Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông…

Chương 628: Khế ước cộng sinh! (1)

Số 13 Phố MinkTác giả: Thuần Khiết Tích Tiểu LongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngDưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông… Karen giơ tay, đối diện với thi thể của Luke:“Tịnh hoá kỷ luật.”Sức mạnh linh tính còn sót lại trong cơ thể của Luke bị xóa bỏ hoàn toàn,phương pháp này đơn giản hiệu quả nhất, thuận tiện hơn nhiều so với cách moimắt hoặc là cắt lưỡi của ông Bede ban đầu.Khi làm xong những việc này, Karen nghe thấy tiếng bước chân vang lên phíasau mình, quay đầu lại, thấy Neo đang đi về phía này.“Hoàn thành rồi?”Đội trưởng hỏi là “hoàn thành rồi” mà không phải là “giải quyết rồi”.Karen gật đầu, nói: “Ừm, hoàn thành rồi.”Neo nhìn thi thể của Luke trên mặt đất, cúi người nhặt hai con búp bê vải lên:“Lần sau khi ứng phó với thứ như này, có thể dùng thuật pháp thuộc tính tấncông linh hồn, hiệu quả sẽ tốt hơn.”“Vâng, đội trưởng, tôi biết rồi.”“Chúc mừng anh, trở thành thẩm phán.”“Đội trưởng, trong đội chúng ta, không chỉ có một mình tôi là thẩm phán.”“Nhưng tôi tin, có lẽ Gray sẽ không muốn giao lưu với anh nữa…”“Vậy sao, thật đáng tiếc, tôi còn nghĩ có thể có cơ hội giao lưu một chút.”Karen không hỏi đội trưởng chuyện về mặt nạ, đội trưởng cũng không hỏiKaren chuyện chi tiết nâng bậc thẩm phán, dường như hai người đều tuân thủmột ước định ban đầu nào đó, đó là không chủ động hỏi đến bí mật của đốiphương.Neo lên tiếng nói: “Nhiệm vụ kết thúc, dựa theo quy định, phải liên hoan ănđêm rồi.”“Bữa này tôi mời nhé, đội trưởng.”“Ừm, đương nhiên.”Karen và Neo đi ra khỏi nhà xưởng, Fanny, Wind và Marlow lập tức hiện thân.Wind vẫn phụ trách theo dõi Luke, Fanny phụ trách cảnh giới, Marlow phụtrách dùng trận pháp tiến hành phong tỏa đối phương.Đánh lén ban đầu là do Neo đích thân làm.“Fanny, thông báo cho Gendi, cho người của anh ta đến đây nhặt xác và dọndẹp.”“Vâng, đội trưởng.”Fanny bắn ra đạn tín hiệu vào không trung.…Địa điểm liên hoan được diễn ra ở một quán ăn đêm bên đường.Quán ăn đêm ở Thành phố York thông thường không có nhiều loại đồ ăn, thậmchí có thể nói là chỉ có một, việc này bắt nguồn từ lòng kiêu ngạo kiên trì củangười Wien, cho rằng dưới ánh mắt chuyên tâm, có thể cho món ăn một sức hấpdẫn đặc biệt hơn.Sự thật cũng đúng như vậy, cùng với sự khởi dậy và mở rộng của đế quốc Wienmấy trăm năm nay, ở quốc gia khác đặc biệt là khu vực thực dân, món ăn Wienrất được ưa chuộng, những người tầng lớp bình thường ở những nơi này đều lấyviệc có thể ăn “đồ ăn Wien” làm vinh quang, hơn nữa còn vì “đồ ăn Wien” màchủ động ban cho rất nhiều văn hóa và ý nghĩa tinh thần ngay cả bản thân ngườiWien cũng không ngờ.Ví dụ như quán ăn đêm mà đám người Karen đang ngồi, nó chỉ cung cấp… lạpxưởng và lạp xưởng.Nhưng bạn có thể lựa chọn lạp xưởng các loại khẩu vị, có một món lạp xưởngrất thần kỳ, nó được coi là món ăn chiêu bài bày trước mặt tất cả mọi người, làmột cây lạp xưởng trong khi nhồi nhân, còn cho thêm lượng lớn tương Wien,nhìn có màu đen.Chủ quán là một ông già tóc hoa râm, rau khi lên xong đồ ăn, đứng ở bên cạnhvới sự kỳ vọng trong sự thận trọng, chờ đợi phản hồi của khách.Karen cắn một miếng, đưa vào miệng nhai rồi nuốt xuống.Được rồi, không trực tiếp nhè ra vẫn là vì quan niệm đạo đức quý trọng lươngthực.Những người khác ăn rất bình thường;Thói quen ẩm thực chính là như vậy, chỉ cần không có độc, ăn lâu rồi, tự nhiêncũng có thể thành thói quen.Nhưng chủ quán lại cứ chọn Karen, ghé sát lại hỏi: “Hương vị thế nào?”Karen lắc đầu: “Không ngon.”Chủ quán cứng đờ người;Nhưng cũng không đến mức cãi nhau với khách, chỉ bực bội không vui đi vềtiếp tục nướng lạp xưởng, và trong lòng lặng lẽ hủy bỏ đãi ngộ trừ đi số lẻ khithanh toán của bàn KarenSau khi Fanny tự ngồi xuống, nổi hứng nhìn chằm chằm Karen;Wind và Marlow cũng vậy, nhưng bọn họ không trắng trợn như Fanny, chỉ ănmột miếng lạp xưởng, nhìn Karen một cái, khiến Karen có cảm giác bọn họđang ăn mình vậy.Lúc trước bọn họ đều bị sắp xếp phụ trách cảnh giới ở ngoài vòng vây, ngoại trừNeo ở khoảng cách gần có thể “quan sát”, thực ra những người khác cũngkhông biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì trong nhà xưởng.Nhưng bọn họ biết rõ, cho dù Luke bị thương nặng khi bị đánh lén, nhưng dùsao người đó cũng là phán quyết quan, khi đội trưởng hạ lệnh dừng tay, rõ ràngvẫn chưa ép ra con át chủ bài cuối cùng của phán quyết quan đó.Nếu đội trưởng chỉ bảo Karen đi vào lấy đi tính mạng của phán quyết quanLuke tê liệt nằm dưới đất, bọn họ sẽ không kinh ngạc như vậy.Mặt khác tuy rằng bọn họ không đi vào, cũng không xem được tình huống bêntrong, nhưng trong nhà xưởng từng luồng năng lượng tỏa ra hơi thở Thần KỷLuật dao động và thuần khiết nổi lên, bọn họ có thể cảm nhận được.Cho nên, bây giờ mọi người đều cảm thấy rất hiếu kỳ với “thực lực thực sự” củaKaren.Cho dù là Fanny đã từng cùng Karen ngủ ở trên một cái giường khi chấp hànhnhiệm vụ,Bây giờ nhìn Karen, cũng vẫn có chút xa lạ.Từ dáng vẻ ban đầu cầm một khẩu súng sơ cấp học theo mình dựa vào cửa kínhxe cảnh giới.Đến dùng hai thanh loan đao huyền ảo giết gã lùn đó cứu mình.Rồi đến khi giao lưu với Gray từ ban đầu hoàn toàn không biết đánh nhau đếncó thể đánh không màng sống chết với Gray, cũng không rơi vào thế yếu.Cuối cùng, là đêm nay một mình anh đi giết một vị phán quyết quan.Fanny cảm thấy, mình thực sự không nhìn thấu được người thanh niên anh tuấntrước mắt này, trên người anh có quá nhiều bí mật.

Karen giơ tay, đối diện với thi thể của Luke:

“Tịnh hoá kỷ luật.”

Sức mạnh linh tính còn sót lại trong cơ thể của Luke bị xóa bỏ hoàn toàn,

phương pháp này đơn giản hiệu quả nhất, thuận tiện hơn nhiều so với cách moi

mắt hoặc là cắt lưỡi của ông Bede ban đầu.

Khi làm xong những việc này, Karen nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía

sau mình, quay đầu lại, thấy Neo đang đi về phía này.

“Hoàn thành rồi?”

Đội trưởng hỏi là “hoàn thành rồi” mà không phải là “giải quyết rồi”.

Karen gật đầu, nói: “Ừm, hoàn thành rồi.”

Neo nhìn thi thể của Luke trên mặt đất, cúi người nhặt hai con búp bê vải lên:

“Lần sau khi ứng phó với thứ như này, có thể dùng thuật pháp thuộc tính tấn

công linh hồn, hiệu quả sẽ tốt hơn.”

“Vâng, đội trưởng, tôi biết rồi.”

“Chúc mừng anh, trở thành thẩm phán.”

“Đội trưởng, trong đội chúng ta, không chỉ có một mình tôi là thẩm phán.”

“Nhưng tôi tin, có lẽ Gray sẽ không muốn giao lưu với anh nữa…”

“Vậy sao, thật đáng tiếc, tôi còn nghĩ có thể có cơ hội giao lưu một chút.”

Karen không hỏi đội trưởng chuyện về mặt nạ, đội trưởng cũng không hỏi

Karen chuyện chi tiết nâng bậc thẩm phán, dường như hai người đều tuân thủ

một ước định ban đầu nào đó, đó là không chủ động hỏi đến bí mật của đối

phương.

Neo lên tiếng nói: “Nhiệm vụ kết thúc, dựa theo quy định, phải liên hoan ăn

đêm rồi.”

“Bữa này tôi mời nhé, đội trưởng.”

“Ừm, đương nhiên.”

Karen và Neo đi ra khỏi nhà xưởng, Fanny, Wind và Marlow lập tức hiện thân.

Wind vẫn phụ trách theo dõi Luke, Fanny phụ trách cảnh giới, Marlow phụ

trách dùng trận pháp tiến hành phong tỏa đối phương.

Đánh lén ban đầu là do Neo đích thân làm.

“Fanny, thông báo cho Gendi, cho người của anh ta đến đây nhặt xác và dọn

dẹp.”

“Vâng, đội trưởng.”

Fanny bắn ra đạn tín hiệu vào không trung.

Địa điểm liên hoan được diễn ra ở một quán ăn đêm bên đường.

Quán ăn đêm ở Thành phố York thông thường không có nhiều loại đồ ăn, thậm

chí có thể nói là chỉ có một, việc này bắt nguồn từ lòng kiêu ngạo kiên trì của

người Wien, cho rằng dưới ánh mắt chuyên tâm, có thể cho món ăn một sức hấp

dẫn đặc biệt hơn.

Sự thật cũng đúng như vậy, cùng với sự khởi dậy và mở rộng của đế quốc Wien

mấy trăm năm nay, ở quốc gia khác đặc biệt là khu vực thực dân, món ăn Wien

rất được ưa chuộng, những người tầng lớp bình thường ở những nơi này đều lấy

việc có thể ăn “đồ ăn Wien” làm vinh quang, hơn nữa còn vì “đồ ăn Wien” mà

chủ động ban cho rất nhiều văn hóa và ý nghĩa tinh thần ngay cả bản thân người

Wien cũng không ngờ.

Ví dụ như quán ăn đêm mà đám người Karen đang ngồi, nó chỉ cung cấp… lạp

xưởng và lạp xưởng.

Nhưng bạn có thể lựa chọn lạp xưởng các loại khẩu vị, có một món lạp xưởng

rất thần kỳ, nó được coi là món ăn chiêu bài bày trước mặt tất cả mọi người, là

một cây lạp xưởng trong khi nhồi nhân, còn cho thêm lượng lớn tương Wien,

nhìn có màu đen.

Chủ quán là một ông già tóc hoa râm, rau khi lên xong đồ ăn, đứng ở bên cạnh

với sự kỳ vọng trong sự thận trọng, chờ đợi phản hồi của khách.

Karen cắn một miếng, đưa vào miệng nhai rồi nuốt xuống.

Được rồi, không trực tiếp nhè ra vẫn là vì quan niệm đạo đức quý trọng lương

thực.

Những người khác ăn rất bình thường;

Thói quen ẩm thực chính là như vậy, chỉ cần không có độc, ăn lâu rồi, tự nhiên

cũng có thể thành thói quen.

Nhưng chủ quán lại cứ chọn Karen, ghé sát lại hỏi: “Hương vị thế nào?”

Karen lắc đầu: “Không ngon.”

Chủ quán cứng đờ người;

Nhưng cũng không đến mức cãi nhau với khách, chỉ bực bội không vui đi về

tiếp tục nướng lạp xưởng, và trong lòng lặng lẽ hủy bỏ đãi ngộ trừ đi số lẻ khi

thanh toán của bàn Karen

Sau khi Fanny tự ngồi xuống, nổi hứng nhìn chằm chằm Karen;

Wind và Marlow cũng vậy, nhưng bọn họ không trắng trợn như Fanny, chỉ ăn

một miếng lạp xưởng, nhìn Karen một cái, khiến Karen có cảm giác bọn họ

đang ăn mình vậy.

Lúc trước bọn họ đều bị sắp xếp phụ trách cảnh giới ở ngoài vòng vây, ngoại trừ

Neo ở khoảng cách gần có thể “quan sát”, thực ra những người khác cũng

không biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì trong nhà xưởng.

Nhưng bọn họ biết rõ, cho dù Luke bị thương nặng khi bị đánh lén, nhưng dù

sao người đó cũng là phán quyết quan, khi đội trưởng hạ lệnh dừng tay, rõ ràng

vẫn chưa ép ra con át chủ bài cuối cùng của phán quyết quan đó.

Nếu đội trưởng chỉ bảo Karen đi vào lấy đi tính mạng của phán quyết quan

Luke tê liệt nằm dưới đất, bọn họ sẽ không kinh ngạc như vậy.

Mặt khác tuy rằng bọn họ không đi vào, cũng không xem được tình huống bên

trong, nhưng trong nhà xưởng từng luồng năng lượng tỏa ra hơi thở Thần Kỷ

Luật dao động và thuần khiết nổi lên, bọn họ có thể cảm nhận được.

Cho nên, bây giờ mọi người đều cảm thấy rất hiếu kỳ với “thực lực thực sự” của

Karen.

Cho dù là Fanny đã từng cùng Karen ngủ ở trên một cái giường khi chấp hành

nhiệm vụ,

Bây giờ nhìn Karen, cũng vẫn có chút xa lạ.

Từ dáng vẻ ban đầu cầm một khẩu súng sơ cấp học theo mình dựa vào cửa kính

xe cảnh giới.

Đến dùng hai thanh loan đao huyền ảo giết gã lùn đó cứu mình.

Rồi đến khi giao lưu với Gray từ ban đầu hoàn toàn không biết đánh nhau đến

có thể đánh không màng sống chết với Gray, cũng không rơi vào thế yếu.

Cuối cùng, là đêm nay một mình anh đi giết một vị phán quyết quan.

Fanny cảm thấy, mình thực sự không nhìn thấu được người thanh niên anh tuấn

trước mắt này, trên người anh có quá nhiều bí mật.

Số 13 Phố MinkTác giả: Thuần Khiết Tích Tiểu LongTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngDưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê. . . Đáng chết. . ."Jeff dùng sức vung chân, hắn quên mất đế giày của mình đã sớm mài rất mỏng gần như có thể thông khí, lần này bị bỏng đến lòng bàn chân.Gió đêm bọc trong cái lạnh thổi qua lại trên đường phố, trên đường đã không thấy được mấy người đi đường, vài người xa xa cũng là quấn khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng chạy đi.Jeff lật cổ áo khoác của mình lên, cổ áo hai bên bởi vì vết bẩn và hiện ra bóng loáng, nhưng tại thời điểm này, vẫn có thể giúp cho hắn có cảm giác an toàn vì được che giấu và bảo vệ.Phía trước là số 128 đường Mink, từ số 50 đến 200, đều là nhà phố, bất kể là người mua hay thuê ở đây, đại khái sẽ không phải là đại phú, nhưng ít nhất cũng coi như là tầng lớp trung lưu.Ngôi nhà trước mắt là một gia đình có ba người sống, người đàn ông… Karen giơ tay, đối diện với thi thể của Luke:“Tịnh hoá kỷ luật.”Sức mạnh linh tính còn sót lại trong cơ thể của Luke bị xóa bỏ hoàn toàn,phương pháp này đơn giản hiệu quả nhất, thuận tiện hơn nhiều so với cách moimắt hoặc là cắt lưỡi của ông Bede ban đầu.Khi làm xong những việc này, Karen nghe thấy tiếng bước chân vang lên phíasau mình, quay đầu lại, thấy Neo đang đi về phía này.“Hoàn thành rồi?”Đội trưởng hỏi là “hoàn thành rồi” mà không phải là “giải quyết rồi”.Karen gật đầu, nói: “Ừm, hoàn thành rồi.”Neo nhìn thi thể của Luke trên mặt đất, cúi người nhặt hai con búp bê vải lên:“Lần sau khi ứng phó với thứ như này, có thể dùng thuật pháp thuộc tính tấncông linh hồn, hiệu quả sẽ tốt hơn.”“Vâng, đội trưởng, tôi biết rồi.”“Chúc mừng anh, trở thành thẩm phán.”“Đội trưởng, trong đội chúng ta, không chỉ có một mình tôi là thẩm phán.”“Nhưng tôi tin, có lẽ Gray sẽ không muốn giao lưu với anh nữa…”“Vậy sao, thật đáng tiếc, tôi còn nghĩ có thể có cơ hội giao lưu một chút.”Karen không hỏi đội trưởng chuyện về mặt nạ, đội trưởng cũng không hỏiKaren chuyện chi tiết nâng bậc thẩm phán, dường như hai người đều tuân thủmột ước định ban đầu nào đó, đó là không chủ động hỏi đến bí mật của đốiphương.Neo lên tiếng nói: “Nhiệm vụ kết thúc, dựa theo quy định, phải liên hoan ănđêm rồi.”“Bữa này tôi mời nhé, đội trưởng.”“Ừm, đương nhiên.”Karen và Neo đi ra khỏi nhà xưởng, Fanny, Wind và Marlow lập tức hiện thân.Wind vẫn phụ trách theo dõi Luke, Fanny phụ trách cảnh giới, Marlow phụtrách dùng trận pháp tiến hành phong tỏa đối phương.Đánh lén ban đầu là do Neo đích thân làm.“Fanny, thông báo cho Gendi, cho người của anh ta đến đây nhặt xác và dọndẹp.”“Vâng, đội trưởng.”Fanny bắn ra đạn tín hiệu vào không trung.…Địa điểm liên hoan được diễn ra ở một quán ăn đêm bên đường.Quán ăn đêm ở Thành phố York thông thường không có nhiều loại đồ ăn, thậmchí có thể nói là chỉ có một, việc này bắt nguồn từ lòng kiêu ngạo kiên trì củangười Wien, cho rằng dưới ánh mắt chuyên tâm, có thể cho món ăn một sức hấpdẫn đặc biệt hơn.Sự thật cũng đúng như vậy, cùng với sự khởi dậy và mở rộng của đế quốc Wienmấy trăm năm nay, ở quốc gia khác đặc biệt là khu vực thực dân, món ăn Wienrất được ưa chuộng, những người tầng lớp bình thường ở những nơi này đều lấyviệc có thể ăn “đồ ăn Wien” làm vinh quang, hơn nữa còn vì “đồ ăn Wien” màchủ động ban cho rất nhiều văn hóa và ý nghĩa tinh thần ngay cả bản thân ngườiWien cũng không ngờ.Ví dụ như quán ăn đêm mà đám người Karen đang ngồi, nó chỉ cung cấp… lạpxưởng và lạp xưởng.Nhưng bạn có thể lựa chọn lạp xưởng các loại khẩu vị, có một món lạp xưởngrất thần kỳ, nó được coi là món ăn chiêu bài bày trước mặt tất cả mọi người, làmột cây lạp xưởng trong khi nhồi nhân, còn cho thêm lượng lớn tương Wien,nhìn có màu đen.Chủ quán là một ông già tóc hoa râm, rau khi lên xong đồ ăn, đứng ở bên cạnhvới sự kỳ vọng trong sự thận trọng, chờ đợi phản hồi của khách.Karen cắn một miếng, đưa vào miệng nhai rồi nuốt xuống.Được rồi, không trực tiếp nhè ra vẫn là vì quan niệm đạo đức quý trọng lươngthực.Những người khác ăn rất bình thường;Thói quen ẩm thực chính là như vậy, chỉ cần không có độc, ăn lâu rồi, tự nhiêncũng có thể thành thói quen.Nhưng chủ quán lại cứ chọn Karen, ghé sát lại hỏi: “Hương vị thế nào?”Karen lắc đầu: “Không ngon.”Chủ quán cứng đờ người;Nhưng cũng không đến mức cãi nhau với khách, chỉ bực bội không vui đi vềtiếp tục nướng lạp xưởng, và trong lòng lặng lẽ hủy bỏ đãi ngộ trừ đi số lẻ khithanh toán của bàn KarenSau khi Fanny tự ngồi xuống, nổi hứng nhìn chằm chằm Karen;Wind và Marlow cũng vậy, nhưng bọn họ không trắng trợn như Fanny, chỉ ănmột miếng lạp xưởng, nhìn Karen một cái, khiến Karen có cảm giác bọn họđang ăn mình vậy.Lúc trước bọn họ đều bị sắp xếp phụ trách cảnh giới ở ngoài vòng vây, ngoại trừNeo ở khoảng cách gần có thể “quan sát”, thực ra những người khác cũngkhông biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì trong nhà xưởng.Nhưng bọn họ biết rõ, cho dù Luke bị thương nặng khi bị đánh lén, nhưng dùsao người đó cũng là phán quyết quan, khi đội trưởng hạ lệnh dừng tay, rõ ràngvẫn chưa ép ra con át chủ bài cuối cùng của phán quyết quan đó.Nếu đội trưởng chỉ bảo Karen đi vào lấy đi tính mạng của phán quyết quanLuke tê liệt nằm dưới đất, bọn họ sẽ không kinh ngạc như vậy.Mặt khác tuy rằng bọn họ không đi vào, cũng không xem được tình huống bêntrong, nhưng trong nhà xưởng từng luồng năng lượng tỏa ra hơi thở Thần KỷLuật dao động và thuần khiết nổi lên, bọn họ có thể cảm nhận được.Cho nên, bây giờ mọi người đều cảm thấy rất hiếu kỳ với “thực lực thực sự” củaKaren.Cho dù là Fanny đã từng cùng Karen ngủ ở trên một cái giường khi chấp hànhnhiệm vụ,Bây giờ nhìn Karen, cũng vẫn có chút xa lạ.Từ dáng vẻ ban đầu cầm một khẩu súng sơ cấp học theo mình dựa vào cửa kínhxe cảnh giới.Đến dùng hai thanh loan đao huyền ảo giết gã lùn đó cứu mình.Rồi đến khi giao lưu với Gray từ ban đầu hoàn toàn không biết đánh nhau đếncó thể đánh không màng sống chết với Gray, cũng không rơi vào thế yếu.Cuối cùng, là đêm nay một mình anh đi giết một vị phán quyết quan.Fanny cảm thấy, mình thực sự không nhìn thấu được người thanh niên anh tuấntrước mắt này, trên người anh có quá nhiều bí mật.

Chương 628: Khế ước cộng sinh! (1)