"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu…
Chương 190
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Lúc đó hắn ta đã quan sát hồi lâu, thấy Phí Nam Vũ bị những người đó ức h.i.ế.p đến không có cách nào chống trả, nhưng lòng tự tôn của một người tri thức trong hắn ta vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị mất đi.Vô Thần đại nhân đã từng nói, quý nhân của hắn ta tuyệt đối không phải là một người tầm thường.Mà ấn tượng đầu tiên của hắn ta khi nhìn thấy Phí Nam Vũ là người này có chút không tầm thường.Chỉ vì một khoảnh khắc do dự đó của hắn ta, muốn xác nhận lại một chút mà việc cứu người đã bị Hách Tri Nhiễm vượt lên cướp mất.Kết quả là lần đầu gặp nhau đầy duyên phận của Nam Kỳ và Phí Nam Vũ cứ như vậy mà bị bỏ lỡ mất.Nghĩ đến đây, Nam Kỳ nhìn về phía Hách Tri Nhiễm bằng cặp mắt sắc bén."Chị dâu nói đúng, ra đường gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, ta nghĩ phàm là người có nghĩa khí trong thiên hạ đều sẽ làm như vậy."Kỳ thật Nam Kỳ không hiểu ý nghĩa thực sự của câu hỏi của Hách Tri Nhiễm, câu này nàng rõ ràng là đang hỏi Nam Kỳ nhưng thực chất là đang nói cho Phí Nam Vũ nghe.Trong sử sách đã ghi lại hắn ta là một người có lòng dạ thâm sâu, không thể không hiểu ý nàng được.Trong lúc nói ra câu này, ánh mắt của Hách Tri Nhiễm vẫn luôn chú mục vào Phí Nam Vũ để quan sát biểu cảm của hắn ta.Quả nhiên, sau khi Phí Nam Vũ nghe được lời của nàng, trong nháy mắt liền có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái ban đầu.Trong đầu hắn ta không ngừng suy đoán, lẽ nào người phụ nữ này còn biết được điều gì nữa?Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hắn ta nhanh chóng bỏ qua, bí mật lớn như vậy, người phụ nữ này không thể nào biết được.Mặc dù trong lòng Phí Nam Vũ có chút tính toán, nhưng những lời nói vừa rồi của Hách Tri Nhiễm rõ ràng là nói với Nam Kỳ, nếu hắn ta còn nói thêm một câu nào nữa đều sẽ dẫn đến hiềm nghi về chuyện ba trăm lượng bạc.Mục tiêu của Hách Tri Nhiễm đã đạt được nên nàng không tiếp tục nói nữa. Nam Kỳ liếc nhìn xung quanh quán trọ một vòng rồi thở dài."Cửu Diệp, chuyện phủ Hộ Quốc Công bị lưu đày này nói ra ta thực sự cảm thấy hổ thẹn, mẫu phi của ta gần đây thân thể không khỏe, ta vẫn luôn bận rộn bên ngoài để đi tìm lương y, đến nỗi đoạn thời gian này không hề quan tâm gì đến những tin tức trong triều.""Khi ta biết được chuyện này, cả nhà các ngươi đang trên đường lưu đày rồi, vậy nên ta liền nhanh chóng ra roi thúc ngựa chạy đến huyện Bình Viễn, muốn giúp Mặc gia hối lộ một chút."Mặc Cửu Diệp gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn theo thói quen, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, tiếp tục ở đây cùng hắn ta diễn vở kịch huynh đệ tình thâm."Ta thay mặt Mặc gia cảm tạ Vương Gia đã quan tâm, nhưng hối lộ thì không cần đâu, chúng ta đều là phạm nhân bị triều đình lưu đày, tương lai phải sống như thế nào thì nên sống như thế ấy, không dám có bất kỳ tham vọng nào cả."Nghe được ngữ khí trong lời nói của Mặc Cửu Diệp, Nam Kỳ đột nhiên cảm thấy người đang ngồi trước mặt lúc này, cũng người đã cùng bản thân mình lớn lên trong thoáng chốc dường như đã trở thành một người xa lạ.Lẽ nào là bị Mặc Cửu Diệp phát hiện ra điều gì rồi sao?Nhưng hắn ta rất nhanh liền buông bỏ suy nghĩ đó, hắn ta thực sự muốn mạng sống của Mặc Cửu Diệp, nhưng lại không có dũng khí để nói ra trước mặt.Hắn ta là người biết rõ nhất võ công của Mặc Cửu Diệp, nói lấy một đánh bại một trăm người cũng không hề cường điệu chút nào, Nam Kỳ cũng không ngu ngốc đến mức muốn đối đầu trực diện với hắn.
Lúc đó hắn ta đã quan sát hồi lâu, thấy Phí Nam Vũ bị những người đó ức h.i.ế.p đến không có cách nào chống trả, nhưng lòng tự tôn của một người tri thức trong hắn ta vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị mất đi.
Vô Thần đại nhân đã từng nói, quý nhân của hắn ta tuyệt đối không phải là một người tầm thường.
Mà ấn tượng đầu tiên của hắn ta khi nhìn thấy Phí Nam Vũ là người này có chút không tầm thường.
Chỉ vì một khoảnh khắc do dự đó của hắn ta, muốn xác nhận lại một chút mà việc cứu người đã bị Hách Tri Nhiễm vượt lên cướp mất.
Kết quả là lần đầu gặp nhau đầy duyên phận của Nam Kỳ và Phí Nam Vũ cứ như vậy mà bị bỏ lỡ mất.
Nghĩ đến đây, Nam Kỳ nhìn về phía Hách Tri Nhiễm bằng cặp mắt sắc bén.
"Chị dâu nói đúng, ra đường gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, ta nghĩ phàm là người có nghĩa khí trong thiên hạ đều sẽ làm như vậy."
Kỳ thật Nam Kỳ không hiểu ý nghĩa thực sự của câu hỏi của Hách Tri Nhiễm, câu này nàng rõ ràng là đang hỏi Nam Kỳ nhưng thực chất là đang nói cho Phí Nam Vũ nghe.
Trong sử sách đã ghi lại hắn ta là một người có lòng dạ thâm sâu, không thể không hiểu ý nàng được.
Trong lúc nói ra câu này, ánh mắt của Hách Tri Nhiễm vẫn luôn chú mục vào Phí Nam Vũ để quan sát biểu cảm của hắn ta.
Quả nhiên, sau khi Phí Nam Vũ nghe được lời của nàng, trong nháy mắt liền có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Trong đầu hắn ta không ngừng suy đoán, lẽ nào người phụ nữ này còn biết được điều gì nữa?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hắn ta nhanh chóng bỏ qua, bí mật lớn như vậy, người phụ nữ này không thể nào biết được.
Mặc dù trong lòng Phí Nam Vũ có chút tính toán, nhưng những lời nói vừa rồi của Hách Tri Nhiễm rõ ràng là nói với Nam Kỳ, nếu hắn ta còn nói thêm một câu nào nữa đều sẽ dẫn đến hiềm nghi về chuyện ba trăm lượng bạc.
Mục tiêu của Hách Tri Nhiễm đã đạt được nên nàng không tiếp tục nói nữa. Nam Kỳ liếc nhìn xung quanh quán trọ một vòng rồi thở dài.
"Cửu Diệp, chuyện phủ Hộ Quốc Công bị lưu đày này nói ra ta thực sự cảm thấy hổ thẹn, mẫu phi của ta gần đây thân thể không khỏe, ta vẫn luôn bận rộn bên ngoài để đi tìm lương y, đến nỗi đoạn thời gian này không hề quan tâm gì đến những tin tức trong triều."
"Khi ta biết được chuyện này, cả nhà các ngươi đang trên đường lưu đày rồi, vậy nên ta liền nhanh chóng ra roi thúc ngựa chạy đến huyện Bình Viễn, muốn giúp Mặc gia hối lộ một chút."
Mặc Cửu Diệp gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn theo thói quen, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, tiếp tục ở đây cùng hắn ta diễn vở kịch huynh đệ tình thâm.
"Ta thay mặt Mặc gia cảm tạ Vương Gia đã quan tâm, nhưng hối lộ thì không cần đâu, chúng ta đều là phạm nhân bị triều đình lưu đày, tương lai phải sống như thế nào thì nên sống như thế ấy, không dám có bất kỳ tham vọng nào cả."
Nghe được ngữ khí trong lời nói của Mặc Cửu Diệp, Nam Kỳ đột nhiên cảm thấy người đang ngồi trước mặt lúc này, cũng người đã cùng bản thân mình lớn lên trong thoáng chốc dường như đã trở thành một người xa lạ.
Lẽ nào là bị Mặc Cửu Diệp phát hiện ra điều gì rồi sao?
Nhưng hắn ta rất nhanh liền buông bỏ suy nghĩ đó, hắn ta thực sự muốn mạng sống của Mặc Cửu Diệp, nhưng lại không có dũng khí để nói ra trước mặt.
Hắn ta là người biết rõ nhất võ công của Mặc Cửu Diệp, nói lấy một đánh bại một trăm người cũng không hề cường điệu chút nào, Nam Kỳ cũng không ngu ngốc đến mức muốn đối đầu trực diện với hắn.
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy NạnTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử." Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất. Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng. Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ. Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày. Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu… Lúc đó hắn ta đã quan sát hồi lâu, thấy Phí Nam Vũ bị những người đó ức h.i.ế.p đến không có cách nào chống trả, nhưng lòng tự tôn của một người tri thức trong hắn ta vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị mất đi.Vô Thần đại nhân đã từng nói, quý nhân của hắn ta tuyệt đối không phải là một người tầm thường.Mà ấn tượng đầu tiên của hắn ta khi nhìn thấy Phí Nam Vũ là người này có chút không tầm thường.Chỉ vì một khoảnh khắc do dự đó của hắn ta, muốn xác nhận lại một chút mà việc cứu người đã bị Hách Tri Nhiễm vượt lên cướp mất.Kết quả là lần đầu gặp nhau đầy duyên phận của Nam Kỳ và Phí Nam Vũ cứ như vậy mà bị bỏ lỡ mất.Nghĩ đến đây, Nam Kỳ nhìn về phía Hách Tri Nhiễm bằng cặp mắt sắc bén."Chị dâu nói đúng, ra đường gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, ta nghĩ phàm là người có nghĩa khí trong thiên hạ đều sẽ làm như vậy."Kỳ thật Nam Kỳ không hiểu ý nghĩa thực sự của câu hỏi của Hách Tri Nhiễm, câu này nàng rõ ràng là đang hỏi Nam Kỳ nhưng thực chất là đang nói cho Phí Nam Vũ nghe.Trong sử sách đã ghi lại hắn ta là một người có lòng dạ thâm sâu, không thể không hiểu ý nàng được.Trong lúc nói ra câu này, ánh mắt của Hách Tri Nhiễm vẫn luôn chú mục vào Phí Nam Vũ để quan sát biểu cảm của hắn ta.Quả nhiên, sau khi Phí Nam Vũ nghe được lời của nàng, trong nháy mắt liền có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái ban đầu.Trong đầu hắn ta không ngừng suy đoán, lẽ nào người phụ nữ này còn biết được điều gì nữa?Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hắn ta nhanh chóng bỏ qua, bí mật lớn như vậy, người phụ nữ này không thể nào biết được.Mặc dù trong lòng Phí Nam Vũ có chút tính toán, nhưng những lời nói vừa rồi của Hách Tri Nhiễm rõ ràng là nói với Nam Kỳ, nếu hắn ta còn nói thêm một câu nào nữa đều sẽ dẫn đến hiềm nghi về chuyện ba trăm lượng bạc.Mục tiêu của Hách Tri Nhiễm đã đạt được nên nàng không tiếp tục nói nữa. Nam Kỳ liếc nhìn xung quanh quán trọ một vòng rồi thở dài."Cửu Diệp, chuyện phủ Hộ Quốc Công bị lưu đày này nói ra ta thực sự cảm thấy hổ thẹn, mẫu phi của ta gần đây thân thể không khỏe, ta vẫn luôn bận rộn bên ngoài để đi tìm lương y, đến nỗi đoạn thời gian này không hề quan tâm gì đến những tin tức trong triều.""Khi ta biết được chuyện này, cả nhà các ngươi đang trên đường lưu đày rồi, vậy nên ta liền nhanh chóng ra roi thúc ngựa chạy đến huyện Bình Viễn, muốn giúp Mặc gia hối lộ một chút."Mặc Cửu Diệp gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn theo thói quen, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, tiếp tục ở đây cùng hắn ta diễn vở kịch huynh đệ tình thâm."Ta thay mặt Mặc gia cảm tạ Vương Gia đã quan tâm, nhưng hối lộ thì không cần đâu, chúng ta đều là phạm nhân bị triều đình lưu đày, tương lai phải sống như thế nào thì nên sống như thế ấy, không dám có bất kỳ tham vọng nào cả."Nghe được ngữ khí trong lời nói của Mặc Cửu Diệp, Nam Kỳ đột nhiên cảm thấy người đang ngồi trước mặt lúc này, cũng người đã cùng bản thân mình lớn lên trong thoáng chốc dường như đã trở thành một người xa lạ.Lẽ nào là bị Mặc Cửu Diệp phát hiện ra điều gì rồi sao?Nhưng hắn ta rất nhanh liền buông bỏ suy nghĩ đó, hắn ta thực sự muốn mạng sống của Mặc Cửu Diệp, nhưng lại không có dũng khí để nói ra trước mặt.Hắn ta là người biết rõ nhất võ công của Mặc Cửu Diệp, nói lấy một đánh bại một trăm người cũng không hề cường điệu chút nào, Nam Kỳ cũng không ngu ngốc đến mức muốn đối đầu trực diện với hắn.