1 Ta tên Tiểu Cường, là một con gián cái độc ác trong truyện tiên hiệp. (Không phải.) Trong nguyên tác, ta và nữ chính cùng tham gia buổi thí luyện nhập môn, thất bại về nhì, đau khổ bỏ lỡ cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn, trở thành đệ tử đầu tiên của Chấp Kiếm trưởng lão. Tuy Chấp Kiếm trưởng lão đẹp trai kiêu ngạo lạnh lùng, kiếm thuật xuất sắc, nhân phẩm tốt đẹp, đối với đồ đệ là ta càng dốc lòng dạy dỗ, che chở hết mực. Nhưng con người cuối cùng vẫn bị thứ mà mình không có được thời niên thiếu giam cầm cả đời. Cho dù sư tôn có đối xử tốt với ta như thế nào, ta vẫn hâm mộ và ghen ghét nữ chính, nhớ nhung vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn, giẫm đạp lên tình cảm chân thành của sư tôn. Suốt quá trình, nữ chính liên tục gặp được cơ duyên, từng bước thành tiên. Suốt quá trình, ta âm u bò theo, phạm phải vô số tội lỗi. Mỗi một lần làm sai, sư tôn đều phải đứng ra thay ta giải quyết hậu quả. Cuối cùng, sư tôn vì cứu ta mà chết. Bản thân ta, bởi vì tội ác chồng chất…
Chương 8: Hoàn
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián TinhTác giả: Bạch Trạch Táng Táng Dụng Phẩm Điếm/白泽丧葬用品店Truyện Nữ Phụ, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không1 Ta tên Tiểu Cường, là một con gián cái độc ác trong truyện tiên hiệp. (Không phải.) Trong nguyên tác, ta và nữ chính cùng tham gia buổi thí luyện nhập môn, thất bại về nhì, đau khổ bỏ lỡ cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn, trở thành đệ tử đầu tiên của Chấp Kiếm trưởng lão. Tuy Chấp Kiếm trưởng lão đẹp trai kiêu ngạo lạnh lùng, kiếm thuật xuất sắc, nhân phẩm tốt đẹp, đối với đồ đệ là ta càng dốc lòng dạy dỗ, che chở hết mực. Nhưng con người cuối cùng vẫn bị thứ mà mình không có được thời niên thiếu giam cầm cả đời. Cho dù sư tôn có đối xử tốt với ta như thế nào, ta vẫn hâm mộ và ghen ghét nữ chính, nhớ nhung vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn, giẫm đạp lên tình cảm chân thành của sư tôn. Suốt quá trình, nữ chính liên tục gặp được cơ duyên, từng bước thành tiên. Suốt quá trình, ta âm u bò theo, phạm phải vô số tội lỗi. Mỗi một lần làm sai, sư tôn đều phải đứng ra thay ta giải quyết hậu quả. Cuối cùng, sư tôn vì cứu ta mà chết. Bản thân ta, bởi vì tội ác chồng chất… Vở kịch nhỏ:Nhiều năm sau, chuyện linh hồn của ta là con gián vô tình lộ ra. Mọi người lấy lý do rằng ta có linh hồn của yêu thú, không có tư cách đảm nhiệm chức vị đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn, muốn trục xuất ta khỏi sư môn.Ta không nỡ khiến sư tôn khó xử, bèn chủ động rời khỏi sư môn.Một đêm trước khi rời khỏi, ta chuốc thuốc sư tôn, vận dụng cả tay lẫn chân, âm u lén lút bò lên giường của sư tôn.Người của sư tôn mềm oặt như bún, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc: “Cường Nhi, con muốn làm gì?”Ta: “Nếu sư tôn đã biết thân phận thật sự của Cường Nhi, vậy thì đừng trách sao Cường Nhi lại dùng sức mạnh với ngài.”Sau đó, ta kéo quần áo của hắn xuống rồi đè lên người hắn.“Đến đây, sinh vài chú gián con nào.”Sau đó, ta ôm bụng bầu bỏ chạy.Lúc sư tôn tìm được ta, Đại Bảo đã 10 tuổi, Tiểu Bảo mới hơn 1 tuổi.Sư tôn phẫn nộ đỏ cả mắt: “Ốc Đức Cường, nàng dám làm chuyện có lỗi với ta?”Ta nở nụ cười ngại ngùng:“Không phải, ta không dám.”“Tất cả bọn nó đều là con của chàng.”“Loài gián chúng ta vốn là vậy.”“Một lần thụ tinh có thể thụ thai cả đời.”“10 năm qua, mỗi lần nhớ đến chàng, ta bèn sinh một đứa.”Sau đó, ta chỉ vào 10 chú gián con nhà mình: “Các con ơi, may gọi cha đi nào.”10 chú gián con nghe ta nói vậy, bèn ríu rít hô lên: “Cha! Cha! Cha!”Sau đó rối rít bò về phía Sở Vấn Thiên.Sở Vấn Thiên bị 10 con gián đè lên người, cười không khép miệng được.“Dáng vẻ ham ăn này đúng là giống mẹ các con thật.”“Được rồi được rồi, để cha đi làm đồ ăn cho các con.”(Hết.)
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián TinhTác giả: Bạch Trạch Táng Táng Dụng Phẩm Điếm/白泽丧葬用品店Truyện Nữ Phụ, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không1 Ta tên Tiểu Cường, là một con gián cái độc ác trong truyện tiên hiệp. (Không phải.) Trong nguyên tác, ta và nữ chính cùng tham gia buổi thí luyện nhập môn, thất bại về nhì, đau khổ bỏ lỡ cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn, trở thành đệ tử đầu tiên của Chấp Kiếm trưởng lão. Tuy Chấp Kiếm trưởng lão đẹp trai kiêu ngạo lạnh lùng, kiếm thuật xuất sắc, nhân phẩm tốt đẹp, đối với đồ đệ là ta càng dốc lòng dạy dỗ, che chở hết mực. Nhưng con người cuối cùng vẫn bị thứ mà mình không có được thời niên thiếu giam cầm cả đời. Cho dù sư tôn có đối xử tốt với ta như thế nào, ta vẫn hâm mộ và ghen ghét nữ chính, nhớ nhung vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn, giẫm đạp lên tình cảm chân thành của sư tôn. Suốt quá trình, nữ chính liên tục gặp được cơ duyên, từng bước thành tiên. Suốt quá trình, ta âm u bò theo, phạm phải vô số tội lỗi. Mỗi một lần làm sai, sư tôn đều phải đứng ra thay ta giải quyết hậu quả. Cuối cùng, sư tôn vì cứu ta mà chết. Bản thân ta, bởi vì tội ác chồng chất… Vở kịch nhỏ:Nhiều năm sau, chuyện linh hồn của ta là con gián vô tình lộ ra. Mọi người lấy lý do rằng ta có linh hồn của yêu thú, không có tư cách đảm nhiệm chức vị đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn, muốn trục xuất ta khỏi sư môn.Ta không nỡ khiến sư tôn khó xử, bèn chủ động rời khỏi sư môn.Một đêm trước khi rời khỏi, ta chuốc thuốc sư tôn, vận dụng cả tay lẫn chân, âm u lén lút bò lên giường của sư tôn.Người của sư tôn mềm oặt như bún, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc: “Cường Nhi, con muốn làm gì?”Ta: “Nếu sư tôn đã biết thân phận thật sự của Cường Nhi, vậy thì đừng trách sao Cường Nhi lại dùng sức mạnh với ngài.”Sau đó, ta kéo quần áo của hắn xuống rồi đè lên người hắn.“Đến đây, sinh vài chú gián con nào.”Sau đó, ta ôm bụng bầu bỏ chạy.Lúc sư tôn tìm được ta, Đại Bảo đã 10 tuổi, Tiểu Bảo mới hơn 1 tuổi.Sư tôn phẫn nộ đỏ cả mắt: “Ốc Đức Cường, nàng dám làm chuyện có lỗi với ta?”Ta nở nụ cười ngại ngùng:“Không phải, ta không dám.”“Tất cả bọn nó đều là con của chàng.”“Loài gián chúng ta vốn là vậy.”“Một lần thụ tinh có thể thụ thai cả đời.”“10 năm qua, mỗi lần nhớ đến chàng, ta bèn sinh một đứa.”Sau đó, ta chỉ vào 10 chú gián con nhà mình: “Các con ơi, may gọi cha đi nào.”10 chú gián con nghe ta nói vậy, bèn ríu rít hô lên: “Cha! Cha! Cha!”Sau đó rối rít bò về phía Sở Vấn Thiên.Sở Vấn Thiên bị 10 con gián đè lên người, cười không khép miệng được.“Dáng vẻ ham ăn này đúng là giống mẹ các con thật.”“Được rồi được rồi, để cha đi làm đồ ăn cho các con.”(Hết.)
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián TinhTác giả: Bạch Trạch Táng Táng Dụng Phẩm Điếm/白泽丧葬用品店Truyện Nữ Phụ, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không1 Ta tên Tiểu Cường, là một con gián cái độc ác trong truyện tiên hiệp. (Không phải.) Trong nguyên tác, ta và nữ chính cùng tham gia buổi thí luyện nhập môn, thất bại về nhì, đau khổ bỏ lỡ cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn, trở thành đệ tử đầu tiên của Chấp Kiếm trưởng lão. Tuy Chấp Kiếm trưởng lão đẹp trai kiêu ngạo lạnh lùng, kiếm thuật xuất sắc, nhân phẩm tốt đẹp, đối với đồ đệ là ta càng dốc lòng dạy dỗ, che chở hết mực. Nhưng con người cuối cùng vẫn bị thứ mà mình không có được thời niên thiếu giam cầm cả đời. Cho dù sư tôn có đối xử tốt với ta như thế nào, ta vẫn hâm mộ và ghen ghét nữ chính, nhớ nhung vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn, giẫm đạp lên tình cảm chân thành của sư tôn. Suốt quá trình, nữ chính liên tục gặp được cơ duyên, từng bước thành tiên. Suốt quá trình, ta âm u bò theo, phạm phải vô số tội lỗi. Mỗi một lần làm sai, sư tôn đều phải đứng ra thay ta giải quyết hậu quả. Cuối cùng, sư tôn vì cứu ta mà chết. Bản thân ta, bởi vì tội ác chồng chất… Vở kịch nhỏ:Nhiều năm sau, chuyện linh hồn của ta là con gián vô tình lộ ra. Mọi người lấy lý do rằng ta có linh hồn của yêu thú, không có tư cách đảm nhiệm chức vị đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn, muốn trục xuất ta khỏi sư môn.Ta không nỡ khiến sư tôn khó xử, bèn chủ động rời khỏi sư môn.Một đêm trước khi rời khỏi, ta chuốc thuốc sư tôn, vận dụng cả tay lẫn chân, âm u lén lút bò lên giường của sư tôn.Người của sư tôn mềm oặt như bún, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc: “Cường Nhi, con muốn làm gì?”Ta: “Nếu sư tôn đã biết thân phận thật sự của Cường Nhi, vậy thì đừng trách sao Cường Nhi lại dùng sức mạnh với ngài.”Sau đó, ta kéo quần áo của hắn xuống rồi đè lên người hắn.“Đến đây, sinh vài chú gián con nào.”Sau đó, ta ôm bụng bầu bỏ chạy.Lúc sư tôn tìm được ta, Đại Bảo đã 10 tuổi, Tiểu Bảo mới hơn 1 tuổi.Sư tôn phẫn nộ đỏ cả mắt: “Ốc Đức Cường, nàng dám làm chuyện có lỗi với ta?”Ta nở nụ cười ngại ngùng:“Không phải, ta không dám.”“Tất cả bọn nó đều là con của chàng.”“Loài gián chúng ta vốn là vậy.”“Một lần thụ tinh có thể thụ thai cả đời.”“10 năm qua, mỗi lần nhớ đến chàng, ta bèn sinh một đứa.”Sau đó, ta chỉ vào 10 chú gián con nhà mình: “Các con ơi, may gọi cha đi nào.”10 chú gián con nghe ta nói vậy, bèn ríu rít hô lên: “Cha! Cha! Cha!”Sau đó rối rít bò về phía Sở Vấn Thiên.Sở Vấn Thiên bị 10 con gián đè lên người, cười không khép miệng được.“Dáng vẻ ham ăn này đúng là giống mẹ các con thật.”“Được rồi được rồi, để cha đi làm đồ ăn cho các con.”(Hết.)