Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông…

Chương 604: Tôi đúng là thiên tài (1)

Số 13 Phố MinkTác giả: Thuần Khiết Tích Tiểu LongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngDưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông… Kunxi ngồi trên xe lăn, với tay vỗ vỗ mặt bàn, nói:"Có rất nhiều nhà tang lễ trong giáo hội. Nhà tang lễ của cậu có gì đặc biệt?"Karen nhìn quanh, mỉm cười:"Mua theo nhóm thì được giảm giá.""Hay!""Hay!"Câu trả lời hợp lý của Karen khiến cả bàn vỗ tay khen ngợi.Trong tập thể này, tiếng mắng chửi liên tiếp chính là lời ca ngợi êm tai nhất.Sau đó, thức ăn lần lượt được mang ra bàn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.Tốc độ của bữa tối nhanh hơn nhiều so với dự kiến, vì sau khi bữa tối của đoànthể lớn kết thúc sẽ có một cuộc tụ họp giữa các đoàn thể nhỏ trong đội ngũ. Loạiđoàn thể nhỏ này không phải vì tranh quyền đoạt lợi mà hoàn toàn vì hứng thúnên hình thành vòng quan hệ đặc biệt.Dù sao, niềm yêu thích của một ít người không tiện mời tất cả tham gia.Trước khi tính tiền, Neo đứng dậy, sau đó để Karen lấy bia chưa uống trên bàn,theo anh ta đến quầy thu ngân."Năm chai bia chưa dùng đến..." Neo nói."Vâng, thưa ngài, chúng tôi sẽ khấu trừ nó."Sau khi trả tiền, Karen hỏi Neo: "Đội trưởng, bây giờ anh đi về luôn à?""Tôi đi gặp Irina. Thường thì sau mỗi nhiệm vụ, tôi đều tới gặp cô ấy, và cô ấycũng đang đợi tôi tới. Còn cậu thì sao, đi về à?""Ừm, đúng vậy.""Cậy có thể chờ đám Peia xem, bọn họ xem ra đang định đưa cậu tới đến mộtnơi, có lẽ sẽ có lợi cho cậu.""Cảm ơn, đội trưởng.""Tôi đi trước."Neo bước ra khỏi quán đồ nướng, bóng dáng anh khuất dần trong phố đêm.Ngay lập tức, những người khác lần lượt bước ra khỏi phòng, bắt đầu thảo luậnxem nên đi đâu tiếp theo.Peia chủ động đi về phía Karen, nói: "Đưa cậu đi một nơi, cậu đi không?""Được.""Cậu đồng ý dễ dàng vậy?" Peia hơi ngạc nhiên."Thế à, tôi không thấy vậy."Peia lái ra chiếc xe mui trần, ban đầu Karen tính ngồi ghế phụ bởi vì chỗ ngồiphía sau rất hẹp, nhưng anh lại thấy Gray và Fanny đang đi tới.Karen ngồi phía sau xe, lúc sau Gray đi tới ngồi bên cạnh, hai người đàn ôngngồi có phần chật chội.Fanny thì ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn Karen: "Có chật lắm không?""Vẫn ổn."Fanny cười nói: "Xe VIP đã trả về văn phòng quản lý, khi thực hiện nhiệm vụmới có thể xin dùng.""Hoá ra là vậy."Peia lái xe khoảng 20 phút là đến khu nhà máy, hiện một số nhà máy đã tan làm,một số thì vẫn đang tiếp tục tăng ca.Ngoài cổng có một người đàn ông cao lớn đang ngồi canh, thấy Peia tới thìcung kính chào hỏi rồi chủ động mở cửa.Theo họ vào, Karen phát hiện bên trong rất náo nhiệt, giống như một đấutrường. Không ít người đang huấn luyện trong đó, mà điều khiến người ta cócảm giác muốn chửi tục đó là trong phòng còn có khu vực sân bắn, có người ởnơi ấy luyện tập xạ kích.Nó quả thật là một hình ảnh hài hoà khi kết hợp vũ khí nguyên thủy với vũ khínóng.Tất cả mọi người chủ động cúi đầu chào hỏi Peia và Fanny, không một ai dámmở miệng đùa giỡn, hai người họ nghiễm nhiên trở thành đại ca của mảnh đấtnày.Peia dẫn mọi người đi sâu vào trong, đi xuống bậc thang mở cửa sắt, bên tronglà một khu vực riêng, cách bài trí giống hệt bên trên, một nửa là sân bắn, mộtnửa là đấu trường. Nhưng nơi rộng lớn như vậy lại chỉ có bốn người bọn họ.Ngoài ra, trong tủ trưng bày của đấu trường không chỉ có bộ quyền anh mà còncó rất nhiều loại vũ khí lạnh khác.Fanny nói, "Tôi vẫn cần thời gian để sửa sang lại khẩu súng của cậu. Trước tiênhôm nay cậu cứ luyện tập kỹ năng chiến đấu cùng đám Peia đi. Tất nhiên, tôicũng không ngại để cậu xem tôi luyện thương.""Vậy thì tôi sẽ luyện tập những cái khác trước.""Đi theo tôi." Gray nói với Karen, cầm một thanh trường thương trên kệ.Karen nhớ rằng trong cuộc rượt đuổi đêm đó, vũ khí của Gray là một thanhtrường thương màu đen. Nhưng rõ ràng, vũ khí ở đây đều là đồ rèn thôngthường, không liên quan gì đến Thánh khí.Ban đầu, Karen muốn chọn một thanh loan đao, nhưng do dự một lúc lại lựathanh trường kiếm."Lên đi."Gray đã lên trên sàn đấu, dùng mảnh vải bọc lại đầu cây thương.Karen cũng cầm trường kiếm lên sàn. Trong khi đó, Peia ngồi bên bên dưới, taycầm chai bia quan sát, không quên nhắc nhở:"Karen, Grey và Wind là hai đội viên mạnh nhất trong đội của chúng tôi, chỉđứng sau đội trưởng. Cậu phải học tập thật giỏi đấy nhé."Karen nhớ trong cuộc chiến đêm đó, chỉ có anh và Gray hai người tự mình táchra đuổi theo chém giết mục tiêu, còn những người khác thì hợp tác thành từngđội ngũ nhỏ."Không được phép sử dụng ma thuật." Gray nói, "Còn các phương thức khác thìcó thể.""Tôi hiểu rồi.""Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."Gray chủ động tiến tới, Karen hơi trùng gối, cầm ngang trường kiếm bắt đầu tấncông."Ầm!"Gray hời hợt dùng cán thương đẩy trường kiếm của Karen ra, sau đó mạnh mẽxoay người, phần đuôi trường thương hướng lên hất về phía sau."Ầm!"Đuôi trường thương đánh trúng ngực Karen khiến anh bay ra xa vài mét, thânthể đập vào dây thừng lò xo hai bên sàn đấu rồi lăn xuống.Gray nhìn Karen cười nói: "Cậu chưa từng trải qua huấn luyện chính thống à?"

Kunxi ngồi trên xe lăn, với tay vỗ vỗ mặt bàn, nói:

"Có rất nhiều nhà tang lễ trong giáo hội. Nhà tang lễ của cậu có gì đặc biệt?"

Karen nhìn quanh, mỉm cười:

"Mua theo nhóm thì được giảm giá."

"Hay!"

"Hay!"

Câu trả lời hợp lý của Karen khiến cả bàn vỗ tay khen ngợi.

Trong tập thể này, tiếng mắng chửi liên tiếp chính là lời ca ngợi êm tai nhất.

Sau đó, thức ăn lần lượt được mang ra bàn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.

Tốc độ của bữa tối nhanh hơn nhiều so với dự kiến, vì sau khi bữa tối của đoàn

thể lớn kết thúc sẽ có một cuộc tụ họp giữa các đoàn thể nhỏ trong đội ngũ. Loại

đoàn thể nhỏ này không phải vì tranh quyền đoạt lợi mà hoàn toàn vì hứng thú

nên hình thành vòng quan hệ đặc biệt.

Dù sao, niềm yêu thích của một ít người không tiện mời tất cả tham gia.

Trước khi tính tiền, Neo đứng dậy, sau đó để Karen lấy bia chưa uống trên bàn,

theo anh ta đến quầy thu ngân.

"Năm chai bia chưa dùng đến..." Neo nói.

"Vâng, thưa ngài, chúng tôi sẽ khấu trừ nó."

Sau khi trả tiền, Karen hỏi Neo: "Đội trưởng, bây giờ anh đi về luôn à?"

"Tôi đi gặp Irina. Thường thì sau mỗi nhiệm vụ, tôi đều tới gặp cô ấy, và cô ấy

cũng đang đợi tôi tới. Còn cậu thì sao, đi về à?"

"Ừm, đúng vậy."

"Cậy có thể chờ đám Peia xem, bọn họ xem ra đang định đưa cậu tới đến một

nơi, có lẽ sẽ có lợi cho cậu."

"Cảm ơn, đội trưởng."

"Tôi đi trước."

Neo bước ra khỏi quán đồ nướng, bóng dáng anh khuất dần trong phố đêm.

Ngay lập tức, những người khác lần lượt bước ra khỏi phòng, bắt đầu thảo luận

xem nên đi đâu tiếp theo.

Peia chủ động đi về phía Karen, nói: "Đưa cậu đi một nơi, cậu đi không?"

"Được."

"Cậu đồng ý dễ dàng vậy?" Peia hơi ngạc nhiên.

"Thế à, tôi không thấy vậy."

Peia lái ra chiếc xe mui trần, ban đầu Karen tính ngồi ghế phụ bởi vì chỗ ngồi

phía sau rất hẹp, nhưng anh lại thấy Gray và Fanny đang đi tới.

Karen ngồi phía sau xe, lúc sau Gray đi tới ngồi bên cạnh, hai người đàn ông

ngồi có phần chật chội.

Fanny thì ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn Karen: "Có chật lắm không?"

"Vẫn ổn."

Fanny cười nói: "Xe VIP đã trả về văn phòng quản lý, khi thực hiện nhiệm vụ

mới có thể xin dùng."

"Hoá ra là vậy."

Peia lái xe khoảng 20 phút là đến khu nhà máy, hiện một số nhà máy đã tan làm,

một số thì vẫn đang tiếp tục tăng ca.

Ngoài cổng có một người đàn ông cao lớn đang ngồi canh, thấy Peia tới thì

cung kính chào hỏi rồi chủ động mở cửa.

Theo họ vào, Karen phát hiện bên trong rất náo nhiệt, giống như một đấu

trường. Không ít người đang huấn luyện trong đó, mà điều khiến người ta có

cảm giác muốn chửi tục đó là trong phòng còn có khu vực sân bắn, có người ở

nơi ấy luyện tập xạ kích.

Nó quả thật là một hình ảnh hài hoà khi kết hợp vũ khí nguyên thủy với vũ khí

nóng.

Tất cả mọi người chủ động cúi đầu chào hỏi Peia và Fanny, không một ai dám

mở miệng đùa giỡn, hai người họ nghiễm nhiên trở thành đại ca của mảnh đất

này.

Peia dẫn mọi người đi sâu vào trong, đi xuống bậc thang mở cửa sắt, bên trong

là một khu vực riêng, cách bài trí giống hệt bên trên, một nửa là sân bắn, một

nửa là đấu trường. Nhưng nơi rộng lớn như vậy lại chỉ có bốn người bọn họ.

Ngoài ra, trong tủ trưng bày của đấu trường không chỉ có bộ quyền anh mà còn

có rất nhiều loại vũ khí lạnh khác.

Fanny nói, "Tôi vẫn cần thời gian để sửa sang lại khẩu súng của cậu. Trước tiên

hôm nay cậu cứ luyện tập kỹ năng chiến đấu cùng đám Peia đi. Tất nhiên, tôi

cũng không ngại để cậu xem tôi luyện thương."

"Vậy thì tôi sẽ luyện tập những cái khác trước."

"Đi theo tôi." Gray nói với Karen, cầm một thanh trường thương trên kệ.

Karen nhớ rằng trong cuộc rượt đuổi đêm đó, vũ khí của Gray là một thanh

trường thương màu đen. Nhưng rõ ràng, vũ khí ở đây đều là đồ rèn thông

thường, không liên quan gì đến Thánh khí.

Ban đầu, Karen muốn chọn một thanh loan đao, nhưng do dự một lúc lại lựa

thanh trường kiếm.

"Lên đi."

Gray đã lên trên sàn đấu, dùng mảnh vải bọc lại đầu cây thương.

Karen cũng cầm trường kiếm lên sàn. Trong khi đó, Peia ngồi bên bên dưới, tay

cầm chai bia quan sát, không quên nhắc nhở:

"Karen, Grey và Wind là hai đội viên mạnh nhất trong đội của chúng tôi, chỉ

đứng sau đội trưởng. Cậu phải học tập thật giỏi đấy nhé."

Karen nhớ trong cuộc chiến đêm đó, chỉ có anh và Gray hai người tự mình tách

ra đuổi theo chém giết mục tiêu, còn những người khác thì hợp tác thành từng

đội ngũ nhỏ.

"Không được phép sử dụng ma thuật." Gray nói, "Còn các phương thức khác thì

có thể."

"Tôi hiểu rồi."

"Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."

Gray chủ động tiến tới, Karen hơi trùng gối, cầm ngang trường kiếm bắt đầu tấn

công.

"Ầm!"

Gray hời hợt dùng cán thương đẩy trường kiếm của Karen ra, sau đó mạnh mẽ

xoay người, phần đuôi trường thương hướng lên hất về phía sau.

"Ầm!"

Đuôi trường thương đánh trúng ngực Karen khiến anh bay ra xa vài mét, thân

thể đập vào dây thừng lò xo hai bên sàn đấu rồi lăn xuống.

Gray nhìn Karen cười nói: "Cậu chưa từng trải qua huấn luyện chính thống à?"

Số 13 Phố MinkTác giả: Thuần Khiết Tích Tiểu LongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngDưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông… Kunxi ngồi trên xe lăn, với tay vỗ vỗ mặt bàn, nói:"Có rất nhiều nhà tang lễ trong giáo hội. Nhà tang lễ của cậu có gì đặc biệt?"Karen nhìn quanh, mỉm cười:"Mua theo nhóm thì được giảm giá.""Hay!""Hay!"Câu trả lời hợp lý của Karen khiến cả bàn vỗ tay khen ngợi.Trong tập thể này, tiếng mắng chửi liên tiếp chính là lời ca ngợi êm tai nhất.Sau đó, thức ăn lần lượt được mang ra bàn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.Tốc độ của bữa tối nhanh hơn nhiều so với dự kiến, vì sau khi bữa tối của đoànthể lớn kết thúc sẽ có một cuộc tụ họp giữa các đoàn thể nhỏ trong đội ngũ. Loạiđoàn thể nhỏ này không phải vì tranh quyền đoạt lợi mà hoàn toàn vì hứng thúnên hình thành vòng quan hệ đặc biệt.Dù sao, niềm yêu thích của một ít người không tiện mời tất cả tham gia.Trước khi tính tiền, Neo đứng dậy, sau đó để Karen lấy bia chưa uống trên bàn,theo anh ta đến quầy thu ngân."Năm chai bia chưa dùng đến..." Neo nói."Vâng, thưa ngài, chúng tôi sẽ khấu trừ nó."Sau khi trả tiền, Karen hỏi Neo: "Đội trưởng, bây giờ anh đi về luôn à?""Tôi đi gặp Irina. Thường thì sau mỗi nhiệm vụ, tôi đều tới gặp cô ấy, và cô ấycũng đang đợi tôi tới. Còn cậu thì sao, đi về à?""Ừm, đúng vậy.""Cậy có thể chờ đám Peia xem, bọn họ xem ra đang định đưa cậu tới đến mộtnơi, có lẽ sẽ có lợi cho cậu.""Cảm ơn, đội trưởng.""Tôi đi trước."Neo bước ra khỏi quán đồ nướng, bóng dáng anh khuất dần trong phố đêm.Ngay lập tức, những người khác lần lượt bước ra khỏi phòng, bắt đầu thảo luậnxem nên đi đâu tiếp theo.Peia chủ động đi về phía Karen, nói: "Đưa cậu đi một nơi, cậu đi không?""Được.""Cậu đồng ý dễ dàng vậy?" Peia hơi ngạc nhiên."Thế à, tôi không thấy vậy."Peia lái ra chiếc xe mui trần, ban đầu Karen tính ngồi ghế phụ bởi vì chỗ ngồiphía sau rất hẹp, nhưng anh lại thấy Gray và Fanny đang đi tới.Karen ngồi phía sau xe, lúc sau Gray đi tới ngồi bên cạnh, hai người đàn ôngngồi có phần chật chội.Fanny thì ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn Karen: "Có chật lắm không?""Vẫn ổn."Fanny cười nói: "Xe VIP đã trả về văn phòng quản lý, khi thực hiện nhiệm vụmới có thể xin dùng.""Hoá ra là vậy."Peia lái xe khoảng 20 phút là đến khu nhà máy, hiện một số nhà máy đã tan làm,một số thì vẫn đang tiếp tục tăng ca.Ngoài cổng có một người đàn ông cao lớn đang ngồi canh, thấy Peia tới thìcung kính chào hỏi rồi chủ động mở cửa.Theo họ vào, Karen phát hiện bên trong rất náo nhiệt, giống như một đấutrường. Không ít người đang huấn luyện trong đó, mà điều khiến người ta cócảm giác muốn chửi tục đó là trong phòng còn có khu vực sân bắn, có người ởnơi ấy luyện tập xạ kích.Nó quả thật là một hình ảnh hài hoà khi kết hợp vũ khí nguyên thủy với vũ khínóng.Tất cả mọi người chủ động cúi đầu chào hỏi Peia và Fanny, không một ai dámmở miệng đùa giỡn, hai người họ nghiễm nhiên trở thành đại ca của mảnh đấtnày.Peia dẫn mọi người đi sâu vào trong, đi xuống bậc thang mở cửa sắt, bên tronglà một khu vực riêng, cách bài trí giống hệt bên trên, một nửa là sân bắn, mộtnửa là đấu trường. Nhưng nơi rộng lớn như vậy lại chỉ có bốn người bọn họ.Ngoài ra, trong tủ trưng bày của đấu trường không chỉ có bộ quyền anh mà còncó rất nhiều loại vũ khí lạnh khác.Fanny nói, "Tôi vẫn cần thời gian để sửa sang lại khẩu súng của cậu. Trước tiênhôm nay cậu cứ luyện tập kỹ năng chiến đấu cùng đám Peia đi. Tất nhiên, tôicũng không ngại để cậu xem tôi luyện thương.""Vậy thì tôi sẽ luyện tập những cái khác trước.""Đi theo tôi." Gray nói với Karen, cầm một thanh trường thương trên kệ.Karen nhớ rằng trong cuộc rượt đuổi đêm đó, vũ khí của Gray là một thanhtrường thương màu đen. Nhưng rõ ràng, vũ khí ở đây đều là đồ rèn thôngthường, không liên quan gì đến Thánh khí.Ban đầu, Karen muốn chọn một thanh loan đao, nhưng do dự một lúc lại lựathanh trường kiếm."Lên đi."Gray đã lên trên sàn đấu, dùng mảnh vải bọc lại đầu cây thương.Karen cũng cầm trường kiếm lên sàn. Trong khi đó, Peia ngồi bên bên dưới, taycầm chai bia quan sát, không quên nhắc nhở:"Karen, Grey và Wind là hai đội viên mạnh nhất trong đội của chúng tôi, chỉđứng sau đội trưởng. Cậu phải học tập thật giỏi đấy nhé."Karen nhớ trong cuộc chiến đêm đó, chỉ có anh và Gray hai người tự mình táchra đuổi theo chém giết mục tiêu, còn những người khác thì hợp tác thành từngđội ngũ nhỏ."Không được phép sử dụng ma thuật." Gray nói, "Còn các phương thức khác thìcó thể.""Tôi hiểu rồi.""Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."Gray chủ động tiến tới, Karen hơi trùng gối, cầm ngang trường kiếm bắt đầu tấncông."Ầm!"Gray hời hợt dùng cán thương đẩy trường kiếm của Karen ra, sau đó mạnh mẽxoay người, phần đuôi trường thương hướng lên hất về phía sau."Ầm!"Đuôi trường thương đánh trúng ngực Karen khiến anh bay ra xa vài mét, thânthể đập vào dây thừng lò xo hai bên sàn đấu rồi lăn xuống.Gray nhìn Karen cười nói: "Cậu chưa từng trải qua huấn luyện chính thống à?"

Chương 604: Tôi đúng là thiên tài (1)