1. Bia đỡ đạn ác độc trong sách, cũng chính là tôi, là thiếu gia thật đã thất lạc hơn hai mươi năm của Vân gia. Còn Vân Hoài, thiếu gia giả khi còn bé đánh bậy đánh bạ cùng tôi đổi thân phận, là nhân vật thụ chính của quyển sách này, vạn nhân mê ai thấy cũng yêu, được đoàn sủng. Vào năm tôi hai mươi hai tuổi, bị Vân gia tìm được, mang về nhà. Cả đời chịu hết khổ nạn vất vả, tôi cho là mình rốt cuộc có một mái ấm, cùng với những người nhà yêu thương mình. Nhưng sự thật là —— ba mẹ, anh trai và cả Cố Bùi, người thừa kế Cố gia có quan hệ tốt với Vân gia... Tất cả mọi người dường như có khuynh hướng thích Vân Hoài hơn, luôn đặt cậu ta lên hàng đầu. Mỗi khi tôi và Vân Hoài nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Vân Hoài, không phân biệt phải trái đúng sai đều chỉ trích tôi. Kết quả cuối cùng đều giống nhau, tôi chỉ nhận được ánh mắt chán ghét từ người thân và bạn bè, cùng với một nụ cười giảo hoạt của Vân Hoài. Vân Hoài là "bảo bối" mà họ đã bưng trong…
Chương 7
Bé Con Ốm Yếu Của Lão ĐạiTác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Bia đỡ đạn ác độc trong sách, cũng chính là tôi, là thiếu gia thật đã thất lạc hơn hai mươi năm của Vân gia. Còn Vân Hoài, thiếu gia giả khi còn bé đánh bậy đánh bạ cùng tôi đổi thân phận, là nhân vật thụ chính của quyển sách này, vạn nhân mê ai thấy cũng yêu, được đoàn sủng. Vào năm tôi hai mươi hai tuổi, bị Vân gia tìm được, mang về nhà. Cả đời chịu hết khổ nạn vất vả, tôi cho là mình rốt cuộc có một mái ấm, cùng với những người nhà yêu thương mình. Nhưng sự thật là —— ba mẹ, anh trai và cả Cố Bùi, người thừa kế Cố gia có quan hệ tốt với Vân gia... Tất cả mọi người dường như có khuynh hướng thích Vân Hoài hơn, luôn đặt cậu ta lên hàng đầu. Mỗi khi tôi và Vân Hoài nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Vân Hoài, không phân biệt phải trái đúng sai đều chỉ trích tôi. Kết quả cuối cùng đều giống nhau, tôi chỉ nhận được ánh mắt chán ghét từ người thân và bạn bè, cùng với một nụ cười giảo hoạt của Vân Hoài. Vân Hoài là "bảo bối" mà họ đã bưng trong… 8.Tôi lười biếng làm ổ ở trên ghế sofa, nhìn bác sĩ đưa thuốc bôi ngoài da cho Hách Liên Dật, nói với hắn tần suất bôi thuốc và những điều cần chú ý.Cảm giác hắn đã nói chuyện với bác sĩ thật lâu thật lâu, sau đó nói cái gì tôi đều không nghe vào, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi lại ngủ mất.Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có người ngồi xổm trước mặt tôi, nhẹ than một tiếng: "Tiểu tổ tông, đừng ngủ ở đây."Tôi mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông khẽ nhăn mày, dường như rất bất mãn với hành động của tôi."Đứng lên bôi thuốc, chờ lát nữa lên lầu ngủ.""Ồ..."Tôi chậm rãi ngồi dậy, đang định mang dép, một khắc sau lại bị hắn một tay luồn dưới chân, một tay ôm lưng bế lên.Còn cố ý tránh vết thương ở vai tôi.Tôi bị hành động bất ngờ của hắn làm sợ hết hồn, không nhịn được kinh hô thành tiếng: "Hách Liên Dật —— ""Làm sao?" Thần sắc hắn không thay đổi, "Đi hai bước là gục, còn muốn lên lầu?""Mặt mũi trắng như thế này, tôi tô mấy lớp phấn cũng không đuổi kịp.""..."Thôi vậy, không nói lại hắn.Suy nghĩ một chút, tôi đặt tay lên cổ hắn, yên tâm thoải mái tiếp nhận sự "phục vụ" của hắn.Dù sao chúng tôi cũng kết hôn rồi.Bước chân của hắn dừng lại một chút, sau đó nhịp bước vững vàng lên lầu.Đưa tôi vào phòng của tôi.Vết thương ở bả vai, tôi không thể tự bôi thuốc, vì vậy chỉ có thể để Hách Liên Dật "Làm dùm".Lòng bàn tay của hắn rất nóng, động tác cũng nhẹ nhàng.Nhưng khi bàn tay lớn đó chạm vào vết thương, tôi vẫn là không nhịn được run run."Nhịn một chút." Hắn giương mắt nhìn tôi, dưới ánh đèn, vẻ mặt gần như dịu dàng.
Bé Con Ốm Yếu Của Lão ĐạiTác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Bia đỡ đạn ác độc trong sách, cũng chính là tôi, là thiếu gia thật đã thất lạc hơn hai mươi năm của Vân gia. Còn Vân Hoài, thiếu gia giả khi còn bé đánh bậy đánh bạ cùng tôi đổi thân phận, là nhân vật thụ chính của quyển sách này, vạn nhân mê ai thấy cũng yêu, được đoàn sủng. Vào năm tôi hai mươi hai tuổi, bị Vân gia tìm được, mang về nhà. Cả đời chịu hết khổ nạn vất vả, tôi cho là mình rốt cuộc có một mái ấm, cùng với những người nhà yêu thương mình. Nhưng sự thật là —— ba mẹ, anh trai và cả Cố Bùi, người thừa kế Cố gia có quan hệ tốt với Vân gia... Tất cả mọi người dường như có khuynh hướng thích Vân Hoài hơn, luôn đặt cậu ta lên hàng đầu. Mỗi khi tôi và Vân Hoài nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Vân Hoài, không phân biệt phải trái đúng sai đều chỉ trích tôi. Kết quả cuối cùng đều giống nhau, tôi chỉ nhận được ánh mắt chán ghét từ người thân và bạn bè, cùng với một nụ cười giảo hoạt của Vân Hoài. Vân Hoài là "bảo bối" mà họ đã bưng trong… 8.Tôi lười biếng làm ổ ở trên ghế sofa, nhìn bác sĩ đưa thuốc bôi ngoài da cho Hách Liên Dật, nói với hắn tần suất bôi thuốc và những điều cần chú ý.Cảm giác hắn đã nói chuyện với bác sĩ thật lâu thật lâu, sau đó nói cái gì tôi đều không nghe vào, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi lại ngủ mất.Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có người ngồi xổm trước mặt tôi, nhẹ than một tiếng: "Tiểu tổ tông, đừng ngủ ở đây."Tôi mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông khẽ nhăn mày, dường như rất bất mãn với hành động của tôi."Đứng lên bôi thuốc, chờ lát nữa lên lầu ngủ.""Ồ..."Tôi chậm rãi ngồi dậy, đang định mang dép, một khắc sau lại bị hắn một tay luồn dưới chân, một tay ôm lưng bế lên.Còn cố ý tránh vết thương ở vai tôi.Tôi bị hành động bất ngờ của hắn làm sợ hết hồn, không nhịn được kinh hô thành tiếng: "Hách Liên Dật —— ""Làm sao?" Thần sắc hắn không thay đổi, "Đi hai bước là gục, còn muốn lên lầu?""Mặt mũi trắng như thế này, tôi tô mấy lớp phấn cũng không đuổi kịp.""..."Thôi vậy, không nói lại hắn.Suy nghĩ một chút, tôi đặt tay lên cổ hắn, yên tâm thoải mái tiếp nhận sự "phục vụ" của hắn.Dù sao chúng tôi cũng kết hôn rồi.Bước chân của hắn dừng lại một chút, sau đó nhịp bước vững vàng lên lầu.Đưa tôi vào phòng của tôi.Vết thương ở bả vai, tôi không thể tự bôi thuốc, vì vậy chỉ có thể để Hách Liên Dật "Làm dùm".Lòng bàn tay của hắn rất nóng, động tác cũng nhẹ nhàng.Nhưng khi bàn tay lớn đó chạm vào vết thương, tôi vẫn là không nhịn được run run."Nhịn một chút." Hắn giương mắt nhìn tôi, dưới ánh đèn, vẻ mặt gần như dịu dàng.
Bé Con Ốm Yếu Của Lão ĐạiTác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Bia đỡ đạn ác độc trong sách, cũng chính là tôi, là thiếu gia thật đã thất lạc hơn hai mươi năm của Vân gia. Còn Vân Hoài, thiếu gia giả khi còn bé đánh bậy đánh bạ cùng tôi đổi thân phận, là nhân vật thụ chính của quyển sách này, vạn nhân mê ai thấy cũng yêu, được đoàn sủng. Vào năm tôi hai mươi hai tuổi, bị Vân gia tìm được, mang về nhà. Cả đời chịu hết khổ nạn vất vả, tôi cho là mình rốt cuộc có một mái ấm, cùng với những người nhà yêu thương mình. Nhưng sự thật là —— ba mẹ, anh trai và cả Cố Bùi, người thừa kế Cố gia có quan hệ tốt với Vân gia... Tất cả mọi người dường như có khuynh hướng thích Vân Hoài hơn, luôn đặt cậu ta lên hàng đầu. Mỗi khi tôi và Vân Hoài nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Vân Hoài, không phân biệt phải trái đúng sai đều chỉ trích tôi. Kết quả cuối cùng đều giống nhau, tôi chỉ nhận được ánh mắt chán ghét từ người thân và bạn bè, cùng với một nụ cười giảo hoạt của Vân Hoài. Vân Hoài là "bảo bối" mà họ đã bưng trong… 8.Tôi lười biếng làm ổ ở trên ghế sofa, nhìn bác sĩ đưa thuốc bôi ngoài da cho Hách Liên Dật, nói với hắn tần suất bôi thuốc và những điều cần chú ý.Cảm giác hắn đã nói chuyện với bác sĩ thật lâu thật lâu, sau đó nói cái gì tôi đều không nghe vào, cơn buồn ngủ kéo đến, tôi lại ngủ mất.Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có người ngồi xổm trước mặt tôi, nhẹ than một tiếng: "Tiểu tổ tông, đừng ngủ ở đây."Tôi mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông khẽ nhăn mày, dường như rất bất mãn với hành động của tôi."Đứng lên bôi thuốc, chờ lát nữa lên lầu ngủ.""Ồ..."Tôi chậm rãi ngồi dậy, đang định mang dép, một khắc sau lại bị hắn một tay luồn dưới chân, một tay ôm lưng bế lên.Còn cố ý tránh vết thương ở vai tôi.Tôi bị hành động bất ngờ của hắn làm sợ hết hồn, không nhịn được kinh hô thành tiếng: "Hách Liên Dật —— ""Làm sao?" Thần sắc hắn không thay đổi, "Đi hai bước là gục, còn muốn lên lầu?""Mặt mũi trắng như thế này, tôi tô mấy lớp phấn cũng không đuổi kịp.""..."Thôi vậy, không nói lại hắn.Suy nghĩ một chút, tôi đặt tay lên cổ hắn, yên tâm thoải mái tiếp nhận sự "phục vụ" của hắn.Dù sao chúng tôi cũng kết hôn rồi.Bước chân của hắn dừng lại một chút, sau đó nhịp bước vững vàng lên lầu.Đưa tôi vào phòng của tôi.Vết thương ở bả vai, tôi không thể tự bôi thuốc, vì vậy chỉ có thể để Hách Liên Dật "Làm dùm".Lòng bàn tay của hắn rất nóng, động tác cũng nhẹ nhàng.Nhưng khi bàn tay lớn đó chạm vào vết thương, tôi vẫn là không nhịn được run run."Nhịn một chút." Hắn giương mắt nhìn tôi, dưới ánh đèn, vẻ mặt gần như dịu dàng.