Ngày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi…
Chương 18: Hỗn Xược
Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm GiàuTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi… Hoa Quốc Khánh có chút tức giận vì quyền uy của mình bị khiêu chiến, vội quát lên: ”Tiểu Dạng, có nghe cha nói gì không, mau sớt một ít cơm chiên cho anh họ con.”Hoa Dạng ghét nhất là bị to tiếng, liền cứng rắn đáp trả: ”Cha, nếu cha thích thì có thể tự chia phần cơm của mình cho anh họ, nhưng cơm của mẹ và con thì một hạt cũng không ai được đụng vào.Đầu năm nay nhà họ nghèo đến nỗi không làm nổi một chén cơm chiên trứng hay sao, nếu anh ấy thích ăn thì tự về nhà mà làm.Con nói không cho là không cho, có nói nhiều cũng vô ích.”Nói rồi khoé miệng Hoa Dạng lại khẽ nhếch lên, quay sang nhìn Canh Thục Phương nói móc: ”Bác hai, nếu bác không dẫn anh họ về, vậy để cháu đi nói với mọi người.Nhà bác nhìn bề ngoài thì ngăn nắp khí khái, bên trong không có lấy nổi một hạt cơm, còn phải ngửa tay xin cơm của nhà chúng cháu.”Không khí lập tức lâm vào mảnh tĩnh lặng, thời gian cũng như ngừng trôi, mọi người ai nấy đều trố mắt nhìn Hoa Dạng, vẻ mặt như bị sốc nặng.Canh Thục Phương như ăn phải đả kích rất lớn, không thể tin một đứa lầm lì bình thường không hé răng nói nửa lời, hôm nay lại trở nên gan dạ, dám lên tiếng trỉ trích bà cơ đấy? Đây là đang muốn tạo phản rồi có phải không?“Con nhãi chết tiệt kia, mày nói bậy nói bạ gì đó, dám hỗn láo với người lớn hả?”Canh Thục Phương càng nghĩ càng tức muốn ói máu, bà cảm thấy mình đang bị một con nhóc vả mặt, vì vậy nghiến răng nghiến lợi nói: ”Vợ chồng chú hai, hai người dạy con cái kiểu gì vậy? Quá hỗn xược rồi, mới bé tí mà không coi ai ra gì.”Hoa Quốc Khánh chau mày, vẻ mặt không vui, liền quay sang quát con gái nhà mình: ”Tiểu Dạng, ai dạy con nói năng lung tung như vậy? Mau lên tiếng xin lỗi bác hai nhanh.”Có một thực trạng không bao giờ thay đổi, đó là dù gặp chuyện gì bọn họ cũng không cần biết đúng sai, trước hết sẽ yêu cầu con của mình xin lỗi đối phương.
Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm GiàuTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi… Hoa Quốc Khánh có chút tức giận vì quyền uy của mình bị khiêu chiến, vội quát lên: ”Tiểu Dạng, có nghe cha nói gì không, mau sớt một ít cơm chiên cho anh họ con.”Hoa Dạng ghét nhất là bị to tiếng, liền cứng rắn đáp trả: ”Cha, nếu cha thích thì có thể tự chia phần cơm của mình cho anh họ, nhưng cơm của mẹ và con thì một hạt cũng không ai được đụng vào.Đầu năm nay nhà họ nghèo đến nỗi không làm nổi một chén cơm chiên trứng hay sao, nếu anh ấy thích ăn thì tự về nhà mà làm.Con nói không cho là không cho, có nói nhiều cũng vô ích.”Nói rồi khoé miệng Hoa Dạng lại khẽ nhếch lên, quay sang nhìn Canh Thục Phương nói móc: ”Bác hai, nếu bác không dẫn anh họ về, vậy để cháu đi nói với mọi người.Nhà bác nhìn bề ngoài thì ngăn nắp khí khái, bên trong không có lấy nổi một hạt cơm, còn phải ngửa tay xin cơm của nhà chúng cháu.”Không khí lập tức lâm vào mảnh tĩnh lặng, thời gian cũng như ngừng trôi, mọi người ai nấy đều trố mắt nhìn Hoa Dạng, vẻ mặt như bị sốc nặng.Canh Thục Phương như ăn phải đả kích rất lớn, không thể tin một đứa lầm lì bình thường không hé răng nói nửa lời, hôm nay lại trở nên gan dạ, dám lên tiếng trỉ trích bà cơ đấy? Đây là đang muốn tạo phản rồi có phải không?“Con nhãi chết tiệt kia, mày nói bậy nói bạ gì đó, dám hỗn láo với người lớn hả?”Canh Thục Phương càng nghĩ càng tức muốn ói máu, bà cảm thấy mình đang bị một con nhóc vả mặt, vì vậy nghiến răng nghiến lợi nói: ”Vợ chồng chú hai, hai người dạy con cái kiểu gì vậy? Quá hỗn xược rồi, mới bé tí mà không coi ai ra gì.”Hoa Quốc Khánh chau mày, vẻ mặt không vui, liền quay sang quát con gái nhà mình: ”Tiểu Dạng, ai dạy con nói năng lung tung như vậy? Mau lên tiếng xin lỗi bác hai nhanh.”Có một thực trạng không bao giờ thay đổi, đó là dù gặp chuyện gì bọn họ cũng không cần biết đúng sai, trước hết sẽ yêu cầu con của mình xin lỗi đối phương.
Thập Niên 80 Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm GiàuTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNgày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi… Hoa Quốc Khánh có chút tức giận vì quyền uy của mình bị khiêu chiến, vội quát lên: ”Tiểu Dạng, có nghe cha nói gì không, mau sớt một ít cơm chiên cho anh họ con.”Hoa Dạng ghét nhất là bị to tiếng, liền cứng rắn đáp trả: ”Cha, nếu cha thích thì có thể tự chia phần cơm của mình cho anh họ, nhưng cơm của mẹ và con thì một hạt cũng không ai được đụng vào.Đầu năm nay nhà họ nghèo đến nỗi không làm nổi một chén cơm chiên trứng hay sao, nếu anh ấy thích ăn thì tự về nhà mà làm.Con nói không cho là không cho, có nói nhiều cũng vô ích.”Nói rồi khoé miệng Hoa Dạng lại khẽ nhếch lên, quay sang nhìn Canh Thục Phương nói móc: ”Bác hai, nếu bác không dẫn anh họ về, vậy để cháu đi nói với mọi người.Nhà bác nhìn bề ngoài thì ngăn nắp khí khái, bên trong không có lấy nổi một hạt cơm, còn phải ngửa tay xin cơm của nhà chúng cháu.”Không khí lập tức lâm vào mảnh tĩnh lặng, thời gian cũng như ngừng trôi, mọi người ai nấy đều trố mắt nhìn Hoa Dạng, vẻ mặt như bị sốc nặng.Canh Thục Phương như ăn phải đả kích rất lớn, không thể tin một đứa lầm lì bình thường không hé răng nói nửa lời, hôm nay lại trở nên gan dạ, dám lên tiếng trỉ trích bà cơ đấy? Đây là đang muốn tạo phản rồi có phải không?“Con nhãi chết tiệt kia, mày nói bậy nói bạ gì đó, dám hỗn láo với người lớn hả?”Canh Thục Phương càng nghĩ càng tức muốn ói máu, bà cảm thấy mình đang bị một con nhóc vả mặt, vì vậy nghiến răng nghiến lợi nói: ”Vợ chồng chú hai, hai người dạy con cái kiểu gì vậy? Quá hỗn xược rồi, mới bé tí mà không coi ai ra gì.”Hoa Quốc Khánh chau mày, vẻ mặt không vui, liền quay sang quát con gái nhà mình: ”Tiểu Dạng, ai dạy con nói năng lung tung như vậy? Mau lên tiếng xin lỗi bác hai nhanh.”Có một thực trạng không bao giờ thay đổi, đó là dù gặp chuyện gì bọn họ cũng không cần biết đúng sai, trước hết sẽ yêu cầu con của mình xin lỗi đối phương.