"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu…
Chương 42
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Tào Nhân nhìn bà tử giao vẻn vẹn hơn một ngàn lượng ngân phiếu đó đến trong tay mình, chê bai cất vào trong ngực, về phần đồ trang sức kia thì hắn ta để ở trong rương gỗ chuẩn bị sẵn từ trước.Ngân phiếu cất giấu bị lấy đi, các tẩu tẩu ai nấy đều lòng như tro nguội.Không có bạc, bọn họ muốn sống sót đến Tây Bắc, đúng là khó càng thêm khó.Mặc lão phu nhân cũng không còn bình tĩnh như vừa rồi, trong tay không có bạc, trên đường lấy gì để đút lót những quan sai ăn thịt người không chớp mắt kia?Trong lúc trong lòng các nữ quyến vô cùng mất hết sức buồn bã, người lục soát những viện tử khác trong phủ Hộ Quốc Công cũng lần lượt quay về.Tin tức do bọn họ mang về gần như có thể khiến Tào Nhân nổi giận."Khởi bẩm Tào tướng quân, trong khố phòng phủ Hộ Quốc Công trống rỗng.""Ngươi nói gì cơ?" Tào Nhân tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.Quan sai rụt rè nói lại một lần: "Tào tướng quân, trong khố phòng thật sự không có gì cả.""Tào tướng quân, không chỉ trong khố phòng không hề có gì, ngay cả phòng bếp cũng trống không." Một vị quan sai khác cũng bổ sung.Tào Nhân giận dữ, nhìn sang đám nữ quyến: "Nói, của cải của phủ Hộ Quốc Công có phải đều đã bị các ngươi dời đi từ trước hay không?"Mặc lão phu nhân trầm giọng trả lời: "Tào tướng quân, hôm nay hoàng thượng vừa hạ thánh chỉ tịch biên, chẳng lẽ Mặc gia ta có bản lĩnh biết trước, biết dời của cải đi trước ư?"Thấy Mặc lão phu nhân nói như vậy, Tào Nhân cũng biết rõ là đạo lý này.Chỉ là, hắn ta không cho rằng đường đường phủ Hộ Quốc Công sẽ nghèo đến mức độ này. Trong lúc hắn ta nghi ngờ, lại có quan sai quay về bẩm báo."Khởi bẩm Tào tướng quân, thuộc hạ tìm được vài vại nước trong viện tử của Mặc Cửu Diệp, còn có một số đồ chơi không đáng giá.""Khởi bẩm Tào tướng quân, thuộc hạ tìm được một ít đồ trang sức của nữ nhân ở mấy viện tử.""Thuộc hạ tìm được mấy chục lượng bạc."Tào Nhân nghe những người này bẩm báo, đã có thể nhận định một sự thật.Không phải người Mặc gia dời của cải đi từ sớm, mà là Mặc gia thật sự rất nghèo.Nếu người ta thật sự dời của cải đi trước, không thể nào còn có những món đồ trang sức và ngân lượng này.Không ngờ đường đường phủ Hộ Quốc Công, trong nhà lại còn nghèo hơn một tướng quân tứ phẩm nhỏ bé như hắn ta.Khó trách, cả ngày Mặc Cửu Diệp mặc bào đen, chưa từng thấy hắn thay y phục.Hóa ra là vì nghèo.Hắn ta nào biết, từ khi Mặc Cửu Diệp hiểu chuyện thì trong nhà thường xuyên làm tang sự cho các huynh trưởng.Mặc Cửu Diệp cũng là vì tưởng nhớ các huynh trưởng trong nhà hy sinh vì nước, mới cả ngày mặc bào đen.
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Tào Nhân nhìn bà tử giao vẻn vẹn hơn một ngàn lượng ngân phiếu đó đến trong tay mình, chê bai cất vào trong ngực, về phần đồ trang sức kia thì hắn ta để ở trong rương gỗ chuẩn bị sẵn từ trước.Ngân phiếu cất giấu bị lấy đi, các tẩu tẩu ai nấy đều lòng như tro nguội.Không có bạc, bọn họ muốn sống sót đến Tây Bắc, đúng là khó càng thêm khó.Mặc lão phu nhân cũng không còn bình tĩnh như vừa rồi, trong tay không có bạc, trên đường lấy gì để đút lót những quan sai ăn thịt người không chớp mắt kia?Trong lúc trong lòng các nữ quyến vô cùng mất hết sức buồn bã, người lục soát những viện tử khác trong phủ Hộ Quốc Công cũng lần lượt quay về.Tin tức do bọn họ mang về gần như có thể khiến Tào Nhân nổi giận."Khởi bẩm Tào tướng quân, trong khố phòng phủ Hộ Quốc Công trống rỗng.""Ngươi nói gì cơ?" Tào Nhân tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.Quan sai rụt rè nói lại một lần: "Tào tướng quân, trong khố phòng thật sự không có gì cả.""Tào tướng quân, không chỉ trong khố phòng không hề có gì, ngay cả phòng bếp cũng trống không." Một vị quan sai khác cũng bổ sung.Tào Nhân giận dữ, nhìn sang đám nữ quyến: "Nói, của cải của phủ Hộ Quốc Công có phải đều đã bị các ngươi dời đi từ trước hay không?"Mặc lão phu nhân trầm giọng trả lời: "Tào tướng quân, hôm nay hoàng thượng vừa hạ thánh chỉ tịch biên, chẳng lẽ Mặc gia ta có bản lĩnh biết trước, biết dời của cải đi trước ư?"Thấy Mặc lão phu nhân nói như vậy, Tào Nhân cũng biết rõ là đạo lý này.Chỉ là, hắn ta không cho rằng đường đường phủ Hộ Quốc Công sẽ nghèo đến mức độ này. Trong lúc hắn ta nghi ngờ, lại có quan sai quay về bẩm báo."Khởi bẩm Tào tướng quân, thuộc hạ tìm được vài vại nước trong viện tử của Mặc Cửu Diệp, còn có một số đồ chơi không đáng giá.""Khởi bẩm Tào tướng quân, thuộc hạ tìm được một ít đồ trang sức của nữ nhân ở mấy viện tử.""Thuộc hạ tìm được mấy chục lượng bạc."Tào Nhân nghe những người này bẩm báo, đã có thể nhận định một sự thật.Không phải người Mặc gia dời của cải đi từ sớm, mà là Mặc gia thật sự rất nghèo.Nếu người ta thật sự dời của cải đi trước, không thể nào còn có những món đồ trang sức và ngân lượng này.Không ngờ đường đường phủ Hộ Quốc Công, trong nhà lại còn nghèo hơn một tướng quân tứ phẩm nhỏ bé như hắn ta.Khó trách, cả ngày Mặc Cửu Diệp mặc bào đen, chưa từng thấy hắn thay y phục.Hóa ra là vì nghèo.Hắn ta nào biết, từ khi Mặc Cửu Diệp hiểu chuyện thì trong nhà thường xuyên làm tang sự cho các huynh trưởng.Mặc Cửu Diệp cũng là vì tưởng nhớ các huynh trưởng trong nhà hy sinh vì nước, mới cả ngày mặc bào đen.
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Tào Nhân nhìn bà tử giao vẻn vẹn hơn một ngàn lượng ngân phiếu đó đến trong tay mình, chê bai cất vào trong ngực, về phần đồ trang sức kia thì hắn ta để ở trong rương gỗ chuẩn bị sẵn từ trước.Ngân phiếu cất giấu bị lấy đi, các tẩu tẩu ai nấy đều lòng như tro nguội.Không có bạc, bọn họ muốn sống sót đến Tây Bắc, đúng là khó càng thêm khó.Mặc lão phu nhân cũng không còn bình tĩnh như vừa rồi, trong tay không có bạc, trên đường lấy gì để đút lót những quan sai ăn thịt người không chớp mắt kia?Trong lúc trong lòng các nữ quyến vô cùng mất hết sức buồn bã, người lục soát những viện tử khác trong phủ Hộ Quốc Công cũng lần lượt quay về.Tin tức do bọn họ mang về gần như có thể khiến Tào Nhân nổi giận."Khởi bẩm Tào tướng quân, trong khố phòng phủ Hộ Quốc Công trống rỗng.""Ngươi nói gì cơ?" Tào Nhân tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.Quan sai rụt rè nói lại một lần: "Tào tướng quân, trong khố phòng thật sự không có gì cả.""Tào tướng quân, không chỉ trong khố phòng không hề có gì, ngay cả phòng bếp cũng trống không." Một vị quan sai khác cũng bổ sung.Tào Nhân giận dữ, nhìn sang đám nữ quyến: "Nói, của cải của phủ Hộ Quốc Công có phải đều đã bị các ngươi dời đi từ trước hay không?"Mặc lão phu nhân trầm giọng trả lời: "Tào tướng quân, hôm nay hoàng thượng vừa hạ thánh chỉ tịch biên, chẳng lẽ Mặc gia ta có bản lĩnh biết trước, biết dời của cải đi trước ư?"Thấy Mặc lão phu nhân nói như vậy, Tào Nhân cũng biết rõ là đạo lý này.Chỉ là, hắn ta không cho rằng đường đường phủ Hộ Quốc Công sẽ nghèo đến mức độ này. Trong lúc hắn ta nghi ngờ, lại có quan sai quay về bẩm báo."Khởi bẩm Tào tướng quân, thuộc hạ tìm được vài vại nước trong viện tử của Mặc Cửu Diệp, còn có một số đồ chơi không đáng giá.""Khởi bẩm Tào tướng quân, thuộc hạ tìm được một ít đồ trang sức của nữ nhân ở mấy viện tử.""Thuộc hạ tìm được mấy chục lượng bạc."Tào Nhân nghe những người này bẩm báo, đã có thể nhận định một sự thật.Không phải người Mặc gia dời của cải đi từ sớm, mà là Mặc gia thật sự rất nghèo.Nếu người ta thật sự dời của cải đi trước, không thể nào còn có những món đồ trang sức và ngân lượng này.Không ngờ đường đường phủ Hộ Quốc Công, trong nhà lại còn nghèo hơn một tướng quân tứ phẩm nhỏ bé như hắn ta.Khó trách, cả ngày Mặc Cửu Diệp mặc bào đen, chưa từng thấy hắn thay y phục.Hóa ra là vì nghèo.Hắn ta nào biết, từ khi Mặc Cửu Diệp hiểu chuyện thì trong nhà thường xuyên làm tang sự cho các huynh trưởng.Mặc Cửu Diệp cũng là vì tưởng nhớ các huynh trưởng trong nhà hy sinh vì nước, mới cả ngày mặc bào đen.