng từng phải chịu khổ sở vì điều đó."Nếu thành hôn, Quận chúa có điều kiện gì?""Ta muốn ta với ngươi trở thành phu thê thật sự." Ta nói: "Ngươi đối xử với thê tử thế nào, thì phải đối xử với ta như vậy."Tạ Du có chút nghi hoặc: "Người gả cho ta, đương nhiên là thê tử của ta, phu thê ngang hàng, bình đẳng, đương nhiên ta sẽ kính trọng và che chở người."Thất sách, quên mất hắn là người cổ đại chân chính, chưa bao giờ coi hôn nhân là trò đùa.Khái niệm phu thê của hắn đang nói quá mức quy củ rồi."Còn nữa, không được nạp thiếp, càng không chấp nhận chuyện sau này ngươi nạp người trong lòng về làm thiếp."24Ta nhìn vào mắt hắn: "Ta không quan tâm trước đây ngươi yêu người trong lòng nhiều thế nào, nhưng đã thành thân với ta, ngươi phải cắt đứt sạch sẽ."Sắc mặt Tạ Du không đổi: "Ta mười bốn tuổi đã vào quân doanh, nam chinh bắc phạt nhiều năm, trong nhà không có lấy một thông phòng, sau này càng không nạp thiếp. Ta với nàng ấy trong sạch, không có gì vượt quá giới hạn."Hắn dừng lại một chút, nói: "Hơn nữa, ta đã chọn cho nàng ấy một môn hôn sự tốt, sau này mỗi người một nơi, không liên quan gì đến nhau."Ta nhướn mày, trong lòng lại nặng trĩu.Quả nhiên là tình yêu chân thành! Ngay cả để nàng ấy làm thiếp cũng không nỡ."Nếu đã như vậy." Cuộc đấu trí này đã có kết quả như mong muốn, ta thu hoạch được thành quả chiến thắng: "Vậy ngày cưới định sau khi điện hạ lên ngôi đi!"Trà cũng nguội rồi, ta tháo viên ngọc châu ở thắt lưng đưa cho hắn: "Ta ở lâu trong thân cung, liên lạc hơi phiền phức, ta cho ngươi cơ hội hối hận. Trước Đông chí, nếu muốn hủy hôn, cầm viên ngọc châu này đến Ngoại Diên Phương Hoa điện tìm Đức Nguyên công công."Tạ Du không nhận, khi mở miệng giọng điệu lại dịu đi không ít: "Vì sao Quận chúa phải làm đến mức này?""Ta đã nói rồi mà." Ta mỉm cười: "Ta thích ngươi, giống như ngươi thích nàng ấy vậy, dù sao cũng không nỡ ép buộc ngươi."Tạ Du không nói gì, cúi đầu uống một ngụm trà, ta chứng kiến toàn bộ quá trình từ cổ hắn đỏ lên đến mặt.Công sức tu dưỡng của Tạ đại nhân cuối cùng cũng bị ta phá vỡ rồi.Ta thậm chí nghi ngờ nếu thời tiết lạnh hơn chút nữa, đỉnh đầu hắn có thể bốc hơi nóng.Ta cười hỏi: "Ý ngươi thế nào?"
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!Tác giả: Yên HôiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLần đầu tiên ta gặp Tạ Du là vào dịp đại thọ ngũ tuần của vị hoàng đế lão cữu kia. Nhân sinh thần của thiên tử, hoàng đế mở tiệc thiết yến đãi bách quan, giá lâm đến Thừa Quang điện thuộc Kiến Chương cung, cùng vui với muôn dân, uống rượu mừng thọ. Vị lão cữu kia thuở trẻ cũng coi như là một vị minh quân, thêm nữa mấy đời hoàng đế trước đều không phải hạng hồ đồ. Tuy về già không tránh khỏi trúng mấy "thói hư tật xấu của hoàng đế", bắt đầu cầu tiên luyện đan, không thể mở mang bờ cõi, nhưng ít ra vẫn giữ được cơ nghiệp tổ tông. Bữa tiệc sinh thần đó quả xứng là yến tiệc thái bình thịnh thế. Tạ Du đã xuất hiện giữa cuộc rượu chè say sưa ấy. Sau khi tiếng đàn ca tán loạn, mấy văn nhân nhàn tản cũng làm vài bài thơ xướng hoạ. Lão cữu 'từ trên trời rơi xuống' của ta mặt mày hớn hở, muốn chơi trò ném bình trong đại điện, chỉ định mấy công tử nhà trọng thần. Tạ Du mới tám tuổi không kiêu ngạo không siểm nịnh bước ra hành lễ. Giữa những tiếng tán thưởng vang dội cả điện, An Định lão Hầu gia… Tạ Du cụp mắt xuống: "E rằng Tạ mỗ đã phụ sự ưu ái rồi.""Ta biết vì sao ngươi từ chối." Nói đến đây, những gì còn lại chỉ là đấu trí thôi: "Ngươi có người trong lòng rồi phải không?"Tạ Du đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén dò xét, ta mỉm cười: "Đừng nhìn ta như vậy, nếu ta có thể ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi, huống chi đó cũng không phải phong cách của ta. . . Quá mất giá, quá thấp kém."Ta không hề né tránh ánh mắt sắc lẹm của hắn: "Nói khó nghe một chút, ta vốn không cần ý kiến của ngươi, chỉ cần để Thái tử điện hạ ban hôn là được, ta tin rằng bất kể là An Định Hầu phủ hay Thái tử điện hạ đều vui vẻ vô cùng. Hôm nay ta đến gặp ngươi, là tôn trọng ngươi, đồng thời, cũng vì ta thật lòng thích ngươi."Tạ Du không nói gì, nhưng hắn tránh ánh mắt của ta, đường nét hàm dưới căng cứng cũng dịu đi."Tạ công tử, tình thế An Định Hầu phủ, cô nương nhà nào gả vào cũng phải lột một lớp da, nhưng ta khác, ta là người nhà Thiên tử."Ta từ tốn rót trà cho hắn: "Ta gả vào, đó là lễ quân thần, chứ không phải hiếu kính. Không ai dám cau có với ta, không vui thì ta có thể lập tức quay về Quận chúa phủ, nhưng ngươi quanh năm hầu hạ trong cung, nếu ngươi lấy người khác, khi phải chịu gì tủi thân thì nàng ấy có thể về nhà thân mẫu sao?"Tạ Du vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ. Hắn xuất thân từ danh môn, những thủ đoạn bẩn thỉu giày vò người trong hậu trạch, hắn không thể không biết.Huống chi thân mẫu của hắn cũng từng phải chịu khổ sở vì điều đó."Nếu thành hôn, Quận chúa có điều kiện gì?""Ta muốn ta với ngươi trở thành phu thê thật sự." Ta nói: "Ngươi đối xử với thê tử thế nào, thì phải đối xử với ta như vậy."Tạ Du có chút nghi hoặc: "Người gả cho ta, đương nhiên là thê tử của ta, phu thê ngang hàng, bình đẳng, đương nhiên ta sẽ kính trọng và che chở người."Thất sách, quên mất hắn là người cổ đại chân chính, chưa bao giờ coi hôn nhân là trò đùa.Khái niệm phu thê của hắn đang nói quá mức quy củ rồi."Còn nữa, không được nạp thiếp, càng không chấp nhận chuyện sau này ngươi nạp người trong lòng về làm thiếp."24Ta nhìn vào mắt hắn: "Ta không quan tâm trước đây ngươi yêu người trong lòng nhiều thế nào, nhưng đã thành thân với ta, ngươi phải cắt đứt sạch sẽ."Sắc mặt Tạ Du không đổi: "Ta mười bốn tuổi đã vào quân doanh, nam chinh bắc phạt nhiều năm, trong nhà không có lấy một thông phòng, sau này càng không nạp thiếp. Ta với nàng ấy trong sạch, không có gì vượt quá giới hạn."Hắn dừng lại một chút, nói: "Hơn nữa, ta đã chọn cho nàng ấy một môn hôn sự tốt, sau này mỗi người một nơi, không liên quan gì đến nhau."Ta nhướn mày, trong lòng lại nặng trĩu.Quả nhiên là tình yêu chân thành! Ngay cả để nàng ấy làm thiếp cũng không nỡ."Nếu đã như vậy." Cuộc đấu trí này đã có kết quả như mong muốn, ta thu hoạch được thành quả chiến thắng: "Vậy ngày cưới định sau khi điện hạ lên ngôi đi!"Trà cũng nguội rồi, ta tháo viên ngọc châu ở thắt lưng đưa cho hắn: "Ta ở lâu trong thân cung, liên lạc hơi phiền phức, ta cho ngươi cơ hội hối hận. Trước Đông chí, nếu muốn hủy hôn, cầm viên ngọc châu này đến Ngoại Diên Phương Hoa điện tìm Đức Nguyên công công."Tạ Du không nhận, khi mở miệng giọng điệu lại dịu đi không ít: "Vì sao Quận chúa phải làm đến mức này?""Ta đã nói rồi mà." Ta mỉm cười: "Ta thích ngươi, giống như ngươi thích nàng ấy vậy, dù sao cũng không nỡ ép buộc ngươi."Tạ Du không nói gì, cúi đầu uống một ngụm trà, ta chứng kiến toàn bộ quá trình từ cổ hắn đỏ lên đến mặt.Công sức tu dưỡng của Tạ đại nhân cuối cùng cũng bị ta phá vỡ rồi.Ta thậm chí nghi ngờ nếu thời tiết lạnh hơn chút nữa, đỉnh đầu hắn có thể bốc hơi nóng.Ta cười hỏi: "Ý ngươi thế nào?"
Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!Tác giả: Yên HôiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngLần đầu tiên ta gặp Tạ Du là vào dịp đại thọ ngũ tuần của vị hoàng đế lão cữu kia. Nhân sinh thần của thiên tử, hoàng đế mở tiệc thiết yến đãi bách quan, giá lâm đến Thừa Quang điện thuộc Kiến Chương cung, cùng vui với muôn dân, uống rượu mừng thọ. Vị lão cữu kia thuở trẻ cũng coi như là một vị minh quân, thêm nữa mấy đời hoàng đế trước đều không phải hạng hồ đồ. Tuy về già không tránh khỏi trúng mấy "thói hư tật xấu của hoàng đế", bắt đầu cầu tiên luyện đan, không thể mở mang bờ cõi, nhưng ít ra vẫn giữ được cơ nghiệp tổ tông. Bữa tiệc sinh thần đó quả xứng là yến tiệc thái bình thịnh thế. Tạ Du đã xuất hiện giữa cuộc rượu chè say sưa ấy. Sau khi tiếng đàn ca tán loạn, mấy văn nhân nhàn tản cũng làm vài bài thơ xướng hoạ. Lão cữu 'từ trên trời rơi xuống' của ta mặt mày hớn hở, muốn chơi trò ném bình trong đại điện, chỉ định mấy công tử nhà trọng thần. Tạ Du mới tám tuổi không kiêu ngạo không siểm nịnh bước ra hành lễ. Giữa những tiếng tán thưởng vang dội cả điện, An Định lão Hầu gia… Tạ Du cụp mắt xuống: "E rằng Tạ mỗ đã phụ sự ưu ái rồi.""Ta biết vì sao ngươi từ chối." Nói đến đây, những gì còn lại chỉ là đấu trí thôi: "Ngươi có người trong lòng rồi phải không?"Tạ Du đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén dò xét, ta mỉm cười: "Đừng nhìn ta như vậy, nếu ta có thể ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi, huống chi đó cũng không phải phong cách của ta. . . Quá mất giá, quá thấp kém."Ta không hề né tránh ánh mắt sắc lẹm của hắn: "Nói khó nghe một chút, ta vốn không cần ý kiến của ngươi, chỉ cần để Thái tử điện hạ ban hôn là được, ta tin rằng bất kể là An Định Hầu phủ hay Thái tử điện hạ đều vui vẻ vô cùng. Hôm nay ta đến gặp ngươi, là tôn trọng ngươi, đồng thời, cũng vì ta thật lòng thích ngươi."Tạ Du không nói gì, nhưng hắn tránh ánh mắt của ta, đường nét hàm dưới căng cứng cũng dịu đi."Tạ công tử, tình thế An Định Hầu phủ, cô nương nhà nào gả vào cũng phải lột một lớp da, nhưng ta khác, ta là người nhà Thiên tử."Ta từ tốn rót trà cho hắn: "Ta gả vào, đó là lễ quân thần, chứ không phải hiếu kính. Không ai dám cau có với ta, không vui thì ta có thể lập tức quay về Quận chúa phủ, nhưng ngươi quanh năm hầu hạ trong cung, nếu ngươi lấy người khác, khi phải chịu gì tủi thân thì nàng ấy có thể về nhà thân mẫu sao?"Tạ Du vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ. Hắn xuất thân từ danh môn, những thủ đoạn bẩn thỉu giày vò người trong hậu trạch, hắn không thể không biết.Huống chi thân mẫu của hắn cũng từng phải chịu khổ sở vì điều đó."Nếu thành hôn, Quận chúa có điều kiện gì?""Ta muốn ta với ngươi trở thành phu thê thật sự." Ta nói: "Ngươi đối xử với thê tử thế nào, thì phải đối xử với ta như vậy."Tạ Du có chút nghi hoặc: "Người gả cho ta, đương nhiên là thê tử của ta, phu thê ngang hàng, bình đẳng, đương nhiên ta sẽ kính trọng và che chở người."Thất sách, quên mất hắn là người cổ đại chân chính, chưa bao giờ coi hôn nhân là trò đùa.Khái niệm phu thê của hắn đang nói quá mức quy củ rồi."Còn nữa, không được nạp thiếp, càng không chấp nhận chuyện sau này ngươi nạp người trong lòng về làm thiếp."24Ta nhìn vào mắt hắn: "Ta không quan tâm trước đây ngươi yêu người trong lòng nhiều thế nào, nhưng đã thành thân với ta, ngươi phải cắt đứt sạch sẽ."Sắc mặt Tạ Du không đổi: "Ta mười bốn tuổi đã vào quân doanh, nam chinh bắc phạt nhiều năm, trong nhà không có lấy một thông phòng, sau này càng không nạp thiếp. Ta với nàng ấy trong sạch, không có gì vượt quá giới hạn."Hắn dừng lại một chút, nói: "Hơn nữa, ta đã chọn cho nàng ấy một môn hôn sự tốt, sau này mỗi người một nơi, không liên quan gì đến nhau."Ta nhướn mày, trong lòng lại nặng trĩu.Quả nhiên là tình yêu chân thành! Ngay cả để nàng ấy làm thiếp cũng không nỡ."Nếu đã như vậy." Cuộc đấu trí này đã có kết quả như mong muốn, ta thu hoạch được thành quả chiến thắng: "Vậy ngày cưới định sau khi điện hạ lên ngôi đi!"Trà cũng nguội rồi, ta tháo viên ngọc châu ở thắt lưng đưa cho hắn: "Ta ở lâu trong thân cung, liên lạc hơi phiền phức, ta cho ngươi cơ hội hối hận. Trước Đông chí, nếu muốn hủy hôn, cầm viên ngọc châu này đến Ngoại Diên Phương Hoa điện tìm Đức Nguyên công công."Tạ Du không nhận, khi mở miệng giọng điệu lại dịu đi không ít: "Vì sao Quận chúa phải làm đến mức này?""Ta đã nói rồi mà." Ta mỉm cười: "Ta thích ngươi, giống như ngươi thích nàng ấy vậy, dù sao cũng không nỡ ép buộc ngươi."Tạ Du không nói gì, cúi đầu uống một ngụm trà, ta chứng kiến toàn bộ quá trình từ cổ hắn đỏ lên đến mặt.Công sức tu dưỡng của Tạ đại nhân cuối cùng cũng bị ta phá vỡ rồi.Ta thậm chí nghi ngờ nếu thời tiết lạnh hơn chút nữa, đỉnh đầu hắn có thể bốc hơi nóng.Ta cười hỏi: "Ý ngươi thế nào?"