Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông…
Chương 264: Muốn tu luyện rồi (1)
Số 13 Phố MinkTác giả: Thuần Khiết Tích Tiểu LongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngDưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông… Sáng sớm hôm sau, Wood dẫn theo vợ Elena cùng con gái Camila đến tiễn bàJenny và Karen lên tàu chở hàng.Tàu rời cảng, khi Karen định quay lại khoang tàu của mình, bà Jenny cố tình điđến trước mặt Karen, dò hỏi:“Nghe nói tối qua cậu với anh Wood đi uống rượu với nhau hả?”Karen trả lời: “Tôi uống nước cam.”“Wood là một người rất thẳng thắn, anh ấy thật sự không có chút ý đồ xấu nào,chí ít đối với người của tôi là như vậy”“Đúng vậy, tôi cảm thấy ông Wood là một người tốt.”“Vậy còn Camila?” Bà Jenny đột nhiên hỏi.“Camila? Là ai?”“Là con gái của Wood.”“À, hóa ra cô bé ấy tên là Camila.”Bà Jenny nhìn chằm chằm Karen;Karen mặt đầy hoang mang;Trong chốc lát,Bà Jenny khóe miệng lộ ý cười, nói: “Lúc tạm biệt để lên tàu, tôi để ý thấy ánhmắt Elena và Camila nhìn cậu hơi lạ đấy.”“Vậy ư, tôi không để ý.”Bà Jenny chỉ vào mũi: “Camila đến cả khuyên mũi cũng đeo vào rồi, hơn nữacậu không để ý bộ đồ hôm nay con bé mặc quá là trang nhã hay sao, mặc dù côbé không quen với kiểu ăn mặc này lắm.”“Phu nhân à, tôi cảm thấy nhìn chằm chằm vào các cô gái khác, là hành vi rấtbất lịch sự.”Bà Jenny nghiêng người về phía trước, ghé sát miệng vào tai Karen;Kare ngửi được mùi nước hoa nồng đậm từ người của bà Jenny;“Cậu phải luôn nhớ rằng, cậu với Eunice có hôn ước đó, do ông nội của hai bênđịnh đoạt rồi.”“Tôi nhớ rồi, thưa bà.”“Tốt.” Bà Jenny lùi ra xa một chút, nói tiếp: “Rất tốt.”Bà Jenny xoay người chuẩn bị về phòng, Eunice tiến đến giúp mẹ lấy quần áonhưng bị bà Jenny đẩy ra:“Đi lấy giúp cho người đàn ông của con đi!”Eunice bất động tại chỗ, nở một nụ cười áy náy với Karen.Bên cạnh, Pall đang nằm ngoài lên người Kim Mao, dùng móng vuốt cào kéohai tai của Kim Mao, thì thầm:“Có người tranh giành bát đồ ăn cùng liền thấy cơm ngon hơn hẳn”Eunice theo Karen vào phòng, cô ấy giúp Karen trải ga giường, trải xong xuôi,cô nói với Karen: “Lời mẹ em nói anh không cần bận tâm đâu.”“Không đâu.” Karen lắc đầu “Tôi rất vui khi nghe vậy”Đây có lẽ là quan điểm không giống nhau, đứng ở góc độ của đàn ông, mẹ vợtương lai bảo bạn tránh xa con gái họ một chút và bảo để mắt tới con gái họ.Vế sau chắc chắn nghe sẽ dễ chịu hơn rồi.Eunice tiến đến phía trước, chủ động ôm lấy Karen.Bên cạnh, Pall cưỡi lên lưng con chó vừa nhìn thấy cảnh này, lại vỗ xuống cáitai còn lại của Kim Mao, khiến Kim Mao cụp hai tai lại vì bất bình;‘Được đó, mọi người đều rất có ý thức tranh giành.”Ôm nhau rất lâu, Eunice mới rời khỏi phòng.Karen ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Pall nhảy xuống cái giường vừa được trảiga, Kim Mao lay lay ý muốn lên, Pall trừng mắt nhìn:“Mày cũng xứng để lên giường à?”“Gâu gâu~”Kim Mao miễn cưỡng đi vào trong góc, nằm xuống.Pall nằm nghiêng trên giường, khua khua chân vài lần,Nói:“Suốt quãng đường về nhà, ta cảm nhận được sự ngu ngốc của gia tộc.”Không ngu ngốc thì cũng sẽ không thể để gia tộc ra nông nỗi này“Nhưng ta lại thấy có chút vui mừng, thậm chí có chút hi vọng bọn họ có thểngốc như Wood, rốt cuộc thì, ngốc không có gì đáng sợ cả, ngốc nghếch đếnđáng yêu là được.”Tính cách của Wood, nghiêm túc mà nói thì thực sự không phù hợp với tiêuchuẩn của con cháu trực hệ trong gia tộc, nó quá nông nổi, cũng quá cảm tính;Mặc dù kiểu tính cách này kết bạn rất ok, nhưng thật sự rất khó để làm điều gìlớn lao chứ chưa nói đến việc đem gia tộc trở lại ánh hào quang như ngày xưa.Muốn buông thả, cứ việc buông thả;Muốn tùy ý, cũng cứ việc tùy ý;Trước tiên chí ít bạn phải có được sức mạnh của Dis, đánh hết các giáo hội kỷluật thì mới có thể bảo vệ gia tộc, tiếp tục trải qua cuộc sống yên bình, ổn định.Vực dậy một gia tộc, đòi hỏi số lượng lớn người vượt mọi chông gai và cốnghiến bản thân, thậm chí hy sinh, nhưng tương tự như vậy, muốn duy trì địa vịcủa một gia tộc cũng đòi hỏi đánh đổi đủ thứ.Wood không đáp ứng được điều kiện này, thành tựu cao nhất cuộc đời anh tachính là làm ông trùm buôn lậu hải đảo.Nhưng biểu hiện của anh ta khiến Pall rất hài lòng, nếu bây giờ không phải vẫnlà một con mèo thì Pall thật muốn tiến đến vỗ vai và nói với nó rằng cháu chínhlà đứa cháu trai dễ thương của bà cô.“Karen, sáng sớm ngày mai tàu sẽ đến cảng Yorktown, sau đó đi ô tô tầm trưachiều là có thể đến Allen Manor rồi, ta mong là mấy người trong nhà cũng kiểungốc ngốc dễ thương như thế.”“Cậu biết đấy, trên đời này điều đáng sợ nhất không phải là người thật sự thôngminh, cũng không phải người thực sự ngu ngốc, mà là kiểu người tưởng mìnhthông minh nhưng thật ra rất ngu ngốc.”“Sự kỳ vọng của cô đối với gia tộc đã thấp như vậy rồi sao?” Karen trêu“Vì ta đã gửi gắm niềm hi vọng phục hưng gia tộc ở cậu rồi đó.” Pall nói nhưmột lẽ đương nhiên “Không phải ta đã nói rồi hay sao, cậu không còn là TàThần nữa rồi”“Thế nhưng không hiểu sao tôi đã giật được thân thể do Tà Thần chuẩn bị sẵn.”“Nó quá cao rồi, ta không nhìn thấy được, người…không, mèo cũng sẽ như vậy,đó chính là: “Sợ hãi bóng tối trước mặt và khao khát bầu trời sao vô tận.”“Thêm vào đó, ta thấy cậu là một người tốt, Karen, thật đấy, cậu là một ngườitốt.Mặc dù cậu là người mang tư tưởng ích kỉ, thế nhưng cậu luôn có điểm dừng.”“Này là cô đang khen tôi đúng không?”
Sáng sớm hôm sau, Wood dẫn theo vợ Elena cùng con gái Camila đến tiễn bà
Jenny và Karen lên tàu chở hàng.
Tàu rời cảng, khi Karen định quay lại khoang tàu của mình, bà Jenny cố tình đi
đến trước mặt Karen, dò hỏi:
“Nghe nói tối qua cậu với anh Wood đi uống rượu với nhau hả?”
Karen trả lời: “Tôi uống nước cam.”
“Wood là một người rất thẳng thắn, anh ấy thật sự không có chút ý đồ xấu nào,
chí ít đối với người của tôi là như vậy”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy ông Wood là một người tốt.”
“Vậy còn Camila?” Bà Jenny đột nhiên hỏi.
“Camila? Là ai?”
“Là con gái của Wood.”
“À, hóa ra cô bé ấy tên là Camila.”
Bà Jenny nhìn chằm chằm Karen;
Karen mặt đầy hoang mang;
Trong chốc lát,
Bà Jenny khóe miệng lộ ý cười, nói: “Lúc tạm biệt để lên tàu, tôi để ý thấy ánh
mắt Elena và Camila nhìn cậu hơi lạ đấy.”
“Vậy ư, tôi không để ý.”
Bà Jenny chỉ vào mũi: “Camila đến cả khuyên mũi cũng đeo vào rồi, hơn nữa
cậu không để ý bộ đồ hôm nay con bé mặc quá là trang nhã hay sao, mặc dù cô
bé không quen với kiểu ăn mặc này lắm.”
“Phu nhân à, tôi cảm thấy nhìn chằm chằm vào các cô gái khác, là hành vi rất
bất lịch sự.”
Bà Jenny nghiêng người về phía trước, ghé sát miệng vào tai Karen;
Kare ngửi được mùi nước hoa nồng đậm từ người của bà Jenny;
“Cậu phải luôn nhớ rằng, cậu với Eunice có hôn ước đó, do ông nội của hai bên
định đoạt rồi.”
“Tôi nhớ rồi, thưa bà.”
“Tốt.” Bà Jenny lùi ra xa một chút, nói tiếp: “Rất tốt.”
Bà Jenny xoay người chuẩn bị về phòng, Eunice tiến đến giúp mẹ lấy quần áo
nhưng bị bà Jenny đẩy ra:
“Đi lấy giúp cho người đàn ông của con đi!”
Eunice bất động tại chỗ, nở một nụ cười áy náy với Karen.
Bên cạnh, Pall đang nằm ngoài lên người Kim Mao, dùng móng vuốt cào kéo
hai tai của Kim Mao, thì thầm:
“Có người tranh giành bát đồ ăn cùng liền thấy cơm ngon hơn hẳn”
Eunice theo Karen vào phòng, cô ấy giúp Karen trải ga giường, trải xong xuôi,
cô nói với Karen: “Lời mẹ em nói anh không cần bận tâm đâu.”
“Không đâu.” Karen lắc đầu “Tôi rất vui khi nghe vậy”
Đây có lẽ là quan điểm không giống nhau, đứng ở góc độ của đàn ông, mẹ vợ
tương lai bảo bạn tránh xa con gái họ một chút và bảo để mắt tới con gái họ.
Vế sau chắc chắn nghe sẽ dễ chịu hơn rồi.
Eunice tiến đến phía trước, chủ động ôm lấy Karen.
Bên cạnh, Pall cưỡi lên lưng con chó vừa nhìn thấy cảnh này, lại vỗ xuống cái
tai còn lại của Kim Mao, khiến Kim Mao cụp hai tai lại vì bất bình;
‘Được đó, mọi người đều rất có ý thức tranh giành.”
Ôm nhau rất lâu, Eunice mới rời khỏi phòng.
Karen ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Pall nhảy xuống cái giường vừa được trải
ga, Kim Mao lay lay ý muốn lên, Pall trừng mắt nhìn:
“Mày cũng xứng để lên giường à?”
“Gâu gâu~”
Kim Mao miễn cưỡng đi vào trong góc, nằm xuống.
Pall nằm nghiêng trên giường, khua khua chân vài lần,
Nói:
“Suốt quãng đường về nhà, ta cảm nhận được sự ngu ngốc của gia tộc.”
Không ngu ngốc thì cũng sẽ không thể để gia tộc ra nông nỗi này
“Nhưng ta lại thấy có chút vui mừng, thậm chí có chút hi vọng bọn họ có thể
ngốc như Wood, rốt cuộc thì, ngốc không có gì đáng sợ cả, ngốc nghếch đến
đáng yêu là được.”
Tính cách của Wood, nghiêm túc mà nói thì thực sự không phù hợp với tiêu
chuẩn của con cháu trực hệ trong gia tộc, nó quá nông nổi, cũng quá cảm tính;
Mặc dù kiểu tính cách này kết bạn rất ok, nhưng thật sự rất khó để làm điều gì
lớn lao chứ chưa nói đến việc đem gia tộc trở lại ánh hào quang như ngày xưa.
Muốn buông thả, cứ việc buông thả;
Muốn tùy ý, cũng cứ việc tùy ý;
Trước tiên chí ít bạn phải có được sức mạnh của Dis, đánh hết các giáo hội kỷ
luật thì mới có thể bảo vệ gia tộc, tiếp tục trải qua cuộc sống yên bình, ổn định.
Vực dậy một gia tộc, đòi hỏi số lượng lớn người vượt mọi chông gai và cống
hiến bản thân, thậm chí hy sinh, nhưng tương tự như vậy, muốn duy trì địa vị
của một gia tộc cũng đòi hỏi đánh đổi đủ thứ.
Wood không đáp ứng được điều kiện này, thành tựu cao nhất cuộc đời anh ta
chính là làm ông trùm buôn lậu hải đảo.
Nhưng biểu hiện của anh ta khiến Pall rất hài lòng, nếu bây giờ không phải vẫn
là một con mèo thì Pall thật muốn tiến đến vỗ vai và nói với nó rằng cháu chính
là đứa cháu trai dễ thương của bà cô.
“Karen, sáng sớm ngày mai tàu sẽ đến cảng Yorktown, sau đó đi ô tô tầm trưa
chiều là có thể đến Allen Manor rồi, ta mong là mấy người trong nhà cũng kiểu
ngốc ngốc dễ thương như thế.”
“Cậu biết đấy, trên đời này điều đáng sợ nhất không phải là người thật sự thông
minh, cũng không phải người thực sự ngu ngốc, mà là kiểu người tưởng mình
thông minh nhưng thật ra rất ngu ngốc.”
“Sự kỳ vọng của cô đối với gia tộc đã thấp như vậy rồi sao?” Karen trêu
“Vì ta đã gửi gắm niềm hi vọng phục hưng gia tộc ở cậu rồi đó.” Pall nói như
một lẽ đương nhiên “Không phải ta đã nói rồi hay sao, cậu không còn là Tà
Thần nữa rồi”
“Thế nhưng không hiểu sao tôi đã giật được thân thể do Tà Thần chuẩn bị sẵn.”
“Nó quá cao rồi, ta không nhìn thấy được, người…không, mèo cũng sẽ như vậy,
đó chính là: “Sợ hãi bóng tối trước mặt và khao khát bầu trời sao vô tận.”
“Thêm vào đó, ta thấy cậu là một người tốt, Karen, thật đấy, cậu là một người
tốt.
Mặc dù cậu là người mang tư tưởng ích kỉ, thế nhưng cậu luôn có điểm dừng.”
“Này là cô đang khen tôi đúng không?”
Số 13 Phố MinkTác giả: Thuần Khiết Tích Tiểu LongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngDưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông… Sáng sớm hôm sau, Wood dẫn theo vợ Elena cùng con gái Camila đến tiễn bàJenny và Karen lên tàu chở hàng.Tàu rời cảng, khi Karen định quay lại khoang tàu của mình, bà Jenny cố tình điđến trước mặt Karen, dò hỏi:“Nghe nói tối qua cậu với anh Wood đi uống rượu với nhau hả?”Karen trả lời: “Tôi uống nước cam.”“Wood là một người rất thẳng thắn, anh ấy thật sự không có chút ý đồ xấu nào,chí ít đối với người của tôi là như vậy”“Đúng vậy, tôi cảm thấy ông Wood là một người tốt.”“Vậy còn Camila?” Bà Jenny đột nhiên hỏi.“Camila? Là ai?”“Là con gái của Wood.”“À, hóa ra cô bé ấy tên là Camila.”Bà Jenny nhìn chằm chằm Karen;Karen mặt đầy hoang mang;Trong chốc lát,Bà Jenny khóe miệng lộ ý cười, nói: “Lúc tạm biệt để lên tàu, tôi để ý thấy ánhmắt Elena và Camila nhìn cậu hơi lạ đấy.”“Vậy ư, tôi không để ý.”Bà Jenny chỉ vào mũi: “Camila đến cả khuyên mũi cũng đeo vào rồi, hơn nữacậu không để ý bộ đồ hôm nay con bé mặc quá là trang nhã hay sao, mặc dù côbé không quen với kiểu ăn mặc này lắm.”“Phu nhân à, tôi cảm thấy nhìn chằm chằm vào các cô gái khác, là hành vi rấtbất lịch sự.”Bà Jenny nghiêng người về phía trước, ghé sát miệng vào tai Karen;Kare ngửi được mùi nước hoa nồng đậm từ người của bà Jenny;“Cậu phải luôn nhớ rằng, cậu với Eunice có hôn ước đó, do ông nội của hai bênđịnh đoạt rồi.”“Tôi nhớ rồi, thưa bà.”“Tốt.” Bà Jenny lùi ra xa một chút, nói tiếp: “Rất tốt.”Bà Jenny xoay người chuẩn bị về phòng, Eunice tiến đến giúp mẹ lấy quần áonhưng bị bà Jenny đẩy ra:“Đi lấy giúp cho người đàn ông của con đi!”Eunice bất động tại chỗ, nở một nụ cười áy náy với Karen.Bên cạnh, Pall đang nằm ngoài lên người Kim Mao, dùng móng vuốt cào kéohai tai của Kim Mao, thì thầm:“Có người tranh giành bát đồ ăn cùng liền thấy cơm ngon hơn hẳn”Eunice theo Karen vào phòng, cô ấy giúp Karen trải ga giường, trải xong xuôi,cô nói với Karen: “Lời mẹ em nói anh không cần bận tâm đâu.”“Không đâu.” Karen lắc đầu “Tôi rất vui khi nghe vậy”Đây có lẽ là quan điểm không giống nhau, đứng ở góc độ của đàn ông, mẹ vợtương lai bảo bạn tránh xa con gái họ một chút và bảo để mắt tới con gái họ.Vế sau chắc chắn nghe sẽ dễ chịu hơn rồi.Eunice tiến đến phía trước, chủ động ôm lấy Karen.Bên cạnh, Pall cưỡi lên lưng con chó vừa nhìn thấy cảnh này, lại vỗ xuống cáitai còn lại của Kim Mao, khiến Kim Mao cụp hai tai lại vì bất bình;‘Được đó, mọi người đều rất có ý thức tranh giành.”Ôm nhau rất lâu, Eunice mới rời khỏi phòng.Karen ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Pall nhảy xuống cái giường vừa được trảiga, Kim Mao lay lay ý muốn lên, Pall trừng mắt nhìn:“Mày cũng xứng để lên giường à?”“Gâu gâu~”Kim Mao miễn cưỡng đi vào trong góc, nằm xuống.Pall nằm nghiêng trên giường, khua khua chân vài lần,Nói:“Suốt quãng đường về nhà, ta cảm nhận được sự ngu ngốc của gia tộc.”Không ngu ngốc thì cũng sẽ không thể để gia tộc ra nông nỗi này“Nhưng ta lại thấy có chút vui mừng, thậm chí có chút hi vọng bọn họ có thểngốc như Wood, rốt cuộc thì, ngốc không có gì đáng sợ cả, ngốc nghếch đếnđáng yêu là được.”Tính cách của Wood, nghiêm túc mà nói thì thực sự không phù hợp với tiêuchuẩn của con cháu trực hệ trong gia tộc, nó quá nông nổi, cũng quá cảm tính;Mặc dù kiểu tính cách này kết bạn rất ok, nhưng thật sự rất khó để làm điều gìlớn lao chứ chưa nói đến việc đem gia tộc trở lại ánh hào quang như ngày xưa.Muốn buông thả, cứ việc buông thả;Muốn tùy ý, cũng cứ việc tùy ý;Trước tiên chí ít bạn phải có được sức mạnh của Dis, đánh hết các giáo hội kỷluật thì mới có thể bảo vệ gia tộc, tiếp tục trải qua cuộc sống yên bình, ổn định.Vực dậy một gia tộc, đòi hỏi số lượng lớn người vượt mọi chông gai và cốnghiến bản thân, thậm chí hy sinh, nhưng tương tự như vậy, muốn duy trì địa vịcủa một gia tộc cũng đòi hỏi đánh đổi đủ thứ.Wood không đáp ứng được điều kiện này, thành tựu cao nhất cuộc đời anh tachính là làm ông trùm buôn lậu hải đảo.Nhưng biểu hiện của anh ta khiến Pall rất hài lòng, nếu bây giờ không phải vẫnlà một con mèo thì Pall thật muốn tiến đến vỗ vai và nói với nó rằng cháu chínhlà đứa cháu trai dễ thương của bà cô.“Karen, sáng sớm ngày mai tàu sẽ đến cảng Yorktown, sau đó đi ô tô tầm trưachiều là có thể đến Allen Manor rồi, ta mong là mấy người trong nhà cũng kiểungốc ngốc dễ thương như thế.”“Cậu biết đấy, trên đời này điều đáng sợ nhất không phải là người thật sự thôngminh, cũng không phải người thực sự ngu ngốc, mà là kiểu người tưởng mìnhthông minh nhưng thật ra rất ngu ngốc.”“Sự kỳ vọng của cô đối với gia tộc đã thấp như vậy rồi sao?” Karen trêu“Vì ta đã gửi gắm niềm hi vọng phục hưng gia tộc ở cậu rồi đó.” Pall nói nhưmột lẽ đương nhiên “Không phải ta đã nói rồi hay sao, cậu không còn là TàThần nữa rồi”“Thế nhưng không hiểu sao tôi đã giật được thân thể do Tà Thần chuẩn bị sẵn.”“Nó quá cao rồi, ta không nhìn thấy được, người…không, mèo cũng sẽ như vậy,đó chính là: “Sợ hãi bóng tối trước mặt và khao khát bầu trời sao vô tận.”“Thêm vào đó, ta thấy cậu là một người tốt, Karen, thật đấy, cậu là một ngườitốt.Mặc dù cậu là người mang tư tưởng ích kỉ, thế nhưng cậu luôn có điểm dừng.”“Này là cô đang khen tôi đúng không?”