Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông…
Chương 340: Lộ tuyến của Karen (1)
Số 13 Phố MinkTác giả: Thuần Khiết Tích Tiểu LongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngDưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông… Đó là một giấc ngủ rất sâu, thậm chí không hề mộng mị.Sau khi tỉnh lại, Karen từ trên giường ngồi dậy, lẳng lặng nhìn hoa văn màu sắctrên chiếc chăn đắp trước mặt, ngây người mất một lúc.Anh xuống giường, đi vào phòng tắm, cởi quần áo và bắt đầu tắm.Pall đang ngủ ở cuối giường bị đánh thức, nó ngáp dài với bàn chân mèo củamình, sau đó nhảy đến bàn cạnh giường và bấm chuông.Tiếp đó, nó không thèm chạy về cuối giường nữa mà nằm thẳng vào chiếc chănvẫn còn ấm của Karen và tiếp tục giấc ngủ say.Khi Karen tắm xong, Kim Mao Kevin bước vào với chiếc khăn trắng trênmiệng, Karen cầm lấy nó và bắt đầu lau người, Kim Mao dùng móng của nó đểtrải chiếc khăn chống trượt trước cửa phòng tắm.Sau khi Karen mặc xong quần áo ra ngoài, cửa phòng ngủ cũng được đẩy ra,Alfred bưng bữa sáng bước vào.Karen ngồi xuống ghế sô pha, nhìn bữa sáng đã bày sẵn trên bàn cà phê, vì đóinên anh cũng không kén chọn nữa mà bắt đầu im lặng ăn.Lần này, ăn gần như là sạch sẽ hết."Thiếu gia, để tôi đi chuẩn bị thêm một chút nữa nhé?"“Không cần nữa, tôi no rồi.” Karen lấy khăn ướt từ tay Alfred, lau miệng, sauđó gấp lại để lau tay.Lúc này, rốt cục Pall cũng ngủ dậy, con mèo duỗi hết tứ chi và cong người hếtcỡ, sau đó nhảy ra khỏi giường đi đến sô pha, một đôi mắt mèo màu hổ pháchnhìn Karen chăm chú.Karen từ trên ghế sô pha đứng lên, đi tới bên bàn bóng, mở cửa sổ, gió lạnhbuổi sáng tràn vào, nhưng bởi vì vừa ăn xong nên anh không cảm thấy quá lạnh.Alfred đi bày bóng;"Không cần bày ra đâu, tôi chỉ muốn hóng gió thôi.""Vâng thưa thiếu gia.""Hôm qua tôi đã hoàn thành Thần khải và đã nghe thấy giọng nói của Thần Trậttự."Alfred không nói gì;"Gâu!"“Thần Khải mà Thần Trật tự ban cho cậu là gì?” Pall tò mò hỏi, như thể bác củaanh lo lắng về công việc phù hợp với anh sau khi tốt nghiệp.Karen lắc đầu nói:"Tôi không nghe."Chú chó mở to mắt, Pall nghiêng đầu;Còn Alfred lại tỏ ra vẻ như đó là lẽ đương nhiên và lặng lẽ ưỡn ngực lên.“Bởi vì tôi nghĩ mấy điều ông ta nói đều là sai.” Karen không muốn giải thíchthêm, chỉ hướng trên giường “Các người có thể đi xem sổ ghi chép của tôi.”"Gâu?"“Thực sao, tôi có thể đọc ghi chép của cậu ư?” Pall hỏi.“Vâng thưa thiếu gia.” Alfred đi đến bên giường, cầm lấy quyển sổ, ngồi xổmxuống mở nó ra, bên trái anh thò ra một cái đầu mèo, bên phải là cái đầu chó."Thần khải, thật ra là một màn lừa đảo..."Sau khi đọc xong, Alfred bắt đầu cầu nguyện, anh ta là một con dị ma không cótín ngưỡng tôn giáo, mặc dù anh ta từng có một thời gian ngắn dính mối quanhệ của mình dưới giáo hội Trật tự;Pall nhìn Karen với vẻ không dám tin và hỏi:"Vậy, Karen, tôi muốn biết... ừm... không, tôi muốn nghe thứ cậu đã nghe từchính miệng cậu, cậu định sẽ làm gì tiếp theo?"Một khi cuốn sổ ghi chép này bị truyền ra, Karen chắc chắn sẽ bị mấy giáo hộichính thống giáo nhất trí treo cổ.Nếu nói rằng sự sụp đổ của giáo hội Ánh sáng là bắt nguồn từ sự ngầm đồngthuận của tầng lớp giáo hội, dẫu sao, giáo hội Thần ánh sáng quá mức hùngmạnh trong kỷ nguyên trước đã gây áp lực quá lớn lên mọi người, vậy thì, nếusuy nghĩ của Karen trong cuốn sổ này bị lộ ra, chính là thách thức đối với nềnmóng tạo nên giáo hội.Anh đang chất vấn Thần!Mà Thần không thể bị tra hỏi.Karen ngồi trên bàn bóng, nhìn cỏ đằng xa rồi bình thản nói: "Tôi sẽ tiếp tục đitheo con đường của giáo hội Trật tự."Điều này không thể thay đổi được vì anh đã đang đứng trên con đường này.“Sau đó thì sao?” Pall hỏi."Và sau đó, tôi sẽ vừa đi vừa luận chứng nó."Kim Mao ngồi xuống, ánh mắt nó nhìn Karen mang theo một chút suy nghĩ sâuxa.Pall nhảy lên bàn bóng, đi đến trước mặt Karen:"Có lẽ, hiện tại tôi nên khuyên bảo cậu, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cũngđừng đi con đường lệch lạc như vậy, bởi vì điều này sẽ mang đến cho cậu quánhiều nguy hiểm chưa thể biết trước."“Có lẽ?” Karen hỏi.“Nhưng tôi không muốn làm vậy.” Pall phe phẩy đuôi “Bởi vì tôi đã chứng kiếnnỗi đau của Dis bao nhiêu năm nay, ông ấy đã hơn một lần nói rằng mình đã đisai đường, nhưng đã không có cơ hội để quay đầu lại.Vì vậy, tôi cảm thấy rất tốt.Cậu đã chứng minh rằng cậu thật sự không kém Dis về tài năng thiên bẩm,trong mắt tôi, cậu gần như giống hệt Dis khi còn trẻ.Vậy nên, tôi không muốn cậu trong tương lai lại phải đi vào vòng xoáy nỗi đaucủa Dis, không muốn nhìn thấy cậu vững vàng ở tuổi thanh xuân, lạc lõng ở tuổitrung niên và mang đầy tiêu cực khi về già.Đây chắc cũng phải là ý của Dis, cũng là điều Dis mong đợi ở cậu."Pall lặng lẽ nằm rạp xuống cạnh chân Karen, tựa đầu vào bắp chân của Karen:"Nếu cậu nghĩ nó sai, hãy sửa nó, nếu cậu nghĩ nó đúng, hãy kiên định với nó.Tôi có thể hiểu cho cậu, và cũng sẵn sàng hỗ trợ cậu..."Khi nói đến đây, Pall không khỏi nhìn sang Alfred, trong đầu nó hiện ra nhữnggì Alfred nói hôm qua;Yêu tinh radio này nói quả nhiên đúng, anh ta luôn luôn kiên định tin tưởngKaren, cho nên anh ta thật sự có thể đồng cảm nhất đối với Karen;
Đó là một giấc ngủ rất sâu, thậm chí không hề mộng mị.
Sau khi tỉnh lại, Karen từ trên giường ngồi dậy, lẳng lặng nhìn hoa văn màu sắc
trên chiếc chăn đắp trước mặt, ngây người mất một lúc.
Anh xuống giường, đi vào phòng tắm, cởi quần áo và bắt đầu tắm.
Pall đang ngủ ở cuối giường bị đánh thức, nó ngáp dài với bàn chân mèo của
mình, sau đó nhảy đến bàn cạnh giường và bấm chuông.
Tiếp đó, nó không thèm chạy về cuối giường nữa mà nằm thẳng vào chiếc chăn
vẫn còn ấm của Karen và tiếp tục giấc ngủ say.
Khi Karen tắm xong, Kim Mao Kevin bước vào với chiếc khăn trắng trên
miệng, Karen cầm lấy nó và bắt đầu lau người, Kim Mao dùng móng của nó để
trải chiếc khăn chống trượt trước cửa phòng tắm.
Sau khi Karen mặc xong quần áo ra ngoài, cửa phòng ngủ cũng được đẩy ra,
Alfred bưng bữa sáng bước vào.
Karen ngồi xuống ghế sô pha, nhìn bữa sáng đã bày sẵn trên bàn cà phê, vì đói
nên anh cũng không kén chọn nữa mà bắt đầu im lặng ăn.
Lần này, ăn gần như là sạch sẽ hết.
"Thiếu gia, để tôi đi chuẩn bị thêm một chút nữa nhé?"
“Không cần nữa, tôi no rồi.” Karen lấy khăn ướt từ tay Alfred, lau miệng, sau
đó gấp lại để lau tay.
Lúc này, rốt cục Pall cũng ngủ dậy, con mèo duỗi hết tứ chi và cong người hết
cỡ, sau đó nhảy ra khỏi giường đi đến sô pha, một đôi mắt mèo màu hổ phách
nhìn Karen chăm chú.
Karen từ trên ghế sô pha đứng lên, đi tới bên bàn bóng, mở cửa sổ, gió lạnh
buổi sáng tràn vào, nhưng bởi vì vừa ăn xong nên anh không cảm thấy quá lạnh.
Alfred đi bày bóng;
"Không cần bày ra đâu, tôi chỉ muốn hóng gió thôi."
"Vâng thưa thiếu gia."
"Hôm qua tôi đã hoàn thành Thần khải và đã nghe thấy giọng nói của Thần Trật
tự."
Alfred không nói gì;
"Gâu!"
“Thần Khải mà Thần Trật tự ban cho cậu là gì?” Pall tò mò hỏi, như thể bác của
anh lo lắng về công việc phù hợp với anh sau khi tốt nghiệp.
Karen lắc đầu nói:
"Tôi không nghe."
Chú chó mở to mắt, Pall nghiêng đầu;
Còn Alfred lại tỏ ra vẻ như đó là lẽ đương nhiên và lặng lẽ ưỡn ngực lên.
“Bởi vì tôi nghĩ mấy điều ông ta nói đều là sai.” Karen không muốn giải thích
thêm, chỉ hướng trên giường “Các người có thể đi xem sổ ghi chép của tôi.”
"Gâu?"
“Thực sao, tôi có thể đọc ghi chép của cậu ư?” Pall hỏi.
“Vâng thưa thiếu gia.” Alfred đi đến bên giường, cầm lấy quyển sổ, ngồi xổm
xuống mở nó ra, bên trái anh thò ra một cái đầu mèo, bên phải là cái đầu chó.
"Thần khải, thật ra là một màn lừa đảo..."
Sau khi đọc xong, Alfred bắt đầu cầu nguyện, anh ta là một con dị ma không có
tín ngưỡng tôn giáo, mặc dù anh ta từng có một thời gian ngắn dính mối quan
hệ của mình dưới giáo hội Trật tự;
Pall nhìn Karen với vẻ không dám tin và hỏi:
"Vậy, Karen, tôi muốn biết... ừm... không, tôi muốn nghe thứ cậu đã nghe từ
chính miệng cậu, cậu định sẽ làm gì tiếp theo?"
Một khi cuốn sổ ghi chép này bị truyền ra, Karen chắc chắn sẽ bị mấy giáo hội
chính thống giáo nhất trí treo cổ.
Nếu nói rằng sự sụp đổ của giáo hội Ánh sáng là bắt nguồn từ sự ngầm đồng
thuận của tầng lớp giáo hội, dẫu sao, giáo hội Thần ánh sáng quá mức hùng
mạnh trong kỷ nguyên trước đã gây áp lực quá lớn lên mọi người, vậy thì, nếu
suy nghĩ của Karen trong cuốn sổ này bị lộ ra, chính là thách thức đối với nền
móng tạo nên giáo hội.
Anh đang chất vấn Thần!
Mà Thần không thể bị tra hỏi.
Karen ngồi trên bàn bóng, nhìn cỏ đằng xa rồi bình thản nói: "Tôi sẽ tiếp tục đi
theo con đường của giáo hội Trật tự."
Điều này không thể thay đổi được vì anh đã đang đứng trên con đường này.
“Sau đó thì sao?” Pall hỏi.
"Và sau đó, tôi sẽ vừa đi vừa luận chứng nó."
Kim Mao ngồi xuống, ánh mắt nó nhìn Karen mang theo một chút suy nghĩ sâu
xa.
Pall nhảy lên bàn bóng, đi đến trước mặt Karen:
"Có lẽ, hiện tại tôi nên khuyên bảo cậu, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cũng
đừng đi con đường lệch lạc như vậy, bởi vì điều này sẽ mang đến cho cậu quá
nhiều nguy hiểm chưa thể biết trước."
“Có lẽ?” Karen hỏi.
“Nhưng tôi không muốn làm vậy.” Pall phe phẩy đuôi “Bởi vì tôi đã chứng kiến
nỗi đau của Dis bao nhiêu năm nay, ông ấy đã hơn một lần nói rằng mình đã đi
sai đường, nhưng đã không có cơ hội để quay đầu lại.
Vì vậy, tôi cảm thấy rất tốt.
Cậu đã chứng minh rằng cậu thật sự không kém Dis về tài năng thiên bẩm,
trong mắt tôi, cậu gần như giống hệt Dis khi còn trẻ.
Vậy nên, tôi không muốn cậu trong tương lai lại phải đi vào vòng xoáy nỗi đau
của Dis, không muốn nhìn thấy cậu vững vàng ở tuổi thanh xuân, lạc lõng ở tuổi
trung niên và mang đầy tiêu cực khi về già.
Đây chắc cũng phải là ý của Dis, cũng là điều Dis mong đợi ở cậu."
Pall lặng lẽ nằm rạp xuống cạnh chân Karen, tựa đầu vào bắp chân của Karen:
"Nếu cậu nghĩ nó sai, hãy sửa nó, nếu cậu nghĩ nó đúng, hãy kiên định với nó.
Tôi có thể hiểu cho cậu, và cũng sẵn sàng hỗ trợ cậu..."
Khi nói đến đây, Pall không khỏi nhìn sang Alfred, trong đầu nó hiện ra những
gì Alfred nói hôm qua;
Yêu tinh radio này nói quả nhiên đúng, anh ta luôn luôn kiên định tin tưởng
Karen, cho nên anh ta thật sự có thể đồng cảm nhất đối với Karen;
Số 13 Phố MinkTác giả: Thuần Khiết Tích Tiểu LongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngDưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông… Đó là một giấc ngủ rất sâu, thậm chí không hề mộng mị.Sau khi tỉnh lại, Karen từ trên giường ngồi dậy, lẳng lặng nhìn hoa văn màu sắctrên chiếc chăn đắp trước mặt, ngây người mất một lúc.Anh xuống giường, đi vào phòng tắm, cởi quần áo và bắt đầu tắm.Pall đang ngủ ở cuối giường bị đánh thức, nó ngáp dài với bàn chân mèo củamình, sau đó nhảy đến bàn cạnh giường và bấm chuông.Tiếp đó, nó không thèm chạy về cuối giường nữa mà nằm thẳng vào chiếc chănvẫn còn ấm của Karen và tiếp tục giấc ngủ say.Khi Karen tắm xong, Kim Mao Kevin bước vào với chiếc khăn trắng trênmiệng, Karen cầm lấy nó và bắt đầu lau người, Kim Mao dùng móng của nó đểtrải chiếc khăn chống trượt trước cửa phòng tắm.Sau khi Karen mặc xong quần áo ra ngoài, cửa phòng ngủ cũng được đẩy ra,Alfred bưng bữa sáng bước vào.Karen ngồi xuống ghế sô pha, nhìn bữa sáng đã bày sẵn trên bàn cà phê, vì đóinên anh cũng không kén chọn nữa mà bắt đầu im lặng ăn.Lần này, ăn gần như là sạch sẽ hết."Thiếu gia, để tôi đi chuẩn bị thêm một chút nữa nhé?"“Không cần nữa, tôi no rồi.” Karen lấy khăn ướt từ tay Alfred, lau miệng, sauđó gấp lại để lau tay.Lúc này, rốt cục Pall cũng ngủ dậy, con mèo duỗi hết tứ chi và cong người hếtcỡ, sau đó nhảy ra khỏi giường đi đến sô pha, một đôi mắt mèo màu hổ pháchnhìn Karen chăm chú.Karen từ trên ghế sô pha đứng lên, đi tới bên bàn bóng, mở cửa sổ, gió lạnhbuổi sáng tràn vào, nhưng bởi vì vừa ăn xong nên anh không cảm thấy quá lạnh.Alfred đi bày bóng;"Không cần bày ra đâu, tôi chỉ muốn hóng gió thôi.""Vâng thưa thiếu gia.""Hôm qua tôi đã hoàn thành Thần khải và đã nghe thấy giọng nói của Thần Trậttự."Alfred không nói gì;"Gâu!"“Thần Khải mà Thần Trật tự ban cho cậu là gì?” Pall tò mò hỏi, như thể bác củaanh lo lắng về công việc phù hợp với anh sau khi tốt nghiệp.Karen lắc đầu nói:"Tôi không nghe."Chú chó mở to mắt, Pall nghiêng đầu;Còn Alfred lại tỏ ra vẻ như đó là lẽ đương nhiên và lặng lẽ ưỡn ngực lên.“Bởi vì tôi nghĩ mấy điều ông ta nói đều là sai.” Karen không muốn giải thíchthêm, chỉ hướng trên giường “Các người có thể đi xem sổ ghi chép của tôi.”"Gâu?"“Thực sao, tôi có thể đọc ghi chép của cậu ư?” Pall hỏi.“Vâng thưa thiếu gia.” Alfred đi đến bên giường, cầm lấy quyển sổ, ngồi xổmxuống mở nó ra, bên trái anh thò ra một cái đầu mèo, bên phải là cái đầu chó."Thần khải, thật ra là một màn lừa đảo..."Sau khi đọc xong, Alfred bắt đầu cầu nguyện, anh ta là một con dị ma không cótín ngưỡng tôn giáo, mặc dù anh ta từng có một thời gian ngắn dính mối quanhệ của mình dưới giáo hội Trật tự;Pall nhìn Karen với vẻ không dám tin và hỏi:"Vậy, Karen, tôi muốn biết... ừm... không, tôi muốn nghe thứ cậu đã nghe từchính miệng cậu, cậu định sẽ làm gì tiếp theo?"Một khi cuốn sổ ghi chép này bị truyền ra, Karen chắc chắn sẽ bị mấy giáo hộichính thống giáo nhất trí treo cổ.Nếu nói rằng sự sụp đổ của giáo hội Ánh sáng là bắt nguồn từ sự ngầm đồngthuận của tầng lớp giáo hội, dẫu sao, giáo hội Thần ánh sáng quá mức hùngmạnh trong kỷ nguyên trước đã gây áp lực quá lớn lên mọi người, vậy thì, nếusuy nghĩ của Karen trong cuốn sổ này bị lộ ra, chính là thách thức đối với nềnmóng tạo nên giáo hội.Anh đang chất vấn Thần!Mà Thần không thể bị tra hỏi.Karen ngồi trên bàn bóng, nhìn cỏ đằng xa rồi bình thản nói: "Tôi sẽ tiếp tục đitheo con đường của giáo hội Trật tự."Điều này không thể thay đổi được vì anh đã đang đứng trên con đường này.“Sau đó thì sao?” Pall hỏi."Và sau đó, tôi sẽ vừa đi vừa luận chứng nó."Kim Mao ngồi xuống, ánh mắt nó nhìn Karen mang theo một chút suy nghĩ sâuxa.Pall nhảy lên bàn bóng, đi đến trước mặt Karen:"Có lẽ, hiện tại tôi nên khuyên bảo cậu, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cũngđừng đi con đường lệch lạc như vậy, bởi vì điều này sẽ mang đến cho cậu quánhiều nguy hiểm chưa thể biết trước."“Có lẽ?” Karen hỏi.“Nhưng tôi không muốn làm vậy.” Pall phe phẩy đuôi “Bởi vì tôi đã chứng kiếnnỗi đau của Dis bao nhiêu năm nay, ông ấy đã hơn một lần nói rằng mình đã đisai đường, nhưng đã không có cơ hội để quay đầu lại.Vì vậy, tôi cảm thấy rất tốt.Cậu đã chứng minh rằng cậu thật sự không kém Dis về tài năng thiên bẩm,trong mắt tôi, cậu gần như giống hệt Dis khi còn trẻ.Vậy nên, tôi không muốn cậu trong tương lai lại phải đi vào vòng xoáy nỗi đaucủa Dis, không muốn nhìn thấy cậu vững vàng ở tuổi thanh xuân, lạc lõng ở tuổitrung niên và mang đầy tiêu cực khi về già.Đây chắc cũng phải là ý của Dis, cũng là điều Dis mong đợi ở cậu."Pall lặng lẽ nằm rạp xuống cạnh chân Karen, tựa đầu vào bắp chân của Karen:"Nếu cậu nghĩ nó sai, hãy sửa nó, nếu cậu nghĩ nó đúng, hãy kiên định với nó.Tôi có thể hiểu cho cậu, và cũng sẵn sàng hỗ trợ cậu..."Khi nói đến đây, Pall không khỏi nhìn sang Alfred, trong đầu nó hiện ra nhữnggì Alfred nói hôm qua;Yêu tinh radio này nói quả nhiên đúng, anh ta luôn luôn kiên định tin tưởngKaren, cho nên anh ta thật sự có thể đồng cảm nhất đối với Karen;