Tác giả:

"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu…

Chương 155

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Động tác của Chu Lão Bát không nhanh bằng Mặc Cửu Diệp, chỉ chậm một nhịp, Tạ Lâm đã được Mặc Cửu Diệp ôm vào trong lồng ngực.Sau đó cũng không quay đầu lại, cùng Hách Tri Nhiễm sóng vai nhau đi về phía trước.Nhìn dáng dấp cặp đôi tuấn nam mỹ nữ phu xướng phụ tùy đi ở phía trước, Chu Lão Bát cố ý thả chậm bước chân, không đi quấy rầy.Chỉ là trong lòng không hiểu sao bỗng cảm thấy mất mát, chỉ có chính hắn ta hiểu rõ.Để lại hai gã quan sai xử lý t.h.i t.h.ể Lý Nhu Nhị, còn lại tất cả mọi người đều chạy về doanh địa.Dọc đường đi Hách Tri Nhiễm đều suy nghĩ, loại nữ nhân độc ác nham hiểm như Lý Nhu Nhị, cứ hết đi như vậy, thật đúng là tiện nghi cho nàng ta.Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải có người luôn không có việc gì đến tìm việc khiến cho chính mình ngột ngạt, cũng coi như báo thù nho nhỏ cho nguyên chủ.Đoàn người rất nhanh đã về đến doanh địa.Nhìn thấy Tạ Lâm được Mặc Cửu Diệp ôm trở lại, toàn bộ người nhà họ Tạ đều vây xung quanh.Tạ Lâm nhìn thấy người thân, nước mắt lưng tròng một lần nữa xuất hiện, cậu ta vươn tay hướng về Lữ thị muốn được ôm một cái.Lữ thị khóc lóc tiến lên, duỗi tay đón lấy Tạ Lâm.Lúc đang định hỏi thăm một chút xem chuyện gì đã xảy ra, đầu Lữ thị nghiêng sang một bên, vừa lúc đối diện với vết thương trên cổ Tạ Lâm."Lâm nhi, sao con lại bị thương, mau nói cho nương, là ai làm tổn thương con... Ô ô ô... Đứa bé đáng thương của ta".Nghe thấy Lữ thị kinh hô, toàn bộ người nhà họ Tạ chạy tới xem xét tình huống của Tạ Lâm.Hách Tri Nhiễm đẩy đám người ra: "Mọi người đừng có gấp, chỗ của ta còn có chút thuốc trị thương, trước tiên đưa đứa trẻ cho ta, ta giúp cậu ta xử lý miệng vết thương một chút".Nghe vậy, Lữ thị cũng bất chấp tất cả, kéo tay Hách Tri Nhiễm muốn đi.Hách Tri Nhiễm tính toán lấy ra đồ vật từ trong không gian giúp Tạ Lâm chữa vết thương, sao có thể cho người ngoài đi theo?Nàng ôn nhu nói: "Không gian bên trong lều trại nhỏ hẹp, hai người chúng ta mang theo Lâm nhi cùng nhau vào thì có chút chật, lại nói, xử lý vết thương ngoài da không mất bao nhiêu thời gian, rất nhanh thôi ta sẽ mang Lâm nhi trả lại cho ngươi".Nghe xong Hách Tri Nhiễm nói một phen, Lữ thị cũng cảm thấy có đạo lý.Nàng ấy thật cẩn thận đem Tạ Lâm giao cho Hách Tri Nhiễm."Vậy làm phiền ngươi"."Không phiền toái".Hách Tri Nhiễm mang theo Tạ Lâm quay trở lại lều của chính mình.Tạ Lâm luôn là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho dù bị Lý Nhu Nhi làm cho sợ tới mức không nhẹ, cũng không có khóc nháo trước mặt người khác.Hơn nữa cậu ta biết Hách thẩm thẩm là muốn xử lý miệng vết thương cho mình, cho dù có chút đau, cậu ta cũng không khóc ra tiếng, chỉ cắn răng chịu đựng.Quay lưng lại với Tạ Lâm chuẩn bị, Hách Tri Nhiễm rất nhanh đã xử lý tốt miệng vết thương, còn băng bó thật tốt.Thời điểm nàng mang theo Tạ Lâm ra khỏi lều trại, Trương Thanh đã đem toàn bộ mọi việc vừa trải qua nói lại một lần cho tất cả mọi người.Lý Lương nghe thấy là Lý Nhu Nhi bắt cóc Tạ Lâm để chạy trốn, tức giận đến suýt thì ngất xỉu.Ông ta trở tay cho Chu thị một cái tát, nổi giận nói: "Đều tại ngươi, chỉ một người cũng không trông được, thế nhưng để cho nó trốn thoát".Sau khi Chu thị nghe được Lý Nhu Nhi bị Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm liên thủ g.i.ế.c chết, vẫn luôn khóc lóc không ngừng, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đi theo nàng ta.Mặc dù bị Lý Lương tát vào mặt, bà ta vẫn ngơ ngác đứng ở chỗ đó rơi nước mắt.

Động tác của Chu Lão Bát không nhanh bằng Mặc Cửu Diệp, chỉ chậm một nhịp, Tạ Lâm đã được Mặc Cửu Diệp ôm vào trong lồng ngực.

Sau đó cũng không quay đầu lại, cùng Hách Tri Nhiễm sóng vai nhau đi về phía trước.

Nhìn dáng dấp cặp đôi tuấn nam mỹ nữ phu xướng phụ tùy đi ở phía trước, Chu Lão Bát cố ý thả chậm bước chân, không đi quấy rầy.

Chỉ là trong lòng không hiểu sao bỗng cảm thấy mất mát, chỉ có chính hắn ta hiểu rõ.

Để lại hai gã quan sai xử lý t.h.i t.h.ể Lý Nhu Nhị, còn lại tất cả mọi người đều chạy về doanh địa.

Dọc đường đi Hách Tri Nhiễm đều suy nghĩ, loại nữ nhân độc ác nham hiểm như Lý Nhu Nhị, cứ hết đi như vậy, thật đúng là tiện nghi cho nàng ta.

Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải có người luôn không có việc gì đến tìm việc khiến cho chính mình ngột ngạt, cũng coi như báo thù nho nhỏ cho nguyên chủ.

Đoàn người rất nhanh đã về đến doanh địa.

Nhìn thấy Tạ Lâm được Mặc Cửu Diệp ôm trở lại, toàn bộ người nhà họ Tạ đều vây xung quanh.

Tạ Lâm nhìn thấy người thân, nước mắt lưng tròng một lần nữa xuất hiện, cậu ta vươn tay hướng về Lữ thị muốn được ôm một cái.

Lữ thị khóc lóc tiến lên, duỗi tay đón lấy Tạ Lâm.

Lúc đang định hỏi thăm một chút xem chuyện gì đã xảy ra, đầu Lữ thị nghiêng sang một bên, vừa lúc đối diện với vết thương trên cổ Tạ Lâm.

"Lâm nhi, sao con lại bị thương, mau nói cho nương, là ai làm tổn thương con... Ô ô ô... Đứa bé đáng thương của ta".

Nghe thấy Lữ thị kinh hô, toàn bộ người nhà họ Tạ chạy tới xem xét tình huống của Tạ Lâm.

Hách Tri Nhiễm đẩy đám người ra: "Mọi người đừng có gấp, chỗ của ta còn có chút thuốc trị thương, trước tiên đưa đứa trẻ cho ta, ta giúp cậu ta xử lý miệng vết thương một chút".

Nghe vậy, Lữ thị cũng bất chấp tất cả, kéo tay Hách Tri Nhiễm muốn đi.

Hách Tri Nhiễm tính toán lấy ra đồ vật từ trong không gian giúp Tạ Lâm chữa vết thương, sao có thể cho người ngoài đi theo?

Nàng ôn nhu nói: "Không gian bên trong lều trại nhỏ hẹp, hai người chúng ta mang theo Lâm nhi cùng nhau vào thì có chút chật, lại nói, xử lý vết thương ngoài da không mất bao nhiêu thời gian, rất nhanh thôi ta sẽ mang Lâm nhi trả lại cho ngươi".

Nghe xong Hách Tri Nhiễm nói một phen, Lữ thị cũng cảm thấy có đạo lý.

Nàng ấy thật cẩn thận đem Tạ Lâm giao cho Hách Tri Nhiễm.

"Vậy làm phiền ngươi".

"Không phiền toái".

Hách Tri Nhiễm mang theo Tạ Lâm quay trở lại lều của chính mình.

Tạ Lâm luôn là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho dù bị Lý Nhu Nhi làm cho sợ tới mức không nhẹ, cũng không có khóc nháo trước mặt người khác.

Hơn nữa cậu ta biết Hách thẩm thẩm là muốn xử lý miệng vết thương cho mình, cho dù có chút đau, cậu ta cũng không khóc ra tiếng, chỉ cắn răng chịu đựng.

Quay lưng lại với Tạ Lâm chuẩn bị, Hách Tri Nhiễm rất nhanh đã xử lý tốt miệng vết thương, còn băng bó thật tốt.

Thời điểm nàng mang theo Tạ Lâm ra khỏi lều trại, Trương Thanh đã đem toàn bộ mọi việc vừa trải qua nói lại một lần cho tất cả mọi người.

Lý Lương nghe thấy là Lý Nhu Nhi bắt cóc Tạ Lâm để chạy trốn, tức giận đến suýt thì ngất xỉu.

Ông ta trở tay cho Chu thị một cái tát, nổi giận nói: "Đều tại ngươi, chỉ một người cũng không trông được, thế nhưng để cho nó trốn thoát".

Sau khi Chu thị nghe được Lý Nhu Nhi bị Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm liên thủ g.i.ế.c chết, vẫn luôn khóc lóc không ngừng, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đi theo nàng ta.

Mặc dù bị Lý Lương tát vào mặt, bà ta vẫn ngơ ngác đứng ở chỗ đó rơi nước mắt.

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Động tác của Chu Lão Bát không nhanh bằng Mặc Cửu Diệp, chỉ chậm một nhịp, Tạ Lâm đã được Mặc Cửu Diệp ôm vào trong lồng ngực.Sau đó cũng không quay đầu lại, cùng Hách Tri Nhiễm sóng vai nhau đi về phía trước.Nhìn dáng dấp cặp đôi tuấn nam mỹ nữ phu xướng phụ tùy đi ở phía trước, Chu Lão Bát cố ý thả chậm bước chân, không đi quấy rầy.Chỉ là trong lòng không hiểu sao bỗng cảm thấy mất mát, chỉ có chính hắn ta hiểu rõ.Để lại hai gã quan sai xử lý t.h.i t.h.ể Lý Nhu Nhị, còn lại tất cả mọi người đều chạy về doanh địa.Dọc đường đi Hách Tri Nhiễm đều suy nghĩ, loại nữ nhân độc ác nham hiểm như Lý Nhu Nhị, cứ hết đi như vậy, thật đúng là tiện nghi cho nàng ta.Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải có người luôn không có việc gì đến tìm việc khiến cho chính mình ngột ngạt, cũng coi như báo thù nho nhỏ cho nguyên chủ.Đoàn người rất nhanh đã về đến doanh địa.Nhìn thấy Tạ Lâm được Mặc Cửu Diệp ôm trở lại, toàn bộ người nhà họ Tạ đều vây xung quanh.Tạ Lâm nhìn thấy người thân, nước mắt lưng tròng một lần nữa xuất hiện, cậu ta vươn tay hướng về Lữ thị muốn được ôm một cái.Lữ thị khóc lóc tiến lên, duỗi tay đón lấy Tạ Lâm.Lúc đang định hỏi thăm một chút xem chuyện gì đã xảy ra, đầu Lữ thị nghiêng sang một bên, vừa lúc đối diện với vết thương trên cổ Tạ Lâm."Lâm nhi, sao con lại bị thương, mau nói cho nương, là ai làm tổn thương con... Ô ô ô... Đứa bé đáng thương của ta".Nghe thấy Lữ thị kinh hô, toàn bộ người nhà họ Tạ chạy tới xem xét tình huống của Tạ Lâm.Hách Tri Nhiễm đẩy đám người ra: "Mọi người đừng có gấp, chỗ của ta còn có chút thuốc trị thương, trước tiên đưa đứa trẻ cho ta, ta giúp cậu ta xử lý miệng vết thương một chút".Nghe vậy, Lữ thị cũng bất chấp tất cả, kéo tay Hách Tri Nhiễm muốn đi.Hách Tri Nhiễm tính toán lấy ra đồ vật từ trong không gian giúp Tạ Lâm chữa vết thương, sao có thể cho người ngoài đi theo?Nàng ôn nhu nói: "Không gian bên trong lều trại nhỏ hẹp, hai người chúng ta mang theo Lâm nhi cùng nhau vào thì có chút chật, lại nói, xử lý vết thương ngoài da không mất bao nhiêu thời gian, rất nhanh thôi ta sẽ mang Lâm nhi trả lại cho ngươi".Nghe xong Hách Tri Nhiễm nói một phen, Lữ thị cũng cảm thấy có đạo lý.Nàng ấy thật cẩn thận đem Tạ Lâm giao cho Hách Tri Nhiễm."Vậy làm phiền ngươi"."Không phiền toái".Hách Tri Nhiễm mang theo Tạ Lâm quay trở lại lều của chính mình.Tạ Lâm luôn là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, cho dù bị Lý Nhu Nhi làm cho sợ tới mức không nhẹ, cũng không có khóc nháo trước mặt người khác.Hơn nữa cậu ta biết Hách thẩm thẩm là muốn xử lý miệng vết thương cho mình, cho dù có chút đau, cậu ta cũng không khóc ra tiếng, chỉ cắn răng chịu đựng.Quay lưng lại với Tạ Lâm chuẩn bị, Hách Tri Nhiễm rất nhanh đã xử lý tốt miệng vết thương, còn băng bó thật tốt.Thời điểm nàng mang theo Tạ Lâm ra khỏi lều trại, Trương Thanh đã đem toàn bộ mọi việc vừa trải qua nói lại một lần cho tất cả mọi người.Lý Lương nghe thấy là Lý Nhu Nhi bắt cóc Tạ Lâm để chạy trốn, tức giận đến suýt thì ngất xỉu.Ông ta trở tay cho Chu thị một cái tát, nổi giận nói: "Đều tại ngươi, chỉ một người cũng không trông được, thế nhưng để cho nó trốn thoát".Sau khi Chu thị nghe được Lý Nhu Nhi bị Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm liên thủ g.i.ế.c chết, vẫn luôn khóc lóc không ngừng, thậm chí còn có ý nghĩ muốn đi theo nàng ta.Mặc dù bị Lý Lương tát vào mặt, bà ta vẫn ngơ ngác đứng ở chỗ đó rơi nước mắt.

Chương 155